Ác Mộng – Tôi c...
Tước Nhĩ
2025-03-15 14:49:56
【Ngày 11 tháng 4 năm 2011, tại một khu biệt thự trên đường Duyên Giang, thành phố Tây Nguyên, đã xảy ra một vụ cướp của giết người. Toàn bộ gia đình năm người thì ba người tử vong, một người bị tàn tật và một người bị thương. Qua điều tra, các nghi phạm gồm có: Một người họ Tiêu, một người họ Vi và hai người họ Nhiếp… Bốn kẻ này trước đó đã mất tích, nghi ngờ đã bỏ trốn, cảnh sát đang nỗ lực truy bắt.】
【Ngày 5 tháng 9 năm 2015, đội chuyên án của Cục công an quận Nam Hối, thành phố Thân Thành đã bắt giữ được ba trong số bốn nghi phạm trên cao tốc ngoại ô tỉnh sau Bốn năm truy nã. Kẻ chủ mưu họ Tiêu và họ Vi với hành vi phạm tội nghiêm trọng, bản chất xấu xa, tình tiết tăng nặng, gây hậu quả nghiêm trọng đã bị tuyên án tử hình và thi hành án ngay lập tức. Đồng phạm họ Nhiếp bị tuyên án tử hình với thời gian thi hành án trong Bốn năm.】
【Nghi phạm họ Nhiếp còn lại đã trốn thoát trong quá trình truy bắt và chưa bị bắt giữ. Cảnh sát đã phát thông báo treo thưởng và yêu cầu phối hợp điều tra, nhưng đến nay vụ án vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể.】
“Người lớn là Nhiếp Nhẫn, người nhỏ là Nhiếp Tiểu Trượng. Hai người này là anh em ruột, Nhiếp Tiểu Trượng là thành viên nhỏ tuổi nhất trong băng nhóm này, mới 21 tuổi.”
“Thông tin về chồng bà đã được cảnh sát phong tỏa, sẽ không có bất kỳ truyền thông nào quấy rầy gia đình bà trong quá trình phỏng vấn. Chúng tôi chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của ông ấy, và mong bà giữ gìn sức khỏe.”
Đội trưởng Cục cảnh sát đưa bức ảnh của Nhiếp Tiểu Trượng cho mẹ Hạ. Sau khi nói vài lời an ủi và cảm ơn, ông ấy cùng những người khác rời đi.
Trong nhà vừa tổ chức xong tang lễ, bầu không khí ảm đạm, nặng nề.
Nửa tháng đó, mỗi ngày sau khi tan học về nhà, Hạ Ngưỡng đều nghe thấy mẹ của mình ngồi bên giường lẩm bẩm và hầu như không phản hồi khi cô nói chuyện, như thể bà ấy đã sinh bệnh.
Vào một tối thứ Sáu, khi cô tan học về thì trời đổ cơn mưa lớn.
Mẹ của Hạ Ngưỡng gọi cô ra bàn ăn, bà ấy đã nấu cho cô một bữa tối thịnh soạn.
Sau lễ tang của chồng, người phụ nữ đã lâu không trang điểm, nhưng đêm đó lại trang điểm vô cùng tinh tế.
Bà ấy mặc bộ trang phục múa đắt tiền nhất của mình, vuốt nhẹ lên đầu con gái: “Mật khẩu thẻ ngân hàng mà mẹ dặn con đã nhớ chưa?”
Hạ Ngưỡng nuốt ngụm canh trong miệng, gật đầu: “Con nhớ rồi.”
“Số điện thoại của cô Hai, dì Hai và ông ngoại đều ở trong danh bạ, con đừng để mất.”
“Dạ.”
“Bố con là một người rất tốt, ông ấy không làm sai điều gì, chỉ là vận may kém một chút. Sau này, Hạ Hạ của mẹ cũng phải trở thành người chính trực, con biết không?”
“Dạ, con biết.” Hạ Ngưỡng khẽ thốt lên: “Mẹ ơi, con sợ lắm, tối qua con lại gặp ác mộng… Tối nay con có thể ngủ cùng mẹ không?”
Người phụ nữ nhẹ nhàng từ chối: “Không ai có thể ở bên cạnh con mãi mãi. Con phải học cách mạnh mẽ, quên hết những gì con đã thấy hôm đó, đừng nghĩ về nó nữa.”
“Dạ…”
“Ăn no rồi thì đi tắm, rồi đi ngủ đi.” Người phụ nữ dịu dàng ôm cô một lần nữa: “Mẹ yêu con nhiều lắm.”
Hạ Ngưỡng bối rối trả lời, chỉ cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt trên cổ.
Tiếng sấm ngoài trời ngày càng lớn, vang vọng dưới bầu trời đen kịt. Cơn mưa giao mùa từ Hạ sang Thu kéo dài suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, cô không thấy mẹ ở nhà nên ăn tạm cơm thừa tối qua để lót dạ.
Chiều tối, vài cảnh sát và người từ ủy ban cộng đồng đến nhà, báo tin dữ rằng mẹ cô đã nhảy xuống con sông nhân tạo tự vẫn.
Sau đó Hạ Ngưỡng chuyển đến Kinh Châu để tiếp tục việc học, cô sống một thời gian dài mà không nhớ về ngôi nhà ở thành phố Thân Thành, cũng không nhớ đến bố mẹ.
Cô không hiểu vì sao những người nói yêu cô lại muốn rời xa cô.
Sau khi lớn lên cô mới hiểu ra, mẹ cô yêu con gái, nhưng bà ấy yêu chồng hơn. Vì vậy bà ấy sẵn sàng bỏ rơi con gái để đi theo chồng.
Tất cả quá đỗi hợp lý, hợp lý đến mức cô không tìm được lý do để oán hận ai.
“Hạ Ngưỡng, Hạ——”
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, đánh thức cô dậy.
Hạ Ngưỡng khẽ r.ên r.ỉ, nhíu mày, từ từ mở đôi mắt mơ màng ra thì đối diện với một gương mặt ở ngay trước mắt. Thoát khỏi những mảnh ký ức chập chờn, cô trở về thực tại, vẫn còn chút ngẩn ngơ.
Đoạn Tiêu tháo dây an toàn trên người cô, ngón tay thô ráp lau đi giọt nước mắt đọng trên hàng mi của cô.
Anh khẽ cau mày: “Em đang khóc.”
Hạ Ngưỡng điều chỉnh lại tinh thần, ánh mắt vẫn còn chút trống rỗng: “Em mơ thấy bố mẹ, có hơi nhớ họ.”
Cô đã sớm tiếp xúc với bài học mất mát người thân nên khi lớn lên, hầu như cô không nhắc đến bố mẹ. Cô chỉ từng nói qua rằng họ đã mất từ khi cô học lớp Bảy.
Bảy năm trôi qua, nỗi đau mất bố mẹ từ lâu đã dần trở nên bình lặng theo thời gian. Mỗi cuối năm, cô chỉ về viếng họ với gương mặt bình thản, còn ngày thường cô không hề đặc biệt tưởng nhớ hay hoài niệm.
Có lẽ để an ủi cảm xúc của cô, giọng của Đoạn Tiêu trong đêm trở nên trầm ấm, xen chút dịu dàng: “Tại sao hôm nay em lại mơ thấy họ?”
“Không biết nữa.” Hạ Ngưỡng hơi đau đầu, cô rũ mắt lẩm bẩm: “Em muốn quên hết những chuyện đó đi… Em đói rồi, em muốn ăn no xong về đi ngủ.”
Hiếm khi nghe cô nói muốn ăn no, Đoạn Tiêu cong môi mỉm cười: “Ừhm, xuống xe đi.”
Dì Vương vừa nấu xong bữa tối và rời đi, thức ăn đặt trên bàn vẫn còn nóng hổi.
Đã bốn hay năm tháng kể từ lần cuối cô trở về đây.
Hạ Ngưỡng cảm thấy có chút khó tả, một cảm giác kì lạ không nói thành lời.
Nhưng thực ra, nơi này không có gì thay đổi. Đôi dép của cô vẫn nằm trên giá ở cửa ra vào, chiếc kẹp tóc bỏ quên trên bàn cũng vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Lúc rời đi thế nào, bây giờ vẫn như vậy.
“Em ăn trước đi.” Đoạn Tiêu bước vào nhà, tháo cà vạt và đi vào phòng ngủ: “Anh đi tắm, ở bữa tiệc vừa rồi ám đầy mùi thuốc lá.”
“…”
Hoàn hảo, tình huống này càng thêm kỳ cục.
Hạ Ngưỡng đương nhiên không ăn trước, cô ngồi trên ghế sofa một lúc. Ban đầu cô định bật tivi để giết thời gian, nhưng lại cảm thấy điều đó quá kỳ quái, giống như đang trở về vai trò chủ nhân trong nhà.
Sau khi không còn là bạn giường, liệu họ vẫn có thể làm bạn bình thường như thế này sao?
Cô không có kinh nghiệm trong chuyện này. Tính cách của cô luôn nhu mì, điềm đạm, cũng vì thế mà quyền chủ động trong các mối quan hệ thường nằm trong tay đối phương.
Hạ Ngưỡng đứng dậy, ra ban công đón gió để tỉnh táo một chút.
Vô tình, cô nhìn thấy chậu rau xà lách đã khô héo. Có lẽ do thời tiết gần đây nóng hơn, không được tưới nước nên rau đã chết khô.
Đất khô nứt trong chậu đã xác nhận suy nghĩ đó.
Cô bỗng nhớ lại lần trước Đoạn Tiêu bảo rằng rau anh trồng không có ai ăn. Chết cả rồi thì đương nhiên không có ai ăn nữa.
Có vẻ như Đoạn Tiêu thật sự không có ý định tiếp tục phát triển mối quan hệ của họ như trước kia.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Hạ Ngưỡng quay lại bàn ăn, cầm lấy bát và múc canh.
Bóng đèn trắng trên trần nhà bỗng nhấp nháy vài lần, phát ra những tiếng rít khó chịu. Sau hai tiếng “Xì xì” thì tắt hẳn.
Chỉ có bóng đèn trên bàn ăn là bị tắt.
Đoạn Tiêu vừa thay xong bộ đồ ở nhà bước ra, tóc anh vẫn còn hơi ướt, trên cổ vắt một chiếc khăn màu trắng. Anh nhìn về phía bàn ăn: “Bóng đèn hỏng à?”
“Ừhm.” Hạ Ngưỡng đặt muỗng xuống, nhìn lên trần nhà hai giây rồi hỏi: “Có cái dự phòng không?”
“Chắc là không có đâu.”
Việc này không thường xảy ra, anh đi lục lọi trong hộp đồ lặt vặt, quả nhiên không tìm thấy. Khi anh đứng dậy quay lại, đã thấy bàn ăn sáng lên.
Cây nến thơm mà anh đã cướp lấy trong bệnh viện, lúc này đã phát huy công dụng. Ngọn lửa sáng rực, chiếu sáng một góc phòng.
Hạ Ngưỡng đặt chiếc bật lửa lại quầy bếp, sau khi giải quyết xong vấn đề nhỏ này, cô vỗ tay: “Xong rồi, ăn thôi.”
Đoạn Tiêu bước tới, lập tức đưa tay dập tắt ngọn nến.
Ngón tay anh dường như không bị bỏng chút nào, bàn tay chống lên bàn ăn, anh cụp mắt xuống nhìn cô với vẻ nghiêm túc: “Đừng thắp nến của anh, đốt hết rồi thì không còn nữa, em cũng đâu có tặng anh lần thứ hai.”
“Cái này cũng đâu phải em tặng anh!” Hạ Ngưỡng bất mãn, ngước mắt lên trách móc: “Anh cướp lấy mà.”
Đoạn Tiêu nhún vai, cầm lấy cây nến: “Anh cướp thì nó là của anh, đem bát đĩa ra bàn trà trong phòng khách ăn.”
“…”
Hạ Ngưỡng cảm thấy phiền phức nhưng cũng không thể cãi lại anh.
Cô đứng dậy, vừa chuyển mấy món ăn vừa lẩm bẩm: “Cái tật xấu gì thế, nến để không thì tích bụi à? Cướp thì cứ cướp, lại còn bẻ cong sự thật thành quà của em tặng, Andersen còn chẳng giỏi bịa chuyện bằng anh…”
Đoạn Tiêu mở tủ lạnh lấy hai chai nước ép, đi theo sau cô, giọng nói mang vẻ cảnh cáo: “Gan em ngày càng lớn rồi đấy, tưởng anh điếc à?”
Hạ Ngưỡng là kiểu ăn của người thì miệng mềm, nghe anh nói là chột dạ im bặt.
Vừa mới ngồi xuống ăn được một nửa, tiếng chuông cửa lại vang lên. Hạ Ngưỡng ngồi gần cửa, tưởng là nhân viên quản lý tòa nhà nên cô đứng dậy chạy ra xem màn hình ảnh camera ở cổng.
Nhưng người đứng ở ngoài lại là Chu Tê Mạn, cô ta kéo theo một chiếc vali và đeo một chiếc túi xách.
Hạ Ngưỡng sững người. Cô ta biết địa chỉ này từ bao giờ? Còn kéo theo vali, có vẻ tối nay định ở lại sao? Nhìn dáng vẻ thì dường như đây không phải lần đầu cô ta đến đây.
Thấy Hạ Ngưỡng mãi chưa phản ứng, Đoạn Tiêu đi tới: “Ai vậy?”
“Bạn của anh… Tự anh ra mở cửa đi.”
Hạ Ngưỡng lảng tránh ánh mắt anh, phân vân không biết có nên đi trước không.
Không ngờ Đoạn Tiêu lại trực tiếp mở cửa, khiến cô bị kẹt đứng giữa cửa và tường, không kịp tránh.
Đoạn Tiêu trên cao nhìn xuống cô ta: “Sao chị lại ở đây?”
Chu Tê Mạn vừa thấy anh liền muốn than vãn, cô ta ném túi xách vào ngực anh, vẻ mặt khổ sở: “Tôi tốt nghiệp rồi, vừa mới về nước. Người nhà đi du lịch cả rồi, Gia Trạch nói chỗ cậu có phòng trống, cho tôi vào ở tạm đi.”
Đoạn Tiêu đứng chắn ở cửa, không nhúc nhích, anh đặt chiếc túi xách trong tay lên vali của cô ta: “Không tiện. Nếu không muốn về nhà thì chị có thể ở khách sạn.”
“Có gì mà không tiện? Còn thế nữa thì tôi mách mẹ cậu đấy!”
“Vậy thì chị cứ đi tìm bà ấy, nhà cũ rộng rãi, có đầy phòng trống.”
Anh không hề bận tâm, nói rồi định đóng cửa lại.
Chu Tê Mạn tức tối, vội vàng đưa tay chặn cửa: “Cậu thật sự thay đổi rồi! A Tiêu, tôi chỉ mới về nước, không muốn ở một mình, chỉ ngủ nhờ một đêm thôi mà.”
“Căn hộ này không có phòng khách, không bằng chị qua nhà Tiểu Mai còn hợp lý hơn.”
Tiểu Mai là Mai Nhã Mạt, một cô gái cùng nhóm bạn chơi chung. Chu Tê Mạn nghe thấy vậy liền liếc nhìn chiếc túi xách của phụ nữ đặt trên kệ ở cửa ra vào.
“Cậu đang giấu phụ nữ à! Lại là cô gái Hạ Ngưỡng kia đúng không? Hồi nghỉ Đông cậu sang Ý, tôi có gọi cho cậu một lần, có phải cô ấy cố ý nghe máy không?”
Hạ Ngưỡng không ngờ chuyện này cũng liên quan đến cô, mà lúc này mối quan hệ giữa cô và Đoạn Tiêu cũng chẳng còn như trước nữa. Nhắc lại chuyện cũ chỉ làm cả hai thêm ngượng ngùng.
Đoạn Tiêu tỏ vẻ khó chịu: “Là tôi cố ý bảo cô ấy nghe máy đấy, và cũng chính tôi cúp máy.”
Chu Tê Mạn tức giận: “Sao… sao cậu lại làm vậy?”
“Vì lúc đó ông đây đang l.àm tì.nh, chị đã làm phiền chúng tôi.” Anh hết kiên nhẫn, mí mắt lười biếng rũ xuống, lời nói lưu manh: “Lần trước là vậy, lần này cũng thế.”
Nghe đến đây, Hạ Ngưỡng nhíu mày, cô đá mạnh vào chân anh từ sau cánh cửa.
Cái gì mà “Lần này cũng thế” chứ!
【Ngày 5 tháng 9 năm 2015, đội chuyên án của Cục công an quận Nam Hối, thành phố Thân Thành đã bắt giữ được ba trong số bốn nghi phạm trên cao tốc ngoại ô tỉnh sau Bốn năm truy nã. Kẻ chủ mưu họ Tiêu và họ Vi với hành vi phạm tội nghiêm trọng, bản chất xấu xa, tình tiết tăng nặng, gây hậu quả nghiêm trọng đã bị tuyên án tử hình và thi hành án ngay lập tức. Đồng phạm họ Nhiếp bị tuyên án tử hình với thời gian thi hành án trong Bốn năm.】
【Nghi phạm họ Nhiếp còn lại đã trốn thoát trong quá trình truy bắt và chưa bị bắt giữ. Cảnh sát đã phát thông báo treo thưởng và yêu cầu phối hợp điều tra, nhưng đến nay vụ án vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể.】
“Người lớn là Nhiếp Nhẫn, người nhỏ là Nhiếp Tiểu Trượng. Hai người này là anh em ruột, Nhiếp Tiểu Trượng là thành viên nhỏ tuổi nhất trong băng nhóm này, mới 21 tuổi.”
“Thông tin về chồng bà đã được cảnh sát phong tỏa, sẽ không có bất kỳ truyền thông nào quấy rầy gia đình bà trong quá trình phỏng vấn. Chúng tôi chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của ông ấy, và mong bà giữ gìn sức khỏe.”
Đội trưởng Cục cảnh sát đưa bức ảnh của Nhiếp Tiểu Trượng cho mẹ Hạ. Sau khi nói vài lời an ủi và cảm ơn, ông ấy cùng những người khác rời đi.
Trong nhà vừa tổ chức xong tang lễ, bầu không khí ảm đạm, nặng nề.
Nửa tháng đó, mỗi ngày sau khi tan học về nhà, Hạ Ngưỡng đều nghe thấy mẹ của mình ngồi bên giường lẩm bẩm và hầu như không phản hồi khi cô nói chuyện, như thể bà ấy đã sinh bệnh.
Vào một tối thứ Sáu, khi cô tan học về thì trời đổ cơn mưa lớn.
Mẹ của Hạ Ngưỡng gọi cô ra bàn ăn, bà ấy đã nấu cho cô một bữa tối thịnh soạn.
Sau lễ tang của chồng, người phụ nữ đã lâu không trang điểm, nhưng đêm đó lại trang điểm vô cùng tinh tế.
Bà ấy mặc bộ trang phục múa đắt tiền nhất của mình, vuốt nhẹ lên đầu con gái: “Mật khẩu thẻ ngân hàng mà mẹ dặn con đã nhớ chưa?”
Hạ Ngưỡng nuốt ngụm canh trong miệng, gật đầu: “Con nhớ rồi.”
“Số điện thoại của cô Hai, dì Hai và ông ngoại đều ở trong danh bạ, con đừng để mất.”
“Dạ.”
“Bố con là một người rất tốt, ông ấy không làm sai điều gì, chỉ là vận may kém một chút. Sau này, Hạ Hạ của mẹ cũng phải trở thành người chính trực, con biết không?”
“Dạ, con biết.” Hạ Ngưỡng khẽ thốt lên: “Mẹ ơi, con sợ lắm, tối qua con lại gặp ác mộng… Tối nay con có thể ngủ cùng mẹ không?”
Người phụ nữ nhẹ nhàng từ chối: “Không ai có thể ở bên cạnh con mãi mãi. Con phải học cách mạnh mẽ, quên hết những gì con đã thấy hôm đó, đừng nghĩ về nó nữa.”
“Dạ…”
“Ăn no rồi thì đi tắm, rồi đi ngủ đi.” Người phụ nữ dịu dàng ôm cô một lần nữa: “Mẹ yêu con nhiều lắm.”
Hạ Ngưỡng bối rối trả lời, chỉ cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt trên cổ.
Tiếng sấm ngoài trời ngày càng lớn, vang vọng dưới bầu trời đen kịt. Cơn mưa giao mùa từ Hạ sang Thu kéo dài suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, cô không thấy mẹ ở nhà nên ăn tạm cơm thừa tối qua để lót dạ.
Chiều tối, vài cảnh sát và người từ ủy ban cộng đồng đến nhà, báo tin dữ rằng mẹ cô đã nhảy xuống con sông nhân tạo tự vẫn.
Sau đó Hạ Ngưỡng chuyển đến Kinh Châu để tiếp tục việc học, cô sống một thời gian dài mà không nhớ về ngôi nhà ở thành phố Thân Thành, cũng không nhớ đến bố mẹ.
Cô không hiểu vì sao những người nói yêu cô lại muốn rời xa cô.
Sau khi lớn lên cô mới hiểu ra, mẹ cô yêu con gái, nhưng bà ấy yêu chồng hơn. Vì vậy bà ấy sẵn sàng bỏ rơi con gái để đi theo chồng.
Tất cả quá đỗi hợp lý, hợp lý đến mức cô không tìm được lý do để oán hận ai.
“Hạ Ngưỡng, Hạ——”
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, đánh thức cô dậy.
Hạ Ngưỡng khẽ r.ên r.ỉ, nhíu mày, từ từ mở đôi mắt mơ màng ra thì đối diện với một gương mặt ở ngay trước mắt. Thoát khỏi những mảnh ký ức chập chờn, cô trở về thực tại, vẫn còn chút ngẩn ngơ.
Đoạn Tiêu tháo dây an toàn trên người cô, ngón tay thô ráp lau đi giọt nước mắt đọng trên hàng mi của cô.
Anh khẽ cau mày: “Em đang khóc.”
Hạ Ngưỡng điều chỉnh lại tinh thần, ánh mắt vẫn còn chút trống rỗng: “Em mơ thấy bố mẹ, có hơi nhớ họ.”
Cô đã sớm tiếp xúc với bài học mất mát người thân nên khi lớn lên, hầu như cô không nhắc đến bố mẹ. Cô chỉ từng nói qua rằng họ đã mất từ khi cô học lớp Bảy.
Bảy năm trôi qua, nỗi đau mất bố mẹ từ lâu đã dần trở nên bình lặng theo thời gian. Mỗi cuối năm, cô chỉ về viếng họ với gương mặt bình thản, còn ngày thường cô không hề đặc biệt tưởng nhớ hay hoài niệm.
Có lẽ để an ủi cảm xúc của cô, giọng của Đoạn Tiêu trong đêm trở nên trầm ấm, xen chút dịu dàng: “Tại sao hôm nay em lại mơ thấy họ?”
“Không biết nữa.” Hạ Ngưỡng hơi đau đầu, cô rũ mắt lẩm bẩm: “Em muốn quên hết những chuyện đó đi… Em đói rồi, em muốn ăn no xong về đi ngủ.”
Hiếm khi nghe cô nói muốn ăn no, Đoạn Tiêu cong môi mỉm cười: “Ừhm, xuống xe đi.”
Dì Vương vừa nấu xong bữa tối và rời đi, thức ăn đặt trên bàn vẫn còn nóng hổi.
Đã bốn hay năm tháng kể từ lần cuối cô trở về đây.
Hạ Ngưỡng cảm thấy có chút khó tả, một cảm giác kì lạ không nói thành lời.
Nhưng thực ra, nơi này không có gì thay đổi. Đôi dép của cô vẫn nằm trên giá ở cửa ra vào, chiếc kẹp tóc bỏ quên trên bàn cũng vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Lúc rời đi thế nào, bây giờ vẫn như vậy.
“Em ăn trước đi.” Đoạn Tiêu bước vào nhà, tháo cà vạt và đi vào phòng ngủ: “Anh đi tắm, ở bữa tiệc vừa rồi ám đầy mùi thuốc lá.”
“…”
Hoàn hảo, tình huống này càng thêm kỳ cục.
Hạ Ngưỡng đương nhiên không ăn trước, cô ngồi trên ghế sofa một lúc. Ban đầu cô định bật tivi để giết thời gian, nhưng lại cảm thấy điều đó quá kỳ quái, giống như đang trở về vai trò chủ nhân trong nhà.
Sau khi không còn là bạn giường, liệu họ vẫn có thể làm bạn bình thường như thế này sao?
Cô không có kinh nghiệm trong chuyện này. Tính cách của cô luôn nhu mì, điềm đạm, cũng vì thế mà quyền chủ động trong các mối quan hệ thường nằm trong tay đối phương.
Hạ Ngưỡng đứng dậy, ra ban công đón gió để tỉnh táo một chút.
Vô tình, cô nhìn thấy chậu rau xà lách đã khô héo. Có lẽ do thời tiết gần đây nóng hơn, không được tưới nước nên rau đã chết khô.
Đất khô nứt trong chậu đã xác nhận suy nghĩ đó.
Cô bỗng nhớ lại lần trước Đoạn Tiêu bảo rằng rau anh trồng không có ai ăn. Chết cả rồi thì đương nhiên không có ai ăn nữa.
Có vẻ như Đoạn Tiêu thật sự không có ý định tiếp tục phát triển mối quan hệ của họ như trước kia.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Hạ Ngưỡng quay lại bàn ăn, cầm lấy bát và múc canh.
Bóng đèn trắng trên trần nhà bỗng nhấp nháy vài lần, phát ra những tiếng rít khó chịu. Sau hai tiếng “Xì xì” thì tắt hẳn.
Chỉ có bóng đèn trên bàn ăn là bị tắt.
Đoạn Tiêu vừa thay xong bộ đồ ở nhà bước ra, tóc anh vẫn còn hơi ướt, trên cổ vắt một chiếc khăn màu trắng. Anh nhìn về phía bàn ăn: “Bóng đèn hỏng à?”
“Ừhm.” Hạ Ngưỡng đặt muỗng xuống, nhìn lên trần nhà hai giây rồi hỏi: “Có cái dự phòng không?”
“Chắc là không có đâu.”
Việc này không thường xảy ra, anh đi lục lọi trong hộp đồ lặt vặt, quả nhiên không tìm thấy. Khi anh đứng dậy quay lại, đã thấy bàn ăn sáng lên.
Cây nến thơm mà anh đã cướp lấy trong bệnh viện, lúc này đã phát huy công dụng. Ngọn lửa sáng rực, chiếu sáng một góc phòng.
Hạ Ngưỡng đặt chiếc bật lửa lại quầy bếp, sau khi giải quyết xong vấn đề nhỏ này, cô vỗ tay: “Xong rồi, ăn thôi.”
Đoạn Tiêu bước tới, lập tức đưa tay dập tắt ngọn nến.
Ngón tay anh dường như không bị bỏng chút nào, bàn tay chống lên bàn ăn, anh cụp mắt xuống nhìn cô với vẻ nghiêm túc: “Đừng thắp nến của anh, đốt hết rồi thì không còn nữa, em cũng đâu có tặng anh lần thứ hai.”
“Cái này cũng đâu phải em tặng anh!” Hạ Ngưỡng bất mãn, ngước mắt lên trách móc: “Anh cướp lấy mà.”
Đoạn Tiêu nhún vai, cầm lấy cây nến: “Anh cướp thì nó là của anh, đem bát đĩa ra bàn trà trong phòng khách ăn.”
“…”
Hạ Ngưỡng cảm thấy phiền phức nhưng cũng không thể cãi lại anh.
Cô đứng dậy, vừa chuyển mấy món ăn vừa lẩm bẩm: “Cái tật xấu gì thế, nến để không thì tích bụi à? Cướp thì cứ cướp, lại còn bẻ cong sự thật thành quà của em tặng, Andersen còn chẳng giỏi bịa chuyện bằng anh…”
Đoạn Tiêu mở tủ lạnh lấy hai chai nước ép, đi theo sau cô, giọng nói mang vẻ cảnh cáo: “Gan em ngày càng lớn rồi đấy, tưởng anh điếc à?”
Hạ Ngưỡng là kiểu ăn của người thì miệng mềm, nghe anh nói là chột dạ im bặt.
Vừa mới ngồi xuống ăn được một nửa, tiếng chuông cửa lại vang lên. Hạ Ngưỡng ngồi gần cửa, tưởng là nhân viên quản lý tòa nhà nên cô đứng dậy chạy ra xem màn hình ảnh camera ở cổng.
Nhưng người đứng ở ngoài lại là Chu Tê Mạn, cô ta kéo theo một chiếc vali và đeo một chiếc túi xách.
Hạ Ngưỡng sững người. Cô ta biết địa chỉ này từ bao giờ? Còn kéo theo vali, có vẻ tối nay định ở lại sao? Nhìn dáng vẻ thì dường như đây không phải lần đầu cô ta đến đây.
Thấy Hạ Ngưỡng mãi chưa phản ứng, Đoạn Tiêu đi tới: “Ai vậy?”
“Bạn của anh… Tự anh ra mở cửa đi.”
Hạ Ngưỡng lảng tránh ánh mắt anh, phân vân không biết có nên đi trước không.
Không ngờ Đoạn Tiêu lại trực tiếp mở cửa, khiến cô bị kẹt đứng giữa cửa và tường, không kịp tránh.
Đoạn Tiêu trên cao nhìn xuống cô ta: “Sao chị lại ở đây?”
Chu Tê Mạn vừa thấy anh liền muốn than vãn, cô ta ném túi xách vào ngực anh, vẻ mặt khổ sở: “Tôi tốt nghiệp rồi, vừa mới về nước. Người nhà đi du lịch cả rồi, Gia Trạch nói chỗ cậu có phòng trống, cho tôi vào ở tạm đi.”
Đoạn Tiêu đứng chắn ở cửa, không nhúc nhích, anh đặt chiếc túi xách trong tay lên vali của cô ta: “Không tiện. Nếu không muốn về nhà thì chị có thể ở khách sạn.”
“Có gì mà không tiện? Còn thế nữa thì tôi mách mẹ cậu đấy!”
“Vậy thì chị cứ đi tìm bà ấy, nhà cũ rộng rãi, có đầy phòng trống.”
Anh không hề bận tâm, nói rồi định đóng cửa lại.
Chu Tê Mạn tức tối, vội vàng đưa tay chặn cửa: “Cậu thật sự thay đổi rồi! A Tiêu, tôi chỉ mới về nước, không muốn ở một mình, chỉ ngủ nhờ một đêm thôi mà.”
“Căn hộ này không có phòng khách, không bằng chị qua nhà Tiểu Mai còn hợp lý hơn.”
Tiểu Mai là Mai Nhã Mạt, một cô gái cùng nhóm bạn chơi chung. Chu Tê Mạn nghe thấy vậy liền liếc nhìn chiếc túi xách của phụ nữ đặt trên kệ ở cửa ra vào.
“Cậu đang giấu phụ nữ à! Lại là cô gái Hạ Ngưỡng kia đúng không? Hồi nghỉ Đông cậu sang Ý, tôi có gọi cho cậu một lần, có phải cô ấy cố ý nghe máy không?”
Hạ Ngưỡng không ngờ chuyện này cũng liên quan đến cô, mà lúc này mối quan hệ giữa cô và Đoạn Tiêu cũng chẳng còn như trước nữa. Nhắc lại chuyện cũ chỉ làm cả hai thêm ngượng ngùng.
Đoạn Tiêu tỏ vẻ khó chịu: “Là tôi cố ý bảo cô ấy nghe máy đấy, và cũng chính tôi cúp máy.”
Chu Tê Mạn tức giận: “Sao… sao cậu lại làm vậy?”
“Vì lúc đó ông đây đang l.àm tì.nh, chị đã làm phiền chúng tôi.” Anh hết kiên nhẫn, mí mắt lười biếng rũ xuống, lời nói lưu manh: “Lần trước là vậy, lần này cũng thế.”
Nghe đến đây, Hạ Ngưỡng nhíu mày, cô đá mạnh vào chân anh từ sau cánh cửa.
Cái gì mà “Lần này cũng thế” chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro