Dừng Chân Mùa Hạ

Thăm tù – Anh l...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

Đổi sang một chiếc giường khác, ngủ trong một căn nhà xa lạ, Hạ Ngưỡng ngủ không ngon giấc.

Sáng sớm lúc thức dậy, người chị ở phòng bên vẫn chưa đi làm, chị ấy còn hỏi cô có muốn cùng ăn sáng không.

Mùi thơm của mì trứng gà bay vào mũi cô.

Hạ Ngưỡng khó chịu cau mày, lịch sự từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn chị.”

Trước khi vào bếp rửa nồi chị ấy nói thêm: “Đúng rồi, có phải em để quên điện thoại ở ban công và bật chế độ im lặng không? Vừa nãy chị nghe thấy nó cứ rung mãi.”

“Ồ, hình như lúc phơi quần áo em đã quên không mang vào.”

Hạ Ngưỡng ra ban công lấy điện thoại, đúng lúc có cuộc gọi đến, là Lục Gia Trạch gọi.

Cô vô thức ấn cúp máy, nhưng đối phương vẫn kiên trì gọi lại.

Hạ Ngưỡng mím môi, bực bội nghe máy, cô giành nói trước: “Nếu Đoạn Tiêu lại say rượu không về nhà thì không cần nói với tôi đâu, tôi sẽ không đi đón anh ấy đâu.”

“Ối, sao cậu hung dữ thế?” Lục Gia Trạch rất ít khi nghe thấy cô nói chuyện lạnh lùng như vậy, anh ấy cười nói: “Yên tâm đi, lần này không say rượu. Nhờ phúc của cậu mà A Tiêu phải nhập viện rồi.”

Hạ Ngưỡng không hiểu: “Anh ấy bị gì?”

“Cái cậu đàn em quý hóa tên Lâm Vọng của cậu đã xách gậy bóng chày đến đánh cậu ấy một trận. Đánh người anh em của tôi tới mức chấn động não, cậu có muốn đến xem không?”

“Lâm Vọng đánh anh ấy?” Cô hơi choáng váng nắm lấy tay vịn lan can, gõ nhẹ hai cái: “Anh ấy có bị nặng lắm không?”

“Nặng chứ!” Lục Gia Trạch nhìn người anh em đang trưng ra vẻ mặt khó chịu trên giường bệnh, tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Lúc tôi đến nơi thì máu me đã be bét cả đất làm tôi sợ muốn ngất luôn tại chỗ! Cậu đến thăm đi, lỡ sau này không gặp được nữa.”

“…”

Khóc lóc khoa trương quá rồi đấy.

Dựa theo những lần tiếp xúc trước đây, Hạ Ngưỡng biết anh ấy đang nói linh tinh.

Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng lại có chút bực bội: “Nếu bị nặng thế thật thì tìm bác sĩ đi, tìm tôi làm gì? Tôi đâu có biết chữa bệnh.”

Nói rồi, cô định cúp máy.

Lục Gia Trạch vội “Ê” mấy tiếng, gọi cô lại.

Đầu dây bên kia là người khác lên tiếng: “ ‘Người bạn’ kia của em đánh anh, vậy mà em mặc kệ hả?”

Giọng Đoạn Tiêu mang vẻ lạnh lùng, trầm thấp.

Nghe có vẻ tỉnh táo, hoàn toàn khác với tình trạng “Hấp hối thoi thóp” mà Lục Gia Trạch đã mô tả.

Hạ Ngưỡng im lặng chốc lát: “Đâu phải em bảo cậu ta đánh anh.”

Anh khẽ cười khẩy: “Được, anh sẽ kiện cậu ta, em chờ đi thăm tù đi.”

Điện thoại bị quăng ra xa một quãng nhỏ.

Nhưng không cúp máy.

Lục Gia Trạch lớn giọng cầu xin một cách giả trân: “Đừng kiện người ta mà, đường tương lai của đàn em kia đang rộng mở, nếu dính tiền án thì tiêu đời. Tội cố ý gây thương tích bị phạt bao lâu nhỉ? Ồ, không quá ba năm à… Vậy cũng được, với tình hình của cậu ta, nhiều lắm bóc lịch một năm rưỡi là được thả thôi.”

“…”

Hạ Ngưỡng hơi mệt mỏi nhắm mắt lại: “Anh ở bệnh viện nào?”

