Không ăn – Anh...
Tước Nhĩ
2025-03-15 14:49:56
Đoạn Tiêu rất nổi tiếng.
Mặc dù nói anh là hotboy của đại học Kinh Châu, là crush trong lòng rất nhiều cô gái. Nhưng danh tiếng của anh còn vang xa hơn, rõ ràng hơn trong nhóm các nam sinh, trở thành đặc trưng cho mọi thứ.
Đặc biệt, Lâm Vọng còn là sinh viên chuyên ngành Tài Chính nên không còn xa lạ gì đối với anh.
Một số giảng viên quân sự của khóa này đã từng dẫn dắt khóa trước, khi nghỉ giải lao trong lúc đứng tư thế quân đội, họ luôn nói rằng: “Khóa trước của các em có một sinh viên tên Đoạn Tiêu rất giỏi.”
“Trước đây, để giành thêm năm phút đi vệ sinh cho các bạn nữ cùng khoá, em ấy đã quật ngã một tân binh dưới quyền của tôi.”
Trong lớp khi giảng viên giảng bài, cũng thường nhắc đến anh.
“Muốn tìm tư liệu tham khảo ở các cuộc thi kinh doanh trước đây thì hãy nhìn học trưởng Đoạn Tiêu của các em. Mặc dù chỉ là chuyên ngành phụ của em ấy, nhưng điểm số còn cao hơn cả sinh viên học chuyên ngành chính.”
“Mỗi lần thi xong, bản pdf bài thi hay ghi chú bản thuyết trình của em ấy đều sẽ bị mọi người truyền tay nhau đi khắp nơi, chỉ tìm một chút là có thể thấy. Cho nên cũng không cần phải làm phiền đến em ấy, vì có thể em ấy cũng không rảnh để trả lời các em.”
“Trước đây, các anh chị khóa trước thường nói rằng, nếu trong nhóm làm việc mà được chung nhóm với Đoàn Tiêu thì thật là may mắn. Năm nhất đã có thể trực tiếp đi thực chiến đầu tư…”
Xét về xuất thân, cuộc đời ngầu đét của Đoạn Tiêu không thể chê vào đâu được.
Tập đoàn nhà họ Đoạn là một trong năm doanh nghiệp tư nhân lớn nhất Kinh Châu ở lĩnh vực bất động sản, công nghiệp nặng, sản xuất kim loại đều rất nổi tiếng.
CEO hiện tại là mẹ anh, cũng coi như là đàn chị của bọn họ. Lúc học nghiên cứu sinh bà có đến đây học trao đổi một năm. Ba, bốn toà thư viện hoành tráng trong đại học Kinh Châu cũng đều do nhà họ Đoạn đầu tư.
Người đã đẹp trai lại còn biết làm kinh tế, có tiền, có xe, lại ít nói.
Người đàn ông không tìm nổi khuyết điểm này, như một vị thần vậy.
Ở trong trường rất hiếm khi gặp Đoạn Tiêu đi một mình, hầu hết thời gian đều có một đám người vây quanh anh.
Lần này hiếm hoi được gặp gỡ, một sinh viên đại học năm nhất như Lâm Vọng nhanh chóng hóa thành em trai mê muội, chớp chớp mắt như ngôi sao nhỏ: “Đàn anh, sao anh lại tới hậu trường vậy ạ? Ôi, xem đầu óc em này, lát nữa anh sẽ đọc bài phát biểu mà.”
Đọc bài bài phát biểu này vốn không chỉ định anh, người được chỉ định được đọc là chủ tịch hội sinh viên.
Nhưng vừa hay chủ tịch hội sinh viên trên danh nghĩa là Đoạn Tiêu.
Bình thường anh cũng sẽ không làm, nhưng lần này là do mọi người đề cử.
Theo nguyên tắc thì sinh viên năm hai chỉ có thể giữ chức phó chủ tịch, nhưng anh thấy công việc của phó chủ tịch phải làm quá nhiều nên nhất quyết ngồi vào vị trí chủ tịch.
Lâm Vọng vắt óc tìm câu chữ để tiếp lời nhưng mà Đoạn Tiêu cũng không không để ý đến sự nhiệt tình này, thậm chí cũng không thèm gật đầu một cái.
Vì một lát nữa phải lên sân khấu nên anh đã mặc sẵn áo sơ mi trắng có thắt cà vạt và quần tây đen. Khuôn mặt lạnh lùng cao quý, toả ra khí chất kiêu ngạo mạnh mẽ không thể che giấu.
Anh vừa mới tạo kiểu tóc xong, mái tóc đen như mực được tạo kiểu rẽ ngôi 3/7, vừa khuôn phép lại phóng túng.
Tầm nhìn của Đoạn Tiêu lướt qua chàng trai trước mặt, trực tiếp rơi về phía bóng dáng mảnh khảnh thẳng tắp của cô gái phía sau, mỉm cười: “Hoa đẹp đấy.”
Rõ ràng là khen, nhưng nghe có vẻ mang ý mỉa mai.
Lâm Vọng hơi lúng túng.
Cậu ấy luyên thuyên ở đây nửa ngày, kết quả học trưởng lại chỉ chú ý đến bó hoa trên tay cậu ấy. Một người đàn ông cao to như vậy, hoá ra lại thích hoa?
Hạ Ngưỡng giả vờ như không nghe thấy gì, xoay người nhét hoa vào trong vòng tay Lâm Vọng, phủi sạch quan hệ: “Là của đàn em này, nếu cậu muốn mua cùng kiểu thì có thể hỏi em ấy. Vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.”
Cô không nhìn anh, chỉ cúi đầu đi về phía phòng thay đồ.
Lâm Vọng có chút ngơ ngác, sao đột nhiên lại đi rồi? Còn chưa chụp ảnh chung mà.
Cô đi rồi nhưng Đoạn Tiêu vẫn còn đứng đó.
Lâm Vọng đành ôm bó hoa trong tay, đắn đo trong chốc lát rồi hỏi dò: “Đàn anh, anh có cần bó hoa này không?”
“—”
“Rè ——”
Một chiếc loa trên sân khấu bất ngờ bị hỏng, phát ra âm thanh chói tai.
Mọi người trở nên huyên náo vì sự cố này, người dẫn chương trình cũng không biết phải làm sao. Nhưng ngay sau đó, vài tiếng vỗ vào micro thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người nhìn sang đó.
Đoạn Tiêu lên sân khấu, đi tới trước bục phát biểu.
Mặt bàn rất cao, vừa vặn cao tới eo anh, từ bên cạnh nhìn vào chàng trai với dáng người cao thẳng, tư thế đứng rất đẹp. Vai rộng eo hẹp chân dài, đúng chuẩn tỷ lệ của người mẫu quốc tế.
Anh giơ tay lên, ra hiệu mọi người dưới sân khấu yên tĩnh, quả nhiên đã dễ dàng kiểm soát tình hình.
“Cảm ơn các bạn học khoa Vũ Đạo đã mang tới cho mọi người một bữa tiệc thị giác tuyệt vời. Sau đây tôi xin phép có đôi lời để chào mừng các tân sinh viên của đại học Kinh Châu chính thức bắt đầu cuộc sống sinh viên của mình.”
Giọng nói trầm thấp từ tính như dòng điện len đến mọi ngóc ngách, đối với kiểu người từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc như Đoạn Tiêu thì loại phát biểu này đã quá quen thuộc rồi.
Anh mặc áo sơ mi trắng bỏ thùng, dường như chỉ là tùy tiện mặc một bộ quần áo nhưng vẫn tản ra khí chất lười biếng sang trọng.
Đúng là trong ngoài bất nhất, mặt người dạ thú.
Hạ Ngưỡng giễu cợt, lặng lẽ thu hồi ánh mắt trên sân khấu.
Trang Tĩnh ở bên cạnh lại nghĩ linh tinh: “Sao nhìn cậu ấy có vẻ không được vui lắm, cãi nhau với bạn gái à?”
Kể từ hôm đó, mỗi khi nhìn thấy Đoạn Tiêu thì cô ấy đều liên tưởng đến “Bảo bối” mà anh từng nhắc tới.
“Cô bạn gái nhỏ kia cũng quá không hiểu chuyện rồi! Người đàn ông đẹp trai như vậy, nhìn thôi cũng đã thấy vui rồi, vậy mà cô ấy còn giận được!”
Hạ Ngưỡng nghe thấy nên không nhịn được phản bác lại: “… Biết đâu là tính tình cậu ấy không tốt, tùy tiện phát cáu thì sao.”
Mặc dù cô không biết khuôn mặt khó chịu hiện tại của Đoạn Tiêu có liên quan đến mình hay không, nhưng trong tiềm thức cô luôn cảm thấy là do lúc nãy cô đã ôm bó hoa kia.
Ở chung với anh lâu như vậy, cô đã sớm biết ha.m muố.n khống chế và chiếm hữu của anh mạnh đến mức bi.ến th.ái.
Mà ở mức độ nào đó, trước mắt cô vẫn được tính là thuộc sở hữu của anh.
Cô vừa nói xong thì Trang Tĩnh đã xua tay: “Không thể nào, lần trước nghe giọng nói của cậu ấy trong thang máy thì rất dịu dàng với người ta mà.”
“Vốn tớ còn cho rằng Đoạn Tiêu ở phương diện đó sẽ rất tồi tệ, dù sao điều kiện của cậu ấy cũng rất ưu tú. Thế nhưng sau đó tớ lại cảm thấy cậu ấy chắc chắn sẽ rất yêu vợ mình!”
Hạ Ngưỡng: “Mắt nhìn của cậu đúng là có vấn đề.”
Trang Tĩnh tặc lưỡi: “Tớ nói chuyện với đầu gỗ như cậu làm gì chứ, cậu đã yêu đương bao giờ đâu! Đã có đối tượng chưa? Đã xem phim đen bao giờ chưa?”
Hạ Ngưỡng nhỏ giọng: “Tớ không thèm xem mấy cái đó đâu.”
Đoạn Tiêu chơi nhiều trò như vậy, căn bản là cô không cần lên mạng quan sát học tập.
Trang Tĩnh không nghe thấy lời cô nói nên chỉ mắng một câu rồi lẩm bẩm: “Tập trung vào nghe phát biểu đi kìa, sao tớ cứ có cảm giác Đoạn Tiêu nhìn về phía bên này của chúng ta hơi nhiều nhỉ…”
Các cô đang ngồi hàng ghế ở vị trí khá cao, vì vừa mới biểu diễn trên sân khấu xuống nên không thể đi ngang qua hội trường, cản trở tầm nhìn của mọi người.
Chỗ trống bên cạnh bỗng có người ngồi xuống, là một đàn chị trong ban tổ chức: Đàm Thư Ngưng.
Vì cùng là sinh viên chuyên ngành Vũ Đạo nên cô ấy và Hạ Ngưỡng cũng coi như quen biết. Vừa rồi nghe thấy cô và bạn cùng phòng nói chuyện phiếm, hình như có nghe thấy tên Đoạn Tiêu.
Đàm Thư Ngưng cười trêu chọc: “Lần đầu thấy tên của nam sinh từ miệng em đấy, Đoạn Tiêu đúng là sát thủ mỹ nhân, ngay cả tiên nữ vũ đạo của chúng ta cũng phải nhìn thêm vài lần.”
Hạ Ngưỡng bị cô ấy khoa trương trêu chọc nên có chút thẹn thùng: “Đàn chị nghe nhầm rồi, em không có ý đó.”
“Bất kể có phải ý đó không.” Đàn chị hơi ngừng lại, nhìn đàn em đơn thuần như tờ giấy trắng, nghiêm túc nói: “Em nhất định phải tránh xa cậu ta ra. Cậu ta không phải là người tốt đâu, trong khoa chúng ta đã có không ít đại mỹ nữ bị cậu ta từ chối rồi, trái tim thiếu nữ đều vỡ vụn.”
Hạ Ngưỡng cảm thấy cô ấy đã hiểu lầm mình rồi, dứt khoát ngoan ngoãn nhìn đi chỗ khác, mỉm cười: “Yên tâm, gu của em không phải loại này.”
Lời này cũng không tính là nói dối, mặc dù cô chưa từng yêu đương nhưng cô biết hình mẫu lý tưởng trong lòng mình là gì.
Khi còn bé xem《Đại Tần Dã Sử 》*, Hạ Ngưỡng thích nhất là vai chính Phù Tô**. Đó là hình mẫu người khác phái lý tưởng của cô: Mặc trang phục màu trắng, phóng khoáng rộng rãi, lài kiểu công tử văn nhã ôn hòa như gió.
(*Đại Tần Dã Sử: Đây là một bộ tiểu thuyết lịch sử của tác giả Thương Thiên Vũ, kể về thời kỳ triều đại nhà Tần, đặc biệt là những sự kiện xung quanh Tần Thủy Hoàng và những người nổi bật trong thời kỳ này. Tác phẩm thường được biết đến với những tình tiết ly kỳ và cách kể chuyện hấp dẫn, hòa quyện giữa yếu tố lịch sử và hư cấu.)
(**Phù Tô: Con trai cả của Tần Thủy Hoàng)
Mà Đoạn Tiêu, chẳng có chút tương đồng nào với hình mẫu này.
Dứt lời, bài phát biểu kết thúc, dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Theo bước chân của người trên sân khấu bước xuống, điện thoại của Hạ Ngưỡng cũng rung lên.
【Tiêu】: Tới phòng nghỉ số 1.
Cô bình tĩnh như không có chuyện gì tắt màn hình đi, sau hai giây đấu tranh cô vẫn khom lưng khẽ khàng đứng dậy như mèo.
Nếu không tới sợ rằng là anh sẽ trực tiếp tới tìm cô mất.
Trong chương trình có một màn hợp xướng lớn, những người ở hậu trường đều đang đợi để lên sân khấu nên ở hậu trường vô cùng yên tĩnh.
Hạ Ngưỡng vừa mới đẩy cửa ra, đã bị một bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lên eo thon của cô, thuần thục kéo cô vào lòng.
Các loại nước hoa nam của Penhaligon có mùi gỗ, Đoạn Tiêu thường xuyên dùng nước hoa của hãng này.
Cô đã thay Hán phục biểu diễn, mặc sang váy JK. Đôi chân trần của cô dán sát vào anh, cách một lớp vải sợi tổng hợp của quần tây vẫn có thể thân mật cảm nhận nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Cảm xúc vừa ấm nóng vừa tê dại rơi lên khóe môi, lưỡi anh ngay sau đó tách hàm răng cô ra, m.ơn tr.ớn và m.út nhẹ.
Tiếng thở d.ốc trầm thấp đan vào nhau, bầu không khí vừa mơ màng vừa ngột ngạt.
Đột nhiên tiếp nhận nụ hôn nồng nàn khiến cô hơi đứng không vững, đầu gối mềm nhũn.
Hạ Ngưỡng cảm thấy như mình sắp bị anh ‘nuốt chửng’ vậy. Đây không phải là hôn mà giống như trừng phạt hơn.
Cô không nhịn được khẽ cắn ngược lại anh nhưng lực lại không đủ mạnh, chỉ có thể dùng cả tay cả chân để đẩy anh ra.
Đoạn Tiêu không nhúc nhích chút nào nhưng vẫn hơi tách khỏi cô. Bàn tay to rộng m.ơn tr.ớn đôi môi hơi sưng của cô, cười lạnh: “Chẳng phải rất hợp gu đây sao?”
—
Hạ Ngưỡng hơi giật mình, anh nghe thấy lời cô nói à?
Cảm giác chột dạ không kiềm chế được bỗng phóng đại lên trong khoảnh khắc tiếp theo, bởi vì ngoài cửa cô lại đồng thời nghe thấy giọng nói của Chân Đông Nhi và Lâm Vọng.
Đàn chị và đàn em cùng gặp gỡ trước cửa ra vào, kể cả không quen biết cũng sẽ trao đổi với nhau vài câu.
Sau đó, cửa bị đẩy ra.
Bọn họ đi vào, đập vào mắt là hình ảnh Hạ Ngưỡng đang ngồi trước bàn trang điểm lau son môi. Còn ở chiếc ghế dài trong góc của hậu trường, Đoạn Tiêu đang lười biếng lướt điện thoại.
Ở trong mắt người ngoài, hai người đều là kiểu sẽ không chủ động bắt chuyện với người khác.
Nhưng giữa khoảng cách nhỏ trong căn phòng, có một sự hài hoà đan xen và cảm giác mập mờ khó lý giải.
Chân Đông Nhi đè nén cảm giác mất tự nhiên trong lòng xuống, cười bước lên: “Đoạn Tiêu, tôi tìm cậu mãi, hoá ra là cậu ở đây.”
Thái độ của Lâm Vọng khác thường, bình tĩnh nói khẽ: “Học trưởng Đoạn.” Sau đó quay đầu, vẫn cười vui vẻ: “Đàn chị! Không phải lần trước chị nói sẽ mời em ăn cơm ạ?”
Đoạn Tiêu nhướng mi lên, lạnh lùng liếc nhìn hai người bọn họ.
Chân Đông Nhi cũng không để ý đến những người khác, đến gần anh hơn một chút: “Cảm ơn cậu lần trước đã thanh toán cho phòng chúng tôi khi liên hoan, có qua có lại, tôi mời cậu bữa cơm chiều nhé.”
“Có qua có lại?” Anh ép mấy chữ này từ giữa kẽ răng, nhớ lại rồi mỉm cười: “Nhưng bữa cơm ấy cũng đâu phải tôi trả tiền vì cô.”
“Hả?” Chân Đông Nhi sững sờ tại chỗ, vừa lúng túng vừa xấu hổ nên cô ta vô thức liếc nhìn những người khác trong phòng. Thấp giọng hỏi: “Vậy, vậy tại sao cậu lại…”
Đoạn Tiêu nhàm chán hạ mắt xuống, nhìn bóng lưng không chút lưu luyến rời khỏi tầm mắt của mình.
Có lẽ chỉ là áo giác thôi, nhưng Chân Đông Nhi cảm thấy giờ phút này Đoạn Tiêu đang rất bực bội, tâm trạng dường như cũng rất kém, khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì càng khiến cảm giác áp bức mãnh liệt hơn.
Đặc biệt là… Đôi môi có hơi hồng, tựa như Diêm Vương ở Điện Diêm Vương.
Cô ta siết chặt nắm tay, cao giọng hỏi lại: “Cậu có nghe thấy tôi nói không? Nếu không phải thanh toán vì tôi, vậy thì vì cái gì… Chẳng lẽ cậu có quen biết người khác trong lớp tôi?”
“Bạn học.” Anh đứng lên, giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu cô ta: “Tôi không quen biết cô, đừng vượt quá giới hạn.”
Lâm Vọng quấn quýt cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng có được cái hẹn ăn cơm của Hạ Ngưỡng.
Cô đeo balo nhỏ, bước đi trên con đường hướng về phía cổng trường, hỏi: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu em có thời gian thì chi bằng ăn cơm luôn hôm nay đi ”
“Được ạ.”
Lâm Vọng rẽ trái rẽ phải theo cô, ngồi một trạm tàu điện ngầm, cuối cùng mới tới một con phố cũ vắng người.
Hạ Ngưỡng thấy ánh mắt nghi ngờ của cậu ấy thì giải thích: “Đây không phải là quán ngon thường ở trong ngõ nhỏ đâu. Nhưng vì lát nữa chị phải lên lớp, chỗ này cách cơ quan khá gần nên tới đây ăn sẽ tiện hơn.”
“Cơ quan, lên lớp?”
“Ừ. Chị có làm trợ giảng cho một trường vũ đạo ở gần đây, mỗi lớp hai tiếng.”
Hạ Ngưỡng hỏi cậu ấy có thể ăn cay được không.
Sau khi cậu ấy gật đầu, hai người bước vào một nhà hàng Hồ Nam.
Vừa gọi món xong, lúc đợi mấy món ăn được mang lên Lâm Vọng nói ra thắc mắc của mình: “Đàn chị, có phải chị đang tự rèn luyện chính mình không?”
“Ý em gì vậy?”
“Chị giàu như vậy, sao còn phải đi làm thêm?”
Hạ Ngưỡng khẽ cau mày: “Chị giàu chỗ nào?”
“Em biết không nên để lộ sự giàu có của mình cho người ngoài.” Lâm Vọng hạ giọng: “Nhưng nhìn chị là thấy không thiếu tiền.”
Gia đình Lâm Vọng thuộc diện trung lưu trở lên, nên phần lớn xa xỉ phẩm cậu ấy vẫn có thể nhận biết được.
Mặc dù túi xách trong tay cô không có logo bên ngoài, nhưng nhìn một cái là có thể nhìn ra đây là loại hàng xa xỉ được thiết kế riêng. Đôi giày trên chân cô thậm chí còn là hàng trưng bày, nhìn thì thấy không đắt nhưng người bình thường muốn mua cũng không được.
“…Cả lần trước nữa, không phải em nhặt được thẻ cơm của chị à? Bạn học của em có quét thử để xem có dùng được không, kết quả là nhìn thấy số dư còn lại.”
Số dư còn lại có 5 chữ số!
Cái này đâu thể là thẻ cơm của một gia đình bình thường được.
Đồ ăn lần lượt được đem lên bàn, Hạ Ngưỡng nghe cậu ấy nói xong thì hạ mi xuống nhìn bát đũa nóng ấm, nhẹ giọng nói: “Những thứ này đều không phải là tiền của chị.”
“Vậy mà chị còn nói không phải đi rèn luyện.” Lâm Vọng mỉm cười: “Em biết rồi, tiền trong nhà không phải là tiền của chị đúng không?”
Hạ Ngưỡng khẽ thở dài, không cãi lại.
Họ gọi một combo, trong ba món có một món lẩu khô*. Lúc ăn cơm, Lâm Vọng cẩn thận quan sát và thấy rằng cô không thích ăn rau củ.
(*Lẩu khô: là một món ăn phổ biến trong ẩm thực Trung Quốc, đặc biệt là ở các vùng như Tứ Xuyên. Món này thường bao gồm nguyên liệu như thịt, hải sản và rau được xào chung với các loại gia vị và nước sốt, nhưng không có nước lẩu như trong các loại lẩu truyền thống.)
Lúc này Hạ Ngưỡng phủ nhận: “Chị không kén ăn.”
Lâm Vọng cảm thấy đàn chị kiên trì phủ nhận mình kén ăn thật đáng yêu, cười nói: “Nhưng thực sự chị chỉ ăn có một miếng rau xà lách thôi! Chị không thấy mình kén ăn sao?”
Hạ Ngưỡng bị cậu ấy nói đến tự hoài nghi chính mình.
Nhưng rõ ràng mấy chậu xà lách Đoạn Tiêu trồng trên ban công đều do cô ăn hết mà.
“Hơn nữa đàn chị này, chị không ăn cơm à?”
“Cuối tháng sau có một cuộc thi nên chị muốn kiểm soát cân nặng.” Cô mím môi: “Xin lỗi, ăn cơm cùng chị sẽ thấy không ngon miệng nhỉ.”
Ăn cơm cũng không thấy ngon, cô không phải người hợp để cùng ăn cơm.
Nhưng Lâm Vọng lúc này đang bị sắc đẹp làm cho mê mẩn, nhanh chóng lắc đầu: “Không đâu! Chỉ là có chút ngạc nhiên vì sức ăn của chị thôi. Chẳng trách người học vũ đạo đều gầy như vậy, tự làm khổ mình.”
Hạ Ngưỡng cũng ít khi ăn cơm cùng nam sinh.
Nam sinh cô tiếp xúc nhiều nhất là Đoạn Tiêu, cho nên đây vẫn là lần đầu cô phát hiện ra nam sinh có thể nói nhiều như vậy.
Nói vài câu, Lâm Vọng còn nhắc tới Đoạn Tiêu: “Em thật không ngờ học trưởng Đoạn Tiêu là kiểu người đó.”
“Cậu ấy——”
Đôi môi bỗng khẽ nhói đau lên, vì cô ăn phải miếng thịt cay khiến vết rách trên môi trước đó đã bật máu lại bị k.ích th.ích.
Hạ Ngưỡng vô thức lau vết cay trên miệng, cầm sữa chua bên cạnh lên, hỏi tiếp câu hỏi vừa rồi: “Em nói học trưởng Đoạn Tiêu là loại người nào?”
“Trong ngoài bất nhất!” Lâm Vọng nói xong cảm thấy ấm ức: “Không phải em đang nói xấu anh ấy đâu. Lúc ở trong hậu trường chẳng phải anh ấy rất thích bó hoa của em sao? Nên em đã đưa cho anh ấy… Chị đoán xem anh ấy làm gì?”
Hạ Ngưỡng: “Hả?”
“Vừa rồi em đến tìm chị thì thấy nó nằm trong thùng rác!” Sắc mặt Lâm Vọng rất khó coi: “Mặc dù đã đưa cho anh ấy thì là của anh ấy rồi. Nhưng anh ấy làm vậy là có ý gì chứ? Lãng phí hoa của em, thật là làm người ta thấy khó chịu mà!”
“Anh ấy là một người rất xấu.” Hạ Ngưỡng yên lặng ngậm một miếng sữa chua để giảm bớt cay, nói thêm: “Chẳng có lịch sự gì cả.”
Mặc dù nói anh là hotboy của đại học Kinh Châu, là crush trong lòng rất nhiều cô gái. Nhưng danh tiếng của anh còn vang xa hơn, rõ ràng hơn trong nhóm các nam sinh, trở thành đặc trưng cho mọi thứ.
Đặc biệt, Lâm Vọng còn là sinh viên chuyên ngành Tài Chính nên không còn xa lạ gì đối với anh.
Một số giảng viên quân sự của khóa này đã từng dẫn dắt khóa trước, khi nghỉ giải lao trong lúc đứng tư thế quân đội, họ luôn nói rằng: “Khóa trước của các em có một sinh viên tên Đoạn Tiêu rất giỏi.”
“Trước đây, để giành thêm năm phút đi vệ sinh cho các bạn nữ cùng khoá, em ấy đã quật ngã một tân binh dưới quyền của tôi.”
Trong lớp khi giảng viên giảng bài, cũng thường nhắc đến anh.
“Muốn tìm tư liệu tham khảo ở các cuộc thi kinh doanh trước đây thì hãy nhìn học trưởng Đoạn Tiêu của các em. Mặc dù chỉ là chuyên ngành phụ của em ấy, nhưng điểm số còn cao hơn cả sinh viên học chuyên ngành chính.”
“Mỗi lần thi xong, bản pdf bài thi hay ghi chú bản thuyết trình của em ấy đều sẽ bị mọi người truyền tay nhau đi khắp nơi, chỉ tìm một chút là có thể thấy. Cho nên cũng không cần phải làm phiền đến em ấy, vì có thể em ấy cũng không rảnh để trả lời các em.”
“Trước đây, các anh chị khóa trước thường nói rằng, nếu trong nhóm làm việc mà được chung nhóm với Đoàn Tiêu thì thật là may mắn. Năm nhất đã có thể trực tiếp đi thực chiến đầu tư…”
Xét về xuất thân, cuộc đời ngầu đét của Đoạn Tiêu không thể chê vào đâu được.
Tập đoàn nhà họ Đoạn là một trong năm doanh nghiệp tư nhân lớn nhất Kinh Châu ở lĩnh vực bất động sản, công nghiệp nặng, sản xuất kim loại đều rất nổi tiếng.
CEO hiện tại là mẹ anh, cũng coi như là đàn chị của bọn họ. Lúc học nghiên cứu sinh bà có đến đây học trao đổi một năm. Ba, bốn toà thư viện hoành tráng trong đại học Kinh Châu cũng đều do nhà họ Đoạn đầu tư.
Người đã đẹp trai lại còn biết làm kinh tế, có tiền, có xe, lại ít nói.
Người đàn ông không tìm nổi khuyết điểm này, như một vị thần vậy.
Ở trong trường rất hiếm khi gặp Đoạn Tiêu đi một mình, hầu hết thời gian đều có một đám người vây quanh anh.
Lần này hiếm hoi được gặp gỡ, một sinh viên đại học năm nhất như Lâm Vọng nhanh chóng hóa thành em trai mê muội, chớp chớp mắt như ngôi sao nhỏ: “Đàn anh, sao anh lại tới hậu trường vậy ạ? Ôi, xem đầu óc em này, lát nữa anh sẽ đọc bài phát biểu mà.”
Đọc bài bài phát biểu này vốn không chỉ định anh, người được chỉ định được đọc là chủ tịch hội sinh viên.
Nhưng vừa hay chủ tịch hội sinh viên trên danh nghĩa là Đoạn Tiêu.
Bình thường anh cũng sẽ không làm, nhưng lần này là do mọi người đề cử.
Theo nguyên tắc thì sinh viên năm hai chỉ có thể giữ chức phó chủ tịch, nhưng anh thấy công việc của phó chủ tịch phải làm quá nhiều nên nhất quyết ngồi vào vị trí chủ tịch.
Lâm Vọng vắt óc tìm câu chữ để tiếp lời nhưng mà Đoạn Tiêu cũng không không để ý đến sự nhiệt tình này, thậm chí cũng không thèm gật đầu một cái.
Vì một lát nữa phải lên sân khấu nên anh đã mặc sẵn áo sơ mi trắng có thắt cà vạt và quần tây đen. Khuôn mặt lạnh lùng cao quý, toả ra khí chất kiêu ngạo mạnh mẽ không thể che giấu.
Anh vừa mới tạo kiểu tóc xong, mái tóc đen như mực được tạo kiểu rẽ ngôi 3/7, vừa khuôn phép lại phóng túng.
Tầm nhìn của Đoạn Tiêu lướt qua chàng trai trước mặt, trực tiếp rơi về phía bóng dáng mảnh khảnh thẳng tắp của cô gái phía sau, mỉm cười: “Hoa đẹp đấy.”
Rõ ràng là khen, nhưng nghe có vẻ mang ý mỉa mai.
Lâm Vọng hơi lúng túng.
Cậu ấy luyên thuyên ở đây nửa ngày, kết quả học trưởng lại chỉ chú ý đến bó hoa trên tay cậu ấy. Một người đàn ông cao to như vậy, hoá ra lại thích hoa?
Hạ Ngưỡng giả vờ như không nghe thấy gì, xoay người nhét hoa vào trong vòng tay Lâm Vọng, phủi sạch quan hệ: “Là của đàn em này, nếu cậu muốn mua cùng kiểu thì có thể hỏi em ấy. Vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.”
Cô không nhìn anh, chỉ cúi đầu đi về phía phòng thay đồ.
Lâm Vọng có chút ngơ ngác, sao đột nhiên lại đi rồi? Còn chưa chụp ảnh chung mà.
Cô đi rồi nhưng Đoạn Tiêu vẫn còn đứng đó.
Lâm Vọng đành ôm bó hoa trong tay, đắn đo trong chốc lát rồi hỏi dò: “Đàn anh, anh có cần bó hoa này không?”
“—”
“Rè ——”
Một chiếc loa trên sân khấu bất ngờ bị hỏng, phát ra âm thanh chói tai.
Mọi người trở nên huyên náo vì sự cố này, người dẫn chương trình cũng không biết phải làm sao. Nhưng ngay sau đó, vài tiếng vỗ vào micro thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người nhìn sang đó.
Đoạn Tiêu lên sân khấu, đi tới trước bục phát biểu.
Mặt bàn rất cao, vừa vặn cao tới eo anh, từ bên cạnh nhìn vào chàng trai với dáng người cao thẳng, tư thế đứng rất đẹp. Vai rộng eo hẹp chân dài, đúng chuẩn tỷ lệ của người mẫu quốc tế.
Anh giơ tay lên, ra hiệu mọi người dưới sân khấu yên tĩnh, quả nhiên đã dễ dàng kiểm soát tình hình.
“Cảm ơn các bạn học khoa Vũ Đạo đã mang tới cho mọi người một bữa tiệc thị giác tuyệt vời. Sau đây tôi xin phép có đôi lời để chào mừng các tân sinh viên của đại học Kinh Châu chính thức bắt đầu cuộc sống sinh viên của mình.”
Giọng nói trầm thấp từ tính như dòng điện len đến mọi ngóc ngách, đối với kiểu người từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc như Đoạn Tiêu thì loại phát biểu này đã quá quen thuộc rồi.
Anh mặc áo sơ mi trắng bỏ thùng, dường như chỉ là tùy tiện mặc một bộ quần áo nhưng vẫn tản ra khí chất lười biếng sang trọng.
Đúng là trong ngoài bất nhất, mặt người dạ thú.
Hạ Ngưỡng giễu cợt, lặng lẽ thu hồi ánh mắt trên sân khấu.
Trang Tĩnh ở bên cạnh lại nghĩ linh tinh: “Sao nhìn cậu ấy có vẻ không được vui lắm, cãi nhau với bạn gái à?”
Kể từ hôm đó, mỗi khi nhìn thấy Đoạn Tiêu thì cô ấy đều liên tưởng đến “Bảo bối” mà anh từng nhắc tới.
“Cô bạn gái nhỏ kia cũng quá không hiểu chuyện rồi! Người đàn ông đẹp trai như vậy, nhìn thôi cũng đã thấy vui rồi, vậy mà cô ấy còn giận được!”
Hạ Ngưỡng nghe thấy nên không nhịn được phản bác lại: “… Biết đâu là tính tình cậu ấy không tốt, tùy tiện phát cáu thì sao.”
Mặc dù cô không biết khuôn mặt khó chịu hiện tại của Đoạn Tiêu có liên quan đến mình hay không, nhưng trong tiềm thức cô luôn cảm thấy là do lúc nãy cô đã ôm bó hoa kia.
Ở chung với anh lâu như vậy, cô đã sớm biết ha.m muố.n khống chế và chiếm hữu của anh mạnh đến mức bi.ến th.ái.
Mà ở mức độ nào đó, trước mắt cô vẫn được tính là thuộc sở hữu của anh.
Cô vừa nói xong thì Trang Tĩnh đã xua tay: “Không thể nào, lần trước nghe giọng nói của cậu ấy trong thang máy thì rất dịu dàng với người ta mà.”
“Vốn tớ còn cho rằng Đoạn Tiêu ở phương diện đó sẽ rất tồi tệ, dù sao điều kiện của cậu ấy cũng rất ưu tú. Thế nhưng sau đó tớ lại cảm thấy cậu ấy chắc chắn sẽ rất yêu vợ mình!”
Hạ Ngưỡng: “Mắt nhìn của cậu đúng là có vấn đề.”
Trang Tĩnh tặc lưỡi: “Tớ nói chuyện với đầu gỗ như cậu làm gì chứ, cậu đã yêu đương bao giờ đâu! Đã có đối tượng chưa? Đã xem phim đen bao giờ chưa?”
Hạ Ngưỡng nhỏ giọng: “Tớ không thèm xem mấy cái đó đâu.”
Đoạn Tiêu chơi nhiều trò như vậy, căn bản là cô không cần lên mạng quan sát học tập.
Trang Tĩnh không nghe thấy lời cô nói nên chỉ mắng một câu rồi lẩm bẩm: “Tập trung vào nghe phát biểu đi kìa, sao tớ cứ có cảm giác Đoạn Tiêu nhìn về phía bên này của chúng ta hơi nhiều nhỉ…”
Các cô đang ngồi hàng ghế ở vị trí khá cao, vì vừa mới biểu diễn trên sân khấu xuống nên không thể đi ngang qua hội trường, cản trở tầm nhìn của mọi người.
Chỗ trống bên cạnh bỗng có người ngồi xuống, là một đàn chị trong ban tổ chức: Đàm Thư Ngưng.
Vì cùng là sinh viên chuyên ngành Vũ Đạo nên cô ấy và Hạ Ngưỡng cũng coi như quen biết. Vừa rồi nghe thấy cô và bạn cùng phòng nói chuyện phiếm, hình như có nghe thấy tên Đoạn Tiêu.
Đàm Thư Ngưng cười trêu chọc: “Lần đầu thấy tên của nam sinh từ miệng em đấy, Đoạn Tiêu đúng là sát thủ mỹ nhân, ngay cả tiên nữ vũ đạo của chúng ta cũng phải nhìn thêm vài lần.”
Hạ Ngưỡng bị cô ấy khoa trương trêu chọc nên có chút thẹn thùng: “Đàn chị nghe nhầm rồi, em không có ý đó.”
“Bất kể có phải ý đó không.” Đàn chị hơi ngừng lại, nhìn đàn em đơn thuần như tờ giấy trắng, nghiêm túc nói: “Em nhất định phải tránh xa cậu ta ra. Cậu ta không phải là người tốt đâu, trong khoa chúng ta đã có không ít đại mỹ nữ bị cậu ta từ chối rồi, trái tim thiếu nữ đều vỡ vụn.”
Hạ Ngưỡng cảm thấy cô ấy đã hiểu lầm mình rồi, dứt khoát ngoan ngoãn nhìn đi chỗ khác, mỉm cười: “Yên tâm, gu của em không phải loại này.”
Lời này cũng không tính là nói dối, mặc dù cô chưa từng yêu đương nhưng cô biết hình mẫu lý tưởng trong lòng mình là gì.
Khi còn bé xem《Đại Tần Dã Sử 》*, Hạ Ngưỡng thích nhất là vai chính Phù Tô**. Đó là hình mẫu người khác phái lý tưởng của cô: Mặc trang phục màu trắng, phóng khoáng rộng rãi, lài kiểu công tử văn nhã ôn hòa như gió.
(*Đại Tần Dã Sử: Đây là một bộ tiểu thuyết lịch sử của tác giả Thương Thiên Vũ, kể về thời kỳ triều đại nhà Tần, đặc biệt là những sự kiện xung quanh Tần Thủy Hoàng và những người nổi bật trong thời kỳ này. Tác phẩm thường được biết đến với những tình tiết ly kỳ và cách kể chuyện hấp dẫn, hòa quyện giữa yếu tố lịch sử và hư cấu.)
(**Phù Tô: Con trai cả của Tần Thủy Hoàng)
Mà Đoạn Tiêu, chẳng có chút tương đồng nào với hình mẫu này.
Dứt lời, bài phát biểu kết thúc, dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Theo bước chân của người trên sân khấu bước xuống, điện thoại của Hạ Ngưỡng cũng rung lên.
【Tiêu】: Tới phòng nghỉ số 1.
Cô bình tĩnh như không có chuyện gì tắt màn hình đi, sau hai giây đấu tranh cô vẫn khom lưng khẽ khàng đứng dậy như mèo.
Nếu không tới sợ rằng là anh sẽ trực tiếp tới tìm cô mất.
Trong chương trình có một màn hợp xướng lớn, những người ở hậu trường đều đang đợi để lên sân khấu nên ở hậu trường vô cùng yên tĩnh.
Hạ Ngưỡng vừa mới đẩy cửa ra, đã bị một bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lên eo thon của cô, thuần thục kéo cô vào lòng.
Các loại nước hoa nam của Penhaligon có mùi gỗ, Đoạn Tiêu thường xuyên dùng nước hoa của hãng này.
Cô đã thay Hán phục biểu diễn, mặc sang váy JK. Đôi chân trần của cô dán sát vào anh, cách một lớp vải sợi tổng hợp của quần tây vẫn có thể thân mật cảm nhận nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Cảm xúc vừa ấm nóng vừa tê dại rơi lên khóe môi, lưỡi anh ngay sau đó tách hàm răng cô ra, m.ơn tr.ớn và m.út nhẹ.
Tiếng thở d.ốc trầm thấp đan vào nhau, bầu không khí vừa mơ màng vừa ngột ngạt.
Đột nhiên tiếp nhận nụ hôn nồng nàn khiến cô hơi đứng không vững, đầu gối mềm nhũn.
Hạ Ngưỡng cảm thấy như mình sắp bị anh ‘nuốt chửng’ vậy. Đây không phải là hôn mà giống như trừng phạt hơn.
Cô không nhịn được khẽ cắn ngược lại anh nhưng lực lại không đủ mạnh, chỉ có thể dùng cả tay cả chân để đẩy anh ra.
Đoạn Tiêu không nhúc nhích chút nào nhưng vẫn hơi tách khỏi cô. Bàn tay to rộng m.ơn tr.ớn đôi môi hơi sưng của cô, cười lạnh: “Chẳng phải rất hợp gu đây sao?”
—
Hạ Ngưỡng hơi giật mình, anh nghe thấy lời cô nói à?
Cảm giác chột dạ không kiềm chế được bỗng phóng đại lên trong khoảnh khắc tiếp theo, bởi vì ngoài cửa cô lại đồng thời nghe thấy giọng nói của Chân Đông Nhi và Lâm Vọng.
Đàn chị và đàn em cùng gặp gỡ trước cửa ra vào, kể cả không quen biết cũng sẽ trao đổi với nhau vài câu.
Sau đó, cửa bị đẩy ra.
Bọn họ đi vào, đập vào mắt là hình ảnh Hạ Ngưỡng đang ngồi trước bàn trang điểm lau son môi. Còn ở chiếc ghế dài trong góc của hậu trường, Đoạn Tiêu đang lười biếng lướt điện thoại.
Ở trong mắt người ngoài, hai người đều là kiểu sẽ không chủ động bắt chuyện với người khác.
Nhưng giữa khoảng cách nhỏ trong căn phòng, có một sự hài hoà đan xen và cảm giác mập mờ khó lý giải.
Chân Đông Nhi đè nén cảm giác mất tự nhiên trong lòng xuống, cười bước lên: “Đoạn Tiêu, tôi tìm cậu mãi, hoá ra là cậu ở đây.”
Thái độ của Lâm Vọng khác thường, bình tĩnh nói khẽ: “Học trưởng Đoạn.” Sau đó quay đầu, vẫn cười vui vẻ: “Đàn chị! Không phải lần trước chị nói sẽ mời em ăn cơm ạ?”
Đoạn Tiêu nhướng mi lên, lạnh lùng liếc nhìn hai người bọn họ.
Chân Đông Nhi cũng không để ý đến những người khác, đến gần anh hơn một chút: “Cảm ơn cậu lần trước đã thanh toán cho phòng chúng tôi khi liên hoan, có qua có lại, tôi mời cậu bữa cơm chiều nhé.”
“Có qua có lại?” Anh ép mấy chữ này từ giữa kẽ răng, nhớ lại rồi mỉm cười: “Nhưng bữa cơm ấy cũng đâu phải tôi trả tiền vì cô.”
“Hả?” Chân Đông Nhi sững sờ tại chỗ, vừa lúng túng vừa xấu hổ nên cô ta vô thức liếc nhìn những người khác trong phòng. Thấp giọng hỏi: “Vậy, vậy tại sao cậu lại…”
Đoạn Tiêu nhàm chán hạ mắt xuống, nhìn bóng lưng không chút lưu luyến rời khỏi tầm mắt của mình.
Có lẽ chỉ là áo giác thôi, nhưng Chân Đông Nhi cảm thấy giờ phút này Đoạn Tiêu đang rất bực bội, tâm trạng dường như cũng rất kém, khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì càng khiến cảm giác áp bức mãnh liệt hơn.
Đặc biệt là… Đôi môi có hơi hồng, tựa như Diêm Vương ở Điện Diêm Vương.
Cô ta siết chặt nắm tay, cao giọng hỏi lại: “Cậu có nghe thấy tôi nói không? Nếu không phải thanh toán vì tôi, vậy thì vì cái gì… Chẳng lẽ cậu có quen biết người khác trong lớp tôi?”
“Bạn học.” Anh đứng lên, giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu cô ta: “Tôi không quen biết cô, đừng vượt quá giới hạn.”
Lâm Vọng quấn quýt cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng có được cái hẹn ăn cơm của Hạ Ngưỡng.
Cô đeo balo nhỏ, bước đi trên con đường hướng về phía cổng trường, hỏi: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu em có thời gian thì chi bằng ăn cơm luôn hôm nay đi ”
“Được ạ.”
Lâm Vọng rẽ trái rẽ phải theo cô, ngồi một trạm tàu điện ngầm, cuối cùng mới tới một con phố cũ vắng người.
Hạ Ngưỡng thấy ánh mắt nghi ngờ của cậu ấy thì giải thích: “Đây không phải là quán ngon thường ở trong ngõ nhỏ đâu. Nhưng vì lát nữa chị phải lên lớp, chỗ này cách cơ quan khá gần nên tới đây ăn sẽ tiện hơn.”
“Cơ quan, lên lớp?”
“Ừ. Chị có làm trợ giảng cho một trường vũ đạo ở gần đây, mỗi lớp hai tiếng.”
Hạ Ngưỡng hỏi cậu ấy có thể ăn cay được không.
Sau khi cậu ấy gật đầu, hai người bước vào một nhà hàng Hồ Nam.
Vừa gọi món xong, lúc đợi mấy món ăn được mang lên Lâm Vọng nói ra thắc mắc của mình: “Đàn chị, có phải chị đang tự rèn luyện chính mình không?”
“Ý em gì vậy?”
“Chị giàu như vậy, sao còn phải đi làm thêm?”
Hạ Ngưỡng khẽ cau mày: “Chị giàu chỗ nào?”
“Em biết không nên để lộ sự giàu có của mình cho người ngoài.” Lâm Vọng hạ giọng: “Nhưng nhìn chị là thấy không thiếu tiền.”
Gia đình Lâm Vọng thuộc diện trung lưu trở lên, nên phần lớn xa xỉ phẩm cậu ấy vẫn có thể nhận biết được.
Mặc dù túi xách trong tay cô không có logo bên ngoài, nhưng nhìn một cái là có thể nhìn ra đây là loại hàng xa xỉ được thiết kế riêng. Đôi giày trên chân cô thậm chí còn là hàng trưng bày, nhìn thì thấy không đắt nhưng người bình thường muốn mua cũng không được.
“…Cả lần trước nữa, không phải em nhặt được thẻ cơm của chị à? Bạn học của em có quét thử để xem có dùng được không, kết quả là nhìn thấy số dư còn lại.”
Số dư còn lại có 5 chữ số!
Cái này đâu thể là thẻ cơm của một gia đình bình thường được.
Đồ ăn lần lượt được đem lên bàn, Hạ Ngưỡng nghe cậu ấy nói xong thì hạ mi xuống nhìn bát đũa nóng ấm, nhẹ giọng nói: “Những thứ này đều không phải là tiền của chị.”
“Vậy mà chị còn nói không phải đi rèn luyện.” Lâm Vọng mỉm cười: “Em biết rồi, tiền trong nhà không phải là tiền của chị đúng không?”
Hạ Ngưỡng khẽ thở dài, không cãi lại.
Họ gọi một combo, trong ba món có một món lẩu khô*. Lúc ăn cơm, Lâm Vọng cẩn thận quan sát và thấy rằng cô không thích ăn rau củ.
(*Lẩu khô: là một món ăn phổ biến trong ẩm thực Trung Quốc, đặc biệt là ở các vùng như Tứ Xuyên. Món này thường bao gồm nguyên liệu như thịt, hải sản và rau được xào chung với các loại gia vị và nước sốt, nhưng không có nước lẩu như trong các loại lẩu truyền thống.)
Lúc này Hạ Ngưỡng phủ nhận: “Chị không kén ăn.”
Lâm Vọng cảm thấy đàn chị kiên trì phủ nhận mình kén ăn thật đáng yêu, cười nói: “Nhưng thực sự chị chỉ ăn có một miếng rau xà lách thôi! Chị không thấy mình kén ăn sao?”
Hạ Ngưỡng bị cậu ấy nói đến tự hoài nghi chính mình.
Nhưng rõ ràng mấy chậu xà lách Đoạn Tiêu trồng trên ban công đều do cô ăn hết mà.
“Hơn nữa đàn chị này, chị không ăn cơm à?”
“Cuối tháng sau có một cuộc thi nên chị muốn kiểm soát cân nặng.” Cô mím môi: “Xin lỗi, ăn cơm cùng chị sẽ thấy không ngon miệng nhỉ.”
Ăn cơm cũng không thấy ngon, cô không phải người hợp để cùng ăn cơm.
Nhưng Lâm Vọng lúc này đang bị sắc đẹp làm cho mê mẩn, nhanh chóng lắc đầu: “Không đâu! Chỉ là có chút ngạc nhiên vì sức ăn của chị thôi. Chẳng trách người học vũ đạo đều gầy như vậy, tự làm khổ mình.”
Hạ Ngưỡng cũng ít khi ăn cơm cùng nam sinh.
Nam sinh cô tiếp xúc nhiều nhất là Đoạn Tiêu, cho nên đây vẫn là lần đầu cô phát hiện ra nam sinh có thể nói nhiều như vậy.
Nói vài câu, Lâm Vọng còn nhắc tới Đoạn Tiêu: “Em thật không ngờ học trưởng Đoạn Tiêu là kiểu người đó.”
“Cậu ấy——”
Đôi môi bỗng khẽ nhói đau lên, vì cô ăn phải miếng thịt cay khiến vết rách trên môi trước đó đã bật máu lại bị k.ích th.ích.
Hạ Ngưỡng vô thức lau vết cay trên miệng, cầm sữa chua bên cạnh lên, hỏi tiếp câu hỏi vừa rồi: “Em nói học trưởng Đoạn Tiêu là loại người nào?”
“Trong ngoài bất nhất!” Lâm Vọng nói xong cảm thấy ấm ức: “Không phải em đang nói xấu anh ấy đâu. Lúc ở trong hậu trường chẳng phải anh ấy rất thích bó hoa của em sao? Nên em đã đưa cho anh ấy… Chị đoán xem anh ấy làm gì?”
Hạ Ngưỡng: “Hả?”
“Vừa rồi em đến tìm chị thì thấy nó nằm trong thùng rác!” Sắc mặt Lâm Vọng rất khó coi: “Mặc dù đã đưa cho anh ấy thì là của anh ấy rồi. Nhưng anh ấy làm vậy là có ý gì chứ? Lãng phí hoa của em, thật là làm người ta thấy khó chịu mà!”
“Anh ấy là một người rất xấu.” Hạ Ngưỡng yên lặng ngậm một miếng sữa chua để giảm bớt cay, nói thêm: “Chẳng có lịch sự gì cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro