Chương 5
Đang cập nhật
2025-03-18 20:46:42
Lục Thần Phong đã bí mật trả tiền đặt cọc và đưa tôi đi xem ngôi nhà mới của riêng chúng tôi.
Ngôi nhà nằm trên đường vành đai 3, 4 của thành phố, chỉ rộng khoảng 90 mét vuông, là một ngôi nhà với độ hoàn thiện sơ sài, chỉ như vậy nhưng đã ngốn gần hết tiền tiết kiệm của anh.
Lúc này Lục Thần Phong lấy chiếc nhẫn trong tay ra, quỳ một chân trước mặt tôi và nói.
"Giang Hoài, gả cho anh đi. Từ nay về sau nơi này chính là nhà của chúng ta."
Kể năm tôi sáu tuổi, ba mẹ ly hôn thì tôi chẳng còn nhà nữa.
Đời này chỉ có Lục Thần Phong nói sẽ cho tôi một mái nhà.
Nhưng vào ngày anh cầu hôn tôi, tôi lại dùng những lời lẽ cay độc nhất trong đời để làm nhục anh.
"Lục Thần Phong, anh có biết không? Anh chơi game thay người khác trong ba năm mới có thể đặt cọc được căn nhà này."
"Còn tôi, chỉ cần thay một người đàn ông khác, tôi đã có thể mua được những chiếc túi xách, đồng hồ, xe hơi đắt tiền nhất và một căn hộ có tầm nhìn ra sông."
Trong ánh mắt kinh ngạc của anh, tôi tiếp tục màn trình diễn: "Tôi có người khác rồi, anh ấy có thể cho tôi những thứ tôi muốn, chúng ta chia tay đi."
"Tôi không muốn tương lai phải chen chúc với anh trong căn nhà nhỏ như vậy, tôi không muốn sau này con tôi bị người khác coi thường như tôi, tôi không muốn nó nói với người khác rằng ba nó chỉ biết chơi game!"
Sau ngày hôm đó, chúng tôi chia tay.
Tôi đã xóa toàn bộ thông tin liên lạc của Lục Thần Phong.
Mà Lục Thần Phong sau ngày hôm đó cũng rời khỏi Tinh thành.
Sau đó chúng tôi không liên lạc với nhau trong tám năm, cũng không gặp nhau lần nào.
Cơn đau nhói đột ngột ở phần lưng đã khiến tôi bừng tỉnh khỏi mớ hồi ức.
Không hiểu sao tôi lại đột nhiên bật khóc.
Tôi lau sơ qua rồi đứng dậy định nấu một gói mì ăn liền cho bữa tối.
Nhưng lưng tôi vừa ngứa vừa đau, tôi đành phải mở ngăn kéo lấy vài viên thuốc uống.
Nhưng lần này, cơn đau không thuyên giảm nên tôi đành đi tắm nước lạnh.
Trong gương, tôi thấy những đốm đỏ hình cánh bướm trên lưng mình gần như lan rộng tới cánh tay và cổ…
Cổ họng tôi tràn ngập nỗi cay đắng, tôi tự mình lẩm bẩm.
"Mùa hè cũng sắp đến, xem ra mình không thể mặc váy được nữa rồi."
8.
Ngày cưới của Lục Thần Phong và Phương Ngữ Tình là ngày 12 tháng 6.
Hôm nay là ngày 5 tháng 6 cách đám cưới của họ chỉ còn một tuần.
Đêm đó, tôi lại nằm mơ.
Trong mơ, tôi và Lục Thần Phong kết hôn và chuyển về ngôi nhà riêng rộng hơn 90 mét vuông của chúng tôi.
Sau khi kết hôn, tôi sống với Lục Thần Phong và mẹ của anh, anh trai tôi cũng trở nên tốt hơn, thỉnh thoảng còn đến thăm tôi.
Gia đình tôi sống một cuộc sống giản dị và hạnh phúc.
Nhưng sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, tâm trí tôi trở nên trống rỗng.
Có một câu nói rất đúng, khi mất đi một người, điều đau đớn nhất không phải là cảm giác choáng ngợp đau khổ khi bạn mất họ, mà là suy nghĩ bất chợt về họ thỉnh thoảng lại ùa về và không cách nào quên được.
……
Ba ngày sau, trò chơi Spy Shadow chính thức phát hành, ngày đầu phát hành nhưng lượt tải về đã vượt hơn 500.000!
Tối đó, công ty đã tổ chức tiệc mừng công.
Các đồng nghiệp trong công ty cùng thành viên trong đội thi đấu đều tham gia bữa tiệc.
Ánh mắt tôi không cách nào rời khỏi Lục Thần Phong.
Anh của hôm nay, ăn mặc đặc biệt lịch thiệp, giúp vợ chưa cưới Phương Ngữ Tình uống thay rất nhiều lần mời rượu, thậm chí còn chu đáo gắp đồ ăn cho cô…
Đồng nghiệp của tôi là Chu Hiểu San thốt lên: “Anh Lục đẹp trai quá! Anh ấy vừa dịu dàng vừa ân cần."
"Tôi nghe nói trước khi anh ấy ở bên người quản lý đội thi đấu Phương Ngữ Tình từng có quen một người bạn gái, nhưng cô bạn gái cũ này lại chọn rời bỏ anh."
"Tôi tự hỏi liệu bạn gái cũ của anh ấy có hối hận không."
Hối hận?…
Tôi nghĩ có lẽ là không.
Bởi vì anh ấy thực sự xứng đáng với một người phụ nữ tốt hơn tôi.
Ba mẹ của Phương Ngữ Tình vẫn còn sống, lại không có một người anh hay gây rắc rối và càng không "tôn sùng tiền bạc" như tôi…
Rượu uống được vài ba ly.
Sếp đến trước mặt tôi, ở trước mặt cả tổ phụ trách cùng đội thi đấu cất lời.
"Tiểu Giang, Spy Shadow đã chính thức phát hành rồi, công việc bảo trì còn lại cứ giao cho cấp dưới của cô đảm nhiệm."
"Thân là một nhân viên lâu năm của công ty, lại còn là tổ trưởng tổ Nghiên cứu và phát triển sản phẩm, cô đã rất cố gắng, nỗ lực rồi, ngày mai cô cứ ở nhà nghỉ ngơi đi nhé."
Làm sao đồng nghiệp lại có thể không hiểu được ẩn ý của sếp trong lời này chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tuy nhiên, họ không ngờ rằng sếp lại sa thải nhân viên cốt cán đã cống hiến cho công ty suốt chín năm.
Vô số ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng tôi vẫn giữ được sự bình tĩnh lạ thường.
"Được."
Sếp cũng không ngờ tôi có thể nhanh chóng đồng ý như vậy.
Ông ta cười ngượng ngùng rồi đi cảm ơn Lục Thần Phong cùng người trong đội thi đấu.
Đồng nghiệp của tôi là Chu Hiểu San định thần lại, người thường hay cười nhạo, chế giễu tôi nay lại hiếm khi nghiêm túc nói.
"Cô đã làm việc trong công ty chín năm rồi, sao sếp lại có thể nói đuổi là đuổi cô được? Trước đó chúng ta chẳng phải chỉ đùa vui với nhau thôi sao?”
Tôi cong khóe môi, bây giờ nói lời này còn có ý nghĩa gì?
Vả lại, tôi biết ngay cả khi tôi chẳng có tin đồn nào thì sếp cũng đã có ý định sa thải tôi rồi.
Bởi vì tôi là phụ nữ, bởi vì tôi không hiểu cách thời gian này vận hành, bởi vì tôi đã già nua và hết giá trị…
"Cuối tuần này nghỉ ngơi thật tốt, tôi về đây."
Sau khi tạm biệt cô ta, tôi rời bàn tiệc.
Khi tôi đẩy cửa phòng và bước ra ngoài, phía sau lưng tôi vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người ăn mừng sự ra mắt thành công của trò chơi.