“Bây giờ em đang ở đâu?” Đoạn Tiêu uể oải lên tiếng: “Anh bảo Lục Gia Trạch đến đón em.”

“Anh cứ nói cho em biết địa chỉ của anh là được.”

Anh không nói lời nào và tắt máy sau vài giây. Anh chỉ kiên nhẫn đến đó thôi, chưa bao giờ lặp lại yêu cầu của mình lần thứ hai.

Hạ Ngưỡng nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, bất lực nhắn tin cho Lục Gia Trạch.

【Cấm Tiêu】: Có thể đến ngã tư đường Phong Nghi Bắc đón tôi được không? Làm phiền cậu rồi.

Lúc Hạ Ngưỡng lên xe, Lục Gia Trạch vẫn đang quan sát khu vực xung quanh, lắc đầu: “Sao lại ở đây? Xa quá.”

“Tạm thời ở nhờ thôi.” Hạ Ngưỡng nói khẽ: “Tôi vẫn đang tìm nhà.”

“Hai người đúng thật là…” Lục Gia Trạch là người ngoài cuộc nên không nói nhiều, chỉ chép miệng mấy tiếng: “Tôi sẽ dừng ở quán bán đồ ăn sáng phía trước, cậu vào mua chút đồ đi.”

Hạ Ngưỡng quay đầu: “Cậu chưa ăn sáng à?”

Lục Gia Trạch cười hì hì: “Tôi ăn rồi. Cậu chưa ăn nhỉ? A Tiêu cũng chưa ăn.”

Đến cổng bệnh viện, Lục Gia Trạch cho cô biết số phòng bệnh ở khu nội trú, cũng không có ý định lên cùng.

Hạ Ngưỡng gọi anh ấy lại: “Vậy bây giờ Lâm Vọng đang ở đâu?”

“Bị tạm giam ở đồn cảnh sát rồi, tối qua ông chủ của câu lạc bộ quyền anh đã báo cảnh sát.” Lục Gia Trạch nghiêm túc hơn: “Hạ Ngưỡng, nếu A Tiêu thật lòng muốn kiện thì nhất định cậu ta sẽ phải vào tù. Camera an ninh ghi hình rõ ràng, cậu ta chưa nói mấy câu đã giáng người ta một gậy, thế chẳng phải tự tìm đường ăn cơm tù sao?”

Hạ Ngưỡng cụp mắt, ủ rũ: “Tôi biết rồi.”

Lục Gia Trạch do dự: “Lát nữa cậu có định đi thăm thằng nhóc kia không? Nói trước với cậu nhé, A Tiêu đánh trả được tính là tự vệ.”

Điều anh ấy không nói là: Cũng may trước đó đã có hai võ sĩ quyền anh luyện tập với Đoạn Tiêu, nếu không mặt mũi Lâm Vọng còn thê thảm hơn nữa.

Hạ Ngưỡng không hiểu gì, chỉ gật đầu.

Nhưng cô lại không hiểu lắm, tại sao anh ấy phải giải thích riêng chuyện này với cô.

Phòng bệnh của Đoạn Tiêu ở cuối hành lang, rất yên tĩnh. Không khí buổi sáng toàn mùi thuốc sát trùng, xen lẫn mùi thơm của bữa sáng do bệnh viện cung cấp.

Hạ Ngưỡng gõ cửa rồi đẩy cửa ra, thấy chỉ có một mình anh ở bên trong.

Đoạn Tiêu dựa vào đầu giường đọc sách, lạnh nhạt nhìn cô.

Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, trên mặt có hai vết bầm tím, đầu còn quấn băng trắng, lộ ra vài phần yếu đuối hiếm thấy.

“Lục Gia Trạch nói anh chưa ăn, em mang bữa sáng đến cho anh.”

Cô  giữ vẻ mặt bình thản, liếc nhìn chiếc giường bệnh thông minh của anh rồi ấn nút hạ bàn ăn xuống, đặt bát cháo kê vẫn còn bốc khói nghi ngút lên đó.

Đoạn Tiêu nhìn đồ ăn trên bàn với vẻ chán ghét: “Em đến thăm bệnh nhân mà chỉ có vậy thôi sao?”

“Anh cũng được tính là bệnh nhân hả?” Hạ Ngưỡng không muốn tranh cãi với anh, cô khó khăn xé túi đựng thìa bằng một tay: “Em hỏi bác sĩ rồi, anh chỉ bị chấn động não nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nằm một tuần là khỏi.”

“Nằm một tuần là khỏi?” Anh khẽ nhướng mày: “Em biết một ngày anh kiếm được bao nhiêu tiền không? Ai sẽ bồi thường tổn thất cho anh?”

Hạ Ngưỡng bình tĩnh nhìn vết tím bầm nơi khóe miệng anh: “Vậy anh muốn thế nào? Muốn em bồi thường tiền thay cậu ta à?”

“Chia tay với cậu ta đi.”

“Em chưa từng ở bên cậu ta.”

Đoạn Tiêu lạnh lùng: “Ý anh là làm bạn cũng không được, đừng liên lạc với cậu ta nữa.”

“Em kết bạn với ai thì liên quan gì đến anh?” Hạ Ngưỡng nhíu mày: “Em đã nói chúng ta kết thúc rồi, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Lâm Vọng, anh cứ lôi cậu ta vào làm gì?”

“Là anh đi tìm cậu ta sao?”

“Có lẽ cậu ta đã hiểu lầm nhiều điều về anh.” Cô nhớ lại những lời Lâm Vọng nói tối qua, lại nở nụ cười mỉa mai: “Cũng không tính là hiểu lầm. Tóm lại em đã trả hết tiền cho anh rồi, em không có lý do gì phải nghe theo lời anh nữa.”

Đoạn Tiêu liếc cô, cười khẩy: “Em đến cầu xin người ta mà thái độ vậy à?”

“Cậu ta bất bình thay em nên mới tới tìm anh. Em thật sự có lỗi với Lâm Vọng. Hôm nay là sinh nhật cậu ta, thế mà lại bị tạm giam.” Cô lấy điện thoại ra: “Nếu anh không hài lòng thì em sẽ hủy kết bạn với cậu ta, được chưa?”

Cô đang xóa bạn.

Đoạn Tiêu cũng chẳng nhàn rỗi, anh thẳng tay giật túi đồ cao cấp trên tay cô.

 

Giọng anh ẩn chứa sự tức giận: “Em biết rõ cả việc hôm nay là sinh nhật cậu ta, lại còn mua quà nữa.”

Cô tiện tay mua quà trên đường đến bệnh viện, là một cây nến thơm. Bao bì rất đẹp, nhưng lúc này đã bị anh xé nát.

Hạ Ngưỡng tức giận, lao tới giành lại: “Trả cho em.”

Cô nhào tới, cúi thấp eo xuống.

Đoạn Tiêu thuận thế nắm cánh tay cô kéo về phía mình giống một đứa trẻ không được ăn kẹo liền làm nũng, hung dữ chất vấn: “Em đã tặng quà gì cho anh chưa? Đôi giày thể thao trao đổi ngang giá, hay chiếc cà vạt có qua có lại?”

Những món quà cô chủ động tặng anh đều là để trả ơn nghĩa.

Ngay từ đầu cô đã tính toán rõ ràng với anh, đãi ngộ còn thua cả một cậu nhóc đàn em bình thường.

Hạ Ngưỡng bị anh kéo xuống nửa quỳ trên mép giường, cô sợ làm đổ bát cháo trên bàn ăn nên không dám cử động mạnh: “Đừng vờ vịt nữa, anh quậy đủ chưa!”

Cô mặc một chiếc áo lông, vài sợi tóc buông lơi bên dưới mái tóc buộc nửa đầu quấn lấy cổ thon thả, trên làn da trắng nõn còn lưu lại dấu vết anh để lại mấy ngày trước.

Đoạn Tiêu nhìn thấy, lông mi hơi run lên vì áy náy.

Nhưng anh vẫn không buông tay, vẫn nắm chặt cây nến thơm kia không chịu trả.

“Cậu ta đánh anh đau lắm.” Bàn tay đang nắm cánh tay cô dịch chuyển ra sau siết lấy eo cô, nửa ôm cô vào lòng. Anh vùi mặt vào ngực cô, lặp lại: “Hạ Ngưỡng, đừng cãi nhau với anh nữa, đầu anh đau lắm.”

