Đông Thiền

Chương 3

Đang cập nhật

2025-03-30 08:00:17

3.

Vân Kỳ giữ nàng bên mình, nhưng chưa bao giờ dám đến gần nàng trước mặt người khác.

Trước mặt quần thần và Hoàng thượng, hắn biến thành một Vân Kỳ mà nàng gần như không nhận ra.

Hắn bảo nàng lấy thân phận thị nữ thân cận để ở bên cạnh hắn.

Vân Kỳ và nàng, từng bước đều như đi trên băng mỏng. Hắn không còn là thiếu niên năm ấy vô tư đuổi theo nàng, không sợ trời không sợ đất.

Đông Thiền không hiểu, tại sao Vân Kỳ lại sợ người khác biết nàng là ai?

Từ ngày hắn lén lút đưa nàng vào cung, hắn đã nói với nàng rằng:

"A Thiền, chuyện trước đây ở bên ngoài cung, đừng nhắc đến với bất kỳ ai. Trước mặt người khác, nàng phải giữ phép tắc, không được quá mức thân mật với ta."

Hắn luôn nói, đây là vì tương lai của hắn và nàng.

Vậy nên, khi nàng vô tình làm đổ nghiên mực trên bàn hắn, trước mặt người khác, hắn liền lạnh mặt.

Bà quản sự bên cạnh hắn, ngay lập tức trách phạt nàng...

Suốt một đêm giặt y phục, hắn vẫn luôn đứng bên cạnh, không hề bộc lộ bất kỳ biểu cảm nào.

Đông Thiền có chút hoang mang, không phân biệt rõ, dường như nàng thực sự chỉ là một thị nữ của hắn mà thôi.

Nàng giặt quần áo suốt cả đêm trong trời lạnh, đến khi đôi tay sưng tấy vì giá rét, Vân Kỳ mới đến.

Hắn đau lòng nắm chặt đôi tay nàng trong lòng bàn tay mình:

"A Thiền, nàng đừng giận. Bây giờ nhiều chuyện vẫn chưa được định đoạt, ta chỉ có thể cố gắng tránh gây thêm phiền phức, vì thế mới đối xử với nàng như một cung nữ bình thường trước mặt người khác.”

"Nhưng ta đã hứa với nàng rồi, hai năm nay, đúng ra ta phải đón nàng về bên ta từ lâu, không gặp được nàng, trong lòng ta bất an. Nàng nhẫn nhịn thêm một chút nữa, được không?"

Hắn nói với vẻ chân thành tha thiết, khuôn mặt đầy nỗi ưu tư.

Đông Thiền không nói gì nữa.

Nhưng vẫn có đại thần nhận ra thái độ của Thái tử dành cho nàng rất khác biệt.

Nàng còn chưa kịp bưng trà vào phòng, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vân Kỳ:

"A Thiền từng có ân với ta, nên ta chỉ đối xử tốt với nàng hơn một chút mà thôi. Nàng chẳng qua cũng chỉ là một dân nữ quê mùa, đại nhân lo lắng quá rồi. Ta tất nhiên sẽ không cưới nàng làm chính thê."

Đông Thiền đứng yên tại chỗ, tay vẫn bưng khay trà. Khi nàng mang trà vào, Vân Kỳ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nàng.

Đợi đến khi đại thần rời đi, hắn hỏi:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"A Thiền, nàng đã nghe thấy hết rồi sao?"

Đông Thiền đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nghe thấy hết rồi."

"A Thiền, nàng đừng để tâm, đó chỉ là lời nói dối để lừa bọn họ mà thôi."

Vậy là năm đó, vào ngày sinh nhật  của nàng, nàng chỉ lặng lẽ ngồi thu mình trong bóng tối, trên tay ôm lấy một chiếc đèn lồng không nến, thất thần nhìn nó.

Người từng hứa sẽ cùng nàng đón sinh nhật mỗi năm, suốt cả đêm ấy, không hề đến gặp nàng.

Nàng tự nhủ trong lòng:

Hắn bận lắm. Giờ đây, hắn đã là Thái tử điện hạ.

Mãi đến mấy ngày sau, nàng mới nghe nói—

Thì ra hôm đó, đích nữ của Tướng phủ, Tô Uyển, đã đến. Đúng hôm ấy cũng là sinh nhật của nàng ta, nàng ta quấn lấy Vân Kỳ nũng nịu rất lâu.

Mọi người đều nói, bốn năm trước, ngay từ lần đầu tiên gặp Vân Kỳ, Tô Uyển đã đem lòng yêu mến hắn.

Nhưng Vân Kỳ không thích nàng ta.

Ít nhất khi hắn và Đông Thiền gặp lại nhau, hắn đã nói thế:

"Bây giờ nhà họ Tô quyền thế lớn, không thể dễ dàng đắc tội được. A Thiền, nàng hãy chờ ta thêm một thời gian nữa, ta nhất định sẽ cưới nàng."

Thế là nàng cứ chờ, chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được một thánh chỉ ban xuống.

Thái tử điện hạ rốt cuộc cũng sắp thành thân.

Người hắn cưới, chính là thiên kim tiểu thư Tô Uyển của Tướng phủ.

Ngày nhận được thánh chỉ, Vân Kỳ quay lại nhìn nàng, đôi môi mấp máy, rất lâu sau mới gọi:

"A Thiền?"

Đông Thiền không nhìn hắn, chỉ chăm chú nghịch nửa miếng ngọc bội trong tay.

Vân Kỳ bước đến trước mặt nàng, cố tìm lời để nói:

"A Thiền đang nghịch gì vậy?"

"Ngọc bội."

"Ngọc bội này chỉ có một nửa sao?"

"Ừ." Đông Thiền khẽ cười, nói, "Miếng ngọc này vốn có hai nửa, bên trái thuộc về một thư sinh, bên phải thuộc về một ca nữ trong nhạc phường."

"Năm đó, thư sinh chia ngọc bội làm hai nửa, nói rằng đợi chàng thi đỗ trạng nguyên trở về, sẽ cưới nàng làm thê tử. Ca nữ cầm nửa miếng ngọc, cứ thế chờ mãi, chờ nhiều năm liền mà chẳng thấy thư sinh quay lại cưới nàng.”

"Nàng tưởng rằng thư sinh đã phụ bạc mình, đau lòng đến tuyệt vọng, mãi sau này mới biết—

"Thì ra trên đường lên kinh ứng thí, thư sinh lâm bệnh nặng, đã sớm qua đời."

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Thiền

Số ký tự: 0