Hôm nay, tôi không nhịn được nên đã uống vài ly rượu, lúc này toàn thân đau nhức khó chịu, tay không tự chủ mà run rẩy.
Bên ngoài nhà hàng.
Trời đang mưa phùn.
Tôi xắn tay áo lên mới phát hiện cánh tay nổi đầy những đốm đỏ hồng.
"Cánh tay của cô bị gì vậy?”
Một giọng nói lạnh lùng lại quen thuộc vang lên bên cạnh tôi.
Tôi phản ứng lại và nhanh chóng kéo tay áo xuống, ngước lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thần Phong.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Bệnh chàm.”
Ánh mắt Lục Thần Phong tối sầm lại: "Sao trước đây tôi lại không biết cô bị thế này?"
"Có lẽ là vì trước đây anh không đủ quan tâm tôi chăng?" Tôi nhìn thẳng vào anh và đáp lời.
Lục Thần Phong nghe vậy thì bật cười.
Anh nhìn tôi một cách mỉa mai: "Quan tâm? Với cô thì thế nào mới là quan tâm? Là tìm một người đàn ông giàu rồi phản bội lại bạn trai mình như cô sao?"
Khuôn mặt tôi trở nên vô cùng tái nhợt, tôi mở miệng nhưng không thể thốt ra được lời nào.
Lưng và cánh tay của tôi ngày càng đau hơn…
Lúc này, Phương Ngữ Tình vừa hay cũng bước khỏi nhà hàng, nắm lấy cánh tay Lục Thần Phong, trước khi rời đi còn không quên nói với tôi một câu.
"Cô Giang, cô đừng nghĩ đến chuyện không làm mà vẫn có ăn, phú ông không dễ tìm với cả người ta cũng không nhìn trúng cô đâu, cô tự biết thân biết phận đi."
9.
Phú ông không dễ tìm…
Bạn trai cũng vậy…
Thật ra tôi đã nói dối Lục Thần Phong, trong tám năm kể từ ngày anh rời đi, tôi chưa từng quen thêm một ai nữa.
Nếu từng thật tâm yêu một ai đó, ta sẽ phát hiện ta không thể yêu một ai khác giống với cách chúng ta đã yêu người đó.
Trên đường về nhà, trời mưa rất to, tôi bước đi trong mưa, nhìn màn mưa trước mắt, hốc mắt ướt đẫm.
Đêm đó, tôi sốt, cơ thể đau nhức và ngứa ran, thuốc men lẫn tắm nước lạnh cũng chẳng có tác dụng.
Cảm giác như thể có hàng vạn con kiến đang bò trong từng mạch máu, trong lục phủ ngũ tạng vậy.
Trong lúc tôi mơ hồ, mệt mỏi, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Tôi nhấn bắt máy cuộc gọi và nghe thấy giọng nói nặng nề từ đầu dây bên kia.
"Giang Hoài, tôi là cảnh sát Triệu của đồn cảnh sát phía nam, cô hãy mau đến Bệnh viện Trung Ương phía nam sớm nhất có thể, anh trai của cô xảy ra chuyện rồi."
Anh trai tôi, Giang Chấn, luôn gặp chuyện, đến nỗi cảnh sát Triệu đã nhớ rõ cả anh.
Tôi không hiểu tại sao lần này lại đến bệnh viện thay vì đồn cảnh sát.
Trên đường bắt taxi đến bệnh viện.
Tim tôi đột nhiên đập nhanh một cách khó hiểu.
Vào lúc ba giờ sáng, bầu trời tối đen như mực, từng đợt sấm chớp lóe sáng xé rách bầu trời, cơn mưa nặng hạt rơi xuống.
Cuối cùng cũng đến Bệnh viện Trung Ương.
Cảnh sát Triệu thần sắc phức tạp dẫn tôi đi dọc theo hành lang dài, cuối cùng cậu dừng lại ở căn phòng cuối cùng.
Tôi nhìn lên, bảng tên chỉ vỏn vẹn hai chữ - Nhà Xác.
Lúc này, tôi cảm thấy chân mình như bị đổ xi măng đông cứng vậy, chẳng mảy may cử động được chút nào.
Giọng nói của cảnh sát Triệu vang lên bên tai tôi.
Ngôi nhà nằm trên đường vành đai 3, 4 của thành phố, chỉ rộng khoảng 90 mét vuông, là một ngôi nhà với độ hoàn thiện sơ sài, chỉ như vậy nhưng đã ngốn gần hết tiền tiết kiệm của anh.
Lúc này Lục Thần Phong lấy chiếc nhẫn trong tay ra, quỳ một chân trước mặt tôi và nói.
"Giang Hoài, gả cho anh đi. Từ nay về sau nơi này chính là nhà của chúng ta."
Kể năm tôi sáu tuổi, ba mẹ ly hôn thì tôi chẳng còn nhà nữa.
Đời này chỉ có Lục Thần Phong nói sẽ cho tôi một mái nhà.
Nhưng vào ngày anh cầu hôn tôi, tôi lại dùng những lời lẽ cay độc nhất trong đời để làm nhục anh.
"Lục Thần Phong, anh có biết không? Anh chơi game thay người khác trong ba năm mới có thể đặt cọc được căn nhà này."
"Còn tôi, chỉ cần thay một người đàn ông khác, tôi đã có thể mua được những chiếc túi xách, đồng hồ, xe hơi đắt tiền nhất và một căn hộ có tầm nhìn ra sông."
Trong ánh mắt kinh ngạc của anh, tôi tiếp tục màn trình diễn: "Tôi có người khác rồi, anh ấy có thể cho tôi những thứ tôi muốn, chúng ta chia tay đi."
"Tôi không muốn tương lai phải chen chúc với anh trong căn nhà nhỏ như vậy, tôi không muốn sau này con tôi bị người khác coi thường như tôi, tôi không muốn nó nói với người khác rằng ba nó chỉ biết chơi game!"
Sau ngày hôm đó, chúng tôi chia tay.
Tôi đã xóa toàn bộ thông tin liên lạc của Lục Thần Phong.
Mà Lục Thần Phong sau ngày hôm đó cũng rời khỏi Tinh thành.
Sau đó chúng tôi không liên lạc với nhau trong tám năm, cũng không gặp nhau lần nào.
Cơn đau nhói đột ngột ở phần lưng đã khiến tôi bừng tỉnh khỏi mớ hồi ức.
Không hiểu sao tôi lại đột nhiên bật khóc.
Tôi lau sơ qua rồi đứng dậy định nấu một gói mì ăn liền cho bữa tối.
Nhưng lưng tôi vừa ngứa vừa đau, tôi đành phải mở ngăn kéo lấy vài viên thuốc uống.
Nhưng lần này, cơn đau không thuyên giảm nên tôi đành đi tắm nước lạnh.
Trong gương, tôi thấy những đốm đỏ hình cánh bướm trên lưng mình gần như lan rộng tới cánh tay và cổ…
Cổ họng tôi tràn ngập nỗi cay đắng, tôi tự mình lẩm bẩm.
"Mùa hè cũng sắp đến, xem ra mình không thể mặc váy được nữa rồi."
8.
Ngày cưới của Lục Thần Phong và Phương Ngữ Tình là ngày 12 tháng 6.
Hôm nay là ngày 5 tháng 6 cách đám cưới của họ chỉ còn một tuần.
Đêm đó, tôi lại nằm mơ.
Trong mơ, tôi và Lục Thần Phong kết hôn và chuyển về ngôi nhà riêng rộng hơn 90 mét vuông của chúng tôi.
Sau khi kết hôn, tôi sống với Lục Thần Phong và mẹ của anh, anh trai tôi cũng trở nên tốt hơn, thỉnh thoảng còn đến thăm tôi.
Gia đình tôi sống một cuộc sống giản dị và hạnh phúc.
Nhưng sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, tâm trí tôi trở nên trống rỗng.
Có một câu nói rất đúng, khi mất đi một người, điều đau đớn nhất không phải là cảm giác choáng ngợp đau khổ khi bạn mất họ, mà là suy nghĩ bất chợt về họ thỉnh thoảng lại ùa về và không cách nào quên được.
