Đông Thiền

Chương 9

Đang cập nhật

2025-03-30 08:00:17

9.

Tết Lạp Nhật nữa lại đến, trời lại đổ một trận tuyết lớn.

Sau buổi chầu sớm, Vân Kỳ ra lệnh cho mọi người lui xuống xa, chỉ một mình hắn lặng lẽ bước đi trong màn tuyết trắng xóa.

Hắn quay đầu lại, nhìn dấu chân mình dần bị tuyết phủ lấp.

Hắn nghĩ—

Hôm đó, khi rời khỏi hoàng cung, A Thiền cũng từng bước từng bước như thế này sao?

Con đường nàng đi qua, liệu cũng đã bị tuyết che lấp cả rồi?

Nàng có từng ngoảnh lại, cố tìm bóng dáng hắn không?

Bên cạnh, lão công công sốt ruột vô cùng.

Hắn nghĩ, những năm qua bệ hạ luôn lo lắng quá độ, lại còn bận rộn triều chính, cứ tiếp tục như vậy, sao có thể chịu nổi?

Nhưng Vân Kỳ lại cảm thấy, nỗi trống trải trong lòng còn đau đớn hơn cả gió tuyết cắt da cắt thịt.

Đáng tiếc, bọn họ hữu duyên nhưng vô phận.

Tuyết rơi dày hơn, tiệm cầm đồ phía Tây thành cũng chẳng có ai ghé qua.

Ta đứng trước cửa, nhìn những bông tuyết trắng như lông ngỗng bay lả tả bên ngoài.

Năm ngoái, cũng vào ngày này, có một vị khách quý ghé tiệm ta, mua một món đồ, lắng nghe câu chuyện về giọt lệ kia.

Chỉ là, vị khách ấy không hề hay biết—

Phần đầu của câu chuyện là thật, nhưng phần sau lại là giả.

Nàng Đông Thiền là một người có lòng dạ hẹp hòi, không muốn làm thiếp, không chịu được cảnh có kẻ khác xen vào, càng không chấp nhận chuyện bản thân bị ức hiếp.

Vậy nên, khi nàng quỳ lạy, bò đến cầu xin Tô Uyển tha mạng, nàng đã nhân cơ hội thả độc vào chén trà của Tô Uyển.

Loại độc đó là thứ Đông Thiền đã xin từ cha mình—một danh y—trước khi vào cung, phòng khi cần đến.

Cha nàng không chỉ biết chữa bệnh mà còn tinh thông chế độc, độc dược ông làm ra không màu không mùi, ngay cả ngự y cũng khó lòng phát hiện.

Những vết thương Đông Thiền từng chịu đựng, nàng muốn dùng chính quãng đời còn lại của Tô Uyển để đền bù.

Khi đến tiệm cầm đồ, nàng thực sự bị thương không nhẹ.

Nhưng Đông Thiền không chết. Nàng muốn sống, chưa bao giờ muốn chết.

Nàng đã liều mạng để sống sót.

Nàng nghĩ, may mắn thay, nàng và Vân Kỳ vốn dĩ hữu duyên vô phận.

Ba năm ấy, nàng cùng người cha làm thầy lang của mình, lang bạt khắp nơi.

Nàng bán không ít đèn lồng và diều do chính tay mình làm.

Nàng cũng bắt vài đợt đom đóm, như những ngày còn thơ bé.

Ba năm sau, nàng quay về kinh thành, bởi mẫu thân nàng quyết định không quản lý tiệm nữa, nàng phải trở lại trông coi.

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta thò tay vào đáy rương, chạm đến từng thỏi vàng nặng trĩu.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nhìn chúng, ta không kìm được mà bật cười.

Lúc thực lòng yêu hắn, m.á.u ta từng đổ, hiểm nguy ta từng đối mặt—đều chẳng đáng một xu.

Lúc không còn yêu hắn nữa, chỉ một giọt nước mắt giả, lại đổi được ngàn vàng.

Phải rồi, Đông Thiền ấy, chưa từng rơi một giọt lệ vì hắn.

Nàng dùng một giọt lệ giả, đổi lấy nước mắt thật của hắn và cả vàng bạc châu báu.

Nhưng thật lạ thay, thế gian này luôn yêu thích những điều giả dối hơn sự thật.

Vân Kỳ à, Vân Kỳ...

Khi Đông Thiền cô nương đi giữa trời tuyết mênh mông, nàng không hề ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.

Vì nàng biết, những con đường từng bước qua, đều đã bị tuyết phủ kín.

Con ve sầu nhỏ từng chỉ biết yêu thương “Kỳ ca ca”, đã c.h.ế.t từ mùa đông năm ấy rồi.

Kẻ đã khuất trôi theo thời gian, kẻ còn sống phải tiếp tục bước đi.

A Thiền của quá khứ đã c.h.ế.t rồi.

A Thiền còn sống, từ nay về sau, thề rằng sẽ sống thật vui vẻ.

Nàng hiểu, câu chuyện giữa họ chẳng đáng gọi là bi thương khắc cốt ghi tâm.

Nàng tin rằng hắn có thích nàng, nhưng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.

Thứ tình cảm ấy chẳng thể nào là vô giá, vậy nên có thể dùng tiền để đổi lấy.

Vân Kỳ từng đùa  bảo nàng là kẻ hẹp hòi, keo kiệt.

Nhưng hắn không biết, Đông Thiền cô nương thật sự còn xấu tính hơn những gì hắn nghĩ.

Nàng hiểu rõ tính cách của hắn.

Nếu hắn không thể phân rõ nàng hận hắn hay vẫn còn yêu hắn... hắn sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm nàng.

Nàng cược rằng hắn không thể buông tay một người đã ra đi không lời từ biệt.

Nhưng nàng cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội lời thề, phụ lòng nàng.

Kẻ hẹp hòi như Đông Thiền cô nương chỉ nghĩ rằng:

Giọt nước mắt giả tặng cho hắn, còn ngàn vàng kia, cứ xem như hắn trả lại ân cứu mạng năm nào, cùng những đòn roi nàng từng hứng chịu vì hắn.

Từ nay về sau, hắn cũng giống như bao người bước vào tiệm này. Người đến, kẻ đi, chẳng qua cũng chỉ là một vị khách qua đường.



Ta từ tốn đặt thỏi vàng trở lại trong hòm.

Mẫu thân trong phòng gọi vọng ra: “A Thiền, cháo nguội mất bây giờ, mau vào ăn đi con!”

Ta cất tiếng đáp, gỡ chiếc mặt nạ da người trên mặt xuống, xoay người chạy vào trong nhà.

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Thiền

Số ký tự: 0