Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà

Chương 6

Đang cập nhật

2025-03-18 20:46:42

"Giang Chấn tầm hai giờ sáng hôm nay lại đến khu biệt thự trộm đồ, cậu ấy gây ra tiếng động và bị chủ biệt thự phát hiện, vì để tránh bị bắt, cậu ấy đã nhảy thẳng từ ban công tầng thứ ba xuống sân biệt thự, xương sườn gãy đ.â.m vào lá lách dẫn đến tử vong tại chỗ."

 

"Tôi từng nhiều lần nói với cậu ấy rằng đừng ăn cắp vặt nữa, hãy tìm một công việc tử tế mà làm, nhưng cậu ấy không nghe! Khi cậu ấy chết, trong tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền vàng của chủ biệt thự."

 

"Vì một sợi dây chuyền vàng mà bất chấp cả mạng sống của mình, có đáng không chứ..."

 

Nghe xong những lời của cảnh sát Triệu, tôi chẳng thể đáp lại được chữ nào hơn.

 

Tôi thuận theo ánh nhìn của cảnh sát Triệu bước về phía t.h.i t.h.ể được phủ bằng tấm vải trắng.

 

Tôi nhẹ nhàng nhấc tấm vải trắng lên, những gì đập vào mắt tôi là khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt nhắm chặt của anh trai.

 

"Anh ơi…"

 

Tôi khẽ gọi, nhưng thật không may, lần này tôi lại chẳng thể nghe được anh cất tiếng gọi tôi em à nữa.

 

Anh trai tôi, Giang Chấn, trên người đầy những vết thương, trong tay anh nắm chặt một sợi dây chuyền vàng, đúng như lời cảnh sát Triệu đã nói.

 

Thấy vậy, tôi nắm lấy tay anh ấy, lúc này, bàn tay khư khư nắm chặt đã buông lỏng, sợi dây chuyền rơi vào tay tôi…

 

Lúc này, tôi cảm thấy bản thân thậm chí còn không thể khóc thành tiếng.

 

Điều duy nhất còn đọng lại trong tâm trí tôi là những gì anh trai đã nói khi tôi gặp anh lần cuối.

 

"Tiểu Hoài, đừng khóc nữa, anh sai rồi."

 

"Anh hứa sẽ không như thế này nữa, đợi anh kiếm được bộn tiền sẽ mua cho em căn nhà lớn thật lớn."

 

Kiếm thật nhiều tiền và mua một ngôi nhà lớn…

 

Tôi không biết mình đã rời khỏi nhà xác như thế nào, chỉ biết bản thân đã đưa anh vào nhà tang lễ, tận mắt chứng kiến anh trai giống như ba mẹ năm xưa, bị đặt vào một cái hộp vuông vức nhỏ nhỏ.

 

Từ nay trở đi, trên sổ hộ khẩu chẳng còn tên anh trai nữa, chỉ còn lại một mình tôi.

 

Trong thế giới rộng lớn này, tôi không còn người thân nào nữa.

 

……

 

Hai ngày sau.

 

Tôi đã đến công ty để làm thủ tục nghỉ việc.

 

Tôi đến phòng sếp và nói: "Tôi có thể nghỉ việc, nhưng tôi đã làm việc cho ông suốt chín năm, ông phải trả tôi 90 ngàn tệ xem như tiền bồi thường."

 

Sau khi lo liệu xong tang lễ cho anh trai, trên người tôi không còn một đồng dính túi, đến bia mộ và chỗ chôn cất cũng chẳng cách nào mua nổi.

 

90 ngàn tệ không phải là nhiều, từ ngày đầu thành lập công ty tôi đã sát cánh với ông ta, ngày đêm làm thêm giờ, 10 tệ cho một năm cũng chẳng là gì.

 

Nhưng khi sếp nghe những gì tôi nói, ông ta chỉ cười.

 

"Giang Hoài, tôi còn thắc mắc sao cô lại có thể nhanh chóng đồng ý với tôi như vậy, ra là cô đợi sẵn ở đây sao? 90 ngàn tệ sao, được thôi, xem như tôi đuổi một con ch.ó đi vậy!"

 

Một con chó…

 

Đúng thật, cũng chỉ có chó mới trung thành với người chủ như ông ta suốt chín năm trời!