……
Ba ngày sau, trò chơi Spy Shadow chính thức phát hành, ngày đầu phát hành nhưng lượt tải về đã vượt hơn 500.000!
Tối đó, công ty đã tổ chức tiệc mừng công.
Các đồng nghiệp trong công ty cùng thành viên trong đội thi đấu đều tham gia bữa tiệc.
Ánh mắt tôi không cách nào rời khỏi Lục Thần Phong.
Anh của hôm nay, ăn mặc đặc biệt lịch thiệp, giúp vợ chưa cưới Phương Ngữ Tình uống thay rất nhiều lần mời rượu, thậm chí còn chu đáo gắp đồ ăn cho cô…
Đồng nghiệp của tôi là Chu Hiểu San thốt lên: “Anh Lục đẹp trai quá! Anh ấy vừa dịu dàng vừa ân cần."
"Tôi nghe nói trước khi anh ấy ở bên người quản lý đội thi đấu Phương Ngữ Tình từng có quen một người bạn gái, nhưng cô bạn gái cũ này lại chọn rời bỏ anh."
"Tôi tự hỏi liệu bạn gái cũ của anh ấy có hối hận không."
Hối hận?…
Tôi nghĩ có lẽ là không.
Bởi vì anh ấy thực sự xứng đáng với một người phụ nữ tốt hơn tôi.
Ba mẹ của Phương Ngữ Tình vẫn còn sống, lại không có một người anh hay gây rắc rối và càng không "tôn sùng tiền bạc" như tôi…
Rượu uống được vài ba ly.
Sếp đến trước mặt tôi, ở trước mặt cả tổ phụ trách cùng đội thi đấu cất lời.
"Tiểu Giang, Spy Shadow đã chính thức phát hành rồi, công việc bảo trì còn lại cứ giao cho cấp dưới của cô đảm nhiệm."
"Thân là một nhân viên lâu năm của công ty, lại còn là tổ trưởng tổ Nghiên cứu và phát triển sản phẩm, cô đã rất cố gắng, nỗ lực rồi, ngày mai cô cứ ở nhà nghỉ ngơi đi nhé."
Làm sao đồng nghiệp lại có thể không hiểu được ẩn ý của sếp trong lời này chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tuy nhiên, họ không ngờ rằng sếp lại sa thải nhân viên cốt cán đã cống hiến cho công ty suốt chín năm.
Vô số ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng tôi vẫn giữ được sự bình tĩnh lạ thường.
"Được."
Sếp cũng không ngờ tôi có thể nhanh chóng đồng ý như vậy.
Ông ta cười ngượng ngùng rồi đi cảm ơn Lục Thần Phong cùng người trong đội thi đấu.
Đồng nghiệp của tôi là Chu Hiểu San định thần lại, người thường hay cười nhạo, chế giễu tôi nay lại hiếm khi nghiêm túc nói.
"Cô đã làm việc trong công ty chín năm rồi, sao sếp lại có thể nói đuổi là đuổi cô được? Trước đó chúng ta chẳng phải chỉ đùa vui với nhau thôi sao?”
Tôi cong khóe môi, bây giờ nói lời này còn có ý nghĩa gì?
Vả lại, tôi biết ngay cả khi tôi chẳng có tin đồn nào thì sếp cũng đã có ý định sa thải tôi rồi.
Bởi vì tôi là phụ nữ, bởi vì tôi không hiểu cách thời gian này vận hành, bởi vì tôi đã già nua và hết giá trị…
"Cuối tuần này nghỉ ngơi thật tốt, tôi về đây."
Sau khi tạm biệt cô ta, tôi rời bàn tiệc.
Khi tôi đẩy cửa phòng và bước ra ngoài, phía sau lưng tôi vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người ăn mừng sự ra mắt thành công của trò chơi.
Hôm nay, tôi không nhịn được nên đã uống vài ly rượu, lúc này toàn thân đau nhức khó chịu, tay không tự chủ mà run rẩy.
Bên ngoài nhà hàng.
Trời đang mưa phùn.
Tôi xắn tay áo lên mới phát hiện cánh tay nổi đầy những đốm đỏ hồng.
"Cánh tay của cô bị gì vậy?”
Một giọng nói lạnh lùng lại quen thuộc vang lên bên cạnh tôi.
Tôi phản ứng lại và nhanh chóng kéo tay áo xuống, ngước lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thần Phong.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Bệnh chàm.”
Ánh mắt Lục Thần Phong tối sầm lại: "Sao trước đây tôi lại không biết cô bị thế này?"
"Có lẽ là vì trước đây anh không đủ quan tâm tôi chăng?" Tôi nhìn thẳng vào anh và đáp lời.
Lục Thần Phong nghe vậy thì bật cười.
Anh nhìn tôi một cách mỉa mai: "Quan tâm? Với cô thì thế nào mới là quan tâm? Là tìm một người đàn ông giàu rồi phản bội lại bạn trai mình như cô sao?"
Khuôn mặt tôi trở nên vô cùng tái nhợt, tôi mở miệng nhưng không thể thốt ra được lời nào.
Lưng và cánh tay của tôi ngày càng đau hơn…
Lúc này, Phương Ngữ Tình vừa hay cũng bước khỏi nhà hàng, nắm lấy cánh tay Lục Thần Phong, trước khi rời đi còn không quên nói với tôi một câu.
"Cô Giang, cô đừng nghĩ đến chuyện không làm mà vẫn có ăn, phú ông không dễ tìm với cả người ta cũng không nhìn trúng cô đâu, cô tự biết thân biết phận đi."
9.
Phú ông không dễ tìm…
Bạn trai cũng vậy…
Thật ra tôi đã nói dối Lục Thần Phong, trong tám năm kể từ ngày anh rời đi, tôi chưa từng quen thêm một ai nữa.
Nếu từng thật tâm yêu một ai đó, ta sẽ phát hiện ta không thể yêu một ai khác giống với cách chúng ta đã yêu người đó.
Trên đường về nhà, trời mưa rất to, tôi bước đi trong mưa, nhìn màn mưa trước mắt, hốc mắt ướt đẫm.
Đêm đó, tôi sốt, cơ thể đau nhức và ngứa ran, thuốc men lẫn tắm nước lạnh cũng chẳng có tác dụng.
Cảm giác như thể có hàng vạn con kiến đang bò trong từng mạch máu, trong lục phủ ngũ tạng vậy.
Trong lúc tôi mơ hồ, mệt mỏi, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Tôi nhấn bắt máy cuộc gọi và nghe thấy giọng nói nặng nề từ đầu dây bên kia.
"Giang Hoài, tôi là cảnh sát Triệu của đồn cảnh sát phía nam, cô hãy mau đến Bệnh viện Trung Ương phía nam sớm nhất có thể, anh trai của cô xảy ra chuyện rồi."
Anh trai tôi, Giang Chấn, luôn gặp chuyện, đến nỗi cảnh sát Triệu đã nhớ rõ cả anh.
Tôi không hiểu tại sao lần này lại đến bệnh viện thay vì đồn cảnh sát.
Trên đường bắt taxi đến bệnh viện.
Tim tôi đột nhiên đập nhanh một cách khó hiểu.
Vào lúc ba giờ sáng, bầu trời tối đen như mực, từng đợt sấm chớp lóe sáng xé rách bầu trời, cơn mưa nặng hạt rơi xuống.
Cuối cùng cũng đến Bệnh viện Trung Ương.
Cảnh sát Triệu thần sắc phức tạp dẫn tôi đi dọc theo hành lang dài, cuối cùng cậu dừng lại ở căn phòng cuối cùng.
Tôi nhìn lên, bảng tên chỉ vỏn vẹn hai chữ - Nhà Xác.
Lúc này, tôi cảm thấy chân mình như bị đổ xi măng đông cứng vậy, chẳng mảy may cử động được chút nào.
Giọng nói của cảnh sát Triệu vang lên bên tai tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro