Đừng Nhân Danh Chính Nghĩa Để Bạo Lực Học Đường

Chương 21

Tiểu Sưu

2025-03-29 07:17:00

Lúc đó, tôi và Diêm Dạ vẫn chưa trở mặt.

 

Diêm Dạ nói thẳng vào mặt Lý Dĩnh: “Lý Dĩnh, lúc cậu bị ngã trong hội thao, cậu muốn ai cõng cậu đến phòng y tế? Một nam sinh nào đó? Hay là Cố Mục Chu? Vì người giúp cậu là Lâm Ân, cho nên cậu thấy chướng mắt đúng không?”

 

“Đều là con gái cả, ai cũng biết mình đang nghĩ gì trong bụng. Cậu giả bộ làm bạn tốt của cô ấy, rồi quay lưng rêu rao bí mật của cô ấy khắp nơi, chuyện này đúng lắm sao?”

 

Lý Dĩnh đỏ mặt, ấp úng: “Nhưng cô ta nói dối, nói dối là sai!”

 

Diêm Dạ cười lạnh, chẳng còn hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện này.

 

Lý Dĩnh bỏ đi, còn Cố Mục Chu thì bật cười: “Lý Dĩnh và tôi khá thân, hai đứa thường xuyên nhắn tin qua lại. Đại khái là cô ấy có chút thích tôi, hôm đó trong hội thao tôi cũng ở ngay vạch đích, chắc là cô ấy muốn tôi đỡ cô ấy dậy, rồi đưa cô ấy đến phòng y tế.”

 

Ánh mắt Cố Mục Chu vẫn không rời khỏi Diêm Dạ.

 

Tôi không hỏi gì thêm.

 

Tôi chỉ nhìn thấy Lâm Ân ngồi bên cửa sổ, mặt cô ấy đỏ như một quả táo.

 

Vậy nên, khi Cố Mục Chu đề nghị cá cược, tôi đã đồng ý ngay lập tức.

 

Bằng cách này, tôi có thể hợp lý hóa hành động của mình.

 

Bằng cách này, tôi có thể tiếp cận Lâm Ân mà không khiến người khác dị nghị.

 

Tôi thừa nhận rằng mình đã sớm có chút để tâm đến cô ấy—cô gái sống trong những lời dè bỉu và

khinh miệt của người khác.

 

Nhưng tôi không ngờ rằng, Lâm Ân rất nhanh đã nói thật với tôi và Diêm Dạ.

 

Cô ấy đã tiết lộ con người thật của mình với chúng tôi.

 

Vậy mà tôi vẫn cứ ngoan cố, vẫn cứ cứng đầu.

 

Cô ấy là một kẻ nói dối, chẳng phải sao?

 

Diêm Dạ hỏi tôi: “Chuyện đó quan trọng đến thế sao?”

 

Tôi cố chấp trả lời: “Diêm Dạ, cậu không định thật sự làm bạn với cô ta đấy chứ?”

 

Lời này, tôi không chỉ hỏi Diêm Dạ, mà còn đang hỏi chính mình.

 

Từ lúc nào, mọi chuyện đã đi quá xa?

 

Mẹ tôi biết chuyện, nhưng bà chỉ cười nói với mẹ Diêm Dạ rằng: “Trẻ con ấy mà, đùa giỡn với nhau thôi.”

 

Nhưng mẹ của Diêm Dạ lại nói: “Đây không phải trò đùa. Đây là một cuộc g.i.ế.c chóc tinh thần nhắm vào một cô gái.”

 

Mẹ tôi không mấy bận tâm, còn nghĩ rằng mẹ Diêm Dạ sẽ không vì một cô bé xa lạ mà tuyệt giao với bà, dù sao thì hai người cũng đã là bạn nhiều năm.

 

Nhưng mẹ Diêm Dạ đã bày tỏ rõ ràng lập trường của mình.

 

Mẹ tôi chỉ thở dài, nói: “Có cần thiết đến mức ấy không?”

 

Đúng vậy, có cần thiết không?

 

Sau đó, thái độ của Lâm Ân đối với tôi dần dần thay đổi.

 

Tôi bắt đầu hoảng loạn, cũng dần cảm thấy lo lắng.

 

Sáng hôm đó, tôi cầm bài phát biểu đứng trên sân khấu.

 

Tôi không muốn đọc nó nữa, tôi muốn xin lỗi cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng Diêm Dạ đã lao lên giật lấy micro từ tay tôi.

 

Cô ấy không chút sợ hãi, dõng dạc vạch trần sự thật.

 

Cô ấy lên án tất cả những người đã tham gia vào trò đùa ác ý này.

 

Tôi đứng đó, chỉ biết nhìn tất cả diễn ra trước mắt mình.

 

Trong giây phút ấy, tôi thấy nhẹ nhõm.

 

Bởi vì Lâm Ân vẫn còn có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.

 

Nhưng tôi cũng biết rằng, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.

 

Sau khi nghe tin cô ấy chuyển trường, tôi hoảng loạn.

 

Cố Mục Chu vẫn còn cười cợt: “Giang Lâm, mày thật sự thích một kẻ nói dối à?”

 

Tôi nhìn hắn ta, đáp: “Cố Mục Chu, tại sao mày lại có thể độc ác đến vậy?”

 

Hắn ta chớp chớp mắt, cười nhẹ: “Giang Lâm, đừng giả vờ làm người tốt. Mày không vô tội hơn tao đâu. Chúng ta đều như nhau. Diêm Dạ sẽ không bao giờ nhìn tao nữa, cũng giống như Lâm Ân sẽ không bao giờ nhìn mày nữa.”

 

Sau kỳ thi đại học, chúng tôi mỗi người một ngả.

 

Tôi không còn gặp lại Cố Mục Chu hay Diêm Dạ nữa.

 

Chỉ có một lần, Cố Mục Chu uống say, gửi tin nhắn thoại cho tôi.

 

Giọng hắn ta nghẹn ngào: “Giang Lâm, tao sai rồi.”

 

“Tao sai rồi.”

 

“Tao chỉ muốn Diêm Dạ chú ý đến tao, nên tao mới làm những chuyện xấu xa như vậy.”

 

Trước khi cúp máy, tôi nói với hắn: “Người mày nên xin lỗi không phải là tao.”

 

Trước khi đi du học, tôi gom hết dũng khí để gặp lại Lâm Ân một lần.

 

Cô ấy đã thay đổi.

 

Cô ấy rực rỡ hơn, tự tin hơn, mạnh mẽ hơn.

 

Tôi hỏi cô ấy: “Lâm Ân, cậu có thể tha thứ cho tôi không?”

 

Cô ấy mỉm cười, lắc đầu.

 

“Lần đầu tiên cậu đóng vai anh hùng cứu tôi, tôi đã nghĩ rằng ông trời đã ban cho tôi một vị cứu tinh.”

 

“Nhưng sau này tôi mới hiểu, người duy nhất có thể cứu tôi, chỉ có chính tôi mà thôi.”

 

Tôi sẽ mãi mãi hối hận.

 

Mãi mãi nhắc nhở bản thân về sự xấu xa của mình.

 

Ký ức sẽ không bao giờ biến mất.

 

Chúng chỉ có thể xóa đi con người mà tôi từng là.

 

Và đó chính là cái giá mà tôi phải trả.

 

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nhân Danh Chính Nghĩa Để Bạo Lực Học Đường

Số ký tự: 0