Vì tư thế cúi người dựa vào cô này mà Hạ Ngưỡng nhìn thấy trên gáy anh có một chỗ dán băng gạc trắng.

So với vòng băng trắng không đau không ngứa trên đầu thì có thể thấy chỗ này đã được xử lý đặc biệt.

Nhưng chỉ dừng lại chưa đầy một giây, Hạ Ngưỡng đã cảm nhận được bàn tay anh đang luồn vào trong áo khoác, thừa dịp nắm eo cô.

Nhiệt độ lòng bàn tay áp sát, cảm giác da thịt tiếp xúc làm người ta run rẩy.

Đầu óc cô nóng lên, chuông báo động vang rền muốn tránh né: “Anh lại muốn làm gì đó?”

Còn chưa dứt lời, tiếng y tá vừa đẩy xe vừa trò chuyện đã vang lên trên hành lang, càng lúc càng đến gần cửa. Đoạn Tiêu lại thừa nước đục thả câu ôm sát eo cô, kéo cô đến gần rồi hôn từ gáy lên đến sau tai .

Hơi thở mập mờ nhẹ nhàng quấn lấy, bàn tay tự học thành tài của anh thành thạo luồn vào quần áo của cô.

“Anh thật bệ.nh ho.ạn!”

Hạ Ngưỡng tức giận véo cánh tay anh, bái phục khi anh có thể hưng phấn mọi lúc mọi nơi.

Yết hầu anh rung khẽ, cười xấu xa: “Anh không bị bệnh thì vào bệnh viện làm gì, trong phòng bệnh không phải sẽ kí.ch th.ích hơn sao?”

Giọng nói trầm thấp của chàng trai gần như không thể nghe thấy: “Lớn tiếng chút nữa, gọi y tá đến đây.”

Sức lực Hạ Ngưỡng không bằng anh, tay kia còn đang bị khâu vốn không vùng vẫy được chút nào. Cô ngồi im, cảm nhận bàn tay anh đang mân mê eo mình như đang hưởng thụ đường cong.

Cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa phòng bệnh mỗi lúc một gần nên căng thẳng tới mức vô thức run lên, thấp giọng mắng: “Anh đừng sờ nữa được không hả? Bị điên rồi à! Bi.ến th.ái, đây là bệnh viện…”

“Lừa em thôi.” Đoạn Tiêu cười, không trêu chọc cô nữa mà rút tay về: “Anh đâu có bệnh thích khoe thân.”

Hạ Ngưỡng thật sự không muốn dây dưa mập mờ với anh nữa, dùng sức đẩy anh ra. Cô lùi về sau một khoảng xa, rồi đứng thẳng người: “Em hủy kết bạn với Lâm Vọng rồi, sau này sẽ không liên lạc với cậu ta nữa, anh hòa giải riêng với cậu ta được không?”

Đoạn Tiêu không trả lời, lười biếng ngả người ra sau: “Tối nay em có về không?”

Nghe xong câu này cô không nói gì mà đóng cửa đi thẳng, tránh anh như tránh cọp beo.

Có những chuyện có thể nhượng bộ, nhường nhịn vài bước, nhưng có những chuyện thì tuyệt đối không thể.

Cửa bị đóng lại cái “Rầm”.

Một lát sau, y tá đẩy xe thuốc tới mà không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau khi gõ cửa, được đồng ý mới bước vào, y tá thấy Đoạn Tiêu đang ăn cháo hạt kê trong bát nhựa.

Thoạt nhìn là một suất ăn bình thường mua bên ngoài.

Đại thiếu gia này, hồi sáng sớm tinh mơ mới chê đồ ăn sáng cho phòng bệnh VIP của bệnh viện bọn họ dở tệ, ăn một miếng rồi thôi.

Y tá nhớ tới cô gái vừa ra khỏi phòng bệnh, hiểu đại khái: “Bạn gái đưa tới à? Nguội cả rồi, tôi hâm nóng lại giúp anh nhé?”

Đoạn Tiêu đáp nhàn nhạt: “Không cần.”

Y tá treo chai nước biển lên, lại nghe anh lẩm bẩm trong họng, giọng nói thì thầm cực kỳ trầm thấp, “Không phải bạn gái tôi”.

Trước khi đến đồn cảnh sát gặp Lâm Vọng, Hạ Ngưỡng vẫn chưa hiểu ý của câu nói Lục Gia Trạch nói với cô trước lúc rời đi.

Tới khi thấy khuôn mặt của Lâm Vọng, có dùng bốn chữ “Bầm dập tím tái” để hình dung cũng không quá đáng.

Cậu ta không gọi điện cho người giám hộ, cũng không chịu nhận lỗi. Thiếu niên cứng đầu cứng cổ cứ thế bị nhốt vào phòng giam.

Hạ Ngưỡng nhíu mày, quan sát khuôn mặt cậu ta: “Em đi kiếm anh ấy làm gì?”

“Đàn chị, xin lỗi, đã gây phiền phức cho chị rồi.” Lâm Vọng cười nhưng lại thấy rất khó coi, vết thương căng ra đau đớn: “Nhưng em rất ngứa mắt cái bộ dạng đó của anh ấy.”

“Sau này đừng làm mấy chuyện hại người cũng chẳng lợi mình như thế nữa.” Hạ Ngưỡng không nỡ nặng lời khi thấy gương mặt này của cậu ta: “Sau khi làm thủ tục xong thì em có thể ra ngoài được rồi, Đoạn Tiêu sẽ không thật sự truy cứu em đâu.”

Dù gì cũng đã ở bên anh Hai năm, ít nhiều cô cũng hiểu được bản chất con người anh.

Lâm Vọng tức đến nổi giơ chân đạp ghế: “Anh ấy lại uy hiếp chị sao? Chị đừng lo cho em, cùng lắm thì em tìm bố em——”

Hạ Ngưỡng ngắt lời cậu ta: “Anh ấy không uy hiếp chị, em đánh người là sai đó.”

“Chị với Đoạn Tiêu, giống như em nghĩ… không ai chịu thiệt cả, là anh tình tôi nguyện.” Cô nói tiếp một cách tự ti: “Chị chính là người như thế đấy, em không cần thấy chị đáng thương.”

“Đàn chị, chị thiếu tiền lắm đúng không?” Lâm Vọng không muốn nghe cô tự hạ thấp mình, tha thiết nhìn cô: “Em có thể cho chị.”

Cậu ta ngây thơ non nớt đến mức không nhận ra rằng mình cũng đang sỉ nhục người khác bằng cách tương tự.

Hạ Ngưỡng khẽ thở dài từ tận đáy lòng: “Không cần đâu, em đừng xen vào chuyện giữa chị và anh ấy nữa. Chị có cách giải quyết của riêng mình.”

Cô đứng dậy: “Chúc mừng sinh nhật. Cảm ơn em, cũng xin lỗi em.”

Còn xin lỗi vì chuyện gì thì không cần nói rõ.

Để kết thúc mối quan hệ không thể chịu đựng nổi với Đoạn Tiêu, cô đã lên kế hoạch suốt Hai năm.

Cũng đã cân nhắc đến hậu quả về sau, nhưng chuyện của cô, cô tự lo được, không nên liên lụy đến người khác.

Người khác không hiểu được những ân oán giữa hai người suốt mấy năm qua.

Mấy ngày sau, Hạ Ngưỡng nghe tin từ Lục Gia Trạch rằng Đoạn Tiêu đã xuất viện, và quả thật anh không làm khó Lâm Vọng.

Tảng đá đè nặng trong lòng cô đã rơi xuống.

Cô có thể đoán được anh sẽ không làm khó Lâm Vọng, và cô đã đoán đúng. Điều đó cho thấy suy nghĩ của cô không sai, ít nhất cô đã có thể hiểu Đoạn Tiêu một chút.

Nỗi sợ hãi về anh bắt đầu từ năm lớp 12, từ chuyện của La Lương Sâm. Cho dù là vì năm đó anh thuận nước đẩy thuyền đuổi em trai ruột đi, hay nhân cơ hội để gài bẫy cô…

Cô vẫn không hiểu nổi,  tại sao đồng trang lứa mà lòng dạ và thủ đoạn của Đoạn Tiêu lại thâm sâu đáng sợ đến vậy, nhẫn tâm với cả người nhà, dường như tất cả những gì anh làm đều chỉ vì tư lợi.

Người ta khen anh là thương nhân thiên bẩm, không gian không phải thương nhân.

Nhưng cô chỉ cảm thấy anh giống như một loài động vật máu lạnh, thật sự đáng sợ.

Mãi cho đến khi ở bên cạnh anh Hai năm, cô mới dần hiểu anh hơn một chút.

Nhưng suy tư về sự may mắn đó đã bị một tin nhắn của Diêm Đào – bác sĩ khoa Gan phá vỡ: 【Cô Hạ, ca phẫu thuật tháng 6 đã bị hủy bỏ.】

——“Là anh đúng không?”

Lúc Đoạn Tiêu nhận được điện thoại của cô, anh mới bước khỏi cửa thang máy của công ty và đang vẫy tay với một trong những trợ lý của Đoạn Tự.

Ném chìa khóa xe qua, anh hỏi với giọng lười biếng: “Là anh cái gì cơ?”

“Ca phẫu thuật ghép tạng của Miểu Miểu bị hủy bỏ là do anh đúng không?” Hạ Ngưỡng tức giận đến nổi lửa giận lấn át lý trí: “Em cứ tưởng ít nhất anh sẽ không quá đáng như vậy, anh thật sự vô sỉ!”

Bước chân Đoạn Tiêu chậm lại, nghe ra là chuyện gì anh bèn nới lỏng cổ áo. Vẻ mặt có chút chần chừ, tầm mắt nhìn vào màn tuyết đang rơi bên ngoài tòa nhà.

Một số ký ức năm xưa cũng trùng hợp với khoảnh khắc này.

“Con chó nhỏ của em trai là do con giết phải không?”

“Ông bị đột quỵ là do con cố ý đẩy ông xuống lầu phải không?”

“Có phải con rất hận nhà họ Đoạn, rất hận ta không?”

Câu trả lời của anh chưa bao giờ quan trọng, câu hỏi của bọn họ chính là một loại khẳng định.

Anh cười khẽ: “Ừ, là anh đấy. Em muốn sao nào?”

“Sẽ chết người đấy.” Hạ Ngưỡng gay gắt nói: “Em không phẫu thuật cho con bé bằng tiền của anh, anh đừng lấy Miểu Miểu ra đùa giỡn.”

Đoạn Tiêu phớt lờ câu hỏi của cô: “Con bé sống hay chết thì liên quan gì đến anh? Sao anh phải nghe lời em? Hạ Ngưỡng, anh là con chó của em sao?”

“Em nào có bản lĩnh đó.” Cô cảm thấy thật mỉa mai. Sau một lúc im lặng cô lại nhẹ giọng nói: “Em xin anh, xin anh nhẹ tay thôi.”

“Vậy em ở bên anh một ngày đi.”

*

Vở kịch nhỏ《Một số ghi chép về chuyện yêu đương của Đoạn Tiêu trong học kỳ 1 năm nhất Đại học》

– Bao cao su năm nay có một loại vân vảy rồng, em nói không thoải mái, cảm giác kỳ kỳ. Có bị dị ứng không…?

– Mỗi lần em hào hứng kể với tôi những chuyện vẩn vơ, tôi đều không thể nào tập trung lắng nghe được.

Muốn hôn em.

– Tên con trai ngồi đối diện em trong thư viện thích em rồi ư? Muốn móc mắt cậu ta, nhưng lại cảm thấy cậu ta có mắt nhìn đấy chứ.

– Đang đàm phán hợp đồng ở Singapore, bảo em đợi tôi ở công viên nhỏ bên cạnh. Em chơi với mèo của người khác Hai tiếng đồng hồ, nói chuyện với tôi chưa đến Mười phút.

Chậc, không được bế nó.

– Đến Bern để họp cùng quý bà Đoạn, bị lệch múi giờ, nhắn tin mà em không trả lời. Hơi giận, cố ý điền địa chỉ email của em vào thông báo hóa đơn thẻ tín dụng của tôi để ngày nào em cũng xem ông đây tiêu tiền.

– Thấy một bộ quần áo, khoác lên người em chắc sẽ đẹp lắm.

– Bộ quần áo đó mặc lên người em chắc sẽ rất đẹp.

Mặc rồi, không để ý kỹ, tôi cởi quá nhanh.

– Sao lại ăn ít mì hơn hôm qua, tài nấu nướng của tôi kém vậy sao?

Hình như cổ họng em ấy bị khàn rồi.

Không nhắc thì hơn, sẽ bị em đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0