 

Phòng tài chính đã chuyển phần lương cùng 90 ngàn tệ tiền bồi thường cho tôi ngay trong ngày.

 

Khi tôi bước ra khỏi phòng làm việc, tình cờ gặp Lục Thần Phong.

 

Anh thậm chí còn không nhìn lấy tôi một cái, định rời đi, nhưng tôi đã gọi anh lại.

 

"Lục Thần Phong, tôi có chuyện muốn nói với anh."

 

Tôi đi xuống công ty cùng anh ấy, lấy thẻ lương ra đưa cho anh.

 

“Tiền trước đó tôi nợ anh, tôi trả.”

 

Nhưng Lục Thần Phong không cầm lấy.

 

Anh ấy nhìn tôi và nói: "Chuyện của anh trai tôi, tôi có biết, tiền này cô cầm về đi."

 

Nghe vậy, tim tôi vô thức nhói lên.

 

Tôi ấn mạnh tấm thẻ vào tay anh.

 

"Không cần anh bố thí, tôi đã gặp được một người đàn ông rất giàu có, ngày mai anh ta sẽ đưa tôi rời khỏi Tinh thành này, đến thành phố phồn hoa, thịnh vượng của anh ta để sống."

 

"Vậy nên, ngày mai tôi sẽ không tham dự lễ cưới của anh, số tiền còn dư ra cứ xem như là tiền mừng cho hai người vậy.”

 

Khi Lục Thần Phong nghe được lời tôi nói, trong mắt anh hiện lên vẻ lạnh lùng không gì lay chuyển được.

 

"Giang Hoài, đối với cô mà nói, tiền quan trọng đến vậy sao?”

 

Cổ họng tôi nghẹn ứ lại, trả lời lại ngay: "Tất nhiên, với tôi, tiền mang lại cảm giác an toàn."

 

"Anh ta có thể mua căn nhà trong vành đai 3 và thêm tên tôi vào đó, anh ta cũng có thể mua cho tôi một chiếc Audi thanh toán trong một lần với số tiền 800 ngàn tệ..."

 

Nói xong những lời này, tôi nhận thấy ánh mắt của Lục Thần Phong nhìn tôi càng lạnh lùng hơn.

 

"Giang Hoài, cô thật sự khiến tôi buồn nôn.”

 

Tôi mỉm cười một cách thản nhiên.

 

"Người không vì mình, trời tru đất diệt, tôi chỉ muốn cuộc sống của tôi trở nên tốt hơn thôi, vậy cũng sai sao?" 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Lục Thần Phong hồi lâu không nói gì, cuối cùng trước khi trở về công ty, anh nói với tôi.

 

"Giang Hoài, tôi hối hận, hối hận vì đã ở bên cô.”

 

10.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Để một người rời đi có rất nhiều cách thức, không nhất thiết là không còn tình yêu nữa.

 

Một tình yêu lãng mạn là sự che chở trước phong ba bão táp của cuộc đời, nhưng tình yêu vĩnh cửu sẽ cùng bạn đương đầu trước khó khăn, thử thách.

 

Tôi trở về nhà trong trạng thái ngờ nghệch.

 

Lúc này, chủ nhà gọi điện thoại tôi.

 

"Tiểu Giang, tôi không thể cho cô thuê nhà này nữa. Con trai tôi sắp kết hôn, tôi phải bán căn nhà này đi để mua nhà cưới cho chúng nó."

 

"Trong tháng này cô cố gắng chuyển đi, tôi sẽ hoàn trả số tiền thuê còn lại cho cô."

 

Sau khi nghe chủ nhà nói vậy, tôi nhìn lại mọi thứ quen thuộc trong căn nhà thuê, cổ họng có chút khản đặc.

 

"Được rồi."

 

Trước khi kết thúc cuộc gọi, tôi nghe được lời lẩm nhẩm của bà chủ nhà.

 

“Thuê nhà của tao cũng đã mười năm rồi, lại chẳng có lấy chút tiền tiết kiệm, không mua được nhà lại còn lớn tuổi như vậy, thật là xui xẻo quá mà."

 

Đồ xui xẻo…

 

Tôi nắm chặt lấy điện thoại trên tay một lúc lâu rồi đặt xuống.

 

Tối muộn.

 

Tôi không ngủ được nên mở mục Khoảnh khắc của bạn bè ra xem, bài đầu tiên nhìn thấy là tấm ảnh khung cảnh lễ cưới do Lục Thần Phong đăng.

 

Khách sạn sang trọng được trang trí đẹp mắt, giống như trong truyện cổ tích.

 

Cũng vào giờ khắc này tôi mới nhận ra rằng, tôi chẳng còn nhà nữa.

 

Ngày hôm sau, ngày 12 tháng 6.

 

Buổi sáng hôm đó tôi dậy rất sớm, sửa soạn, mặc chiếc váy đắt tiền nhất mà tôi đã mặc khi lần đầu tiên gặp Lục Thần Phong trong năm nay, đeo chiếc đồng hồ cùng dây chuyền mà Lục Thần Phong đã mua cho tôi bằng tháng lương đầu tiên của anh.

 

Đến dự đám cưới của anh và Phương Ngữ Tình.

 

Hôn lễ có rất nhiều khách tham gia.

 

Nhưng tôi không vào trong, thay vào đó, tôi đứng ở một góc và quan sát họ từ xa.

 

Lục Thần Phong mặc một bộ đồ vest tối màu còn Phương Ngữ Tình mặc một chiếc váy cưới màu trắng như tuyết đứng đón tiếp khách mời.

 

Trong một khoảnh khắc, tôi nhìn Phương Ngữ Tình nhưng lại biến thành gương mặt của chính mình.

 

Giống như người đang đứng cạnh Lục Thần Phong lúc này chính là tôi vậy.

 

Lúc đó, tôi không thể kìm được nước mắt, chúng cứ thế tuôn ra.

 

Tôi không dám nhìn thêm nữa mà quay đầu rời đi.

 

Yêu một thành phố vì một người.

 

Tôi phải thừa nhận rằng chính vì Lục Thần Phong mà tôi đã chọn ở lại thành phố có mùa mưa liên miên dài đằng đẵng này.

 

Ở lại căn phòng mà chúng tôi từng thuê chung.

 

Tôi chỉ sợ rằng, khi anh quay lại thì tìm không thấy tôi.

 

Thật không may, trong suốt tám năm chia cách, anh chưa từng một lần đến tìm.

 

Khi lần nữa gặp lại thì đã là lúc nghe tin anh sắp kết hôn.

 

Tôi không còn nơi nào để đi, đành đem tro cốt của anh trai rải xuống sông X trong thành phố.

 

Sau đó, tôi đi dọc theo bờ sông và cuối cùng đến một tòa nhà ở phía nam thành phố đã bị bỏ hoang hơn mười năm.

 

Không có ai xung quanh, không gian rất tĩnh lặng.

 

Khi tôi và Lục Thần Phong có khoảng thời gian nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ lên sân thượng ở đây để ngắm sao.

 

Những đốm đỏ trên cơ thể tôi lại bắt đầu đau nhói.

 

Tôi chịu đựng sự khó chịu và từng bước một leo lên tầng cao nhất.

 

Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên chuông báo.

 

Tôi lấy điện thoại ra xem, là cuộc gọi đến từ Lục Thần Phong.

 

Tim tôi thắt lại ngay lập tức, khi nhấc điện thoại lên, là chất giọng lạnh lùng quen thuộc của người đàn ông ở đầu dây bên kia.

 

"Cô rời khỏi thành phố này rồi?”

 

Họng tôi đau rát, theo bản năng thôi thúc tôi rất muốn nói với anh rằng tôi vẫn chưa rời đi.

 

Nhưng lời thốt ra lại là: “Ừ, đã lên tàu cao tốc rồi.”

 

Ở đầu dây bên kia, một tràng dài sự im lặng hồi đáp tôi.

 

Sau một hồi im lặng, tôi nghe Lục Thần Phong cất lời.

 

"Giang Hoài, cho đến hôm nay khi tôi kết hôn, tôi phát hiện bản thân mình đã thực sự buông bỏ được cô rồi.”

 

“Tôi không còn yêu cô nữa.”

 

“Tôi không còn yêu cô nữa.” Chỉ một câu gọn nhẹ này khiến tôi không biết nên khóc hay nên cười.

 

Định bụng sẽ trả lời anh: “Tôi cũng chẳng yêu anh nữa.”

 

Nhưng trước khi lời được nói ra thì cuộc gọi đến đã kết thúc.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà

Số ký tự: 0