Dừng Chân Mùa Hạ

Đến lớp – Dính...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

 Lúc Đoạn Tiêu ném gạt tàn vào tên kia, Lục Gia Trạch không cản lại.

Quả thật nên cho bọn chúng một bài học, hợp đồng cũng ký xong rồi nhưng tên cấp dưới của câu lạc bộ này còn muốn ra oai phủ đầu người khác.

Thoạt nhìn là đang bắt nạt Hạ Ngưỡng nhưng trên thực tế không phải đang tát vào mặt bọn họ sao?

Nhưng lúc Đoạn Tiêu xuống tay thật anh ấy cũng phải giật mình.

Vị đại thiếu gia này mỗi lần nổi điên chưa bao giờ biết thế nào là “Dừng lại đúng lúc”.

Lời này là sự thật, cả thành phố Kinh Châu này có ai mà không biết nhà họ Đoạn quyền thế ngập trời. Nếu anh không chịu thả thì thật sự không có ai dám cứu một kẻ giãy dụa dưới tay anh.

May mắn thay là tối nay Hạ Ngưỡng ở đây.

Nếu không phải cô kéo anh lại, chỉ e gã đàn ông kia sẽ bị Đoạn Tiêu tẩn một trận nhừ tử, tới mức phải đứng trên bàn nhảy múa loạn xạ mới được bước khỏi cánh cửa này.

Cầu cứu Phó tổng Trang thì có ích gì. Miệng ông ta đã như hũ nút, đối diện với lợi ích trước mắt ông ta còn quan tâm gì đến thể diện của đàn em nữa, phải chịu thiệt cũng đành chịu thiệt.

Đoạn Tiêu bày ra cục diện rối rắm nhưng Lục Gia Trạch mới là người phải ở lại dọn dẹp hậu quả.

Chiếc GT màu bạc đen lướt băng băng qua dòng xe cộ, nửa tiếng sau, xe dừng trước cửa hàng tiện lợi Lawson bên đường.

Đoạn Tiêu bắt đầu cảm thấy hơi men xộc lên, anh dựa vào ghế lái phụ ngủ thiếp đi, đắp chiếc áo khoác thoang thoảng mùi thuốc lá của mình lên người.

Mở mắt ra lần nữa, anh thấy Hạ Ngưỡng đang ở quầy thu ngân trong cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, cô đang cười nói với tên nhân viên thu ngân có vẻ là ‘Tiểu Bạch Kiểm’.

Dáng người cao ráo của cô gái dưới ánh đèn trắng sáng kéo dài thành một bóng hình thướt tha, những lọn tóc mềm mại ôm lấy cổ. Đôi mắt sáng ngời, hàm răng sáng ngần, nụ cười rạng rỡ rất cuốn hút.

Nói chuyện với người lạ có gì hay ho mà cô cứ nói hoài, cứ tán gẫu miết, còn có vẻ rất vui.

Sắc mặt Đoạn Tiêu vô thức lạnh dần, anh tháo dây an toàn trên người muốn xuống xe, nhưng không mở được cửa.

“…”

Hạ Ngưỡng đã khóa cửa xe.

Chỉ chốc lát sau Hạ Ngưỡng đã quay về, còn cầm theo đồ uống giải rượu vừa mua và xin được nước ấm trong cốc dùng một lần. Cô liếc nhìn ghế phụ.

Đoạn Tiêu vẫn đang ngủ, anh thường ăn mặc chỉnh tề khi đi đàm phán công việc.

Anh đã cởi áo vest ra, vai phải tựa hờ vào cửa xe. Vì tư thế ngủ không ngay ngắn nên cổ áo sơ mi bên trong của anh đã hơi nhếch lên, lộ ra một đoạn cổ với đường nét rõ ràng, đắm mình trong ánh trăng mờ ảo.

lúc ngủ Đoạn Tiêu trông dễ gần hơn nhiều, bờ vai gầy, nhìn tổng thể toát lên vẻ sạch sẽ cấm dục của chàng trai trẻ.

Đôi môi mềm mại hơi đỏ hồng, cằm thon gọn, làn da mỏng manh.

Nhưng tính khí anh rất xấu, dẫu đẹp trai đến mấy cũng không thể che khuất được tính khí bướng bỉnh ngang ngược.

Hạ Ngưỡng bước nhẹ nhàng lên xe rồi ngồi vào ghế lái.

Cô vừa sắp xếp đồ xong thì chợt nghe giọng nói lạnh lùng bên cạnh: “Em khóa cửa xe làm gì?”

Cô gần như run lên, cau mày quay sang: “Anh đừng dọa người như thế!”

Mới nói một câu đã bị mắng, Đoạn Tiêu sửng sốt một lúc rồi hỏi ngược lại: “Anh là ma sao?”

Tóc mái anh rủ xuống tự nhiên, chạm vào xương lông mày đầy khí chất, khóe môi nhếch lên tỏ vẻ khó chịu.

“Em sợ anh say rượu chạy lung tung, nữa đêm thế này em biết đi đâu tìm anh.” Hạ Ngưỡng giải thích rồi nhét nước ấm vào tay anh: “Mau uống đi.”

Đồ uống giải rượu có vị bạc hà và chanh, Đoạn Tiêu súc miệng, mùi rượu khó chịu cũng nhạt dần. Anh vẫn còn hơi đau đầu nên dùng đầu ngón tay xoa huyệt thái dương.

Xe chạy tiếp rồi dừng lại trước cửa tòa chung cư.

Hạ Ngưỡng dựa vào vô lăng nhìn anh, vẻ mặt hiện lên chút lo lắng: “Anh xem thử Lục Gia Trạch có nhắn tin cho anh không, không biết tình hình bên đó thế nào rồi.”

Trong mắt cô, đêm nay Đoạn Tiêu đã vì hơi men mà không màng hậu quả, quá bốc đồng.

Nhưng nếu cô nói thẳng thì chắc chắn anh sẽ không thừa nhận.

Quả nhiên, Đoạn Tiêu vốn chả thèm bận lòng về mâu thuẫn đêm nay, anh tháo dây an toàn rồi bế cô từ ghế lái sang ngồi trên đùi mình.

“Không sao, em đừng bận tâm.”

Mí mắt anh nặng trĩu vì cơn buồn ngủ. Anh khẽ cúi đầu, mái tóc đen nhánh mượt mà vùi vào ngực cô.

Cũng không định làm gì khác, chỉ muốn dán sát không rời.

Hạ Ngưỡng vừa tắm xong, trên người còn vấn vương mùi sữa tắm, dễ chịu hơn nhiều mùi rượu hỗn độn trong dạ dày anh.

Vốn dĩ cô có thân hình mảnh khảnh, chút thịt còn sót lại trên người khi sờ vào cũng mềm mại vô cùng.

Cảm giác thật tuyệt, Đoạn Tiêu luôn có thói quen ôm cô vào lòng như ôm bé mèo con, vừa ôm vừa hít.

Cứ mỗi lần uống rượu anh lại dính như sam.

Hạ Ngưỡng bị anh phả hơi thở vào ngực thì thấy hơi ngứa ngáy nên đẩy cánh tay rắn chắc đang siết chặt mình: “Được chưa anh? Anh lên ngủ đi, em phải về trường rồi.”

Đoạn Tiêu cụp mắt, lẩm bẩm: “Giờ này rồi còn muốn về?”

“Mới qua giờ giới nghiêm thôi, giờ em về vẫn còn kịp năn nỉ quản lý ký túc xá mở cửa.” Cô biết lời này không đủ để anh buông tay, đành bổ sung thêm: “Sáng mai em có lớp học sớm đấy, môn Tiếng Anh tổng hợp.”

Anh ậm ừ, rồi hỏi tiếp: “Em học phòng nào?”

Hạ Ngưỡng không biết anh hỏi chuyện này làm gì, có điểm danh môn Đại cương này cũng không được tính vào học phần, chỉ cần thi đạt chuẩn là được. Anh đã sớm không cần phải học môn Tiếng Anh trên Đại học.

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn báo cáo: “Phòng 2 tòa giảng dạy chung.”

Những chuyện xảy ra tối qua không ảnh hưởng gì đến Hạ Ngưỡng.

Cô ngủ một mạch đến 7 giờ rưỡi mới dậy, vừa kịp giờ đến căn tin mua đồ ăn sáng, tiện thể mua thêm vài phần cho Trang Tĩnh và các bạn cùng phòng.

Mua xong, cô tìm bàn ngồi xuống, muốn húp nước cháo sắp tràn ra khỏi tô thì đột nhiên có người ngồi xuống ghế trống trước mặt cô.

“Đàn chị, chào buổi sáng!”

Lâm Vọng nở nụ cười chuẩn cún Husky, giơ chiếc thìa lên chào buổi sáng.

Hạ Ngưỡng mỉm cười lịch sự: “Em cũng dậy sớm thế.”

“Em còn bị ám ảnh hậu lớp 12 mà, vừa chạy bộ xong.” Lâm Vọng gọi hai phần bánh bao và một bát mì trộn. Cậu ta không nhịn được cười khi nhìn khay ăn đối diện: “Chị, chị chỉ gọi một món đậu phụ sốt tương thôi hả?”

“Có gì buồn cười đâu, không phải chị đã nói rồi à? Chị có cuộc thi, phải giảm cân.”

“Em biết, tự nhiên em nhớ đến chuyện thẻ cơm của chị có nhiều tiền thôi.” Lâm Vọng nói: “Căn tin trường mình bán rẻ, chị lại ăn ít, dù có học xong bậc Tiến sĩ chắc cũng không tiêu hết tiền đâu nhỉ.”

Nhưng sao cái thẻ cơm này có thể ở trong tay cô lâu tới vậy…

Cô suy tư một hồi mới cụp mắt nói khẽ: “Không sao, không tiêu hết thì có thể rút lại.”

Lúc hai người sắp ăn xong, có mấy nữ sinh ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.

Bọn họ đang trò chuyện nhưng không kiểm soát âm lượng.

“… Nói cách khác, Đoạn Tiêu đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với cậu sao? Cậu ấy cũng hay ghê, không lẽ định để cậu theo đuổi cậu ấy?”

“Thế mà cậu ấy còn cứng miệng nói không trả tiền vì cậu?”

Một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Không biết nữa, nhưng tớ đã loại trừ gần hết bạn nữ lớp mình, không thấy có ai quen biết cậu ấy cả! Biết đâu hôm đó cậu ấy nói thế chỉ để viện cớ thôi.”

“Hahaha, ông anh này đang nghĩ gì trong đầu vậy, được một người đẹp như cậu theo đuổi, chắc trong lòng sướng rơn rồi!”

Ngón tay đang cầm thìa của Hạ Ngưỡng khẽ nhúc nhích, cô nhận ra đây là giọng của Chân Đông Nhi và nhóm bạn của cô ta.

Hiển nhiên, Lâm Vọng cũng nghe thấy.

Sự ngưỡng mộ mà cậu ta dành cho Đoạn Tiêu đã khác xa hồi mới vào trường, nghe vậy cậu ta chỉ hừ khẽ, thừa nước đục thả câu nói: “Chẳng ra sao cả, còn đùa giỡn tình cảm con gái nhà lành! Em biết ngay mà, sớm muộn gì bộ mặt thật của anh ấy cũng bị bóc trần thôi.”

Hạ Ngưỡng đặt thìa xuống, ngước mắt lên hỏi: “Bộ mặt thật của anh ấy thế nào?”

Lâm Vọng nghe câu hỏi lạnh lùng của cô thì đột nhiên căng thẳng: “Chị, sao tự nhiên chị nổi giận với em?”

“Chị không giận, chị chỉ muốn biết ‘bộ mặt thật’ trong miệng em là có ý gì.” Hạ Ngưỡng hơi dịu giọng: “Anh ấy đã sai khi vứt hoa của em vào hôm ấy, nhưng em không nên nghe vài lời đồn thổi rồi phủ nhận một người.”

Nói xong cô đứng dậy bưng khay ăn đi, cũng không quay đầu nhìn phản ứng của cậu ta.

Cầm túi bánh bao và bánh quẩy đi về ký túc xá, Hạ Ngưỡng mới nhận ra mình bước đi quá nhanh, quả thật giống như đang ‘nổi giận’ theo lời Lâm Vọng.

Nhưng cô thực sự không cảm thấy mình đang nổi giận.

Đến cả câu cô nói với Lâm Vọng cũng là suy nghĩ mà Đoạn Tiêu từng bày tỏ.

Cô không thể tự cho rằng mình hiểu thấu Đoạn Tiêu, nhưng anh luôn bộc lộ rõ cảm xúc vui buồn hờn giận trên gương mặt, lòng dạ sáng trong. Không cần phải nghiền ngẫm đoán ý anh, hay biết về anh qua miệng người khác.

Lúc bước đến cầu thang, Hạ Ngưỡng chợt nhớ lại một chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi.

Vào một buổi tự học tối nào đó hồi cấp ba, Đoạn Tiêu đã dẫn cô trốn học đi coi lễ hội âm nhạc. Trên đường về trường hai người gặp một cô gái khiếm thị cũng vừa xem lễ hội âm nhạc xong, đang xuống cầu thang bộ.

Hệ thống đường dành cho người khiếm thị ở hầu hết các thành phố trong nước chưa được hoàn thiện, thế nên cô gái kia chống gậy dò đường đi cũng rất khó khăn.

Hạ Ngưỡng đang định bước tới giúp đỡ nhưng Đoạn Tiêu đã kéo cô đi.

Anh nói: “Nếu cô ấy cần giúp đỡ thì đã gọi lúc nghe chúng ta nói chuyện rồi.”

“Nhỡ cô ấy ngại thì sao?”

“Vậy chứng tỏ cô ấy chưa gặp khó khăn đến mức cần giúp đỡ.” Anh nói chắc nịch: “Cậu xem, lúc nãy cô ấy có dừng lại khi đi ngang qua chúng ta không? Cô ấy vừa nghe nhạc xong, chưa biết chừng trong lòng còn đang vui vẻ.”

Hạ Ngưỡng bị anh thuyết phục, vài phút sau mới quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên, cô gái đó đã xuống cầu thang an toàn, còn vừa đi vừa ngân nga.

Đoạn Tiêu là người như thế.

Anh có một bộ quy tắc ứng xử linh hoạt của riêng mình và vận hành nó một cách lạnh lùng thành thục.

Giống như việc anh sẽ không dòm ngó một cô gái nặng tạ rưỡi mặc áo hai dây xinh đẹp chỉ vì ngoại hình của người ta. Cũng sẽ không có những suy nghĩ thừa thãi rằng người phụ nữ ấy dũng cảm hay có sức hút về nhân cách.

Quá gồng, quá giả tạo.

Bạn là ai, dù là lời khen hay chê thì ai lại muốn nghe những lời đánh giá từ một người không liên quan gì đến mình? Ai muốn bị coi là kẻ khác biệt trong mắt người khác chứ, ai thèm cái gọi là ‘đánh giá cao’ hay ‘đối xử đặc biệt’ của bạn.

Trong lập trường của anh, không tùy tiện định nghĩa người khác mới chính là sự tôn trọng cơ bản nhất.

Nhưng trên thế giới này.

Dù bạn không đánh giá người khác cũng vẫn có rất nhiều người tùy tiện đánh giá sau lưng bạn.

Về tới ký túc xá, Hạ Ngưỡng nhìn đồng hồ.

8 giờ rưỡi vào tiết, mấy người bọn cô còn 20 phút để rửa mặt và ăn sáng. Đẩy cửa vào, Hạ Ngưỡng lần lượt kéo từng tấm rèm, gọi mọi người dậy.

Lão Tứ thò đầu ra khỏi chăn: “Thơm quá! Cậu mua đồ ăn sáng gì cho bọn tớ thế Hạ Ngưỡng?”

Hạ Ngưỡng đang lục tủ tìm sách, quay đầu lại nói: “Có bánh nướng, bánh quẩy, có cả bánh bao.”

Một cô bạn cùng phòng khác là Giang Hướng Hàm vỗ tay bôm bốp: “Nhận ơn nhỏ như giọt nước, bọn tớ nhất định sẽ báo đáp cậu bằng đập thủy điện!”

“Đừng ba hoa nữa, dậy mau đi mấy cô nương!” Trang Tĩnh đánh răng xong đi vào phòng, vừa nhai bánh bao vừa ú ớ: “Phải rồi, Hạ Hạ này, cậu biết ai vừa tìm tớ không? Là cậu nhóc đẹp trai bên khoa Tài Chính đấy, Lâm Vọng.”

Lâm Vọng đã tham gia câu lạc bộ truyện tranh, mà Trang Tĩnh lại là phó chủ nhiệm câu lạc bộ. Vừa nghe nói Trang Tĩnh là bạn cùng phòng của Hạ Ngưỡng thì cậu ta đã kết bạn với cô ấy ngay và luôn.

“Cậu ta vừa nhắn tin xin tớ tài khoản WeChat của cậu, bảo tớ gửi. Tớ hỏi cậu ta xin làm gì thì cậu ta lại nói, hình như mình lắm lời quá nên khiến cậu không vui.”

Trang Tĩnh hóng hớt, hỏi: “Có chuyện gì á?”

“Có chuyện gì đâu, cậu ta chỉ là đứa con nít thôi.” Hạ Ngưỡng không lăn tăn về chuyện ở căn tin lúc nãy nữa, cô lấy sách ra chuẩn bị đi học.

“Chỉ nhỏ hơn chúng ta một tuổi thôi mà!” Trang Tĩnh lại đuổi theo sau, hỏi cô: “Vậy tớ gửi WeChat của cậu cho cậu ta nhé?”

“Tùy cậu.”

Giờ này có không ít sinh viên đi trên trường, họ đều bước về phía phòng dạy học số 2 và số 3.

Trang Tĩnh vừa đi vừa ăn, lại buôn chuyện: “Cậu biết tớ vừa hóng được chuyện gì không? Chân Đông Nhi thật biết cách tự dát vàng lên mặt mình. Cậu ta bảo Đoạn Tiêu có tình ý với cậu ta đấy!”

“Tớ phục sát đất luôn, tối hôm ấy cậu ta vừa đi khỏi thì Đoạn Tiêu đã gọi cho bạn gái của cậu ấy rồi. Tớ muốn quay ngược thời gian trở về tối hôm đó quá đi, tớ sẽ trói cậu ta trong thang máy để cậu ta dựng lỗ tai lên nghe cùng bọn mình!”

“…”

Hạ Ngưỡng cũng muốn quay ngược thời gian trở về tối đó, để đá đít Đoạn Tiêu khỏi thang máy.

Thậm chí cô còn cảm nhận được rằng, chỉ mỗi “cuộc gọi đó” thôi đã đủ cho Trang Tĩnh nhắc đi nhắc lại cả một học kỳ, coi đó là bằng chứng thép để chứng minh Đoạn Tiêu không độc thân.

Hạ Ngưỡng dừng bước, nghiêm túc hỏi: “Sao cậu nằm lì trên giường mà hóng được lắm chuyện thế?”

Cô đều phải dậy sớm mới nghe được mấy tin vịt này.

“Tớ tưởng cậu thắc mắc gì khác cơ.” Trang Tĩnh cất giọng đắc ý: “Thân tớ trên giường nhưng hồn tớ online! Group chat nào trong khoa mình cũng có tớ!”

Hạ Ngưỡng gật đầu hiểu ý, lại đả kích: “Add vài sinh viên quốc tế vô group đi, nếu năm nay cậu còn rớt Tiếng Anh cấp 4 nữa thì hết cứu.”

Nhắc chuyện học là thấy phiền, Trang Tĩnh phẫn nộ: “Hạ Hạ, cậu làm tớ cụt hứng quá đi!!”

Khi hai người đến lớp, gần như toàn bộ hàng ghế sau đã bị chiếm chỗ.

Bởi vì dù giảng viên dạy môn Tiếng Anh tổng hợp rất dễ tính trong giờ học, cũng cho biết những kiến thức quan trọng trước lúc thi. Nhưng cô giáo rất đam mê tương tác với sinh viên, thường chọn ngẫu nhiên những bạn may mắn đứng lên đọc bài.

Lên đại học rồi, không còn ai thích tương tác với giáo viên nữa. Hơn nữa, phần lớn người chọn môn này đều là sinh viên ngành Nghệ Thuật, né cô giáo còn không kịp nữa là.

“Hạ Hạ! Tới đây nè!” Phải vất vả lắm Trang Tĩnh mới tìm được hai chỗ trống.

Nhưng Hạ Ngưỡng lại thoáng thấy bình nước giữ nhiệt của mình đang bốc hơi nóng hổi trên một chiếc bàn đằng trước.

Lúc cô còn đang nghi ngờ xen lẫn do dự thì chỗ trống mà Trang Tĩnh tăm tia đã bị người ta chiếm mất.

Hạ Ngưỡng bất lực chỉ về phía trước: “Cậu ngồi đi, tớ… tớ đã chiếm chỗ rồi.”

“…”

Chiếm chỗ mà lại chiếm ngay hàng đầu tiên?

Trang Tĩnh nhìn cô bằng cái nhìn ‘Cậu có tỉnh ngủ không đấy’ rồi giơ ngón tay cái lên: “Anh hùng, phụ nữ đích thực là đây!”

Khi chuông vào học vang lên, mọi người lục tục tiến vào gần như lấp đầy mọi ngóc ngách của lớp học. Giảng viên đã mở máy tính sẵn và chiếu PPT bài giảng, yêu cầu cả lớp mở sách giáo khoa.

Hạ Ngưỡng đang nằm dài trên bàn soạn từ vựng trước, xung quanh cô có vài chỗ không ai ngồi.

Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng bàn tán xôn xao: “Sao cậu ấy lại đến đây?”

“Đậu xanh! Đoạn Tiêu đi học môn tiếng Anh tổng hợp, tôi không nhìn nhầm chứ!”

“Sinh viên giỏi, mới năm nhất đã đạt 118 điểm TOEFL tới đây làm gì? Muốn làm nhục cả đám ngu lâu dốt bền khó đào tạo bọn mình à?”

Ngay cả cô giáo trên bục giảng cũng phải kinh ngạc, đẩy mắt kính: “Đoạn Tiêu, em đến học à?”

Đoạn Tiêu gật đầu: “Vâng, em chào cô.”

Chàng trai cao lớn bước vào cửa lớp, anh mặc chiếc áo hoodie sáng màu và quần dài thoải mái. Dường như chưa ngủ đủ giấc nên gi.ữa hai chân mày vẫn còn cau lại trong vô thức.

Dưới ánh nắng mặt trời, nhìn anh không hề hung dữ mà ngược lại có hơi trẻ trâu.

“Phụt—— tôi cá chắc cậu ấy còn chưa tỉnh ngủ, hoặc vô lộn lớp rồi!” Nam sinh phía sau cười nói.

Kết luận này được đưa ra vì thiếu gia nhà họ Đoạn chỉ mang theo một cây bút, còn moi một cây kẹo m.út trong túi ra.

Hồi nãy lúc đi mua bút, anh đã tiện tay mua cây kẹo này.

Đoạn Tiêu chào cô giáo xong thì không quan tâm người ta đang bàn tán gì về mình, tiện đường ngồi xuống hàng đầu tiên, ngay bên cạnh Hạ Ngưỡng.

Lúc thấy bình nước giữ nhiệt của mình, Hạ Ngưỡng còn tưởng anh có việc ghé sang trường rồi tiện tay để đó. Khoảnh khắc thấy anh ngồi xuống cạnh mình, cô sững sờ.

Tới giờ này anh vẫn còn say sao?

Đoạn Tiêu có thói quen tập thể dục vào buổi sáng rồi tắm rửa, mùi hương thanh mát càng đậm đà hơn khi anh ghé lại gần: “Anh không mang sách theo, cho anh xem ké với?”

“…”

Nói xong, thậm chí không cần nghe cô trả lời.

Anh đưa tay ra, kéo một bên quyển sách tiếng Anh đầy những dòng nguệch ngoạc và ghi chú chữ Hán của cô về phía mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0