Hôn môi – Ngồi...
Tước Nhĩ
2025-03-15 14:49:56
Thực ra Hạ Ngưỡng cũng không uống nhiều rượu, mọi người liên hoan ai cũng nâng ly, cô không uống cùng mọi người vài ly thì cũng không ổn.
Nhưng dạ dày của cô không tốt, có hơi yếu.
Người cô quá gầy cũng là vì nguyên nhân này, cô không ăn được thịt bò, thịt cừu tái, không uống được rượu, chỉ hai ly đã cảm thấy khó chịu.
Đoạn Tiêu thấy cô đang cúi đầu thì tự giác tìm thuốc trong hộc chứa đồ phía dưới, khẽ hừ lạnh: “Mới không để mắt đến em một lúc thì em đã uống rượu rồi.”
Cô bất mãn mắng lại: “Anh bận rộn như vậy, ai cần anh quan tâm chứ.”
Nếu vừa rồi những người bạn học của cô vẫn còn ở đây chắc chắn họ sẽ giật mình khi thấy dáng vẻ này của cô. Dù sao Hạ Ngưỡng cũng không phải kiểu người nhanh mồm nhanh miệng, chứ đừng nói tới việc sẽ làm ra bộ dáng như thế này.
Nhưng Đoạn Tiêu đã quá quen với thái độ này của cô đối với anh, anh nhẹ nhàng nắm lấy phần gáy cổ trắng nõn của cô gái, nâng mặt cô lên: “Em giận gì chứ, dạ dày em khó chịu chẳng phải vì em uống rượu sao, giờ còn trút giận lên anh?”
Cô vẫn cứng miệng phủ nhận: “Em không có.”
Hạ Ngưỡng phớt lờ ẩn ý thân mật khi những đầu ngón tay thô ráp của anh lướt dọc trên làn da cô, dù sao cô cũng không thoát ra được.
Cái tên Đoạn Tiêu này dạy mãi không sửa, cốt cách ương bướng chỉ muốn làm theo ý mình.
Cô tập trung bẻ vỉ thuốc dạ dày ra, lấy ra hai viên rồi cho vào miệng.
Bên cạnh vừa vặn đưa qua một chiếc bình giữ nhiệt đã được mở nắp sẵn, bên trong có kỷ từ và trà hoa thanh nhiệt, nước vẫn còn ấm.
“Pha xong không uống.” Đoạn Tiêu không hề nhẹ nhàng vu.ốt ve đôi môi khô khốc của cô: “Lần sau không pha cho em nữa.”
Nghe anh đổ lỗi, cứ như việc cô để quên bình giữ nhiệt trên xe không liên quan gì đến anh vậy.
Hạ Ngưỡng uống hết thuốc, từng câu từng chữ chỉ ra: “Là do buổi sáng hôm nay anh quậy em như vậy, em mới quên mang đi.”
Rõ ràng là đang giận dữ chỉ trích, nhưng lời nói ra lại giống như đang làm nũng. Người khác đều cho rằng Hạ Ngưỡng là người Kinh Châu, nhưng thật ra không phải vậy.
Cô cũng được coi như là cô gái lớn lên ở phía nam, năm cuối cấp 2 mới chuyển tới Kinh Châu. Mặc dù có thể phân biệt rõ ràng được âm đầu và âm cuối trong tiếng phổ thông, nhưng cô không thể thay đổi được ngữ điệu và thói quen dùng từ nhẹ nhàng trong phương ngữ của tiếng Ngô*.
(*Tiếng Ngô: là một thuật ngữ chỉ một phương ngữ thuộc nhóm tiếng Trung Quốc, cụ thể là tiếng Ngô, chủ yếu được nói ở khu vực tỉnh Giang Tô, Thượng Hải và một số vùng lân cận.)
Đoạn Tiêu là một chàng trai ngông nghênh ở thủ đô, đôi khi rất thích nghe cô nói chuyện, còn cố ý bắt chước lời cô nói mà hỏi lại: “Anh đã quậy gì em hả?”
—
Giữa ban ngày nói lời bỡn cợt như vậy mà còn coi đó là điều đáng tự hào.
Hạ Ngưỡng không mặt dày như anh nên cô quay đầu nhìn về phía cột đèn đường ngoài cửa xe, kiên quyết đổi chủ đề: “Không muốn nói chuyện với anh nữa, lái xe nhanh lên.”
Đoạn Tiêu liếc nhìn sau gáy cô gái đang trốn tránh anh, vừa đánh tay lái vừa cười khẽ.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, là tin nhắn quan tâm của Trang Tĩnh: Chúng tớ về đến ký túc xá rồi, cậu tới nơi chưa?
【Cấm Tiêu】: Đang trên xe, sắp đến rồi.
Trang Tĩnh: Được rồi, tớ cảm thấy không nên nói chuyện Đoạn Tiêu có bạn gái ra ngoài, tớ vẫn cảm thấy tiết lộ bí mật của người khác không được hay lắm…
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy ngồi ở ghế lái phụ trên xe của Đoạn Tiêu và nhắc đến chuyện này với bạn cùng phòng lại tạo ra cảm giác lo lắng cấm kỵ như vậy.
Ngón tay Hạ Ngưỡng hơi ngừng lại trên màn hình một chút.
【Cấm Tiêu】: Tớ không hứng thú, cũng sẽ không đi nói linh tinh với người khác đâu. Còn nữa, đó cũng chưa chắc là bạn gái cậu ấy đâu.
Xe chạy đến căn hộ đứng tên anh, cách trường học hai ga tàu điện ngầm, cũng là nơi anh thường ở lại.
Trong hai tháng nghỉ hè, Đoạn Tiêu đã bị mẹ bắt sang Thụy Sỹ tham gia hội nghị.
Mặc dù Hạ Ngưỡng ở lại Kinh Châu làm việc bán thời gian, nhưng đoàn múa nơi cô làm việc có bao ăn bao ở, nên cô cũng không có lý do gì chạy tới đây canh giữ căn nhà trống.
Căn hộ nhỏ bị bỏ đã trống lâu, may mà vẫn có dì giúp việc đến dọn dẹp nên mọi thứ đều không có một hạt bụi nào.
Hạ Ngưỡng theo thói quen với tay tới màn hình điều khiển chính trên tủ giày ở lối vào, bật đèn, thay giày rồi vào nhà.
Sau khi cất túi xách xong, cô đi lên phía trước: “Em đi tắm trước đây.”
Đoạn Tiêu ở phía sau đáp lại, không ngờ có một bàn tay đột nhiên với vào trong vạt áo, trực tiếp sờ lên đường cong cơ bụng săn chắc của anh.
“Ý gì đây?” Tay anh nhanh chóng nắm bờ vai gầy của cô, cười bất cần: “Không đợi nổi nữa à?”
“Không phải!”
Hạ Ngưỡng sờ thấy bên trong áo khoác anh không hề mặc thêm cái áo nào, đến áo sơ mi ngắn tay cũng không có, đúng là để trần.
Xác nhận xong suy đoán của mình lúc chiều tối, cô không biết phải giải thích loại cảm giác bộc phát này thế nào nên quyết định không nói nữa: “Em đi tắm rửa đây.”
Không đầu không đuôi đột ngột như vậy, sự hứng thú của Đoạn Tiêu đều bị cô khơi dậy hết, anh lập tức ôm lấy cô, ẩn ý nói: “Tắm cùng nhau.”
Hai tháng không về, mặc dù buổi sáng đã gặp nhau ở trên xe nhưng cũng chỉ như gãi không đúng chỗ ngứa, không giải tỏa được cơn khát.
Đoạn Tiêu vòng tay ôm lấy cô đi về phía phòng tắm, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, vẽ một đường thẳng mượt mà sắc bén giữa cằm và cổ cô.
Cùng với tiếng khóa kéo vang lên, chiếc áo hoodie màu đen trên người anh bị quăng sang bên cạnh bồn tắm. Khóa kéo kim loại va chạm với gạch men sứ phát ra âm thanh “Leng keng”.
Đèn phòng tắm bật sáng, máy sưởi được bật lên. Ánh sáng màu vàng trong vắt chiếu lên bờ vai chàng trai với đường nét xương rõ ràng, phủ lên lớp da căng chặt chắc khỏe.
Chiếc váy trên người Hạ Ngưỡng cũng bị vòi hoa sen làm cho ướt hết, dù sao cũng đã một thời gian không gặp nên khó tránh khỏi việc có chút xấu hổ, cô khẽ xoay người né tránh.
Anh không ý đến sự né tránh của cô mà muốn hôn sâu.
Bỗng nhiên Hạ Ngưỡng nhớ lại những lời nói vào đêm nay khi ở trong nhà vệ sinh của nhà hàng. Nhớ tới Chân Đông Nhi làm h.am m.uốn trong cơ thể cô hơi giảm đi. Theo bản năng cô cau mày né tránh khiến anh không thể hôn được mình.
Quá tam ba bận, cuối cùng Đoạn Tiêu cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Sau khi dừng lại hai giây, anh ôm lấy cổ của cô và ép cô xoay người lại: “Em đang làm gì vậy?”
Hai tay cô chống lên ngực anh chỉ như trứng chọi đá, đầu ngón tay cũng trắng bệch: “Em không muốn, chẳng phải hôm nay anh đã hôn rồi à?”
Anh nhắm mắt lại, rất khó chịu với tính toán này: “Cái đó vào buổi sáng chỉ có mấy phút mà em cũng tính với anh đến bây giờ?”
Buổi tối cũng…
Hạ Ngưỡng mới nói được nửa câu thì lại vô tình nhìn thấy vết xanh tím trên khuỷu tay anh. Da của anh trắng hơn nhiều so với những chàng trai cùng tuổi nên nhìn càng nổi bật hơn.
Cô duỗi ngón tay ra, ấn mạnh vào đó: “Chỗ này làm sao vậy?”
Đoạn Tiêu bị đau nên cau mày, nhéo phần thịt mềm trên mặt cô, cười như không cười: “Biết rõ là bị thương mà em còn ra tay mạnh như vậy, em cố ý đúng không?”
Hạ Ngưỡng hạ mắt xuống: “Anh cũng đâu có nói cho em biết.”
“Không phải em nhìn thấy rồi à? Cái cô bạn học gì đó của em đột kích nhà vệ sinh nam.” Anh căn bản còn không nhớ được tên cô gái kia là gì, chỉ thuận miệng khái quát bằng hai câu: “Cô ta đụng vào anh, làm anh đập tay vào bồn rửa.”
Sức lực của Chân Đông Nhi cũng đâu thể đụng đến mức làm anh bị thương được.
Chỉ là vì cô ta xuất hiện quá đột ngột, còn chủ động tỏ tình rồi nhào đến ôm khiến Đoạn Tiêu không tránh kịp nên mới tự làm mình bị thương.
Liên tưởng tới biểu hiện lúc đó của Chân Đông Nhi, Hạ Ngưỡng hiếu kỳ: “Anh đã nói gì với cô ta?”
Khoé mắt anh hơi giương lên, “Chậc” một tiếng lạnh lùng.
—
Hạ Ngưỡng nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh, đã hiểu ra.
Lúc anh ghét bỏ người ta thì sẽ bày ra bộ dáng chết tiệt này, một câu cũng không muốn nói chứ đừng nói đến việc sẽ cho ai mặt mũi. Cứ tùy tiện bày ra bộ mặt thối này, cùng ánh mắt kia là cũng đủ khiến người ta vô cùng xấu hổ rồi.
Khó trách sau khi Chân Đông Nhi trở về lại mang bộ dạng muốn khóc nhưng không thể khóc.
“Vậy tại sao còn có người nói hai người… ” có hơi khó mở miệng: “Hôn môi *?”
(* Nữ chính dùng phương ngữ địa phương: 打啵)
Đoạn Tiêu cố gắng nhớ lại một chút xem đoạn này ở đâu ra, ánh mắt trêu chọc: “Còn không phải Lục Gia Trạch nói sao? Đi nhanh như thế, anh còn tưởng em không nghe thấy chứ.”
Nhìn ánh mắt không đứng đắn của anh, Hạ Ngưỡng quay người muốn ra ngoài.
Nhưng lại bị anh dễ dàng kéo lại, ngón tay thon dài của chàng trai trượt xuống eo cô, hơi thở nặng nề dán lên xương quai xanh của cô, không quên khẽ giải thích: “Cậu ta là trai Hồng Kông mà, cậu ta nói là ngày mai cùng đi đánh ball *.”
(* 打啵: Hôn môi, đọc là /dǎ bō/ và 打ball: đánh ball, đánh bóng. Hai từ phát âm gần giống nhau nên nữ chính nghe nhầm.)
Hạ Ngưỡng ngây người một lúc, vừa hay để cho anh lợi dụng được.
Cô suýt nữa đứng không vững nên chỉ có thể bám chặt lấy cánh tay gân guốc của anh.
“B-A-L-L, là ball.” Đoạn Tiêu khẽ cười, nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, cuối cùng anh mới hôn xuống: “Như anh với em bây giờ, mới gọi là hôn môi.”
Anh quấn lấy đòi hôn, không để cô có thời gian phân tâm, nhân cơ hội len vào mép váy.
Hạ Ngưỡng đỏ mặt bóp cánh tay anh: “Lấy ra!”
Nhưng Đoạn Tiêu luôn độc đoán và bá đạo trong loại chuyện này, anh đè nửa thân của người xuống, không cho cô cử động chút nào, giọng nói trầm khàn còn trấn an cô nói không sao đâu.
Nói còn dễ nghe hơn hát, đương nhiên không phải cô không cảm nhận được.
Nước nóng từ vòi hoa sen rơi xuống thấm vào khiến quần áo đều ướt hết nhưng cũng không có ai quan tâm. Những chàng trai ở tuổi này đều có rất nhiều tinh lực, thích giày vò người khác, thể lực của Đoạn Tiêu vốn còn hơn hẳn người thường.
Đầu óc Hạ Ngưỡng quay cuồng, nước mắt tràn ra. Cô bị anh vừa hôn vừa cắn nhiều lần, còn phải nghe những từ ngữ th.ô t.ục của anh.
Cô muốn anh nhẹ nhàng hơn một chút, tức đến mức thở hổn hển muốn thoát ra: “… Đã nói là chỉ một lần thôi mà, anh lại lừa em!”
“Đúng vậy, là anh lừa em đấy.” Anh thẳng thắn bá đạo lôi người trở lại, cắn lên vành tai đỏ ửng của cô, còn mang theo ý cảnh cáo ngầm: “Ai bảo em trốn anh.”
Câu nói này dường như đang nói về khoảnh khắc này, đồng thời cũng giống như đang lặp lại tin nhắn anh gửi lúc đó.
Trốn anh?
Gan lớn rồi nhỉ.
Đêm nay quá dài, trước khi chìm vào giấc ngủ Hạ Ngưỡng nhìn thấy kim đồng hồ trên tủ đầu giường chỉ 2 giờ sáng.
Cũng may là buổi sáng cô không có lớp nên có thể ngủ đến khi tự tỉnh. Cô híp mắt, theo quán tính đưa tay lần mò lên tủ đầu giường tìm cốc nước, miệng lưỡi khô ráo nên cô uống một ngụm lớn.
Từ sau khi được ôm từ trong bồn tắm ra vào ngày hôm qua, ký ức của cô có hơi rối loạn. Đoạn Tiêu vốn không phải người tốt lành gì, hai tháng không động vào cô nên tối qua cơ bản là anh định không làm người.
Rèm cửa dày trong phòng che khuất ánh sáng, hơi ấm vẫn còn vương trên chăn đệm.
Nhìn chiếc áo thun nam trên người, Hạ Ngưỡng nghiến răng nhỏ giọng mắng một câu “Cầm thú”.
Đã nói là không thích mặc quần áo của anh rồi, cũng đã chọn sẵn váy ngủ đặt trên ghế sofa nhưng Đoạn Tiêu lại không cho cô thay.
Cô rửa mặt xong rồi lê dép tới phòng khách xem thử.
Trên quầy bar trong phòng khách kiểu mở, Đoạn Tiêu đang làm bữa sáng.
Anh đã chạy bộ buổi sáng xong từ lâu, mái tóc đen như mực có hơi ẩm ướt, trên gáy còn vắt một chiếc khăn lau màu trắng, anh đang mặc quần áo ngắn tay rộng thùng thình.
Nắng sớm hắt vào từ ban công, ánh sáng mơ hồ phác họa thân hình mảnh khảnh nhàn nhã của anh nhưng lại đem đến vài phần cảm giác trẻ trung của thiếu niên.
Anh cúi đầu, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang lấy một nắm rau xà lách cho vào nồi.
Rau xà lách này là do Đoạn Tiêu tự trồng trong bồn hoa ngoài ban công, loại rau này dễ trồng, tự mình trồng vừa tiện lại an toàn.
Dường như anh rất thành thạo chuyện bếp núc.
Nhưng Hạ Ngưỡng không cần nghĩ cũng biết anh đang nấu mì trứng gà.
Cô không thích ngửi mùi khói dầu nên rất ít khi xuống bếp, Đoạn Tiêu thì càng không cần phải nói.
Anh sống cuộc sống an nhàn sung sướng của một đại thiếu gia, bình thường đương nhiên cũng không có thời gian học nấu ăn nên mì trứng gà là món sở trường của anh.
Cũng may là Hạ Ngưỡng không phải người kén ăn, học vũ đạo cũng thường xuyên phải ăn uống điều độ để khống chế cân nặng, mỗi khi có cuộc thi và kiểm tra cô thường xuyên phải chú ý đến việc chăm sóc da để lên hình đẹp, tránh xa món ăn chứa nhiều dầu và muối, chỉ ăn những món súp thanh đạm.
Nên món ăn phổ thông như mì trứng gà rất thích hợp với cô.
Chỉ là mỗi lần tới đây đều ăn mì vào buổi sáng.
Có đôi khi Hạ Ngưỡng nhìn thấy mì trứng gà ở bên ngoài đều sẽ không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh giơ tay ra hiệu cho cô: “Tới ăn thôi.”
Hạ Ngưỡng xoa cổ tay tê dại bước lên phía trước, chà xát lên khuôn mặt vẫn còn hơi buồn ngủ.
“Tay đau à?” Đoạn Tiêu hạ mắt nhìn cô.
“Ừm.” Cô không cần suy nghĩ nhiều, phồng má phàn nàn: “Chống đỡ quá lâu.”
Anh cười lưu manh: “Trách ai hả? Bảo em ngồi lên người anh thì em không chịu.”
—
Hạ Ngưỡng vĩnh viễn không thắng được anh khi thảo luận về loại chuyện này. Cô yên lặng liếc anh một cái rồi nhìn vào dấu răng trên cằm anh, lẩm bẩm: “Mình cắn mạnh vậy sao?”
Đoạn Tiêu nghe thấy còn tưởng là cô muốn xin lỗi.
Kết quả lại thấy cô bỗng như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên chạy đến phòng vệ sinh soi gương.
Một lát sau, Hạ Ngưỡng chạy đến nói: “Tuần này em không đến đây nữa đâu.”
Cô cúi đầu, kéo cổ áo lên một chút để che đi những vết đỏ không đáng kể.
Đoạn Tiêu nhướng mi nhìn chằm chằm cô, chờ đợi lý do.
“Thứ Sáu có buổi biểu diễn chào đón tân sinh viên.” Hạ Ngưỡng mím môi: “Em tập luyện quá mệt mỏi, thời gian có hạn, để hết tuần này rồi tính sau.”
Cuối cùng, cô còn thấp thỏm hỏi anh: “Được không?”
Tối qua đúng là đã làm cô mệt mỏi rồi, đến lúc này cô vẫn chưa tỉnh táo lại sau giấc ngủ. Cổ họng cô gái nhỏ vẫn còn hơi khàn, dưới mí mắt có thể thấy rõ sự hốc hác, nhìn đến là đáng thương.
Đoạn Tiêu đẩy bát mì qua, mỉm cười lười biếng nói: “Ừ.”
Chớp mắt đã tới buổi tiệc chào đón tân sinh viên, buổi sáng cùng ngày có một trận mưa hiếm hoi khiến thời tiết oi nóng cũng bị xoá tan đi phần nào, thành phố cuối cùng có có chút giống mùa thu.
Đại Học Kinh Châu là trường đại học top đầu cả nước, mỗi một tân sinh viên cũng đều là thủ khoa từ các tỉnh nên việc đón tân sinh viên không thể làm qua loa.
Tuy là trong trường học nhưng khi tổ chức những hoạt động cỡ lớn thì đều sẽ có độ thu hút rất lớn. Ngoài việc có thêm tư liệu để quảng cáo trên website của trường thì cũng sẽ có phóng viên của các tờ báo địa phương tới chụp ảnh viết bài.
Trong hội trường lớn chật kín người, chương trình bắt đầu khi MC công bố khai mạc.
Ngoài bài phát biểu từ các chủ nhiệm khoa lâu năm, cũng như phần giao lưu giữa sinh viên và giảng viên thì chương trình của khoa Vũ Đạo còn có một màn ảo thuật.
Hạ Ngưỡng và cả lớp đã trang điểm xong và đang chờ ở hậu trường.
Sau khi giảng viên hướng dẫn giải thích về các công việc cho hạng mục biểu diễn, cô ấy còn gọi riêng Hạ Ngưỡng sang một bên: “Em đã suy nghĩ về chuyện cô Ngỗi nói với em lần trước chưa?”
“Giải thưởng Hoa Sen cho cuộc thi vũ đạo trong trường ạ?” Hạ Ngưỡng gật đầu: “Em đồng ý rồi ạ, em sẽ tham gia.”
“Vậy thì tốt rồi.” Giảng viên hướng dẫn nói thêm vài câu: “Mặc dù lần này nhà trường nói những người tham gia đăng ký đều sẽ có cơ hội nhưng đại diện trường chỉ có một suất. Kể cả trong lớp có sinh viên muốn tham gia, rồi thương lượng với em thì em cũng đừng mềm lòng buông tay.”
Giảng viên đã dạy học trò bao nhiêu năm nay, đã quá quen với những chuyện như vậy rồi.
“Em quá xuất sắc, giáo viên thích em, danh tiếng của em cũng không nhỏ nên trong đám người cùng lứa tuổi đương nhiên sẽ có những người không hài lòng.”
Vũ đạo cổ điển thường là múa tập thể cần có sự hợp tác. Nhưng về lâu dài, một người giống như hạc đứng trong bầy gà sẽ khó mà tiếp tục kiên trì được.
Vào năm thứ Nhất, Hạ Ngưỡng đã vì lấy lòng người khác mà nhường nhịn nhiều lần.
Nhưng lần này Hạ Ngưỡng đã trấn an để cô ấy yên tâm: “Lần thi đấu này thắng sẽ có tiền thưởng nên em sẽ không tặng nó cho ai đâu.”
Giảng viên hướng dẫn không nhịn được bật cười, cảm thấy cô đang nói đùa.
Con nhà có điều kiện thật sự không thể giả vờ tham tiền được, tiền thưởng có khi còn không đắt bằng đôi giày múa cô đang đi.
Người dẫn chương trình trên sân khấu đang giới thiệu, Hạ Ngưỡng vội vàng quay lại đứng ngay ngắn ở vị trí múa chính.
Ánh đèn trong hội trường dần mờ đi, ánh đèn màu trắng chiếu lên người cô gái mặc trang phục với ống tay áo dài đong đưa, vạt áo bồng bềnh, dáng dấp khi bước đi vô cùng xinh đẹp.
Tư thái giống như liễu rủ trong gió, lực phất tay áo mềm dẻo, khiến mép váy bay bổng như gợn sóng.
Năm đó Hạ Ngưỡng chỉ dùng một màn vũ đạo mà thành danh trong giới tân sinh viên cũng là có nguyên nhân của nó.
Dù là người có tiếng trong ngành cũng phải khen cô một câu. Cô thật sự có tài năng thiên phú trong lĩnh vực múa cổ điển, dáng hình linh động thướt tha, đến nổi ông trời còn muốn mời cô một bữa cơm.
Nhóm vũ công hát “Tích ngã vãng hĩ dương liễu y y”, đi chân trần từ hai bên sân khẩu.
《 Thải Vi 》lấy bối cảnh là điệu múa trong giấc mộng “Đại Đồng” của Khổng Tử, trong mơ, thế gian thái bình thịnh thế, không có hành quân, chiến loạn.
Kiếm được đúc thành lưỡi cày, giai nhân nhảy múa, thể hiện phong thái của triều đại Hán Đường nơi Trung Hoa cổ xưa, đồng thời cũng thể hiện rõ nét quyến rũ mềm mại của người phụ nữ.
Trên sân khấu thanh lịch, dưới sân khấu thoát tục.
“Phong nhã lại có tính nghệ thuật! Tiếng đàn tranh này, dáng múa này, hiệu quả sân khấu này!”
“Chúng ta trách oan những vị vua ngu ngốc kia rồi, nào ai có thể ngắm nhìn điều này mà tỉnh táo được chứ!”
“Người múa chính có phải là đàn chị Hạ Ngưỡng không? Bình thường không trang điểm đã quá đẹp rồi, đến khi nhảy múa lại như có thêm hào quang. Chị ấy quá tuyệt rồi, giữa một nhóm vũ công vẫn có thể nhìn ra ưu thế của chị ấy, trang phục sân khấu cũng rất đẹp!”
“Mặc dù tớ không để ý tới lĩnh vực vũ đạo này nhưng vẫn từng nghe nói về chị ấy rồi, hình như từ lớp 10 chị ấy đã đạt được rất nhiều giải thưởng, từ nhỏ đã học múa rồi.”
—
Phần kết là phần lãng mạn nhất trong cả vở kịch múa, toàn khán phòng đều đứng dậy vỗ tay khen không dứt lời.
Hạ Ngưỡng vừa bước xuống khán đài thì đã có một bó hoa lan hồ điệp đưa tới trước mặt cô. Cánh hoa màu xanh lá, nhưng lại vô cùng hợp với trang phục múa hôm nay của cô.
Khuôn mặt tuấn tú của một chàng trai ló ra sau bó hoa khá quen.
“Đàn chị! Em tên là Lâm Vọng.” Cậu ấy tự giới thiệu: “Em là người lần trước nhặt được thẻ cơm của chị.”
Hạ Ngưỡng khẽ “À” một tiếng rồi chỉ vào bó hoa: “Cho chị à?”
Lâm Vọng mỉm cười: “Đúng vậy! Chị múa thật đẹp, vừa hay chị chưa thay quần áo, em có thể chụp ảnh với chị được không?”
“…À, được thôi.” Cô không nỡ từ chối sự nhiệt tình của một cậu nhóc nhiệt tình nên lùi lại thương lượng chuyện khác:” Nhưng hoa thì em giữ lại nhé. Đây là kịch múa tập thể, chỉ mình chị nhận hoa thì không hay lắm.”
“Được ạ, ngại quá, là tại em không suy nghĩ cẩn thận.”
Lâm Vọng nhờ cô cầm giúp bó hoa, định cầm điện thoại lên chụp ảnh. Nhưng khóe mắt cậu ấy lại liếc thấy một thân hình cao thẳng, hình như đã đứng đó một lúc rồi.
Sau khi cậu ấy nhìn rõ là ai thì nhanh chóng gọi lớn: “Đàn anh Đoạn Tiêu.”
Nghe được cái tên này, toàn thân Hạ Ngưỡng cứng đờ, đóa hoa ôm trong tay giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, rất khó giải quyết.
Nhưng dạ dày của cô không tốt, có hơi yếu.
Người cô quá gầy cũng là vì nguyên nhân này, cô không ăn được thịt bò, thịt cừu tái, không uống được rượu, chỉ hai ly đã cảm thấy khó chịu.
Đoạn Tiêu thấy cô đang cúi đầu thì tự giác tìm thuốc trong hộc chứa đồ phía dưới, khẽ hừ lạnh: “Mới không để mắt đến em một lúc thì em đã uống rượu rồi.”
Cô bất mãn mắng lại: “Anh bận rộn như vậy, ai cần anh quan tâm chứ.”
Nếu vừa rồi những người bạn học của cô vẫn còn ở đây chắc chắn họ sẽ giật mình khi thấy dáng vẻ này của cô. Dù sao Hạ Ngưỡng cũng không phải kiểu người nhanh mồm nhanh miệng, chứ đừng nói tới việc sẽ làm ra bộ dáng như thế này.
Nhưng Đoạn Tiêu đã quá quen với thái độ này của cô đối với anh, anh nhẹ nhàng nắm lấy phần gáy cổ trắng nõn của cô gái, nâng mặt cô lên: “Em giận gì chứ, dạ dày em khó chịu chẳng phải vì em uống rượu sao, giờ còn trút giận lên anh?”
Cô vẫn cứng miệng phủ nhận: “Em không có.”
Hạ Ngưỡng phớt lờ ẩn ý thân mật khi những đầu ngón tay thô ráp của anh lướt dọc trên làn da cô, dù sao cô cũng không thoát ra được.
Cái tên Đoạn Tiêu này dạy mãi không sửa, cốt cách ương bướng chỉ muốn làm theo ý mình.
Cô tập trung bẻ vỉ thuốc dạ dày ra, lấy ra hai viên rồi cho vào miệng.
Bên cạnh vừa vặn đưa qua một chiếc bình giữ nhiệt đã được mở nắp sẵn, bên trong có kỷ từ và trà hoa thanh nhiệt, nước vẫn còn ấm.
“Pha xong không uống.” Đoạn Tiêu không hề nhẹ nhàng vu.ốt ve đôi môi khô khốc của cô: “Lần sau không pha cho em nữa.”
Nghe anh đổ lỗi, cứ như việc cô để quên bình giữ nhiệt trên xe không liên quan gì đến anh vậy.
Hạ Ngưỡng uống hết thuốc, từng câu từng chữ chỉ ra: “Là do buổi sáng hôm nay anh quậy em như vậy, em mới quên mang đi.”
Rõ ràng là đang giận dữ chỉ trích, nhưng lời nói ra lại giống như đang làm nũng. Người khác đều cho rằng Hạ Ngưỡng là người Kinh Châu, nhưng thật ra không phải vậy.
Cô cũng được coi như là cô gái lớn lên ở phía nam, năm cuối cấp 2 mới chuyển tới Kinh Châu. Mặc dù có thể phân biệt rõ ràng được âm đầu và âm cuối trong tiếng phổ thông, nhưng cô không thể thay đổi được ngữ điệu và thói quen dùng từ nhẹ nhàng trong phương ngữ của tiếng Ngô*.
(*Tiếng Ngô: là một thuật ngữ chỉ một phương ngữ thuộc nhóm tiếng Trung Quốc, cụ thể là tiếng Ngô, chủ yếu được nói ở khu vực tỉnh Giang Tô, Thượng Hải và một số vùng lân cận.)
Đoạn Tiêu là một chàng trai ngông nghênh ở thủ đô, đôi khi rất thích nghe cô nói chuyện, còn cố ý bắt chước lời cô nói mà hỏi lại: “Anh đã quậy gì em hả?”
—
Giữa ban ngày nói lời bỡn cợt như vậy mà còn coi đó là điều đáng tự hào.
Hạ Ngưỡng không mặt dày như anh nên cô quay đầu nhìn về phía cột đèn đường ngoài cửa xe, kiên quyết đổi chủ đề: “Không muốn nói chuyện với anh nữa, lái xe nhanh lên.”
Đoạn Tiêu liếc nhìn sau gáy cô gái đang trốn tránh anh, vừa đánh tay lái vừa cười khẽ.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, là tin nhắn quan tâm của Trang Tĩnh: Chúng tớ về đến ký túc xá rồi, cậu tới nơi chưa?
【Cấm Tiêu】: Đang trên xe, sắp đến rồi.
Trang Tĩnh: Được rồi, tớ cảm thấy không nên nói chuyện Đoạn Tiêu có bạn gái ra ngoài, tớ vẫn cảm thấy tiết lộ bí mật của người khác không được hay lắm…
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy ngồi ở ghế lái phụ trên xe của Đoạn Tiêu và nhắc đến chuyện này với bạn cùng phòng lại tạo ra cảm giác lo lắng cấm kỵ như vậy.
Ngón tay Hạ Ngưỡng hơi ngừng lại trên màn hình một chút.
【Cấm Tiêu】: Tớ không hứng thú, cũng sẽ không đi nói linh tinh với người khác đâu. Còn nữa, đó cũng chưa chắc là bạn gái cậu ấy đâu.
Xe chạy đến căn hộ đứng tên anh, cách trường học hai ga tàu điện ngầm, cũng là nơi anh thường ở lại.
Trong hai tháng nghỉ hè, Đoạn Tiêu đã bị mẹ bắt sang Thụy Sỹ tham gia hội nghị.
Mặc dù Hạ Ngưỡng ở lại Kinh Châu làm việc bán thời gian, nhưng đoàn múa nơi cô làm việc có bao ăn bao ở, nên cô cũng không có lý do gì chạy tới đây canh giữ căn nhà trống.
Căn hộ nhỏ bị bỏ đã trống lâu, may mà vẫn có dì giúp việc đến dọn dẹp nên mọi thứ đều không có một hạt bụi nào.
Hạ Ngưỡng theo thói quen với tay tới màn hình điều khiển chính trên tủ giày ở lối vào, bật đèn, thay giày rồi vào nhà.
Sau khi cất túi xách xong, cô đi lên phía trước: “Em đi tắm trước đây.”
Đoạn Tiêu ở phía sau đáp lại, không ngờ có một bàn tay đột nhiên với vào trong vạt áo, trực tiếp sờ lên đường cong cơ bụng săn chắc của anh.
“Ý gì đây?” Tay anh nhanh chóng nắm bờ vai gầy của cô, cười bất cần: “Không đợi nổi nữa à?”
“Không phải!”
Hạ Ngưỡng sờ thấy bên trong áo khoác anh không hề mặc thêm cái áo nào, đến áo sơ mi ngắn tay cũng không có, đúng là để trần.
Xác nhận xong suy đoán của mình lúc chiều tối, cô không biết phải giải thích loại cảm giác bộc phát này thế nào nên quyết định không nói nữa: “Em đi tắm rửa đây.”
Không đầu không đuôi đột ngột như vậy, sự hứng thú của Đoạn Tiêu đều bị cô khơi dậy hết, anh lập tức ôm lấy cô, ẩn ý nói: “Tắm cùng nhau.”
Hai tháng không về, mặc dù buổi sáng đã gặp nhau ở trên xe nhưng cũng chỉ như gãi không đúng chỗ ngứa, không giải tỏa được cơn khát.
Đoạn Tiêu vòng tay ôm lấy cô đi về phía phòng tắm, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, vẽ một đường thẳng mượt mà sắc bén giữa cằm và cổ cô.
Cùng với tiếng khóa kéo vang lên, chiếc áo hoodie màu đen trên người anh bị quăng sang bên cạnh bồn tắm. Khóa kéo kim loại va chạm với gạch men sứ phát ra âm thanh “Leng keng”.
Đèn phòng tắm bật sáng, máy sưởi được bật lên. Ánh sáng màu vàng trong vắt chiếu lên bờ vai chàng trai với đường nét xương rõ ràng, phủ lên lớp da căng chặt chắc khỏe.
Chiếc váy trên người Hạ Ngưỡng cũng bị vòi hoa sen làm cho ướt hết, dù sao cũng đã một thời gian không gặp nên khó tránh khỏi việc có chút xấu hổ, cô khẽ xoay người né tránh.
Anh không ý đến sự né tránh của cô mà muốn hôn sâu.
Bỗng nhiên Hạ Ngưỡng nhớ lại những lời nói vào đêm nay khi ở trong nhà vệ sinh của nhà hàng. Nhớ tới Chân Đông Nhi làm h.am m.uốn trong cơ thể cô hơi giảm đi. Theo bản năng cô cau mày né tránh khiến anh không thể hôn được mình.
Quá tam ba bận, cuối cùng Đoạn Tiêu cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Sau khi dừng lại hai giây, anh ôm lấy cổ của cô và ép cô xoay người lại: “Em đang làm gì vậy?”
Hai tay cô chống lên ngực anh chỉ như trứng chọi đá, đầu ngón tay cũng trắng bệch: “Em không muốn, chẳng phải hôm nay anh đã hôn rồi à?”
Anh nhắm mắt lại, rất khó chịu với tính toán này: “Cái đó vào buổi sáng chỉ có mấy phút mà em cũng tính với anh đến bây giờ?”
Buổi tối cũng…
Hạ Ngưỡng mới nói được nửa câu thì lại vô tình nhìn thấy vết xanh tím trên khuỷu tay anh. Da của anh trắng hơn nhiều so với những chàng trai cùng tuổi nên nhìn càng nổi bật hơn.
Cô duỗi ngón tay ra, ấn mạnh vào đó: “Chỗ này làm sao vậy?”
Đoạn Tiêu bị đau nên cau mày, nhéo phần thịt mềm trên mặt cô, cười như không cười: “Biết rõ là bị thương mà em còn ra tay mạnh như vậy, em cố ý đúng không?”
Hạ Ngưỡng hạ mắt xuống: “Anh cũng đâu có nói cho em biết.”
“Không phải em nhìn thấy rồi à? Cái cô bạn học gì đó của em đột kích nhà vệ sinh nam.” Anh căn bản còn không nhớ được tên cô gái kia là gì, chỉ thuận miệng khái quát bằng hai câu: “Cô ta đụng vào anh, làm anh đập tay vào bồn rửa.”
Sức lực của Chân Đông Nhi cũng đâu thể đụng đến mức làm anh bị thương được.
Chỉ là vì cô ta xuất hiện quá đột ngột, còn chủ động tỏ tình rồi nhào đến ôm khiến Đoạn Tiêu không tránh kịp nên mới tự làm mình bị thương.
Liên tưởng tới biểu hiện lúc đó của Chân Đông Nhi, Hạ Ngưỡng hiếu kỳ: “Anh đã nói gì với cô ta?”
Khoé mắt anh hơi giương lên, “Chậc” một tiếng lạnh lùng.
—
Hạ Ngưỡng nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh, đã hiểu ra.
Lúc anh ghét bỏ người ta thì sẽ bày ra bộ dáng chết tiệt này, một câu cũng không muốn nói chứ đừng nói đến việc sẽ cho ai mặt mũi. Cứ tùy tiện bày ra bộ mặt thối này, cùng ánh mắt kia là cũng đủ khiến người ta vô cùng xấu hổ rồi.
Khó trách sau khi Chân Đông Nhi trở về lại mang bộ dạng muốn khóc nhưng không thể khóc.
“Vậy tại sao còn có người nói hai người… ” có hơi khó mở miệng: “Hôn môi *?”
(* Nữ chính dùng phương ngữ địa phương: 打啵)
Đoạn Tiêu cố gắng nhớ lại một chút xem đoạn này ở đâu ra, ánh mắt trêu chọc: “Còn không phải Lục Gia Trạch nói sao? Đi nhanh như thế, anh còn tưởng em không nghe thấy chứ.”
Nhìn ánh mắt không đứng đắn của anh, Hạ Ngưỡng quay người muốn ra ngoài.
Nhưng lại bị anh dễ dàng kéo lại, ngón tay thon dài của chàng trai trượt xuống eo cô, hơi thở nặng nề dán lên xương quai xanh của cô, không quên khẽ giải thích: “Cậu ta là trai Hồng Kông mà, cậu ta nói là ngày mai cùng đi đánh ball *.”
(* 打啵: Hôn môi, đọc là /dǎ bō/ và 打ball: đánh ball, đánh bóng. Hai từ phát âm gần giống nhau nên nữ chính nghe nhầm.)
Hạ Ngưỡng ngây người một lúc, vừa hay để cho anh lợi dụng được.
Cô suýt nữa đứng không vững nên chỉ có thể bám chặt lấy cánh tay gân guốc của anh.
“B-A-L-L, là ball.” Đoạn Tiêu khẽ cười, nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, cuối cùng anh mới hôn xuống: “Như anh với em bây giờ, mới gọi là hôn môi.”
Anh quấn lấy đòi hôn, không để cô có thời gian phân tâm, nhân cơ hội len vào mép váy.
Hạ Ngưỡng đỏ mặt bóp cánh tay anh: “Lấy ra!”
Nhưng Đoạn Tiêu luôn độc đoán và bá đạo trong loại chuyện này, anh đè nửa thân của người xuống, không cho cô cử động chút nào, giọng nói trầm khàn còn trấn an cô nói không sao đâu.
Nói còn dễ nghe hơn hát, đương nhiên không phải cô không cảm nhận được.
Nước nóng từ vòi hoa sen rơi xuống thấm vào khiến quần áo đều ướt hết nhưng cũng không có ai quan tâm. Những chàng trai ở tuổi này đều có rất nhiều tinh lực, thích giày vò người khác, thể lực của Đoạn Tiêu vốn còn hơn hẳn người thường.
Đầu óc Hạ Ngưỡng quay cuồng, nước mắt tràn ra. Cô bị anh vừa hôn vừa cắn nhiều lần, còn phải nghe những từ ngữ th.ô t.ục của anh.
Cô muốn anh nhẹ nhàng hơn một chút, tức đến mức thở hổn hển muốn thoát ra: “… Đã nói là chỉ một lần thôi mà, anh lại lừa em!”
“Đúng vậy, là anh lừa em đấy.” Anh thẳng thắn bá đạo lôi người trở lại, cắn lên vành tai đỏ ửng của cô, còn mang theo ý cảnh cáo ngầm: “Ai bảo em trốn anh.”
Câu nói này dường như đang nói về khoảnh khắc này, đồng thời cũng giống như đang lặp lại tin nhắn anh gửi lúc đó.
Trốn anh?
Gan lớn rồi nhỉ.
Đêm nay quá dài, trước khi chìm vào giấc ngủ Hạ Ngưỡng nhìn thấy kim đồng hồ trên tủ đầu giường chỉ 2 giờ sáng.
Cũng may là buổi sáng cô không có lớp nên có thể ngủ đến khi tự tỉnh. Cô híp mắt, theo quán tính đưa tay lần mò lên tủ đầu giường tìm cốc nước, miệng lưỡi khô ráo nên cô uống một ngụm lớn.
Từ sau khi được ôm từ trong bồn tắm ra vào ngày hôm qua, ký ức của cô có hơi rối loạn. Đoạn Tiêu vốn không phải người tốt lành gì, hai tháng không động vào cô nên tối qua cơ bản là anh định không làm người.
Rèm cửa dày trong phòng che khuất ánh sáng, hơi ấm vẫn còn vương trên chăn đệm.
Nhìn chiếc áo thun nam trên người, Hạ Ngưỡng nghiến răng nhỏ giọng mắng một câu “Cầm thú”.
Đã nói là không thích mặc quần áo của anh rồi, cũng đã chọn sẵn váy ngủ đặt trên ghế sofa nhưng Đoạn Tiêu lại không cho cô thay.
Cô rửa mặt xong rồi lê dép tới phòng khách xem thử.
Trên quầy bar trong phòng khách kiểu mở, Đoạn Tiêu đang làm bữa sáng.
Anh đã chạy bộ buổi sáng xong từ lâu, mái tóc đen như mực có hơi ẩm ướt, trên gáy còn vắt một chiếc khăn lau màu trắng, anh đang mặc quần áo ngắn tay rộng thùng thình.
Nắng sớm hắt vào từ ban công, ánh sáng mơ hồ phác họa thân hình mảnh khảnh nhàn nhã của anh nhưng lại đem đến vài phần cảm giác trẻ trung của thiếu niên.
Anh cúi đầu, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang lấy một nắm rau xà lách cho vào nồi.
Rau xà lách này là do Đoạn Tiêu tự trồng trong bồn hoa ngoài ban công, loại rau này dễ trồng, tự mình trồng vừa tiện lại an toàn.
Dường như anh rất thành thạo chuyện bếp núc.
Nhưng Hạ Ngưỡng không cần nghĩ cũng biết anh đang nấu mì trứng gà.
Cô không thích ngửi mùi khói dầu nên rất ít khi xuống bếp, Đoạn Tiêu thì càng không cần phải nói.
Anh sống cuộc sống an nhàn sung sướng của một đại thiếu gia, bình thường đương nhiên cũng không có thời gian học nấu ăn nên mì trứng gà là món sở trường của anh.
Cũng may là Hạ Ngưỡng không phải người kén ăn, học vũ đạo cũng thường xuyên phải ăn uống điều độ để khống chế cân nặng, mỗi khi có cuộc thi và kiểm tra cô thường xuyên phải chú ý đến việc chăm sóc da để lên hình đẹp, tránh xa món ăn chứa nhiều dầu và muối, chỉ ăn những món súp thanh đạm.
Nên món ăn phổ thông như mì trứng gà rất thích hợp với cô.
Chỉ là mỗi lần tới đây đều ăn mì vào buổi sáng.
Có đôi khi Hạ Ngưỡng nhìn thấy mì trứng gà ở bên ngoài đều sẽ không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh giơ tay ra hiệu cho cô: “Tới ăn thôi.”
Hạ Ngưỡng xoa cổ tay tê dại bước lên phía trước, chà xát lên khuôn mặt vẫn còn hơi buồn ngủ.
“Tay đau à?” Đoạn Tiêu hạ mắt nhìn cô.
“Ừm.” Cô không cần suy nghĩ nhiều, phồng má phàn nàn: “Chống đỡ quá lâu.”
Anh cười lưu manh: “Trách ai hả? Bảo em ngồi lên người anh thì em không chịu.”
—
Hạ Ngưỡng vĩnh viễn không thắng được anh khi thảo luận về loại chuyện này. Cô yên lặng liếc anh một cái rồi nhìn vào dấu răng trên cằm anh, lẩm bẩm: “Mình cắn mạnh vậy sao?”
Đoạn Tiêu nghe thấy còn tưởng là cô muốn xin lỗi.
Kết quả lại thấy cô bỗng như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên chạy đến phòng vệ sinh soi gương.
Một lát sau, Hạ Ngưỡng chạy đến nói: “Tuần này em không đến đây nữa đâu.”
Cô cúi đầu, kéo cổ áo lên một chút để che đi những vết đỏ không đáng kể.
Đoạn Tiêu nhướng mi nhìn chằm chằm cô, chờ đợi lý do.
“Thứ Sáu có buổi biểu diễn chào đón tân sinh viên.” Hạ Ngưỡng mím môi: “Em tập luyện quá mệt mỏi, thời gian có hạn, để hết tuần này rồi tính sau.”
Cuối cùng, cô còn thấp thỏm hỏi anh: “Được không?”
Tối qua đúng là đã làm cô mệt mỏi rồi, đến lúc này cô vẫn chưa tỉnh táo lại sau giấc ngủ. Cổ họng cô gái nhỏ vẫn còn hơi khàn, dưới mí mắt có thể thấy rõ sự hốc hác, nhìn đến là đáng thương.
Đoạn Tiêu đẩy bát mì qua, mỉm cười lười biếng nói: “Ừ.”
Chớp mắt đã tới buổi tiệc chào đón tân sinh viên, buổi sáng cùng ngày có một trận mưa hiếm hoi khiến thời tiết oi nóng cũng bị xoá tan đi phần nào, thành phố cuối cùng có có chút giống mùa thu.
Đại Học Kinh Châu là trường đại học top đầu cả nước, mỗi một tân sinh viên cũng đều là thủ khoa từ các tỉnh nên việc đón tân sinh viên không thể làm qua loa.
Tuy là trong trường học nhưng khi tổ chức những hoạt động cỡ lớn thì đều sẽ có độ thu hút rất lớn. Ngoài việc có thêm tư liệu để quảng cáo trên website của trường thì cũng sẽ có phóng viên của các tờ báo địa phương tới chụp ảnh viết bài.
Trong hội trường lớn chật kín người, chương trình bắt đầu khi MC công bố khai mạc.
Ngoài bài phát biểu từ các chủ nhiệm khoa lâu năm, cũng như phần giao lưu giữa sinh viên và giảng viên thì chương trình của khoa Vũ Đạo còn có một màn ảo thuật.
Hạ Ngưỡng và cả lớp đã trang điểm xong và đang chờ ở hậu trường.
Sau khi giảng viên hướng dẫn giải thích về các công việc cho hạng mục biểu diễn, cô ấy còn gọi riêng Hạ Ngưỡng sang một bên: “Em đã suy nghĩ về chuyện cô Ngỗi nói với em lần trước chưa?”
“Giải thưởng Hoa Sen cho cuộc thi vũ đạo trong trường ạ?” Hạ Ngưỡng gật đầu: “Em đồng ý rồi ạ, em sẽ tham gia.”
“Vậy thì tốt rồi.” Giảng viên hướng dẫn nói thêm vài câu: “Mặc dù lần này nhà trường nói những người tham gia đăng ký đều sẽ có cơ hội nhưng đại diện trường chỉ có một suất. Kể cả trong lớp có sinh viên muốn tham gia, rồi thương lượng với em thì em cũng đừng mềm lòng buông tay.”
Giảng viên đã dạy học trò bao nhiêu năm nay, đã quá quen với những chuyện như vậy rồi.
“Em quá xuất sắc, giáo viên thích em, danh tiếng của em cũng không nhỏ nên trong đám người cùng lứa tuổi đương nhiên sẽ có những người không hài lòng.”
Vũ đạo cổ điển thường là múa tập thể cần có sự hợp tác. Nhưng về lâu dài, một người giống như hạc đứng trong bầy gà sẽ khó mà tiếp tục kiên trì được.
Vào năm thứ Nhất, Hạ Ngưỡng đã vì lấy lòng người khác mà nhường nhịn nhiều lần.
Nhưng lần này Hạ Ngưỡng đã trấn an để cô ấy yên tâm: “Lần thi đấu này thắng sẽ có tiền thưởng nên em sẽ không tặng nó cho ai đâu.”
Giảng viên hướng dẫn không nhịn được bật cười, cảm thấy cô đang nói đùa.
Con nhà có điều kiện thật sự không thể giả vờ tham tiền được, tiền thưởng có khi còn không đắt bằng đôi giày múa cô đang đi.
Người dẫn chương trình trên sân khấu đang giới thiệu, Hạ Ngưỡng vội vàng quay lại đứng ngay ngắn ở vị trí múa chính.
Ánh đèn trong hội trường dần mờ đi, ánh đèn màu trắng chiếu lên người cô gái mặc trang phục với ống tay áo dài đong đưa, vạt áo bồng bềnh, dáng dấp khi bước đi vô cùng xinh đẹp.
Tư thái giống như liễu rủ trong gió, lực phất tay áo mềm dẻo, khiến mép váy bay bổng như gợn sóng.
Năm đó Hạ Ngưỡng chỉ dùng một màn vũ đạo mà thành danh trong giới tân sinh viên cũng là có nguyên nhân của nó.
Dù là người có tiếng trong ngành cũng phải khen cô một câu. Cô thật sự có tài năng thiên phú trong lĩnh vực múa cổ điển, dáng hình linh động thướt tha, đến nổi ông trời còn muốn mời cô một bữa cơm.
Nhóm vũ công hát “Tích ngã vãng hĩ dương liễu y y”, đi chân trần từ hai bên sân khẩu.
《 Thải Vi 》lấy bối cảnh là điệu múa trong giấc mộng “Đại Đồng” của Khổng Tử, trong mơ, thế gian thái bình thịnh thế, không có hành quân, chiến loạn.
Kiếm được đúc thành lưỡi cày, giai nhân nhảy múa, thể hiện phong thái của triều đại Hán Đường nơi Trung Hoa cổ xưa, đồng thời cũng thể hiện rõ nét quyến rũ mềm mại của người phụ nữ.
Trên sân khấu thanh lịch, dưới sân khấu thoát tục.
“Phong nhã lại có tính nghệ thuật! Tiếng đàn tranh này, dáng múa này, hiệu quả sân khấu này!”
“Chúng ta trách oan những vị vua ngu ngốc kia rồi, nào ai có thể ngắm nhìn điều này mà tỉnh táo được chứ!”
“Người múa chính có phải là đàn chị Hạ Ngưỡng không? Bình thường không trang điểm đã quá đẹp rồi, đến khi nhảy múa lại như có thêm hào quang. Chị ấy quá tuyệt rồi, giữa một nhóm vũ công vẫn có thể nhìn ra ưu thế của chị ấy, trang phục sân khấu cũng rất đẹp!”
“Mặc dù tớ không để ý tới lĩnh vực vũ đạo này nhưng vẫn từng nghe nói về chị ấy rồi, hình như từ lớp 10 chị ấy đã đạt được rất nhiều giải thưởng, từ nhỏ đã học múa rồi.”
—
Phần kết là phần lãng mạn nhất trong cả vở kịch múa, toàn khán phòng đều đứng dậy vỗ tay khen không dứt lời.
Hạ Ngưỡng vừa bước xuống khán đài thì đã có một bó hoa lan hồ điệp đưa tới trước mặt cô. Cánh hoa màu xanh lá, nhưng lại vô cùng hợp với trang phục múa hôm nay của cô.
Khuôn mặt tuấn tú của một chàng trai ló ra sau bó hoa khá quen.
“Đàn chị! Em tên là Lâm Vọng.” Cậu ấy tự giới thiệu: “Em là người lần trước nhặt được thẻ cơm của chị.”
Hạ Ngưỡng khẽ “À” một tiếng rồi chỉ vào bó hoa: “Cho chị à?”
Lâm Vọng mỉm cười: “Đúng vậy! Chị múa thật đẹp, vừa hay chị chưa thay quần áo, em có thể chụp ảnh với chị được không?”
“…À, được thôi.” Cô không nỡ từ chối sự nhiệt tình của một cậu nhóc nhiệt tình nên lùi lại thương lượng chuyện khác:” Nhưng hoa thì em giữ lại nhé. Đây là kịch múa tập thể, chỉ mình chị nhận hoa thì không hay lắm.”
“Được ạ, ngại quá, là tại em không suy nghĩ cẩn thận.”
Lâm Vọng nhờ cô cầm giúp bó hoa, định cầm điện thoại lên chụp ảnh. Nhưng khóe mắt cậu ấy lại liếc thấy một thân hình cao thẳng, hình như đã đứng đó một lúc rồi.
Sau khi cậu ấy nhìn rõ là ai thì nhanh chóng gọi lớn: “Đàn anh Đoạn Tiêu.”
Nghe được cái tên này, toàn thân Hạ Ngưỡng cứng đờ, đóa hoa ôm trong tay giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, rất khó giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro