Đông Thiền

Chương 8

Đang cập nhật

2025-03-30 08:00:17

8.

Hắn từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt giọt lệ ấy trong lòng bàn tay, không chịu buông ra dù chỉ một khắc.

Cho đến khi sắp bước ra cửa, hắn ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng treo trước tiệm cầm đồ, xuất thần một lúc lâu, rồi khẽ nói:

“Một chiếc đèn lồng giống thế này, A Thiền cũng rất yêu thích.”

Ta mỉm cười:

“Chiếc đèn lồng này chính là do cô nương Đông Thiền tặng ta khi ấy. Ta vẫn giữ mãi mà chưa treo lên, mãi mấy ngày trước, chợt cao hứng nên mới treo nó ở đó, cô nương Đông Thiền quả nhiên khéo tay.”

Thái tử không nói gì thêm.

Chỉ là trước khi rời đi, hắn lại sai người mua chiếc đèn lồng ấy.

Không lâu sau, nghe nói lão Hoàng đế băng hà. Thái tử Vân Kỳ đăng cơ, đổi niên hiệu.

Chẳng bao lâu sau khi lên ngôi, hắn bất chấp sự phản đối của triều thần, phế bỏ Hoàng hậu Tô Uyển.

Khi bị giam vào lãnh cung, Tô Uyển từ lâu đã yếu ớt vì bệnh tật. Từ sau cơn bạo bệnh năm đó, bao nhiêu năm qua, thân thể nàng chưa từng khỏe lại.

Nhưng cuối cùng, vẫn không đổi lấy được một chút thương tiếc.

Nàng ho khan, ngã quỵ trên nền gạch phủ tuyết, nước mắt rơi xuống, ngước nhìn Vân Kỳ:

“Dẫu sao ta và chàng cũng từng là vợ chồng, cớ gì lại tuyệt tình đến mức này?”

Người khoác long bào, khuôn mặt lạnh như băng:

“Ngôi vị Hoàng hậu vốn dĩ không thuộc về ngươi. Nếu không phải vì ngươi, A Thiền…”

Hắn không nói tiếp nữa.

Chỉ cần nhắc đến cái tên ấy, cũng tựa như kim châm vào tim.

Không lâu sau, nghe nói phế hậu đã c.h.ế.t trong lãnh cung.

Không ai biết nàng c.h.ế.t như thế nào, chỉ có tin đồn truyền ra rằng—

Phế hậu qua đời vì bệnh cũ tái phát.

Sự thật ra sao, chỉ có những người trong cung mới biết.

Nhưng trong hoàng cung vẫn còn một món bảo vật kỳ lạ, được Hoàng đế ngày đêm mang theo bên người, chưa từng rời nửa khắc.

Dù ai cũng lấy làm lạ, Vân Kỳ vẫn cố chấp giữ bên mình.

Thỉnh thoảng những lúc nhàn rỗi, hắn lại lặng lẽ nhìn giọt lệ ấy, xuất thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhìn thấy nó, hắn lại không kìm được mà nhớ đến bóng dáng A Thiền…

Vân Kỳ đứng lặng giữa thung lũng hoang vắng, gió núi thổi qua làm vạt áo bào khẽ lay động.

Những năm nàng còn ở bên hắn, hắn chưa từng thấy A Thiền khóc trước mặt mình dù chỉ một lần.

Hắn thường nghĩ, lúc đó nàng đã đau đớn và tuyệt vọng đến nhường nào mà phải rơi lệ.

Sau này, hắn đặc biệt cho dọn một khu đất trong cung, xây dựng lại khung cảnh giống hệt thôn Cổ Dao – nơi hắn và A Thiền từng sống cùng nhau.

Nhìn thấy cây dâu, hắn lại nhớ đến hình ảnh nàng ngồi vắt vẻo trên cành, đung đưa đôi chân một cách tự do.

Bước vào căn nhà tranh, hắn có cảm giác dường như nơi nào cũng còn vương bóng dáng nàng.

Nàng từng nằm trên đống cỏ khô, cầm một quyển sách, lật từng trang một cách lười biếng.

Hắn sai người treo lại chiếc đèn lồng mà mình mang về trước cửa.

Nhưng một lần, một cung nữ bất cẩn làm rơi nó xuống đất.

Nàng ta hoảng sợ, lại vô ý giẫm lên, khiến chiếc đèn vỡ nát.

Vân Kỳ nổi trận lôi đình.

Hắn cúi xuống nhặt chiếc đèn lên một cách cẩn thận, nhưng nó đã chẳng thể nguyên vẹn nữa.

Một thái giám bên cạnh dè dặt nói:

“Trong cung có không ít thợ thủ công khéo léo, nếu Hoàng thượng thích, nô tài sẽ cho người sửa lại như cũ.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nhưng Vân Kỳ không làm vậy.

Hắn không muốn bất cứ ai chạm vào đồ vật của nàng, cũng không muốn một chiếc đèn lồng mới, bởi nó sẽ không còn là của nàng nữa.

Cuối cùng, đến cả một chiếc đèn hắn cũng chẳng thể giữ lại được.

Sau này, Vân Kỳ còn đích thân đến thung lũng nơi tro cốt của nàng đã được rải xuống.

Nơi ấy, cỏ dại và hoa dại mọc tràn lan, gió thổi tự do không bị trói buộc.

Hắn biết, A Thiền sẽ thích một nơi như thế.

Tận tay, hắn rải xuống thung lũng vô số hạt giống bồ công anh.

A Thiền luôn yêu thích những loài hoa dại giản dị này.

“Hoàng thượng, nên hồi cung rồi ạ.”

Lão công công bên cạnh khẽ nhắc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Thiền

Số ký tự: 0