Dừng Chân Mùa Hạ

Một nửa sự thật...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

Anh giống như một kẻ vô lại, nhìn chẳng khác gì một trùm trường. Sau khi ngồi xuống, anh dang hai chân thật rộng đặt ngay sát bên cạnh cô, thậm chí còn càn rỡ đụng nhẹ vào chân cô.

Nhờ ngồi vị trí này nên không ai có thể nhìn thấy những động tác nhỏ đó.

Ngay trước mắt cả lớp nhiều người như vậy mà còn “Âm thầm ra tay” kiểu này, nhất là khi giáo viên đang đứng ở phía trên còn hai người bọn họ ngồi ngay phía dưới.

Hạ Ngưỡng rụt rè xấu hổ đỏ mặt.

Cô cố gắng kéo quyển sách của mình về, xoa xoa lỗ tai nóng bừng, hạ thấp giọng, hơi nghiến răng nói: “Anh tới đây làm gì?”

Anh tiến lại gần hơn một chút, cà lơ phất phơ cười: “Tới để học.”

“. . .”

Nói xong, anh lại nhìn chú thích trong sách giáo khoa của cô, khẽ tặc lưỡi: “Cái gì đây hả bạn học Tiểu Hạ, từ này không phải anh đã dạy em vào năm lớp mười hai rồi sao?”

“. . . Anh bớt can thiệp vào chuyện của em đi.”

Hạ Ngưỡng thẹn quá hóa giận dùng tay chống cằm, tiếp tục dùng cách ngốc nghếch của mình để ghi chú bên cạnh những từ khó.

Nói thật, chỉ số thông minh của Hạ Ngưỡng ở lớp Văn hóa quả thật hoàn toàn trái ngược với khí chất bên ngoài của cô. Cô trông giống như cô con gái xinh đẹp của một gia đình có dòng dõi học vấn lâu đời, nhưng thật ra cô chỉ giỏi khiêu vũ, học không được giỏi lắm.

Dù không đến mức là người đẹp ngu ngốc.

Nhưng ở nơi có nhiều thủ khoa như Đại học Kinh Bắc, chắc chắn cô không được tính là thông minh.

Còn Đoạn Tiêu nhìn có vẻ bất cần đời, ngoại trừ nhân phẩm hạng ba ra thì đầu óc lại là hạng nhất.

Hai người đối lập với nhau lại bổ sung cho nhau ở một số phương diện.

Nhưng trước ngày hôm nay, chưa từng có ai liên kết bọn họ lại với nhau.

Tất cả có vẻ như gió êm sóng lặng, cho đến khi tiếng thảo luận của mọi người bị thay thế bằng phần hồi hộp nhất trong lớp học này.

Giảng viên trên bục giảng vỗ bàn một cái, chỉ vào sách nói: “Bài đọc này trích từ tạp chí Economist, mỗi một câu đều rất ngắn gọn về mặt ngữ pháp, độ khó từ vựng cũng vừa phải. Tổng cộng có hai đoạn, có ai muốn đọc không?”

Dưới bục giảng yên lặng như tờ.

Đôi chân dài đặt ở dưới bàn của Đoạn Tiêu đột nhiên đụng vào đầu gối của cô.

“. . .”

Hạ Ngưỡng nhẫn nhịn, lặng lẽ dịch sang một chút.

Đôi mắt của giáo viên đảo quanh lớp học một vòng, rồi đảo mắt vòng trở lại ngay phía dưới mắt của mình: “Ok. Vậy thì gọi bạn học nữ này đi! Tôi nhớ mỗi lần ở dạ tiệc em đều nhảy múa rất xinh đẹp.”

Hạ Ngưỡng dừng một chút rồi ngẩng đầu, xác nhận người xui xẻo đó chính là mình.

Thậm chí cô còn nghe thấy tiếng cười âm thầm hả hê trên sự đau khổ của người khác, giọng cười khàn khàn, quyến rũ lười biếng phát ra từ cổ họng của Đoạn Tiêu.

Cô trừng mắt hung dữ nhìn anh.

Sau khi cô đứng lên, lại bị giáo viên yêu cầu: “Không, đừng đứng đối diện tôi. Em xoay người lại, hướng về phía các các bạn học bên dưới.”

“. . .”

Có thể xấu hổ hơn nữa không?

Hạ Ngưỡng cũng không dám nhìn thẳng mặt các bạn cùng lớp, cô nhìn thấy Trang Tĩnh ở phía xa xa đang nằm gục xuống bàn vai khẽ run lên, đủ biết cô ấy cười vui vẻ đến mức nào.

Đoạn trước đó, Hạ Ngưỡng đọc không tệ. Chỉ có điều có một đoạn bên dưới, xuất hiện một câu dài và khó chiếm tận năm dòng.

Cô bất lực ngừng lại ở đó, mờ mịt tìm ‘định ngữ, trạng ngữ, bổ ngữ’ để hoàn thành câu.

“Rhinestones, camouflage, fbric. . .” Đoạn Tiêu ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

Giọng của anh là giọng chuẩn Anh, âm tiết cuối nghe cũng rất thoải mái, giống như nghe từ máy cassette.

Hạ Ngưỡng đờ đẫn mất một giây rồi mới theo kịp tốc độ.

Cô đọc xong một câu ngắn, anh liền đọc từ cuối cùng của câu tiếp theo, cuối cùng họ hợp sức đọc xong câu văn dài gần nửa đoạn văn này.

Giáo viên ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, cười thành tiếng, ngắt lời nói: “Câu này quả thật có hơi khó, từ vựng phía sau câu này cũng khó phát âm. Bạn học Đoạn Tiêu giúp người giúp đến cùng, hai em cùng đọc hết đi nhé.”

Đoạn Tiêu không có sách, lúc Hạ Ngưỡng đang đọc bài thì anh quay lại nhìn sách trên bàn phía sau. Bây giờ anh không cần xoay ra đằng sau nữa mà trực tiếp đứng lên dùng chung một quyển sách với cô.

Dáng người của anh quá cao lớn, bóng dáng đổ xuống che khuất cô.

Hạ Ngưỡng sợ anh không thấy rõ nên đưa sách lên cao thêm chút, cảm giác căng thẳng trong lòng cô không giảm xuống mà lại tăng lên.

Trong hai năm qua, đây là lần đầu tiên bọn họ trắng trợn sóng vai đứng cạnh nhau trước mặt người khác như vậy.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Đoạn Tiêu nói với cô chỗ đậu xe rồi đi ra ngoài.

Hạ Ngưỡng liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, ngơ ngẩn thu dọn tập sách.

Lúc này mới là buổi trưa thôi, tìm cô làm gì.

Cô vừa bước ra khỏi cửa phòng học đã bị Trang Tĩnh chụp lấy phía sau lưng như đại bàng giương cánh bắt mồi, hung hăng truy hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Hạ Ngưỡng cầm ly nước và sách trong tay, suy nghĩ hai giây: “Trở về ký túc để cất đồ.”

“Phải vậy không?” Trang Tĩnh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, hừ lạnh: “Cậu tự xem đi!”

Cô ấy đưa điện thoại di động tới, trên màn hình đang hiển thị một cuộc trò chuyện nhóm, nhìn qua đều là sinh viên Đại học Kinh Bắc.

Cô lướt qua lịch sử trò chuyện, cũng không biết lúc nãy trong phòng học ai đã chụp ảnh cô và Đoạn Tiêu cùng nhau đọc sách.

Bức ảnh đã được đăng trong nhóm.

Ban đầu người nọ chẳng qua chỉ muốn cảm thán về vẻ ngoài xinh đẹp của họ, nhưng chủ đề dần dần chuyển sang hướng khác.

【Chỉ có tôi cảm thấy như vậy sao? Tấm hình này, mặc dù hai người họ không dựa quá gần nhau nhưng tôi vừa nhìn qua còn tưởng đây là một cặp đấy!】

【Người anh em Đoạn Tiêu này lúc ở một mình đã đẹp trai không chịu nổi rồi, nhưng khi gặp Hạ Ngưỡng ở khoa Múa, sao lại có cảm giác như một người chồng vậy chứ! Cậu ấy khi ở cạnh những nữ sinh khác cũng không giống như vậy đâu phải không?】

【Hai người họ có quen nhau không? Hình như trước đây chưa bao giờ thấy hai người này đứng cùng nhau. Wow! Thì ra cảm giác CP lại huyền bí và đặc biệt đến như vậy.】

【# Vợ chồng Đoạn Dưỡng, không cho đường sống #, được được được! Tên CP và tên khẩu hiệu nghe oách thật sự, hai khuôn mặt này vô cùng xứng đôi! Chị ship trước đây.】

【Cho tôi xen vào một câu, hai người họ cùng học chung trường cấp ba với tôi, trước kia còn học chung một lớp! Hồi đó tôi chỉ thấy bọn họ nhiều lần đứng chung nói chuyện. . . Nhưng không biết tại sao sau khi lên đại học, có một lần tôi nhìn thấy hai người họ lướt qua nhau, không ai chào ai, giống như không quen biết nhau vậy.】

【Lầu trên nói thật sao? Đừng để tôi phải vướng vào CP đã kết thúc BE ha ha ha!】

【BE là tốt nhất! Tốt hơn CP giả gấp nghìn lần, ít nhất có yêu nhau!】

【Không phải chứ, bạn lên đại học đã hai năm mới tuôn ra tin này sao? Bạn ở lầu trên học chung trường với Đoạn Tiêu ơi, cậu giấu sâu quá rồi, cậu nhanh đến cục bảo mật để làm việc đi!】

【Hey! Tôi nhấn mạnh một lần nữa! Tôi không biết hai người họ trước kia có yêu nhau hay không, nhưng nếu như bọn họ không tuyệt giao thì chính là giả bộ không quen nhau ở đại học.】

. . .

Hạ Ngưỡng nhìn tới đây, da đầu tê dại.

Trang Tĩnh gặng hỏi: “Những lời mấy người này nói là thật hay giả vậy?”

Chắc chắn không thể lừa cô ấy được nữa.

Hạ Ngưỡng cúi đầu xuống, thấp giọng lẩm bẩm: “Nửa thật nửa giả.”

“Chỗ nào là giả?”

Hạ Ngưỡng: “Tớ chưa từng yêu đương với Đoạn Tiêu.”

Ở trong mắt cô, bất kể là cấp ba hay là bây giờ, cũng chưa từng tính là yêu đương. Hồi cấp ba dính dáng tới nhau là hành động bất đắc dĩ, bây giờ cũng chỉ là mỗi người đều có được cái mình muốn mà thôi.

“Nhưng sao hai cậu lại cố ý giả bộ không quen nhau chứ ?”

Nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, Trang Tĩnh che miệng, trong đầu hiện lên một số tình tiết ngược luyến tình thâm: “Không muốn nói thì đừng nói! Tớ hỏi cậu một chút, có phải hai cậu có mâu thuẫn tình cảm gì đó đúng không?”

Hạ Ngưỡng thở dài: “Coi như là có.”

“Bây giờ cậu ấy có bạn gái không?”

“Không có.”

Cô không phải.

“Vậy lần trước ở trong thang máy, rốt cuộc cậu ấy gọi ai là bảo bối?” Trang Tĩnh giống như đã khai thông hai mạch Nhâm và Đốc*, chỉ về phía cô, “Gọi cậu phải không? Tớ giận quá! Cậu lừa tớ lâu như vậy!

(*Khai thông hai mạch Nhâm và Đốc: Mạch Nhâm và Đốc là hai trong số các mạch chính trong hệ thống kinh mạch của y học cổ truyền Trung Quốc, đóng vai trò quan trọng trong việc điều hòa năng lượng (khí) trong cơ thể. 1. **Mạch Nhâm (任脉)**: Mạch này chạy dọc theo đường giữa cơ thể, từ dưới cằm đi xuống qua bụng và kết thúc ở vùng kín. Mạch Nhâm thường được gọi là “mạch của âm”, có tác dụng điều hòa năng lượng âm và giúp duy trì sức khỏe chung của cơ thể. 2. **Mạch Đốc (督脉)**: Mạch Đốc chạy dọc theo lưng, từ cột sống cổ xuống đến xương cụt. Đây là mạch chủ của dương, giúp điều hòa năng lượng dương trong cơ thể, liên quan đến sức mạnh, sức bền và các chức năng vận động. Trong y học cổ truyền Trung Quốc, việc “khai thông” các mạch Nhâm và Đốc được coi là rất quan trọng, vì nó giúp cân bằng âm dương, điều hòa khí huyết, và hỗ trợ sức khỏe tổng thể. Khi “mở thông” được hai mạch này, cơ thể sẽ cảm thấy khỏe mạnh hơn và năng lượng sẽ lưu thông dễ dàng hơn.)

Hạ Ngưỡng có chút luống cuống: “Xin lỗi, không phải tớ cố ý. Nhưng tớ và anh ấy không phải như mọi người tưởng tượng đâu.”

Trang Tĩnh vỗ bả vai cô: “Cậu cũng giỏi quá đi, tớ có một yêu cầu quá đáng, lần sau Chân Đông Nhi còn ăn nói xằng bậy trước mặt cậu, cậu có thể gọi Đoạn Tiêu ra đánh vào mặt cô ta không?”

“Không thể.”

“Tại sao chứ? Chúng ta nắm giữ một con át chủ bài lớn như vậy trong tay, sao phải để cô ta chọc giận!”

“Cô ta và tớ không hợp nhau là bởi vì chúng tớ thường cạnh tranh về chuyên môn, cô ta cảm thấy kỹ năng của mình không bằng người khác. Chuyện này có liên quan gì đến Đoạn Tiêu đâu?” Hạ Ngưỡng ung dung nói: “Huống chi lần nào tớ cũng đáp trả ngược lại cô ta.”

Lời này không sai.

Chẳng qua là trông cô mềm mại thôi, nhưng không phải kẻ hèn yếu sẽ chịu thua thiệt.

Nhưng Trang Tĩnh giống như mới quen biết cô ngày đầu tiên, không có cách nào nuốt trôi: “Cậu và Đoạn Tiêu, Đoạn Tiêu và cậu. . . Tớ phải tiêu hoá lại.”

Hạ Ngưỡng hiểu tâm trạng của cô ấy, lần nữa nói xin lỗi.

Điện thoại di động lại vang lên, chắc chắn là Đoạn Tiêu đã đợi cô rất lâu trong xe.

Trang Tĩnh nhìn biểu cảm kia của cô đã đoán được: “Là cậu ấy sao?”

“Cậu ấy tìm tớ có chút việc.” Cô có chút khó xử: “Tớ đi trước.”

Trong lòng Trang Tĩnh mang nhiều cảm xúc lẫn lộn: “Tớ sẽ giữ bí mật, dù sao bọn họ cũng chỉ suy đoán, không có bằng chứng. . .”

Hạ Ngưỡng rất cảm động: “Cảm ơn.”

Mười phút sau, Hạ Ngưỡng tìm được xe của Đoạn Tiêu.

Anh đã đậu xe ở một nơi rất xa, có vài cây kim ngân hoa được trồng trong bụi rậm bên kia đường, hoa đang nở rộ.

Cô lên xe ngồi yên, trên mặt đầy vẻ lo lắng: “Bây giờ về chung cư sao?”

“Ừ.” Đoạn Tiêu không vội lái xe, anh chú ý tới vẻ mặt khác thường của cô, đặt ngón tay lên cằm cô: “Sao vậy?”

Hạ Ngưỡng mím môi: “Chạy nhanh quá, đầu hơi choáng.”

Ngay khi bước vào giai đoạn giảm cân, cô sẽ phải đối mặt với vấn đề hạ đường huyết như mọi khi.

Anh tựa lưng vào ghế, dang rộng chân ra hiệu bảo cô tự lấy: “Bên phải là kẹo, bên trái là Snickers.”

Hạ Ngưỡng không khách sáo, cô thọc tay vào túi quần bên trái của anh, không tìm thấy thanh Snickers nhưng lại chạm phải một v.ật c.ứng.

Sao anh lại mang theo đèn pin.

“Ưm…” Đoạn Tiêu thở ra một hơi, nhưng không ngăn động tác hấp tấp của cô lại mà nghiêng đầu một chút nói: “Còn đang ở bên ngoài đấy, em sờ vào chỗ nào vậy?”

Tay của Hạ Ngưỡng nhất thời bất động, một lúc sau cô mới đoán ra thứ mình chạm vào không phải là đèn pin.

“. . .”

Là đang ở bên ngoài, sao anh lại có thể không biết xấu hổ để cô sờ tới cái đó!

Cô nhanh chóng thu tay về, giả vờ bình tĩnh: “Không có.”

Đoạn Tiêu cười khẽ, từ trong túi bên kia lấy ra một thanh Snickers và kẹo: “Ồ, nhớ nhầm rồi.”

“. . .”

Ăn xong nhấp một hớp trà, cuối cùng Hạ Ngưỡng cũng dễ chịu hơn chút, nhẹ giọng hỏi: “Đi về chung cư làm gì? Bây giờ mới buổi trưa.”

Đoạn Tiêu nhéo gáy cô, khàn giọng nói: “Ai quy định buổi tối mới có thể ân ái?”

Quả nhiên tìm cô là vì chuyện này.

Cô chần chờ một chút, muốn nói mình còn chưa ăn cơm trưa, nhưng lại nhìn thấy một quyển sổ ghi chép về Mao Trạch Đông ở phía trước mui xe.

Là của Đoạn Tiêu.

Nhưng tuần tới người làm bài kiểm tra về tư tưởng Mao Trạch Đông là cô.

Hạ Ngưỡng chỉ tay: “Cho em sao?”

“Về để dạy thêm cho em, nhưng hình như em muốn làm chuyện khác.” Đoạn Tiêu cụp mắt xuống, nhàn nhã nhìn cô, bất lực nói “Ừ… Vậy cũng được.”

“. . .”

Nghe ra giọng điệu đùa giỡn của anh, tai Hạ Ngưỡng cảm thấy hơi ngứa.

Cô đã trượt môn tư tưởng Mao Trạch Đông vào kỳ trước, cô nhớ mình đã nhờ anh giúp cô học thêm.

Thật ra Đoạn Tiêu cũng coi như là một người thầy tốt, vào năm lớp 12 anh thường cho cô một số lời khuyên. Anh dạy cô cũng sẽ không để cho cô cảm thấy mình ngu ngốc mà còn khen cô.

Nhưng anh cũng có thói hư tật xấu, chính là rất thích giao nhiều tài liệu học kèm.

Một quyển đề thi mô phỏng mới mua đến tay anh, khi trở về tay cô, có một số dạng câu hỏi đã bị anh trực tiếp đánh dấu gạch chéo lớn.

Có lúc sẽ bình luận ở câu trả lời, tự cho mình là đúng: Nói nhảm, sẽ không kiểm tra, giả thiết ngu ngốc.

. . .

Ký ức quay trở lại, vì anh đã nói sẽ giúp cô học thêm, vậy nên kiểm tra về chủ nghĩa Mao Trạch Đông lần này có thể đạt yêu cầu rồi.

Hạ Ngưỡng hỏi thêm: “Vậy chiều nay anh không làm gì khác sao?”

“Có.” anh chống một tay tới, cúi người xuống: “Thầy Tiểu Đoạn muốn thu phí học thêm.”

“Cái gì. . . A.”

Chưa nói hết câu đã bị chặn lại.

Đoạn Tiêu ôm lấy eo cô, cúi đầu c.ắn môi dưới của cô. Anh đưa đầu lưỡi vào trong thăm dò lưỡi của cô. Bàn tay cũng không rảnh rỗi, anh nắm lấy đầu gối cô rồi thò tay vào trong váy.

Giọng anh trầm thấp đến nỗi khó nghe: “Biết vì sao khi ở trong phòng học anh cứ luôn đụng vào chân của em không?”

“Lần đầu tiên anh mơ thấy em là trong lớp học, em mặc loại váy này, dang rộng hai chân, ngồi trên người anh.”

“Anh đừng nói nữa, ai muốn nghe những thứ này chứ. . .”

Đoạn Tiêu thấp giọng cười: “Không phải anh đã dạy em cách chặn miệng anh lại rồi sao?”

Trong không gian bí mật lại quen thuộc, cô xấu hổ đến mức muốn trốn tránh. Nhưng không tránh thoát, chỉ có thể bị ấn vào ngực anh, buộc phải chịu nụ hôn ướt át của anh.

Mãi đến khi môi rời ra, Hạ Ngưỡng vẫn luôn thở gấp.

“Sau này anh không thể làm những chuyện như thế này ở trường học nữa… Bị người khác phát hiện thì không tốt.” Sợ anh không đồng ý, cô dùng sức nắm lấy đầu ngón tay của anh: “Trước đây chúng ta đã nói qua rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0