Chương 2
Đang cập nhật
2025-03-30 08:00:17
2.
Hôm ấy, cũng là một ngày Lạp Nhật, trời đổ tuyết lớn, từng bông tuyết trắng xóa rơi xuống, lạnh lẽo vô cùng.
Khi ta đang ngồi trên ghế gỗ gật gù ngủ gật, thì bị một nam nhân mang đao, ăn vận như gia nhân bên cạnh vị khách quý gọi tỉnh:
"Ngươi là chưởng quầy ở đây sao?
"Chưởng quầy! Mau tỉnh dậy!"
Cú vỗ ấy làm ta giật mình bừng tỉnh từ giấc mơ, nhất thời không ngồi vững, lăn một vòng xuống góc quầy, đầu va mạnh vào cạnh tủ:
"Úi..."
Ta xoa đầu, mơ màng bò dậy khỏi đất, hai tay bám lên quầy, vừa mở mắt đã chạm ngay vào một đôi mắt phượng thanh thoát mà lạnh lùng.
Vị khách quý mặc trường bào gấm bạc, vạt áo vương đầy tuyết, càng tôn thêm nét sắc lạnh trong đôi mày ánh mắt.
Chỉ liếc một cái, ta liền nhận ra người này.
Chính là Thái tử Vân Kỳ mà ta đã nhìn thấy qua giọt nước mắt ấy.
Nhưng ta giả vờ như không biết, tươi cười đứng dậy, phủi phủi bụi trên áo: "Thất lễ, thất lễ. Không biết công tử muốn cầm cố hay mua lại thứ gì?"
Thái tử chậm rãi mở miệng: "Ta muốn hỏi thăm một chuyện. Ba năm trước, vào ngày Lạp Nhật, có một cô gái tên Đông Thiền từng đến đây cầm cố đồ vật không?"
Dưới mắt ngài có quầng thâm nhạt, khi hỏi câu này, bàn tay vô thức siết chặt, cả cằm cũng căng cứng lại.
Đông Thiền?
Tên này, nghe quen quá.
"Có, có chứ." Ta cười đáp. "Nàng có cầm cố đồ vật, cũng đã để lại đây rất lâu rồi."
Thái tử như thể bị băng tuyết đông cứng, vẻ mặt không dám tin đây là sự thật:
"Nàng ấy... đã cầm cố thứ gì?"
"Xin công tử chờ một chút."
Ta cúi người, lấy ra món đồ nằm sâu trong đáy rương.
"Đây, chính là thứ này."
Món đồ được bày ra trước mắt.
Đó là một chiếc vòng cổ bện từ cỏ xanh, mặt dây chuyền là một viên ngọc hổ phách, bên trong phong ấn một giọt nước mắt. Giọt lệ ấy đã vượt qua bao năm tháng, vẫn lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ.
Thân hình Thái tử khẽ run lên. Ngài đưa tay ra, định chạm vào nó, nhưng lại sợ rằng mình sẽ làm vỡ, liền rụt tay về:
"Đây là gì?"
Ta mỉm cười:
"Đông Thiền cô nương nói, đây là giọt nước mắt cuối cùng của đời nàng—một giọt lệ vì tình."
"Từ nay về sau, mãi mãi, sẽ không còn nữa."
Ta cầm chiếc vòng cổ lên, tỉ mỉ quan sát người trước mặt.
Hắn sững sờ nhìn chằm chằm vào giọt lệ kia, rất lâu không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Có phải trời lạnh quá không? Mắt công tử cũng đỏ lên rồi."
Ta ân cần lấy một chiếc khăn tay đưa cho hắn:
"Chẳng qua chỉ là một giọt nước mắt thôi, công tử hà tất phải đau lòng như vậy? Chẳng lẽ có quen biết với cô nương ấy sao?"
Thái tử không nhận lấy khăn tay. Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nhấc chiếc vòng lên, đầu ngón tay có vết chai mỏng khẽ vuốt dọc theo từng b.í.m cỏ được đan thành hình bông lúa, giọng nói hơi khàn:
"Ta nhận ra nàng."
Hắn làm sao quên được nàng?
Lại làm sao có thể quên đi đây?
Chiếc vòng cỏ ấy dường như vẫn còn phảng phất hương thơm nhàn nhạt của đồng nội.
Nhắm mắt lại, hắn như có thể ngửi thấy mùi bùn đất của cánh đồng quê, nhớ lại ngày hắn đến đón nàng vào cung.
Nàng quay lưng về phía hắn, đang đi chân trần hái lá dâu. Gió nhẹ mang theo hương vị bùn đất, cuốn lấy hơi thở của hắn.
Hắn không gọi tên nàng ngay, chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn nàng thật lâu.
Mãi đến khi nàng phát hiện ra, xoay người lại nhìn hắn, một tay vẫn còn cầm lá dâu, nhưng cả người sững lại.
Một lúc lâu sau, nàng mỉm cười, buông rơi chiếc giỏ cỏ, tựa như một con chim nhỏ nhào vào lòng hắn:
"Kỳ ca ca, Huynh thực sự đã đến tìm muội."
Nàng đưa tay lên cho hắn xem cổ tay mình, nơi vẫn đeo sợi dây cỏ hắn từng tự tay đan tặng:
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Muội vô ý làm sờn nó một chút rồi, xin lỗi nhé."
Hắn xoa đầu nàng, dịu dàng nói:
"Chuyện nhỏ thôi mà. Đợi hôm nào rảnh rỗi, ta lại đan cho A Thiền một cái mới."
Lời hứa năm ấy, đến khi nàng biệt tích vô tung, hắn lại chưa từng thực hiện được.
Trong tiệm cầm đồ, Thái tử chậm rãi siết chặt giọt lệ ấy trong lòng bàn tay, khẽ lẩm bẩm:
"Nàng hẳn là hận ta lắm, mới nhẫn tâm trốn tránh ta suốt ba năm không gặp."
Rồi hắn lại hỏi ta:
"Đây là vật cuối cùng A Thiền cầm cố. Vậy ngươi nhất định biết, sau này đã xảy ra chuyện gì, đúng không?"
Ta mỉm cười gật đầu:
"Biết, tất nhiên là biết."
Cô nương Đông Thiền đã theo Vân Kỳ vào cung. Chỉ đến lúc ấy, nàng mới thực sự hiểu rõ thân phận của hắn.
Nhưng nàng không sợ hãi như Vân Kỳ tưởng.
Nàng chỉ cảm thấy, dường như Vân Kỳ lo lắng hơn nàng rất nhiều.
Hắn thường lén lút nói với nàng:
"A Thiền, nàng phải cẩn thận mọi chuyện. Đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ cưới nàng làm vợ."
Đây là câu nàng nghe được nhiều nhất.
Hôm ấy, cũng là một ngày Lạp Nhật, trời đổ tuyết lớn, từng bông tuyết trắng xóa rơi xuống, lạnh lẽo vô cùng.
Khi ta đang ngồi trên ghế gỗ gật gù ngủ gật, thì bị một nam nhân mang đao, ăn vận như gia nhân bên cạnh vị khách quý gọi tỉnh:
"Ngươi là chưởng quầy ở đây sao?
"Chưởng quầy! Mau tỉnh dậy!"
Cú vỗ ấy làm ta giật mình bừng tỉnh từ giấc mơ, nhất thời không ngồi vững, lăn một vòng xuống góc quầy, đầu va mạnh vào cạnh tủ:
"Úi..."
Ta xoa đầu, mơ màng bò dậy khỏi đất, hai tay bám lên quầy, vừa mở mắt đã chạm ngay vào một đôi mắt phượng thanh thoát mà lạnh lùng.
Vị khách quý mặc trường bào gấm bạc, vạt áo vương đầy tuyết, càng tôn thêm nét sắc lạnh trong đôi mày ánh mắt.
Chỉ liếc một cái, ta liền nhận ra người này.
Chính là Thái tử Vân Kỳ mà ta đã nhìn thấy qua giọt nước mắt ấy.
Nhưng ta giả vờ như không biết, tươi cười đứng dậy, phủi phủi bụi trên áo: "Thất lễ, thất lễ. Không biết công tử muốn cầm cố hay mua lại thứ gì?"
Thái tử chậm rãi mở miệng: "Ta muốn hỏi thăm một chuyện. Ba năm trước, vào ngày Lạp Nhật, có một cô gái tên Đông Thiền từng đến đây cầm cố đồ vật không?"
Dưới mắt ngài có quầng thâm nhạt, khi hỏi câu này, bàn tay vô thức siết chặt, cả cằm cũng căng cứng lại.
Đông Thiền?
Tên này, nghe quen quá.
"Có, có chứ." Ta cười đáp. "Nàng có cầm cố đồ vật, cũng đã để lại đây rất lâu rồi."
Thái tử như thể bị băng tuyết đông cứng, vẻ mặt không dám tin đây là sự thật:
"Nàng ấy... đã cầm cố thứ gì?"
"Xin công tử chờ một chút."
Ta cúi người, lấy ra món đồ nằm sâu trong đáy rương.
"Đây, chính là thứ này."
Món đồ được bày ra trước mắt.
Đó là một chiếc vòng cổ bện từ cỏ xanh, mặt dây chuyền là một viên ngọc hổ phách, bên trong phong ấn một giọt nước mắt. Giọt lệ ấy đã vượt qua bao năm tháng, vẫn lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ.
Thân hình Thái tử khẽ run lên. Ngài đưa tay ra, định chạm vào nó, nhưng lại sợ rằng mình sẽ làm vỡ, liền rụt tay về:
"Đây là gì?"
Ta mỉm cười:
"Đông Thiền cô nương nói, đây là giọt nước mắt cuối cùng của đời nàng—một giọt lệ vì tình."
"Từ nay về sau, mãi mãi, sẽ không còn nữa."
Ta cầm chiếc vòng cổ lên, tỉ mỉ quan sát người trước mặt.
Hắn sững sờ nhìn chằm chằm vào giọt lệ kia, rất lâu không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Có phải trời lạnh quá không? Mắt công tử cũng đỏ lên rồi."
Ta ân cần lấy một chiếc khăn tay đưa cho hắn:
"Chẳng qua chỉ là một giọt nước mắt thôi, công tử hà tất phải đau lòng như vậy? Chẳng lẽ có quen biết với cô nương ấy sao?"
Thái tử không nhận lấy khăn tay. Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nhấc chiếc vòng lên, đầu ngón tay có vết chai mỏng khẽ vuốt dọc theo từng b.í.m cỏ được đan thành hình bông lúa, giọng nói hơi khàn:
"Ta nhận ra nàng."
Hắn làm sao quên được nàng?
Lại làm sao có thể quên đi đây?
Chiếc vòng cỏ ấy dường như vẫn còn phảng phất hương thơm nhàn nhạt của đồng nội.
Nhắm mắt lại, hắn như có thể ngửi thấy mùi bùn đất của cánh đồng quê, nhớ lại ngày hắn đến đón nàng vào cung.
Nàng quay lưng về phía hắn, đang đi chân trần hái lá dâu. Gió nhẹ mang theo hương vị bùn đất, cuốn lấy hơi thở của hắn.
Hắn không gọi tên nàng ngay, chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn nàng thật lâu.
Mãi đến khi nàng phát hiện ra, xoay người lại nhìn hắn, một tay vẫn còn cầm lá dâu, nhưng cả người sững lại.
Một lúc lâu sau, nàng mỉm cười, buông rơi chiếc giỏ cỏ, tựa như một con chim nhỏ nhào vào lòng hắn:
"Kỳ ca ca, Huynh thực sự đã đến tìm muội."
Nàng đưa tay lên cho hắn xem cổ tay mình, nơi vẫn đeo sợi dây cỏ hắn từng tự tay đan tặng:
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Muội vô ý làm sờn nó một chút rồi, xin lỗi nhé."
Hắn xoa đầu nàng, dịu dàng nói:
"Chuyện nhỏ thôi mà. Đợi hôm nào rảnh rỗi, ta lại đan cho A Thiền một cái mới."
Lời hứa năm ấy, đến khi nàng biệt tích vô tung, hắn lại chưa từng thực hiện được.
Trong tiệm cầm đồ, Thái tử chậm rãi siết chặt giọt lệ ấy trong lòng bàn tay, khẽ lẩm bẩm:
"Nàng hẳn là hận ta lắm, mới nhẫn tâm trốn tránh ta suốt ba năm không gặp."
Rồi hắn lại hỏi ta:
"Đây là vật cuối cùng A Thiền cầm cố. Vậy ngươi nhất định biết, sau này đã xảy ra chuyện gì, đúng không?"
Ta mỉm cười gật đầu:
"Biết, tất nhiên là biết."
Cô nương Đông Thiền đã theo Vân Kỳ vào cung. Chỉ đến lúc ấy, nàng mới thực sự hiểu rõ thân phận của hắn.
Nhưng nàng không sợ hãi như Vân Kỳ tưởng.
Nàng chỉ cảm thấy, dường như Vân Kỳ lo lắng hơn nàng rất nhiều.
Hắn thường lén lút nói với nàng:
"A Thiền, nàng phải cẩn thận mọi chuyện. Đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ cưới nàng làm vợ."
Đây là câu nàng nghe được nhiều nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro