Đừng Nhân Danh Chính Nghĩa Để Bạo Lực Học Đường
Chương 9
Tiểu Sưu
2025-03-29 07:17:00
Lâm Ân ngồi xổm trên mặt đất, khóc nức nở, tiếng nghẹn ngào đứt quãng vang lên trong không gian yên tĩnh.
Đôi mắt đỏ hoe, ướt đẫm nước mắt, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói yếu ớt:
“Tiểu Dạ, cậu cũng ghét tôi đúng không?”
“Ghét sự giả tạo của tôi, căm ghét những lời nói dối của tôi, cảm thấy tôi là một kẻ đáng thương, đáng buồn cười như một chú hề.”
Tôi lắc đầu, đưa khăn giấy cho cô ấy.
“Từ hôm nay, đừng tin tưởng hắn ta nữa.”
“Đừng coi sự thương hại rò rỉ qua kẽ tay của một số người là chiếc phao cứu sinh của cậu.”
“Chúng ta cũng có thể phản kháng lại bọn họ.”
Lâm Ân ôm chặt lấy tôi, nước mắt của cô ấy thấm ướt cả bờ vai tôi.
Tiếng khóc của cô ấy càng lúc càng lớn, giọng nói run rẩy:
“Tôi chỉ hy vọng… người khác đừng xem thường tôi mà thôi.”
Cô ấy dùng những lời nói dối không làm hại ai để tự bọc mình lại như một cái kén kiên cố, tựa như một cây dây leo quấn chặt lấy chính mình để tự vệ.
Đôi khi, những lời nói dối giống như những chiếc gai trên lưng con nhím, chỉ để bảo vệ bản thân.
Nhưng những người đó, bọn họ lại muốn đứng trên cao, từng chút từng chút nhổ bỏ những chiếc gai trên người cô ấy, bắt cô ấy phải trần trụi phơi bày dưới ánh mặt trời, mặc kệ cô ấy bị tổn thương đến mức đầy mình thương tích, rồi lại đứng trên đỉnh cao của đạo đức mà chỉ trích cô ấy là kẻ nói dối.
Những bạn học đó đang đóng vai những quan tòa của chính nghĩa, phóng đại ác ý ẩn giấu trong lòng họ, hợp lý hóa hành vi công kích một người, rồi đồng loạt khai hỏa.
Tôi vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, giọng nói trầm thấp:
“Lâm Ân, có dũng khí để bị ghét không phải là điều ai cũng có. Nhưng tôi nghĩ, chúng ta có thể cùng nhau làm được.”
Hôm đó, cô ấy ăn tối ở nhà tôi.
Mẹ tôi chỉ tiện miệng hỏi về gia đình cô ấy.
Cô ấy khẽ sững người, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại:
“Bố mẹ con mất rồi, con sống cùng bà nội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ tôi không hỏi kỹ hơn, chỉ khẽ gật đầu, khen ngợi:
“Bà nội con là một người tuyệt vời, có thể nuôi con trưởng thành tốt như vậy.”
“Một lát nữa dì sẽ lái xe đưa con về. Ba của Tiểu Dạ thường đi công tác xa, đợi bác ấy về rồi, lại mời con đến chơi nhé.”
Lâm Ân căng thẳng gật đầu.
Xe dừng trước khu tập thể cũ của cô ấy, đèn cầu thang bị hỏng, hành lang tối đen như mực.
Mẹ tôi xuống xe, chủ động đưa cô ấy đến tận dưới lầu, nhưng bất ngờ thấy bà nội Lâm Ân đang đứng trước cửa cầu thang chờ cô ấy.
Mẹ tôi trò chuyện với bà một lúc.
Bà nội Lâm Ân đỏ hoe đôi mắt:
“Con bé chưa bao giờ dẫn bạn học về nhà cả. Cảm ơn gia đình cháu, cảm ơn Tiểu Dạ đã làm bạn với Lâm Ân.”
Khuôn mặt Lâm Ân thoáng vẻ bất an.
“Bà đừng nói nữa, chúng ta lên nhà thôi.”
Bà nội Lâm Ân thử dò hỏi:
“Chị có muốn lên nhà uống tách trà không? Phiền chị đưa Lâm Ân về tận đây rồi.”
Lâm Ân không tự nhiên khẽ nhíu mày.
Mẹ tôi mỉm cười:
“Được ạ.”
Bà nội Lâm Ân vào bếp pha trà.
Lâm Ân có chút ngại ngùng:
“Dì ơi, làm dì cười chê rồi. Nhà con khá cũ kỹ và đơn sơ, lại phải leo lên tầng tối đen như mực.”
Mẹ tôi ngây ra một chút, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Con còn nhỏ, con cũng sẽ không sống ở đây mãi đâu. Dì tin rằng sau này con nhất định sẽ được sống trong một ngôi nhà mà con thích.”
Lâm Ân dần dần thả lỏng hơn một chút.
Đôi mắt đỏ hoe, ướt đẫm nước mắt, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói yếu ớt:
“Tiểu Dạ, cậu cũng ghét tôi đúng không?”
“Ghét sự giả tạo của tôi, căm ghét những lời nói dối của tôi, cảm thấy tôi là một kẻ đáng thương, đáng buồn cười như một chú hề.”
Tôi lắc đầu, đưa khăn giấy cho cô ấy.
“Từ hôm nay, đừng tin tưởng hắn ta nữa.”
“Đừng coi sự thương hại rò rỉ qua kẽ tay của một số người là chiếc phao cứu sinh của cậu.”
“Chúng ta cũng có thể phản kháng lại bọn họ.”
Lâm Ân ôm chặt lấy tôi, nước mắt của cô ấy thấm ướt cả bờ vai tôi.
Tiếng khóc của cô ấy càng lúc càng lớn, giọng nói run rẩy:
“Tôi chỉ hy vọng… người khác đừng xem thường tôi mà thôi.”
Cô ấy dùng những lời nói dối không làm hại ai để tự bọc mình lại như một cái kén kiên cố, tựa như một cây dây leo quấn chặt lấy chính mình để tự vệ.
Đôi khi, những lời nói dối giống như những chiếc gai trên lưng con nhím, chỉ để bảo vệ bản thân.
Nhưng những người đó, bọn họ lại muốn đứng trên cao, từng chút từng chút nhổ bỏ những chiếc gai trên người cô ấy, bắt cô ấy phải trần trụi phơi bày dưới ánh mặt trời, mặc kệ cô ấy bị tổn thương đến mức đầy mình thương tích, rồi lại đứng trên đỉnh cao của đạo đức mà chỉ trích cô ấy là kẻ nói dối.
Những bạn học đó đang đóng vai những quan tòa của chính nghĩa, phóng đại ác ý ẩn giấu trong lòng họ, hợp lý hóa hành vi công kích một người, rồi đồng loạt khai hỏa.
Tôi vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, giọng nói trầm thấp:
“Lâm Ân, có dũng khí để bị ghét không phải là điều ai cũng có. Nhưng tôi nghĩ, chúng ta có thể cùng nhau làm được.”
Hôm đó, cô ấy ăn tối ở nhà tôi.
Mẹ tôi chỉ tiện miệng hỏi về gia đình cô ấy.
Cô ấy khẽ sững người, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại:
“Bố mẹ con mất rồi, con sống cùng bà nội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ tôi không hỏi kỹ hơn, chỉ khẽ gật đầu, khen ngợi:
“Bà nội con là một người tuyệt vời, có thể nuôi con trưởng thành tốt như vậy.”
“Một lát nữa dì sẽ lái xe đưa con về. Ba của Tiểu Dạ thường đi công tác xa, đợi bác ấy về rồi, lại mời con đến chơi nhé.”
Lâm Ân căng thẳng gật đầu.
Xe dừng trước khu tập thể cũ của cô ấy, đèn cầu thang bị hỏng, hành lang tối đen như mực.
Mẹ tôi xuống xe, chủ động đưa cô ấy đến tận dưới lầu, nhưng bất ngờ thấy bà nội Lâm Ân đang đứng trước cửa cầu thang chờ cô ấy.
Mẹ tôi trò chuyện với bà một lúc.
Bà nội Lâm Ân đỏ hoe đôi mắt:
“Con bé chưa bao giờ dẫn bạn học về nhà cả. Cảm ơn gia đình cháu, cảm ơn Tiểu Dạ đã làm bạn với Lâm Ân.”
Khuôn mặt Lâm Ân thoáng vẻ bất an.
“Bà đừng nói nữa, chúng ta lên nhà thôi.”
Bà nội Lâm Ân thử dò hỏi:
“Chị có muốn lên nhà uống tách trà không? Phiền chị đưa Lâm Ân về tận đây rồi.”
Lâm Ân không tự nhiên khẽ nhíu mày.
Mẹ tôi mỉm cười:
“Được ạ.”
Bà nội Lâm Ân vào bếp pha trà.
Lâm Ân có chút ngại ngùng:
“Dì ơi, làm dì cười chê rồi. Nhà con khá cũ kỹ và đơn sơ, lại phải leo lên tầng tối đen như mực.”
Mẹ tôi ngây ra một chút, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Con còn nhỏ, con cũng sẽ không sống ở đây mãi đâu. Dì tin rằng sau này con nhất định sẽ được sống trong một ngôi nhà mà con thích.”
Lâm Ân dần dần thả lỏng hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro