Nuôi quen rồi –...
Tước Nhĩ
2025-03-15 14:49:56
“Bài kiểm tra thực hành của đoàn múa được chia thành bốn phần, đó là kiểm tra kỹ năng cơ bản, biểu diễn biến tấu, múa mô phỏng và biểu diễn ngẫu hứng.”
Trong đoàn múa tỉnh Kinh Châu, giáo viên thực tập phụ trách nhóm thực tập sinh trong khóa huấn luyện mùa Đông tên là Lâu Tầm Phương. Cô ấy đang đứng trước mặt thực tập sinh, trên tay cầm một xấp tài liệu, phát cho mỗi người một tờ.
Hạ Ngưỡng nhận tờ giấy, vô thức đọc lớn: “Thông qua thực tập, rèn luyện và nâng cao kiến thức lý thuyết cơ bản, kỹ năng múa và khả năng biên đạo nhất định cho sinh viên?”
“Ôi cô nhầm, đó là tờ kế hoạch thực tập của cô!” Lâu Tầm Phương vội lấy lại tờ giấy.
Trong nhóm người phía sau, có người không kìm nén được mà bật cười thành tiếng trước sự hấp tấp của cô giáo.
Lâu Tầm Phương ra vẻ nghiêm túc: “Cười gì mà cười? Cô thực tập chưa tới một tháng, có chút nhầm lẫn là chuyện bình thường.”
Cô ấy cũng chỉ lớn hơn nhóm thực tập sinh ba tuổi thôi, nhưng Lâu Tầm Phương không học cấp ba và đại học. Cô ấy xuất thân là vũ công ba lê, từ hồi cấp hai đã được chọn vào đoàn múa, xét về kinh nghiệm chuyên môn thì đã là bậc tiền bối kỳ cựu.
Nếu muốn đi theo con đường nghệ thuật hãy học để trở thành một nghệ sĩ.
Vốn dĩ không nhìn bằng cấp, chỉ nhìn kinh nghiệm.
“Quy định vẫn như cũ nhé, nữ mặc áo tập bó sát, đi tất màu hồng và mang miếng đệm đầu gối. Nam mặc áo phông bó sát màu trắng và quần tất sáng màu.”
Nói rồi, Lâu Tầm Phương vỗ tay: “Vậy năm nay đến đây thôi, nghỉ Tết cũng phải luyện tập chăm chỉ đấy. Mùng 8 Tết quay lại đoàn bắt đầu sát hạch, chúc mọi người năm mới vui vẻ.”
Cả đám người không hẹn mà cùng đồng thanh: “Chúc cô năm mới vui vẻ! Tạm biệt cô!!”
Lâu Tầm Phương đang định đi, lại quay đầu gọi: “Hạ Ngưỡng, em qua đây một lát.”
Hạ Ngưỡng vẫn chưa tháo lưới bọc tóc trên đầu, thấy cô ấy đi thẳng ra cửa thì vội xốc túi xách lên, mang nguyên quả đầu còn búi đuổi theo.
Cô là thực tập sinh nhỏ tuổi nhất trong đoàn múa tỉnh, những người khác có trẻ tuổi thì cũng là đàn anh, đàn chị năm Ba năm Tư của học viện múa.
Cũng khó trách khi các thầy cô trong đoàn đều đặc biệt quan tâm, chú ý đến cô.
Lâu Tầm Phương bước chậm lại để đợi cô, nhỏ giọng: “Em có biết sáng nay em lại đến muộn không?”
“Xin lỗi cô, chỗ em ở hơi xa, sau Tết em sẽ chuyển tới chỗ gần hơn.”
“Em không ở trong đoàn múa à?”
Hạ Ngưỡng thật thà nói: “Lúc em đến báo cáo, chủ nhiệm Tôn nói đoàn múa không cung cấp chỗ ở cho thực tập sinh.”
“Hả? Đoàn múa của chúng ta có ký túc xá mà, tuy phải trả tiền nhưng rẻ hơn tiền thuê nhà bên ngoài gần một nửa đấy. Chắc bà ta cho người khác thuê lại để kiếm chác thêm rồi!” Lâu Tầm Phương thấy cô cụp mắt rũ mi thì vỗ nhẹ lên đầu cô, “Dù sao cô cũng đã nói với em rồi đấy, có ký túc xá, qua Tết quay lại đoàn thì múa em xem xét tự lo liệu nhé.”
Hạ Ngưỡng gật đầu: “Vâng, em cảm ơn cô.”
“Em cũng đừng thật thà quá, đừng quá coi trọng nhân viên ở đây. Tốt nghiệp xong chắc em không có ý định ở lại đây đâu nhỉ?”
Nói điều này hơi sớm, hỏi cô về kế hoạch tương lai thì cũng có hơi thiếu tế nhị.
Nhưng từ trước đến nay Hạ Ngưỡng luôn vụng về trong phương diện này, cô không biết tránh né câu hỏi kiểu này thế nào, đành trả lời thẳng thắn: “Nếu đậu phỏng vấn thì em vẫn muốn đến Đoàn ca múa kịch Trung Quốc.”
Đoàn ca múa kịch Trung Quốc là nhà hát nghệ thuật cấp quốc gia trực thuộc trung ương, cũng là điểm dừng chân tốt nhất cho sinh viên ngành múa.
Lâu Tầm Phương không bất ngờ khi Hạ Ngưỡng nói vậy, ưu thế của một người học trình diễn vũ đạo có hai điều: một là thành danh khi còn trẻ, hai là ngoại hình xuất sắc.
Hạ Ngưỡng đều chiếm cả.
Trông cô dịu dàng mềm mại, vóc dáng cân đối cũng rất tự tin. Nhưng không phải là kiểu tự tin phô trương ra ngoài, mà là khí chất trầm ổn, có nguyên tắc nhất quán của riêng mình và nội tâm không bị ảnh hưởng.
“Được, cứ cố gắng tập luyện.” Mới nói xong, Lâu Tầm Phương đột nhiên đổi giọng, “Mẹ kiếp! Xe ai đỗ sau xe tôi thế này? Đỗ xe kiểu gì mà ngang ngược quá thế, làm sao tôi lùi xe được đây?”
Hạ Ngưỡng ngước mắt lên thì thấy chiếc GT màu đen bạc quen thuộc.
Cô sững người, cô đã nói cho Đoạn Tiêu biết bây giờ mình đang ở đoàn múa tỉnh sao? Hình như chưa từng, sao anh biết được, lại điều tra cô hay gì?
Không kịp nghĩ nhiều, Hạ Ngưỡng liếc thấy có bóng người trong xe thì vội vàng đứng ra phủi sạch quan hệ: “Cô ơi, để em lùi xe giúp cô nhé.”
“Em biết lái xe à?” Lâu Tầm Phương lấy chìa khóa xe ra, do dự, “Cô mới lấy bằng lái, thật tình không thành thạo lắm.”
Hạ Ngưỡng nhận chiếc chìa khóa xe MINI của cô ấy rồi ngồi vào ghế lái: “Em học lái xe từ năm nhất, kỹ năng lái cũng ổn ạ.”
Cô nói “Cũng ổn” là khiêm tốn.
Được một tay đua như Đoạn Tiêu đích thân kèm cặp, có lái xe lên đường đua cũng không thành vấn đề.
Lâu Tầm Phương vẫn lo lắng: “Em cẩn thận đừng va quẹt, chiếc xe phía sau đắt lắm đấy… Này, hình như có người ngồi trong xe đó thì phải?”
Lớp kính trong suốt trước xe phản chiếu ánh nắng ấm áp của buổi chiều mùa Đông nên không nhìn rõ lắm. Trong lúc cô ấy đang lẩm bẩm, Hạ Ngưỡng đã lùi xe ra ngoài.
“Cô ơi, xong rồi ạ.” Hạ Ngưỡng gọi cô ấy quay lại.
Lâu Tầm Phương không nhìn chiếc xe đó nữa, thoải mái lên xe mình, vẫy tay chào: “Cảm ơn nhé, tạm biệt.”
“Tạm biệt cô.”
Vừa dứt lời, chiếc GT vốn đứng bất động như núi chợt bấm còi về phía cô, tiếng còi inh ỏi làm người ta giật mình.
Hạ Ngưỡng đến trước chiếc xe đó, gương mặt vô cảm nhưng khí thế lại hùng hổ, cô đá một cú vào đầu xe tỏ ý bất mãn.
Tiếng còi lập ngừng lại, cửa sổ ghế lái được hạ xuống, một cái đầu thò ra. Là gương mặt một trợ lý xa lạ, chào hỏi với vẻ hơi ngượng ngùng: “Cô Hạ.”
“…”
Đoạn Tiêu ngồi ở hàng ghế sau mỉm cười, nhìn cô hậm hực bước tới kéo cửa xe phía sau ra.
Anh đang ngậm viên kẹo bạc hà bên má, đôi chân dài duỗi thẳng một cách tự nhiên không chút kiêng dè. Anh chống khuỷu tay lên tay vịn bên cạnh, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười đầy lôi cuốn.
Anh mặc một bộ vest suông đắt đỏ, vẻ ngoài phóng túng đẹp trai.
Nhưng Hạ Ngưỡng không hề bị anh dụ dỗ, cô lạnh lùng nói: “Em đã nói rồi, không đi cùng anh.”
Đoạn Tiêu làm như không nghe thấy: “Lên xe.”
Cô quay người định bỏ đi, cửa xe chưa kịp đóng đã nghe thấy anh ra lệnh bằng giọng điệu như thường: “Trợ lý Trình, tông vào đi.”
Trợ lý Trình kinh ngạc: “Hả? Tông người?”
Đoạn Tiêu tặc lưỡi bực bội: “Tông xe! Cô ấy đi qua xe nào thì tông chiếc xe đó.”
“…”
Nguyên dãy này đều là xe của các giáo viên trong đoàn múa, trong sân còn có các sinh viên thực tập khác đang đi về hướng này. Anh không sợ mất mặt xấu hổ, nhưng Hạ Ngưỡng còn phải tiếp tục học tập và làm việc ở đây.
Cô dừng bước, có một cơn tức giận ứ đọng trong lòng không thể phát tiết ra được, cảm giác bức bối khó chịu. Cô giận đùng đùng, đá vô cửa xe mấy phát rồi ngồi vào ghế phụ.
Cố ý đấy, có lên xe cũng không ngồi cùng anh.
Bấy giờ Đoạn Tiêu mới vui vẻ đóng cửa xe lại.
Chờ xe chạy, anh chậm rãi nói: “Hạ Ngưỡng, em có biết tại sao hồi cấp ba Mã Bằng lại sợ anh đến vậy không?”
Hạ Ngưỡng nhìn anh qua gương chiếu hậu, liếc anh một cái tỏ ý không vui.
Anh nhìn cô với vẻ mặt thản nhiên, khi nói câu này còn bật cười kiêu ngạo: “Bởi vì trước khi đánh cậu ta, anh đã sớm tung tin trước mấy ngày để cả trường đến xem.”
“…”
Đoạn Tiêu nhìn cô: “Cho nên, anh cần gì phải đợi em bỏ đi gần một tuần mới ra tay với Ôn Vân Miểu?”
Khi tức giận anh sẽ bộc phát ngay tại chỗ.
Cho dù ngày nào cũng tức giận, cũng sẽ không bao giờ kìm nén bản thân.
Người khác hao tổn năng lượng tinh thần, còn anh thì giữ chặt nó trong tâm. Cảm xúc rất ổn định, ổn định đến mức giận dữ và giải tỏa một cách triệt để.
Hạ Ngưỡng nghe anh giải thích như vậy, ngược lại có hơi thất vọng.
Nếu thật sự do anh gây khó dễ thì vẫn còn cơ hội. Nhưng nếu là do bên phía người hiến tạng xảy ra vấn đề mới dẫn đến việc phẫu thuật bị hủy bỏ thì lại phải chờ người phù hợp tiếp theo.
Sáng nay, cô đã giận đến mất hết lý trí lúc nhận được tin này.
Lại là cuối năm, bác sĩ Diêm đức cao vọng trọng của bệnh viện đang nghỉ lễ, đành đợi ông ấy quay lại sau Tết mới hỏi rõ được.
Hạ Ngưỡng đuối lý, nhưng không muốn xin lỗi anh, những chuyện anh có lỗi với cô còn ít sao?
Cô hỏi với giọng gượng gạo: “Anh đưa em đi đâu?”
Anh kiêu ngạo, nói: “Không muốn nói.”
Xe chạy về hướng sân bay, Hạ Ngưỡng phản ứng lại, quay đầu nói: “Em không đi công tác với anh đâu!”
“Vậy em trách oan anh thì tính sao?” Đoạn Tiêu chậm rãi buộc tội, “Em chưa rõ đầu đuôi đã mắng anh một tràng, anh chịu thiệt thòi quá rồi.”
“…”
Chuyến công tác này là do quý bà Đoạn phái anh đi, không thể từ chối.
Thật ra anh rất ít khi làm việc cho Đoạn thị, hồi năm nhất có tham gia nhiều cuộc thi khởi nghiệp của khoa Tài chính Thương mại, anh đều cố tình tránh các công ty con dưới trướng Đoạn thị.
Nhưng trong nhà có công ty niêm yết nằm trong top Năm trăm toàn cầu, thân làm con sao chỉ lo thân mình.
Càng khỏi phải nói tới người tự mình cũng tạo ra thành tích như Đoạn Tiêu.
Anh mạnh hơn Đoạn Ngật Nhiên đang ăn không ngồi rồi ở Canada nhiều, suy cho cùng họ hàng bên ngoại cũng không bằng con trai ruột, trong lòng Đoạn Tự hiểu rõ.
Sau này khi bà ta nghỉ hưu, nếu không giao công ty cho người nhà quản lý thì phải giao cho hội đồng quản trị. Mấy chục năm sau, liệu còn treo biển hiệu họ “Đoạn” hay không thì cũng khó mà nói trước.
Suốt đường đi, Hạ Ngưỡng không tình nguyện nhưng cũng đành chịu.
Hộ chiếu ở trong tay Đoạn Tiêu nửa năm, visa cũng đã làm xong từ lâu.
Người nào đó lại biến đâu mất lúc ở phòng chờ VIP. Cô chỉ có thể ngồi ở bàn bên gần đó, ăn uống để giết thời gian.
Giữa chừng có một bạn nam đến bắt chuyện, cậu ta là một sinh viên giỏi đang thi cao học thì nhận được offer của một trường đại học thuộc khối Ivy League.
Cậu ta còn chưa sang Mỹ mà đã bắt đầu nói tiếng Anh xen kẽ tiếng Trung.
Hạ Ngưỡng kiên nhẫn nghe đối phương khoác lác nửa ngày, mới lịch sự hỏi: “Bỏ ra 150 vạn là mua được chương trình học này của trường cậu rồi đúng không?”
“…”
Nam sinh lộ vẻ lúng túng, không ngờ cô gái này lại biết quy tắc ngầm giữa các trung tâm du học. Nghe thấy thông báo chuyến bay, cậu ta vội vàng chuồn đi.
Hạ Ngưỡng ngồi yên tại chỗ, bất giác nở nụ cười.
Đột nhiên cô phát hiện ra Đoạn Tiêu cũng khá có ích, ít nhất anh đã giúp cô biết cách vạch trần vẻ huyền bí cao siêu của những thứ tưởng chừng như rất đặc biệt.
Như trước đây, cô không biết tại sao Lục Gia Trạch có thể vào được Đại học Kinh Châu chỉ với thành tích thế kia.
Sau đó mới nghe nói anh ấy có hộ chiếu Hồng Kông, thi đấu hay thi tuyển sinh đều được cộng điểm… Cách này vừa hợp lý vừa hợp lệ, nhưng vì ít thông tin nên người bình thường không tiếp cận được.
Cô vẫn giữ gương mặt tươi cười cho tới lúc Đoạn Tiêu quay lại dẫn cô lên máy bay.
Hạ Ngưỡng không chú ý nghe thông báo xem điểm đến là nơi nào, cô qua cửa an ninh bằng lối đi đặc biệt, vé máy bay và hộ chiếu đều ở trong tay Đoạn Tiêu, chỉ biết là bay đến một thành phố nhỏ ở nước Ý.
Không có nhiều tuyến bay sang đó, trên máy bay cũng ít người.
Thậm chí trong hai dãy của khoang hạng nhất chỉ có hai người họ, tiếp viên hàng không phục vụ rất nhiệt tình, cơ trưởng còn đến chào hỏi hai người trước khi cất cánh.
Hạ Ngưỡng không muốn nói chuyện với anh, trước đây còn nợ tiền anh thì không còn cách nào khác. Giờ đã trả hết nợ nần rồi mà còn bị anh dắt theo, cô vô cùng bực bội.
Đương nhiên Đoạn Tiêu cũng biết cô khó chịu.
Trước đây cô giấu sự khó chịu trong lòng, bây giờ thể hiện ra thẳng mặt.
Hạ Ngưỡng vẫn mềm lòng, hồi cấp ba mềm lòng với anh, lên đại học bị anh uy hiếp cũng vẫn mềm lòng.
Nếu có lúc nào đó cô không mềm lòng, cũng không giữ thể diện nữa, thì sẽ không ở chung một phòng với anh một cách hòa thuận như vậy.
Đáng tiếc không thể làm người yêu, bọn họ càng không thể làm kẻ thù.
Nhưng Đoạn Tiêu không quan tâm những điều này, anh chỉ cần kết quả.
Ít nhất, quay đầu lại là gương mặt đang say ngủ của cô.
Chuyến bay dài 12 tiếng, đêm đã khuya, đèn trong khoang máy bay tối đi. Tối qua Hạ Ngưỡng ngủ không ngon, lại tập múa cả ngày ở đoàn nên càng mệt mỏi rã rời.
Thật ra có thể ngả ghế thành giường để ngủ, nhưng cô cũng ngủ rất say theo cách này.
Đoạn Tiêu gập chiếc máy tính đã mở cả đêm lại, xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi, lại nghiêng người sang nhìn dáng say ngủ của cô.
Cô không đeo bịt mắt, chỉ đắp một chiếc chăn mỏng trên người, hai tay dưới chăn ôm lấy nhau.
Nhiệt độ trong khoang máy bay được thiết lập theo thân nhiệt con người, chiếc áo khoác dày trên cơ thể làm gương mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ.
Đoạn Tiêu cởi dây an toàn, dịch người sang, nâng mặt cô lên hôn. Lần nào anh cũng chỉ muốn hôn nhẹ chút thôi, nhưng khoảnh khắc ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, anh đã không còn nhẹ nhàng được nữa.
Không nghi ngờ gì, Hạ Ngưỡng đã bị nụ hôn triền miên của anh đánh thức, chỉ là lệch múi giờ khiến cô choáng váng, cộng thêm buồn ngủ, cô vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong cơn mơ.
Có lẽ do còn mơ màng nên cô tưởng là vẫn còn như trước đây, ngoan ngoãn hé mở đôi môi theo bản năng, vòng tay qua eo anh như đang phối hợp.
Đoạn Tiêu nở nụ cười, càng hôn sâu hơn.
Nuôi quen rồi.
Khi anh cười, cô khẽ giật mình, mí mắt cô run lên rồi mơ màng mở mắt ra. Hai đôi môi ướt át vẫn còn dán vào nhau, Hạ Ngưỡng ngơ ngác nhìn anh.
Hai giây sau, cô bình tĩnh mím chặt môi quay mặt đi ngủ tiếp, như thể vừa rồi vẫn chưa tỉnh ngủ.
Đoạn Tiêu càng bật cười thành tiếng, vạch trần cô: “Anh biết em đang giả bộ ngủ.”
“…”
Bàn tay giấu dưới chăn của Hạ Ngưỡng đang xấu hổ tự véo đùi mình, không chịu nhìn anh: “Anh nói chỉ ở bên anh một ngày thôi mà!”
Anh chậm rãi nói: “Vậy em nhảy xuống đi.”
“…” Cô bất mãn quay đầu đi, lạnh mặt nói, “Rốt cuộc khi nào em mới được về?”
“Xem tâm trạng anh đã.”
“Em phải về đón năm mới.” Hạ Ngưỡng cụp mắt, thấp giọng, “Miểu Miểu được nghỉ rồi, em còn phải về Thân Thành cúng bái bố mẹ em.”
Cách giao thừa cũng chỉ còn một tuần, lúc này không có nhiều người xuất ngoại.
Chẳng biết Đoạn Tiêu có nghe lọt tai hay không, anh nắm ngón tay cô chơi đùa một cách lười biếng, nói: “Vậy em ngoan ngoãn một chút.”
Mục đích anh đến đây lần này là ghé đến một hòn đảo tư nhân ngoài khơi Sicily, anh đến bàn bạc với chủ đảo về nguồn tài nguyên khoáng sản cobalt ở đó.
Các vật liệu chế tạo từ hợp kim cobalt siêu bền và sản phẩm pin sạc của ngành hàng không vũ trụ thuộc Đoạn thị đều có liên quan mật thiết đến kim loại khan hiếm này.
Vì Đoạn Tiêu có có việc quan trọng phải làm nên phải đi trước.
Vì vậy sau khi Hạ Ngưỡng xuống máy bay, đã được trợ lý của công ty sắp xếp cho anh đưa đến khách sạn, làm thủ tục nhận phòng.
Kinh Châu đang trong mùa Đông giá rét nhưng nhiệt độ nơi đây lại đang là mùa Hè ấm áp.
Trợ lý được sắp xếp cho cô là một người Ý gốc Hoa, tên là Laura, biết nói tiếng Trung, khi đến còn tiện tay mua cho Hạ Ngưỡng mấy bộ váy ở địa phương.
Ngày hôm sau, ăn cơm trưa xong Laura lái xe đưa cô ra ngoài.
Đi ngang qua đoạn đường ven biển, cô thấy bên dưới có không ít người đang lướt sóng.
Hạ Ngưỡng nhớ Đoạn Tiêu cũng rất thích lướt sóng, không chỉ lướt sóng mà còn nhảy dù, chơi dù lượn, trượt tuyết, anh thích những hoạt động ngoài trời vừa kí.ch th.ích vừa mạo hiểm.
Anh đã từng dẫn cô đi trượt tuyết, có lần cố ý chọn chỗ cao, dọa cô khóc thét.
Hạ Ngưỡng luôn ghét những điều “Không lường được”.
Nhưng Đoạn Tiêu thì không, anh thích thú tận hưởng cảm giác hồi hộp khi lang thang bên bờ vực sinh tử, làm adrenaline trong người tăng vọt.
Xe chạy được một lúc, cô không kìm được, hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Laura lái một chiếc xe mui trần cổ điển, liếc nhìn Hạ Ngưỡng qua khóe mắt. Cô ấy nói nếu cô không bôi kem chống nắng thì sẽ bị cháy da, bảo cô đội mũ vào trước: “Đi tìm Xiao, anh ấy vừa quay lại.”
Đoạn Tiêu không có tên riêng tiếng Anh, mỗi lần ra nước ngoài, bọn họ đều gọi anh như vậy.
Hạ Ngưỡng mím môi, cảm thấy hỏi câu này cũng vô ích, thậm chí cô còn không biết “Anh ấy vừa quay lại” là quay lại từ đâu.
Cô bật chuyển vùng xem bản đồ, địa điểm hiển thị trên đó là Piazza Casa Professa, 21, 90134 Palermo PA.
Một chuỗi tiếng Ý, vừa rồi suốt dọc đường cũng toàn là người nói tiếng Ý.
Cụ thể hơn thì không rõ, chỉ biết anh đang ở Palermo.
Xe dừng lại trước một công trình kiến trúc, bên ngoài không có gì đặc biệt, bên trong lại nguy nga. Kiến trúc châu Âu tuy đều mang màu sắc thời kỳ Phục Hưng nhưng đều rất huy hoàng tráng lệ.
Tòa nhà này vẫn có chút khác biệt, vừa bước vào đã cảm thấy đặc biệt trang trọng và đẹp đẽ.
Thấy linh mục cầm Kinh Thánh bước ra, Hạ Ngưỡng mới xác nhận đây là một nhà thờ.
Laura không vào trong, cô chỉ thấy vài cặp đôi lác đác bên trong.
Còn Đoạn Tiêu đang ngồi ở hàng ghế đầu, anh mặc một chiếc áo sơ mi hoa phong cách Hawaii.
Anh ăn mặc như thế trông càng giống tay chơi, vốn đã có ngũ quan sắc bén tuấn tú, ở nước ngoài cũng không hề kém cạnh.
Hạ Ngưỡng không hiểu gì, đi tới bên cạnh kéo góc áo anh: “Anh làm gì ở đây?”
Đoạn Tiêu đứng dậy, làm động tác “Suỵt” với cô rồi kéo cô đến bên cạnh.
Linh mục bắt đầu đọc kinh bằng tiếng Ý, ai nấy trong nhà thờ đều nghiêm túc lắng nghe, dù Hạ Ngưỡng không hiểu tín ngưỡng này cũng không tiện lên tiếng.
Nghi lễ kết thúc, có một cặp đôi người nước ngoài trông giống vợ chồng phát bánh quy trong giỏ nhỏ cho bọn họ.
Hạ Ngưỡng nhận lấy, cắn một miếng dưới ánh mắt mong đợi của đối phương. Mùi vị không tệ, vừa ăn là có thể cảm nhận được đây là đồ thủ công.
“Em có biết em đang ăn bánh gì không?” Đoạn Tiêu đứng bên cạnh mỉm cười, “Bánh cưới.”
Hạ Ngưỡng sửng sốt: “Ý anh là sao?”
“Chúng ta vừa kết hôn.”
“…”
Đoạn Tiêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô lại mỉm cười, giải thích một cách dễ hiểu: “Em không phát hiện ra vừa rồi trong nhà thờ mọi người đều có đôi có cặp sao? Phong tục sau khi kết hôn ở đây là đến nghe cha xứ cầu nguyện, cái em ăn chính là bánh cưới. Vừa rồi cặp vợ chồng kia chúc chúng ta tân hôn hạnh phúc.”
Tính đi tính lại, hơn Ba tháng nữa cô mới đủ 20 tuổi, vậy mà kết hôn ở đây rồi?
Sắc mặt Hạ Ngưỡng lạnh dần, xoay người đi ra ngoài.
Đoạn Tiêu sải bước đuổi theo: “Sao lại tức giận?”
Đi được một đoạn, cách khá xa nhà thờ.
Hạ Ngưỡng quay người lại, ném miếng bánh lên người anh: “Anh bị điên thật rồi, ai muốn kết hôn với anh? Rốt cuộc anh xem hôn nhân là chuyện tùy tiện đến mức nào, mà lại đưa em đến đây!”
“Anh.” Hiếm khi thấy anh chậm rãi như vậy, rũ mắt nhìn cô nói, “Anh không muốn chia tay.”
Cô nghe mà buồn cười: “Chúng ta chưa bao giờ có quan hệ yêu đương!”
“Vậy thì yêu đương đi.”
“Vì sao em phải yêu đương với loại người như anh, em tìm ai mà chẳng được, cần gì tìm anh?” Hạ Ngưỡng hỏi ngược lại không kiêng dè, càng nói càng không lựa lời, “Anh nên tìm người giống anh mà hẹn hò!”
Đoạn Tiêu im lặng nhìn cô chằm chằm, chờ cô nói hết câu rồi mới hỏi: “Người giống anh, là người thế nào?”
“Là loại người muốn tông xe ai thì tông, muốn đưa ai đi thì đưa!” Cô giận giữ nhìn anh, “Anh vẫn chưa hiểu sao? Em và anh không cùng một loại người. Anh đừng nói với em là anh thích em, Hai năm trước anh cũng nói vậy đấy, chữ thích của anh kinh khủng quá, tại sao anh thích em thì em phải ở bên anh?”
Nói đến cuối, giọng cô càng nhỏ dần, vì cảm nhận được khí áp của anh càng lúc càng thấp.
Đoạn Tiêu mở miệng: “Nói xong chưa?”
Hạ Ngưỡng thấy anh bình tĩnh đi về phía trước, cô không khỏi lùi về sau mấy bước, cát sỏi dưới chân phát ra tiếng ma sát lào xào.
Giọng anh lạnh nhạt thờ ơ: “Giấy chứng tử và hộ chiếu giả dễ làm lắm, em biến mất ở đây, ai biết được?”
Trong đoàn múa tỉnh Kinh Châu, giáo viên thực tập phụ trách nhóm thực tập sinh trong khóa huấn luyện mùa Đông tên là Lâu Tầm Phương. Cô ấy đang đứng trước mặt thực tập sinh, trên tay cầm một xấp tài liệu, phát cho mỗi người một tờ.
Hạ Ngưỡng nhận tờ giấy, vô thức đọc lớn: “Thông qua thực tập, rèn luyện và nâng cao kiến thức lý thuyết cơ bản, kỹ năng múa và khả năng biên đạo nhất định cho sinh viên?”
“Ôi cô nhầm, đó là tờ kế hoạch thực tập của cô!” Lâu Tầm Phương vội lấy lại tờ giấy.
Trong nhóm người phía sau, có người không kìm nén được mà bật cười thành tiếng trước sự hấp tấp của cô giáo.
Lâu Tầm Phương ra vẻ nghiêm túc: “Cười gì mà cười? Cô thực tập chưa tới một tháng, có chút nhầm lẫn là chuyện bình thường.”
Cô ấy cũng chỉ lớn hơn nhóm thực tập sinh ba tuổi thôi, nhưng Lâu Tầm Phương không học cấp ba và đại học. Cô ấy xuất thân là vũ công ba lê, từ hồi cấp hai đã được chọn vào đoàn múa, xét về kinh nghiệm chuyên môn thì đã là bậc tiền bối kỳ cựu.
Nếu muốn đi theo con đường nghệ thuật hãy học để trở thành một nghệ sĩ.
Vốn dĩ không nhìn bằng cấp, chỉ nhìn kinh nghiệm.
“Quy định vẫn như cũ nhé, nữ mặc áo tập bó sát, đi tất màu hồng và mang miếng đệm đầu gối. Nam mặc áo phông bó sát màu trắng và quần tất sáng màu.”
Nói rồi, Lâu Tầm Phương vỗ tay: “Vậy năm nay đến đây thôi, nghỉ Tết cũng phải luyện tập chăm chỉ đấy. Mùng 8 Tết quay lại đoàn bắt đầu sát hạch, chúc mọi người năm mới vui vẻ.”
Cả đám người không hẹn mà cùng đồng thanh: “Chúc cô năm mới vui vẻ! Tạm biệt cô!!”
Lâu Tầm Phương đang định đi, lại quay đầu gọi: “Hạ Ngưỡng, em qua đây một lát.”
Hạ Ngưỡng vẫn chưa tháo lưới bọc tóc trên đầu, thấy cô ấy đi thẳng ra cửa thì vội xốc túi xách lên, mang nguyên quả đầu còn búi đuổi theo.
Cô là thực tập sinh nhỏ tuổi nhất trong đoàn múa tỉnh, những người khác có trẻ tuổi thì cũng là đàn anh, đàn chị năm Ba năm Tư của học viện múa.
Cũng khó trách khi các thầy cô trong đoàn đều đặc biệt quan tâm, chú ý đến cô.
Lâu Tầm Phương bước chậm lại để đợi cô, nhỏ giọng: “Em có biết sáng nay em lại đến muộn không?”
“Xin lỗi cô, chỗ em ở hơi xa, sau Tết em sẽ chuyển tới chỗ gần hơn.”
“Em không ở trong đoàn múa à?”
Hạ Ngưỡng thật thà nói: “Lúc em đến báo cáo, chủ nhiệm Tôn nói đoàn múa không cung cấp chỗ ở cho thực tập sinh.”
“Hả? Đoàn múa của chúng ta có ký túc xá mà, tuy phải trả tiền nhưng rẻ hơn tiền thuê nhà bên ngoài gần một nửa đấy. Chắc bà ta cho người khác thuê lại để kiếm chác thêm rồi!” Lâu Tầm Phương thấy cô cụp mắt rũ mi thì vỗ nhẹ lên đầu cô, “Dù sao cô cũng đã nói với em rồi đấy, có ký túc xá, qua Tết quay lại đoàn thì múa em xem xét tự lo liệu nhé.”
Hạ Ngưỡng gật đầu: “Vâng, em cảm ơn cô.”
“Em cũng đừng thật thà quá, đừng quá coi trọng nhân viên ở đây. Tốt nghiệp xong chắc em không có ý định ở lại đây đâu nhỉ?”
Nói điều này hơi sớm, hỏi cô về kế hoạch tương lai thì cũng có hơi thiếu tế nhị.
Nhưng từ trước đến nay Hạ Ngưỡng luôn vụng về trong phương diện này, cô không biết tránh né câu hỏi kiểu này thế nào, đành trả lời thẳng thắn: “Nếu đậu phỏng vấn thì em vẫn muốn đến Đoàn ca múa kịch Trung Quốc.”
Đoàn ca múa kịch Trung Quốc là nhà hát nghệ thuật cấp quốc gia trực thuộc trung ương, cũng là điểm dừng chân tốt nhất cho sinh viên ngành múa.
Lâu Tầm Phương không bất ngờ khi Hạ Ngưỡng nói vậy, ưu thế của một người học trình diễn vũ đạo có hai điều: một là thành danh khi còn trẻ, hai là ngoại hình xuất sắc.
Hạ Ngưỡng đều chiếm cả.
Trông cô dịu dàng mềm mại, vóc dáng cân đối cũng rất tự tin. Nhưng không phải là kiểu tự tin phô trương ra ngoài, mà là khí chất trầm ổn, có nguyên tắc nhất quán của riêng mình và nội tâm không bị ảnh hưởng.
“Được, cứ cố gắng tập luyện.” Mới nói xong, Lâu Tầm Phương đột nhiên đổi giọng, “Mẹ kiếp! Xe ai đỗ sau xe tôi thế này? Đỗ xe kiểu gì mà ngang ngược quá thế, làm sao tôi lùi xe được đây?”
Hạ Ngưỡng ngước mắt lên thì thấy chiếc GT màu đen bạc quen thuộc.
Cô sững người, cô đã nói cho Đoạn Tiêu biết bây giờ mình đang ở đoàn múa tỉnh sao? Hình như chưa từng, sao anh biết được, lại điều tra cô hay gì?
Không kịp nghĩ nhiều, Hạ Ngưỡng liếc thấy có bóng người trong xe thì vội vàng đứng ra phủi sạch quan hệ: “Cô ơi, để em lùi xe giúp cô nhé.”
“Em biết lái xe à?” Lâu Tầm Phương lấy chìa khóa xe ra, do dự, “Cô mới lấy bằng lái, thật tình không thành thạo lắm.”
Hạ Ngưỡng nhận chiếc chìa khóa xe MINI của cô ấy rồi ngồi vào ghế lái: “Em học lái xe từ năm nhất, kỹ năng lái cũng ổn ạ.”
Cô nói “Cũng ổn” là khiêm tốn.
Được một tay đua như Đoạn Tiêu đích thân kèm cặp, có lái xe lên đường đua cũng không thành vấn đề.
Lâu Tầm Phương vẫn lo lắng: “Em cẩn thận đừng va quẹt, chiếc xe phía sau đắt lắm đấy… Này, hình như có người ngồi trong xe đó thì phải?”
Lớp kính trong suốt trước xe phản chiếu ánh nắng ấm áp của buổi chiều mùa Đông nên không nhìn rõ lắm. Trong lúc cô ấy đang lẩm bẩm, Hạ Ngưỡng đã lùi xe ra ngoài.
“Cô ơi, xong rồi ạ.” Hạ Ngưỡng gọi cô ấy quay lại.
Lâu Tầm Phương không nhìn chiếc xe đó nữa, thoải mái lên xe mình, vẫy tay chào: “Cảm ơn nhé, tạm biệt.”
“Tạm biệt cô.”
Vừa dứt lời, chiếc GT vốn đứng bất động như núi chợt bấm còi về phía cô, tiếng còi inh ỏi làm người ta giật mình.
Hạ Ngưỡng đến trước chiếc xe đó, gương mặt vô cảm nhưng khí thế lại hùng hổ, cô đá một cú vào đầu xe tỏ ý bất mãn.
Tiếng còi lập ngừng lại, cửa sổ ghế lái được hạ xuống, một cái đầu thò ra. Là gương mặt một trợ lý xa lạ, chào hỏi với vẻ hơi ngượng ngùng: “Cô Hạ.”
“…”
Đoạn Tiêu ngồi ở hàng ghế sau mỉm cười, nhìn cô hậm hực bước tới kéo cửa xe phía sau ra.
Anh đang ngậm viên kẹo bạc hà bên má, đôi chân dài duỗi thẳng một cách tự nhiên không chút kiêng dè. Anh chống khuỷu tay lên tay vịn bên cạnh, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười đầy lôi cuốn.
Anh mặc một bộ vest suông đắt đỏ, vẻ ngoài phóng túng đẹp trai.
Nhưng Hạ Ngưỡng không hề bị anh dụ dỗ, cô lạnh lùng nói: “Em đã nói rồi, không đi cùng anh.”
Đoạn Tiêu làm như không nghe thấy: “Lên xe.”
Cô quay người định bỏ đi, cửa xe chưa kịp đóng đã nghe thấy anh ra lệnh bằng giọng điệu như thường: “Trợ lý Trình, tông vào đi.”
Trợ lý Trình kinh ngạc: “Hả? Tông người?”
Đoạn Tiêu tặc lưỡi bực bội: “Tông xe! Cô ấy đi qua xe nào thì tông chiếc xe đó.”
“…”
Nguyên dãy này đều là xe của các giáo viên trong đoàn múa, trong sân còn có các sinh viên thực tập khác đang đi về hướng này. Anh không sợ mất mặt xấu hổ, nhưng Hạ Ngưỡng còn phải tiếp tục học tập và làm việc ở đây.
Cô dừng bước, có một cơn tức giận ứ đọng trong lòng không thể phát tiết ra được, cảm giác bức bối khó chịu. Cô giận đùng đùng, đá vô cửa xe mấy phát rồi ngồi vào ghế phụ.
Cố ý đấy, có lên xe cũng không ngồi cùng anh.
Bấy giờ Đoạn Tiêu mới vui vẻ đóng cửa xe lại.
Chờ xe chạy, anh chậm rãi nói: “Hạ Ngưỡng, em có biết tại sao hồi cấp ba Mã Bằng lại sợ anh đến vậy không?”
Hạ Ngưỡng nhìn anh qua gương chiếu hậu, liếc anh một cái tỏ ý không vui.
Anh nhìn cô với vẻ mặt thản nhiên, khi nói câu này còn bật cười kiêu ngạo: “Bởi vì trước khi đánh cậu ta, anh đã sớm tung tin trước mấy ngày để cả trường đến xem.”
“…”
Đoạn Tiêu nhìn cô: “Cho nên, anh cần gì phải đợi em bỏ đi gần một tuần mới ra tay với Ôn Vân Miểu?”
Khi tức giận anh sẽ bộc phát ngay tại chỗ.
Cho dù ngày nào cũng tức giận, cũng sẽ không bao giờ kìm nén bản thân.
Người khác hao tổn năng lượng tinh thần, còn anh thì giữ chặt nó trong tâm. Cảm xúc rất ổn định, ổn định đến mức giận dữ và giải tỏa một cách triệt để.
Hạ Ngưỡng nghe anh giải thích như vậy, ngược lại có hơi thất vọng.
Nếu thật sự do anh gây khó dễ thì vẫn còn cơ hội. Nhưng nếu là do bên phía người hiến tạng xảy ra vấn đề mới dẫn đến việc phẫu thuật bị hủy bỏ thì lại phải chờ người phù hợp tiếp theo.
Sáng nay, cô đã giận đến mất hết lý trí lúc nhận được tin này.
Lại là cuối năm, bác sĩ Diêm đức cao vọng trọng của bệnh viện đang nghỉ lễ, đành đợi ông ấy quay lại sau Tết mới hỏi rõ được.
Hạ Ngưỡng đuối lý, nhưng không muốn xin lỗi anh, những chuyện anh có lỗi với cô còn ít sao?
Cô hỏi với giọng gượng gạo: “Anh đưa em đi đâu?”
Anh kiêu ngạo, nói: “Không muốn nói.”
Xe chạy về hướng sân bay, Hạ Ngưỡng phản ứng lại, quay đầu nói: “Em không đi công tác với anh đâu!”
“Vậy em trách oan anh thì tính sao?” Đoạn Tiêu chậm rãi buộc tội, “Em chưa rõ đầu đuôi đã mắng anh một tràng, anh chịu thiệt thòi quá rồi.”
“…”
Chuyến công tác này là do quý bà Đoạn phái anh đi, không thể từ chối.
Thật ra anh rất ít khi làm việc cho Đoạn thị, hồi năm nhất có tham gia nhiều cuộc thi khởi nghiệp của khoa Tài chính Thương mại, anh đều cố tình tránh các công ty con dưới trướng Đoạn thị.
Nhưng trong nhà có công ty niêm yết nằm trong top Năm trăm toàn cầu, thân làm con sao chỉ lo thân mình.
Càng khỏi phải nói tới người tự mình cũng tạo ra thành tích như Đoạn Tiêu.
Anh mạnh hơn Đoạn Ngật Nhiên đang ăn không ngồi rồi ở Canada nhiều, suy cho cùng họ hàng bên ngoại cũng không bằng con trai ruột, trong lòng Đoạn Tự hiểu rõ.
Sau này khi bà ta nghỉ hưu, nếu không giao công ty cho người nhà quản lý thì phải giao cho hội đồng quản trị. Mấy chục năm sau, liệu còn treo biển hiệu họ “Đoạn” hay không thì cũng khó mà nói trước.
Suốt đường đi, Hạ Ngưỡng không tình nguyện nhưng cũng đành chịu.
Hộ chiếu ở trong tay Đoạn Tiêu nửa năm, visa cũng đã làm xong từ lâu.
Người nào đó lại biến đâu mất lúc ở phòng chờ VIP. Cô chỉ có thể ngồi ở bàn bên gần đó, ăn uống để giết thời gian.
Giữa chừng có một bạn nam đến bắt chuyện, cậu ta là một sinh viên giỏi đang thi cao học thì nhận được offer của một trường đại học thuộc khối Ivy League.
Cậu ta còn chưa sang Mỹ mà đã bắt đầu nói tiếng Anh xen kẽ tiếng Trung.
Hạ Ngưỡng kiên nhẫn nghe đối phương khoác lác nửa ngày, mới lịch sự hỏi: “Bỏ ra 150 vạn là mua được chương trình học này của trường cậu rồi đúng không?”
“…”
Nam sinh lộ vẻ lúng túng, không ngờ cô gái này lại biết quy tắc ngầm giữa các trung tâm du học. Nghe thấy thông báo chuyến bay, cậu ta vội vàng chuồn đi.
Hạ Ngưỡng ngồi yên tại chỗ, bất giác nở nụ cười.
Đột nhiên cô phát hiện ra Đoạn Tiêu cũng khá có ích, ít nhất anh đã giúp cô biết cách vạch trần vẻ huyền bí cao siêu của những thứ tưởng chừng như rất đặc biệt.
Như trước đây, cô không biết tại sao Lục Gia Trạch có thể vào được Đại học Kinh Châu chỉ với thành tích thế kia.
Sau đó mới nghe nói anh ấy có hộ chiếu Hồng Kông, thi đấu hay thi tuyển sinh đều được cộng điểm… Cách này vừa hợp lý vừa hợp lệ, nhưng vì ít thông tin nên người bình thường không tiếp cận được.
Cô vẫn giữ gương mặt tươi cười cho tới lúc Đoạn Tiêu quay lại dẫn cô lên máy bay.
Hạ Ngưỡng không chú ý nghe thông báo xem điểm đến là nơi nào, cô qua cửa an ninh bằng lối đi đặc biệt, vé máy bay và hộ chiếu đều ở trong tay Đoạn Tiêu, chỉ biết là bay đến một thành phố nhỏ ở nước Ý.
Không có nhiều tuyến bay sang đó, trên máy bay cũng ít người.
Thậm chí trong hai dãy của khoang hạng nhất chỉ có hai người họ, tiếp viên hàng không phục vụ rất nhiệt tình, cơ trưởng còn đến chào hỏi hai người trước khi cất cánh.
Hạ Ngưỡng không muốn nói chuyện với anh, trước đây còn nợ tiền anh thì không còn cách nào khác. Giờ đã trả hết nợ nần rồi mà còn bị anh dắt theo, cô vô cùng bực bội.
Đương nhiên Đoạn Tiêu cũng biết cô khó chịu.
Trước đây cô giấu sự khó chịu trong lòng, bây giờ thể hiện ra thẳng mặt.
Hạ Ngưỡng vẫn mềm lòng, hồi cấp ba mềm lòng với anh, lên đại học bị anh uy hiếp cũng vẫn mềm lòng.
Nếu có lúc nào đó cô không mềm lòng, cũng không giữ thể diện nữa, thì sẽ không ở chung một phòng với anh một cách hòa thuận như vậy.
Đáng tiếc không thể làm người yêu, bọn họ càng không thể làm kẻ thù.
Nhưng Đoạn Tiêu không quan tâm những điều này, anh chỉ cần kết quả.
Ít nhất, quay đầu lại là gương mặt đang say ngủ của cô.
Chuyến bay dài 12 tiếng, đêm đã khuya, đèn trong khoang máy bay tối đi. Tối qua Hạ Ngưỡng ngủ không ngon, lại tập múa cả ngày ở đoàn nên càng mệt mỏi rã rời.
Thật ra có thể ngả ghế thành giường để ngủ, nhưng cô cũng ngủ rất say theo cách này.
Đoạn Tiêu gập chiếc máy tính đã mở cả đêm lại, xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi, lại nghiêng người sang nhìn dáng say ngủ của cô.
Cô không đeo bịt mắt, chỉ đắp một chiếc chăn mỏng trên người, hai tay dưới chăn ôm lấy nhau.
Nhiệt độ trong khoang máy bay được thiết lập theo thân nhiệt con người, chiếc áo khoác dày trên cơ thể làm gương mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ.
Đoạn Tiêu cởi dây an toàn, dịch người sang, nâng mặt cô lên hôn. Lần nào anh cũng chỉ muốn hôn nhẹ chút thôi, nhưng khoảnh khắc ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, anh đã không còn nhẹ nhàng được nữa.
Không nghi ngờ gì, Hạ Ngưỡng đã bị nụ hôn triền miên của anh đánh thức, chỉ là lệch múi giờ khiến cô choáng váng, cộng thêm buồn ngủ, cô vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong cơn mơ.
Có lẽ do còn mơ màng nên cô tưởng là vẫn còn như trước đây, ngoan ngoãn hé mở đôi môi theo bản năng, vòng tay qua eo anh như đang phối hợp.
Đoạn Tiêu nở nụ cười, càng hôn sâu hơn.
Nuôi quen rồi.
Khi anh cười, cô khẽ giật mình, mí mắt cô run lên rồi mơ màng mở mắt ra. Hai đôi môi ướt át vẫn còn dán vào nhau, Hạ Ngưỡng ngơ ngác nhìn anh.
Hai giây sau, cô bình tĩnh mím chặt môi quay mặt đi ngủ tiếp, như thể vừa rồi vẫn chưa tỉnh ngủ.
Đoạn Tiêu càng bật cười thành tiếng, vạch trần cô: “Anh biết em đang giả bộ ngủ.”
“…”
Bàn tay giấu dưới chăn của Hạ Ngưỡng đang xấu hổ tự véo đùi mình, không chịu nhìn anh: “Anh nói chỉ ở bên anh một ngày thôi mà!”
Anh chậm rãi nói: “Vậy em nhảy xuống đi.”
“…” Cô bất mãn quay đầu đi, lạnh mặt nói, “Rốt cuộc khi nào em mới được về?”
“Xem tâm trạng anh đã.”
“Em phải về đón năm mới.” Hạ Ngưỡng cụp mắt, thấp giọng, “Miểu Miểu được nghỉ rồi, em còn phải về Thân Thành cúng bái bố mẹ em.”
Cách giao thừa cũng chỉ còn một tuần, lúc này không có nhiều người xuất ngoại.
Chẳng biết Đoạn Tiêu có nghe lọt tai hay không, anh nắm ngón tay cô chơi đùa một cách lười biếng, nói: “Vậy em ngoan ngoãn một chút.”
Mục đích anh đến đây lần này là ghé đến một hòn đảo tư nhân ngoài khơi Sicily, anh đến bàn bạc với chủ đảo về nguồn tài nguyên khoáng sản cobalt ở đó.
Các vật liệu chế tạo từ hợp kim cobalt siêu bền và sản phẩm pin sạc của ngành hàng không vũ trụ thuộc Đoạn thị đều có liên quan mật thiết đến kim loại khan hiếm này.
Vì Đoạn Tiêu có có việc quan trọng phải làm nên phải đi trước.
Vì vậy sau khi Hạ Ngưỡng xuống máy bay, đã được trợ lý của công ty sắp xếp cho anh đưa đến khách sạn, làm thủ tục nhận phòng.
Kinh Châu đang trong mùa Đông giá rét nhưng nhiệt độ nơi đây lại đang là mùa Hè ấm áp.
Trợ lý được sắp xếp cho cô là một người Ý gốc Hoa, tên là Laura, biết nói tiếng Trung, khi đến còn tiện tay mua cho Hạ Ngưỡng mấy bộ váy ở địa phương.
Ngày hôm sau, ăn cơm trưa xong Laura lái xe đưa cô ra ngoài.
Đi ngang qua đoạn đường ven biển, cô thấy bên dưới có không ít người đang lướt sóng.
Hạ Ngưỡng nhớ Đoạn Tiêu cũng rất thích lướt sóng, không chỉ lướt sóng mà còn nhảy dù, chơi dù lượn, trượt tuyết, anh thích những hoạt động ngoài trời vừa kí.ch th.ích vừa mạo hiểm.
Anh đã từng dẫn cô đi trượt tuyết, có lần cố ý chọn chỗ cao, dọa cô khóc thét.
Hạ Ngưỡng luôn ghét những điều “Không lường được”.
Nhưng Đoạn Tiêu thì không, anh thích thú tận hưởng cảm giác hồi hộp khi lang thang bên bờ vực sinh tử, làm adrenaline trong người tăng vọt.
Xe chạy được một lúc, cô không kìm được, hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Laura lái một chiếc xe mui trần cổ điển, liếc nhìn Hạ Ngưỡng qua khóe mắt. Cô ấy nói nếu cô không bôi kem chống nắng thì sẽ bị cháy da, bảo cô đội mũ vào trước: “Đi tìm Xiao, anh ấy vừa quay lại.”
Đoạn Tiêu không có tên riêng tiếng Anh, mỗi lần ra nước ngoài, bọn họ đều gọi anh như vậy.
Hạ Ngưỡng mím môi, cảm thấy hỏi câu này cũng vô ích, thậm chí cô còn không biết “Anh ấy vừa quay lại” là quay lại từ đâu.
Cô bật chuyển vùng xem bản đồ, địa điểm hiển thị trên đó là Piazza Casa Professa, 21, 90134 Palermo PA.
Một chuỗi tiếng Ý, vừa rồi suốt dọc đường cũng toàn là người nói tiếng Ý.
Cụ thể hơn thì không rõ, chỉ biết anh đang ở Palermo.
Xe dừng lại trước một công trình kiến trúc, bên ngoài không có gì đặc biệt, bên trong lại nguy nga. Kiến trúc châu Âu tuy đều mang màu sắc thời kỳ Phục Hưng nhưng đều rất huy hoàng tráng lệ.
Tòa nhà này vẫn có chút khác biệt, vừa bước vào đã cảm thấy đặc biệt trang trọng và đẹp đẽ.
Thấy linh mục cầm Kinh Thánh bước ra, Hạ Ngưỡng mới xác nhận đây là một nhà thờ.
Laura không vào trong, cô chỉ thấy vài cặp đôi lác đác bên trong.
Còn Đoạn Tiêu đang ngồi ở hàng ghế đầu, anh mặc một chiếc áo sơ mi hoa phong cách Hawaii.
Anh ăn mặc như thế trông càng giống tay chơi, vốn đã có ngũ quan sắc bén tuấn tú, ở nước ngoài cũng không hề kém cạnh.
Hạ Ngưỡng không hiểu gì, đi tới bên cạnh kéo góc áo anh: “Anh làm gì ở đây?”
Đoạn Tiêu đứng dậy, làm động tác “Suỵt” với cô rồi kéo cô đến bên cạnh.
Linh mục bắt đầu đọc kinh bằng tiếng Ý, ai nấy trong nhà thờ đều nghiêm túc lắng nghe, dù Hạ Ngưỡng không hiểu tín ngưỡng này cũng không tiện lên tiếng.
Nghi lễ kết thúc, có một cặp đôi người nước ngoài trông giống vợ chồng phát bánh quy trong giỏ nhỏ cho bọn họ.
Hạ Ngưỡng nhận lấy, cắn một miếng dưới ánh mắt mong đợi của đối phương. Mùi vị không tệ, vừa ăn là có thể cảm nhận được đây là đồ thủ công.
“Em có biết em đang ăn bánh gì không?” Đoạn Tiêu đứng bên cạnh mỉm cười, “Bánh cưới.”
Hạ Ngưỡng sửng sốt: “Ý anh là sao?”
“Chúng ta vừa kết hôn.”
“…”
Đoạn Tiêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô lại mỉm cười, giải thích một cách dễ hiểu: “Em không phát hiện ra vừa rồi trong nhà thờ mọi người đều có đôi có cặp sao? Phong tục sau khi kết hôn ở đây là đến nghe cha xứ cầu nguyện, cái em ăn chính là bánh cưới. Vừa rồi cặp vợ chồng kia chúc chúng ta tân hôn hạnh phúc.”
Tính đi tính lại, hơn Ba tháng nữa cô mới đủ 20 tuổi, vậy mà kết hôn ở đây rồi?
Sắc mặt Hạ Ngưỡng lạnh dần, xoay người đi ra ngoài.
Đoạn Tiêu sải bước đuổi theo: “Sao lại tức giận?”
Đi được một đoạn, cách khá xa nhà thờ.
Hạ Ngưỡng quay người lại, ném miếng bánh lên người anh: “Anh bị điên thật rồi, ai muốn kết hôn với anh? Rốt cuộc anh xem hôn nhân là chuyện tùy tiện đến mức nào, mà lại đưa em đến đây!”
“Anh.” Hiếm khi thấy anh chậm rãi như vậy, rũ mắt nhìn cô nói, “Anh không muốn chia tay.”
Cô nghe mà buồn cười: “Chúng ta chưa bao giờ có quan hệ yêu đương!”
“Vậy thì yêu đương đi.”
“Vì sao em phải yêu đương với loại người như anh, em tìm ai mà chẳng được, cần gì tìm anh?” Hạ Ngưỡng hỏi ngược lại không kiêng dè, càng nói càng không lựa lời, “Anh nên tìm người giống anh mà hẹn hò!”
Đoạn Tiêu im lặng nhìn cô chằm chằm, chờ cô nói hết câu rồi mới hỏi: “Người giống anh, là người thế nào?”
“Là loại người muốn tông xe ai thì tông, muốn đưa ai đi thì đưa!” Cô giận giữ nhìn anh, “Anh vẫn chưa hiểu sao? Em và anh không cùng một loại người. Anh đừng nói với em là anh thích em, Hai năm trước anh cũng nói vậy đấy, chữ thích của anh kinh khủng quá, tại sao anh thích em thì em phải ở bên anh?”
Nói đến cuối, giọng cô càng nhỏ dần, vì cảm nhận được khí áp của anh càng lúc càng thấp.
Đoạn Tiêu mở miệng: “Nói xong chưa?”
Hạ Ngưỡng thấy anh bình tĩnh đi về phía trước, cô không khỏi lùi về sau mấy bước, cát sỏi dưới chân phát ra tiếng ma sát lào xào.
Giọng anh lạnh nhạt thờ ơ: “Giấy chứng tử và hộ chiếu giả dễ làm lắm, em biến mất ở đây, ai biết được?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro