Dừng Chân Mùa Hạ

Móc chìa khóa –...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

Hạ Ngưỡng đang do dự, điện thoại bên trong xe lại reo lên.

Đoạn Tiêu muốn tắt máy thì bị cô ngăn lại: “Anh dừng xe lại rồi thả em ở ngã tư phía trước, anh cứ đi làm việc của mình đi.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì.

“Tối rồi đi ăn được không? Em tranh thủ thời gian này đi tìm nhà trọ.” Hạ Ngưỡng do dự một lúc, rồi nhỏ giọng bổ sung: “Em không ăn mì…”

Đoạn Tiêu bật cười thành tiếng, mở khóa cửa xe. Tay anh chống lên trán, khuỷu tay chống lên vô lăng nhìn cô: “Dì Vương nấu.”

“Ừhm, vậy tối gặp.”

Hạ Ngưỡng không dám nhìn vào mắt anh nữa, cô quay đầu bước xuống xe. Đợi đến khi chiếc xe của anh khuất khỏi tầm mắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xổm xuống đất.

Sao lại trở thành như vậy?

Nghĩ kỹ lại thì có vẻ hơi khác.

Nhưng quay về nơi mà trước đây cô muốn trốn thoát, cô lại cảm thấy rất phức tạp.

Chủ nhiệm Tôn vừa mới trao đổi với lão Nhạc xong và gửi cho cô một vài địa chỉ nhà mới, hẹn cô một giờ sau gặp nhau.

【Chủ nhiệm Tôn】: Lần này tôi sẽ đi cùng em, chờ tôi một tiếng nữa, chúng ta gặp nhau ở ngõ Nam.

【Chủ nhiệm Tôn】: Có phải lão Nhạc lại nói linh tinh gì rồi không? Em với con gái ông ấy bằng tuổi nhau đấy, ông ấy chưa từng làm gì có lỗi cả, chỉ là miệng lưỡi hơi quá thôi.

Hạ Ngưỡng nhìn tin nhắn của cô ấy, quyết định cho cô ấy thêm một cơ hội nữa.

Tìm nhà không dễ, đặc biệt là với những yêu cầu, địa điểm và thời hạn thuê nhà của cô.

Cô đứng thẳng người lên, chuẩn bị đi đến ga tàu điện ngầm thì chợt cảm thấy như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nhìn lại phía sau, cô thoáng nhìn thấy một chiếc xe máy điện nhỏ ở ngã tư đường đông đúc.

Người đàn ông đang lái chiếc xe đó chính là người đã đứng cùng lão Nhạc bên lề đường lúc nãy, là “Học trò” mà lão Nhạc nhắc đến. Anh ta vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai đen, mặc chiếc áo phông rộng thùng thình và cũ kỹ, lưng hơi còng.

Khác với nửa giờ trước, lần này anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi vàng dưới ánh nắng nhìn về phía cô.

Hạ Ngưỡng hơi sững sờ khi nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.

Đó là một khuôn mặt trông như bị lửa đốt, già hơn so với tuổi thật của anh ta rất nhiều, một vết sẹo lớn dưới mí mắt thu hút sự chú ý và trông rất dữ tợn, người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ bị giật mình.

Hơn nữa, khi người đàn ông này nhìn chằm chằm cô, mí mắt hơi nhướng lên, khóe miệng nhếch lên một cách kỳ lạ. Ánh mắt đó thật dai dẳng, giống như con đỉa hút máu.

Tim cô đập thình thịch, không muốn tỏ ra sợ hãi nên cô nhanh chóng cúi đầu xuống nhìn bản đồ chỉ đường.

Qua một hai phút.

Hạ Ngưỡng liếc mắt nhìn về phía đó, nhưng không thấy người đàn ông đó nữa.

Lang thang cả một buổi chiều, lần này chủ nhiệm Tôn đã tìm được cho cô một căn nhà trông khá ổn. Tuy nhiên đây là sau khi Hạ Ngưỡng quyết định tăng gấp đôi ngân sách và kéo dài thời gian thuê nhà, mới tìm được một căn hộ như vậy.

Ban đầu cô chỉ định thuê trong hai tháng hè.

Nhưng nhiều chủ nhà cho rằng tiền ít việc nhiều, không mấy ai muốn cho thuê.

Hạ Ngưỡng suy nghĩ một lúc, bây giờ đã gần tháng Năm. Ôn Vân Miểu sẽ thi tốt nghiệp vào đầu tháng Sáu và có thể nhập viện phẫu thuật. Nếu phẫu thuật thành công, thì vào tháng Tám sẽ xuất viện.

Còn kỳ nghỉ hè của Đại học Kinh Châu thường bắt đầu từ cuối tháng Sáu. Nếu cô vẫn ở ký túc xá, thời gian về nhà không đều đặn, việc chăm sóc em gái cũng không tiện.

Hạ Ngưỡng quyết định thuê từ bây giờ, thuê trọn gói ba tháng, cũng coi như một quý.

Thuê thêm một tháng, quả nhiên lựa chọn nhà trọ cũng nhiều hơn.

Chủ nhà không đến mà chỉ gọi điện thoại xác nhận danh tính sinh viên Đại học Kinh Châu của cô, cũng không yêu cầu đặt cọc.

Cô ký hợp đồng trực tuyến với chủ nhà, cả hai cùng chụp ảnh chứng minh thư và bản sao giấy chứng nhận sở hữu nhà rồi hoàn tất thủ tục thuê nhà.

“Lần này em may mắn đấy, căn nhà của chủ nhà này mới mua chưa đầy một năm, trước giờ chưa cho ai thuê bao giờ.” Chủ nhiệm Tôn lấy tiền hoa hồng trung gian một tháng của cô, không quên khoe khoang. “Cũng chỉ vì tôi quen biết với anh ấy nên mới giúp em thuê được.”

Hạ ngưỡng cầm chìa khóa, quay đầu liếc nhìn lại.

Loại căn hộ một phòng dành cho thanh niên độc thân này khác với căn hộ chung cư, hầu hết cư dân đều là những người trẻ tuổi đi làm ở Kinh Châu, không có gia đình.

Mọi người làm việc ca đêm ca ngày, giờ giấc sinh hoạt không đồng đều.

Tuy nhiên, sau khi so sánh nhiều nơi, căn hộ này là lựa chọn tốt nhất.

Vừa tiễn chủ nhiệm Tôn đi không lâu,  Đoạn Tiêu gọi điện thoại đến hỏi cô đang ở đâu.

“Căn hộ Kim Nghệ số 1?”

Anh đang ngồi trong văn phòng, nhíu mày tìm kiếm vài từ này trên công cụ tìm kiếm, rồi nhìn vào các căn hộ đang được rao bán trên mạng.

Hạ Ngưỡng đi cả ngày, chưa ăn trưa nên đã rất mệt.

Cô đi về phía trạm xe buýt, gật đầu: “Anh làm xong việc chưa? Nếu anh bận thì lần sau…”

Đoạn Tiêu không vui ngắt lời cô: “Cái gì mà lần sau? Em dám bỏ rơi anh thử xem.”

“….…”

“Có một cuộc họp đột xuất, em đến công ty của anh chờ anh nha.”

Anh gửi vị trí, là trụ sở chính của tập đoàn Đoạn Thị. Mặc dù Đoạn Tiêu nói đã dặn dò mọi người để cô trực tiếp lên lầu, nhưng đến nơi Hạ Ngưỡng vẫn không dám vào.

Đùa à, cô chưa bao giờ đặt chân vào công ty nhỏ của anh, nói gì đến việc tự nhiên bước vào một tập đoàn lớn như vậy.

Dù không có khả năng gặp được Đoạn Tự, nhưng Hạ Ngưỡng vẫn muốn tránh xa một chút.

Cô nhìn thấy chiếc GT63s đã được độ lại nhiều lần của Đoạn Tiêu đỗ ở bãi đỗ xe ngoài trời trước quán cà phê.

Biển số xe có các số cuối là ngày sinh âm lịch của anh: 0115. Vì trùng vào ngày rằm tháng Giêng nên cả tên và ngày sinh của anh đều rất dễ nhớ, Hạ Ngưỡng đã nhớ từ hồi còn học cấp ba.

Cô cũng biết rõ những đồ vật thuộc về Đoạn Tiêu, dù là đồng hồ, giày hay bất kỳ vật dụng nào khác đều có những thiết kế riêng biệt rất đặc trưng.

Cô quyết định vào quán cà phê mua một phần bánh ngọt, ngồi cạnh cửa sổ kính sát đất chờ.

Khi đến đây đã mất khá nhiều thời gian, ăn hết 3/4 phần bánh mousse, cô nhận được tin nhắn của Đoạn Tiêu hỏi cô đang ở đâu.

【Cấm Tiêu】: Đến chỗ xe của anh đi.

Lúc này cũng là giờ tan ca của những người làm việc 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, ánh hoàng hôn buông xuống dọc theo những biển hiệu neon rực rỡ, những đường mây cháy rực tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp của thành phố sôi động.

Trong quán cà phê, ngoài mùi thơm của cà phê còn có tiếng va chạm của đá vào ly thủy tinh.

Thời tiết đang ấm lên, tuần sau là lập Hạ rồi.

Hạ Ngưỡng ăn hết miếng bánh cuối cùng rồi nhấp một ngụm nước. Cô nhìn thấy một nhóm người đang đi qua đường khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh.

Ở khu vực cbd* này những người đi làm văn phòng đều phải mặc trang phục chỉnh tề, đồ vest, giày da và cặp tài liệu là trang phục tiêu chuẩn. Trong đám đông người trưởng thành bị công việc hút hết sức sống, dáng người Đoạn Tiêu cao thẳng, nổi bật hẳn lên.

(*cbd: cbd là viết tắt của Central Business District, nghĩa là Khu vực trung tâm kinh doanh. Đây là khu vực tập trung các tòa nhà văn phòng, trung tâm thương mại, ngân hàng và các doanh nghiệp lớn trong một thành phố, thường là khu vực sầm uất và phát triển nhất.)

Hôm nay anh cũng mặc vest, nhưng chiếc áo vest cao cấp đang bị anh vo tròn trong tay, cà vạt buông lỏng, cổ áo mở hờ hai cúc.

Khi anh bước đi, có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét cơ bắp ở phần ngực căng ra.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra anh là một sinh viên đại học trẻ tuổi.

Anh không mang bất cứ thứ gì từ công ty ra, trên cổ còn đeo một chiếc tai nghe màu trắng, toàn thân toát lên vẻ lười biếng của một thiếu niên giàu có, hình ảnh của một cậu ấm nhà giàu ở thủ đô hiện lên rõ nét.

Trong khi những người khác mệt mỏi khi tan làm, anh lại có vẻ nhàn nhã và lười biếng như đang đi trình diễn thời trang, rõ ràng thuộc về một thế giới khác với những người xung quanh.

Hạ Ngưỡng chống cằm, nhìn anh đi về phía chiếc xe.

Dường như anh không hề phát hiện ra cô, anh trực tiếp mở cửa xe và ngồi vào trong.

Hai cô gái trang điểm xinh đẹp, đeo túi hiệu ngồi ở bàn phía trước tỏ ra rất hứng thú với anh. Họ nói chuyện với nhau một cách bình thường: “Cậu em này không tệ nha, chúng mình ngồi ở đây lâu như vậy rồi, mới thấy có mỗi cậu ấy là người thật sự đẹp trai!”

“Là Tiểu Bạch Kiểm hay là phú nhị đại vậy? Nhìn không giống người bình thường.”

“Chiếc xe của cậu ấy cũng khá ổn, không quá đắt đâu… Ồ tớ thấy trong xe cậu ấy có treo thứ gì kìa! Thôi rồi, chắc là một phú nhị đại, còn có cả bạn gái nữa.”

Hạ Ngưỡng lơ đãng lắng nghe.

Nghe vậy, cô cũng quay sang nhìn chiếc móc khóa treo trên xe anh.

Màu hồng, rất nữ tính.

Lần đầu tiên anh đưa cô đến Thụy Sĩ, cô đã mua chiếc móc khóa đó trong một cửa hàng đồ thủ công.

Cô nhớ rằng lúc đó Đoạn Tiêu bị Đoạn Tự đưa đến Bern để mua lại một công ty tín dụng, cả kỳ nghỉ đều phải ở đó. Anh cảm thấy cô đơn nên đã đưa cô đi cùng.

Đối với Hạ Ngưỡng, đó là một tuần vô cùng khó khăn, cô luôn lén lút, sợ bị mẹ anh phát hiện. Cho nên trước khi về nước cô đã mua một vài món quà lưu niệm ở sân bay, và cũng chọn hai chiếc móc khóa tinh xảo trong cửa hàng đồ thủ công.

Ban đầu cô định tặng một cái cho Ôn Vân Miểu, còn một cái là của cô. Nhưng về nhà cô lại làm mất một cái, cái còn lại bị Đoạn Tiêu ngang nhiên lấy treo lên xe.

Tuy nhiên Hạ ngưỡng không hề tiếc nuối, bởi vì sau đó cô đã tìm kiếm trên trang Taobao, phát hiện ra rằng chiếc móc khóa đó được sản xuất trong nước tại Nghĩa Ô, giá gốc chỉ có 9.9 tệ.

Có lẽ thứ đó chính là món đồ rẻ nhất trên xe của Đoạn Tiêu.

Điện thoại trong tay cô rung lên.

【Tiêu】: Em còn định ở đó nhìn anh bao lâu nữa?

“…”

Hóa ra anh đã nhìn thấy cô từ lâu.

Hạ Ngưỡng có chút lúng túng, cầm túi đứng dậy bước ra ngoài.

Lên xe, cô có thể cảm nhận được hai cô gái ngồi cạnh cửa sổ lúc nãy chắc chắn đang nhìn chằm chằm vào họ nên ra hiệu anh mau lái xe đi.

Đoạn Tiêu dường như không để ý đến điều đó, anh đạp ga nhập vào dòng xe, hỏi cô: “Đói bụng à?”

Hạ Ngưỡng: “Không đói, em vừa mới ăn rồi.”

Anh thờ ơ nói: “Không đói cũng phải đi ăn cùng anh.”

Anh có rất nhiều tật xấu khi ăn uống, nhất định phải có người ăn cùng, nếu không ăn một mình anh sẽ rất qua loa. Hạ Ngưỡng lẩm bẩm: “Em cũng đâu có nói là không đi cùng…”

Giờ cao điểm, đường hơi tắc.

Hạ Ngưỡng nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, gương chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt góc cạnh của anh.

Cô chợt nhận ra, hình như đây là lần đầu tiên cô đợi anh ở ngoài công ty, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh khi anh đang làm việc cho gia đình.

“Anh về công ty của mình cũng như thế này à?”

Đoạn Tiêu nhướng mày: “Ý em là sao?”

Hạ Ngưỡng: “Cứ… không thắt cà vạt đàng hoàng.”

“Thường ngày anh lười mặc vest, hôm nay là vì có lãnh đạo trung ương đến.” Anh cười khẩy, lại nới lỏng cà vạt ra: “Anh như vậy có gì lạ đâu? Em chưa từng thấy sao?”

Hạ Ngưỡng đưa mắt nhìn anh từ trên xuống dưới: “Em không biết anh đi làm ở công ty nhà mình lại như vậy, khó trách mẹ anh nói anh cà lơ phất phơ.”

Giọng nói của cô mềm mại, lại còn thêm từ ngữ biểu cảm, rõ ràng là đang liên tưởng đến những lời mắng mỏ của Đoạn Tự mà cô nghe được vào buổi sáng.

Vừa muốn cười lại không dám cười, trong lòng cảm thấy hài hước, cô cố tình nói những lời trêu chọc.

Đoạn Tiêu bật điều hòa, nhặt chiếc áo vest trên bảng điều khiển ném lên chân trần của cô: “Đừng nói nữa, nói nữa là anh giận đấy.”

Hạ Ngưỡng cuối cùng cũng bật cười thành tiếng, dùng áo khoác của anh làm chăn: “Em ngủ một lát, đến nơi gọi em dậy.”

Vẫn đang bị kẹt xe, còn một đoạn đường nữa mới đến căn hộ.

Hôm nay cô đi xem nhà cả ngày, mệt quá nên ngủ rất nhanh.

Tiếng thở đều đều vang lên trong không gian yên tĩnh của chiếc xe, Đoạn Tiêu quay người kéo chiếc áo khoác đang tuột xuống bụng cô lên một chút.

Cô gái ngủ say sưa, đầu nghiêng sang một bên, đôi môi đỏ hồng hé mở. Vẻ mặt không phòng bị khi cô không mở mắt nhìn người khác thiếu đi sự lạnh lùng nhưng lại có chút ngây ngô, đáng yêu.

Đoạn Tiêu đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào hàng mi cong vút của cô. Cô không có phản ứng gì, mí mắt chỉ hơi cử động nhẹ.

Quãng đường này không dài nhưng Hạ Ngưỡng vẫn mơ một giấc mơ ngắn ngủi.

Cô mơ về ngày bố Hạ mất, vẫn là con đường quanh co uốn lượn trong rừng sâu. Tiếng còi báo động, tiếng súng nổ, tiếng người kêu cứu và tiếng khóc trong xe.

Còn có đôi mắt chứa đầy nước mắt và oán hận nhìn cô chằm chằm từ xa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0