Chương 9
Tuyệt Tình Khanh Chủ
2025-03-03 20:03:36
Thiên tử đăng cơ, Đế hậu đại hôn, mới chỉ một ngày.
Ngày đó thiên tử nửa đêm rời khỏi cung Hoàng hậu, cháu gái của bà ta cũng đồng dạng cô đơn chiếc bóng.
Mà ngày thứ hai, một quý nhân vô danh tiểu tốt đã dám mở miệng nói thiên tử khen cao phù dung kia thơm, vậy thì nửa đêm sau thiên tử đi đâu, tự nhiên đã quá rõ ràng.
Ta rất vui khi thấy cảnh chó cắn chó trước mặt, mỉm cười nhìn mỹ nhân khiến Ký Nhi của ta c.h.ế.t yểu này, giọng điệu vô cùng dịu dàng:
"Mục Quý nhân có lòng như vậy, bổn cung không khách khí, xin nhận lấy."
13
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tề Tấn sủng ái Mục Niệm Nhi một cách trắng trợn, là độc sủng.
Ít nhất trong ba tháng sau đó, trừ việc làm ra vẻ với ta, Hoàng hậu này, thì thời gian còn lại của hắn đều ở chỗ Mục Niệm Nhi, không hề đặt chân đến nơi nào khác.
Ngày tháng trôi qua, khó tránh khỏi việc gây ra bất mãn.
Truyền ra ngoài Mục Niệm Nhi hát một khúc Niệm Nô Kiều, nhảy một điệu Độ Phi Thiên.
Trong cung từ đó ngày đêm vọng lại tiếng luyện ca luyện vũ.
Ví như bây giờ.
Thái hậu vẻ mặt mất kiên nhẫn vung tay tát người trước mặt một cái:
"Hát cái thứ gì vậy hả?! Nhảy nhót thì càng chẳng ra làm sao! Đồ vô dụng, ai gia đưa ngươi vào cung có ích lợi gì chứ!
"Ngay cả một phần thông minh của em gái ngươi cũng không có!"
Mỹ nhân ôm mặt suýt ngã xuống đất, sở dĩ không ngã là vì được ta kịp thời đỡ lấy.
Nàng ta ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe, nhìn rõ mặt ta càng thêm sợ hãi lùi lại mấy bước, luống cuống vội vàng hành lễ.
"Hoàng hậu nương nương!"
Thái hậu nghe tiếng liếc nhìn ta một cái, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, chỉ vào ta hoàn toàn không còn vẻ hòa nhã ngoài mặt như ba tháng trước, ngược lại, vẻ dữ tợn và giận dữ không hề che giấu:
"Ngươi đến xem trò cười của ai gia sao? Lạc Thanh Vân, ai gia thật sự đã đánh giá thấp ngươi rồi. Không ngờ ngươi, một Hoàng hậu, lại làm được nước chảy mây trôi như vậy, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đã cùng với đứa nghịch tử kia phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của ai gia!"
Đã đến nước này, thì việc xưng hô thế nào cũng không cần so đo nữa.
Dù sao ba tháng này, ta và Tề Tấn đúng là đã dựa vào kinh nghiệm kiếp trước mà nhổ bỏ không ít thế lực của Thái hậu.
Chỉ là bà ta cũng hoài nghi chẳng lẽ mình đã già thật rồi sao, nếu không vì sao bà ta nghĩ gì, ta và Tề Tấn đều có thể đoán được, hơn nữa còn chuẩn bị trước phòng bị, phản công lại bà ta.
Thế nên, trong mắt bà ta, lần này ta đến quả thật là dáng vẻ kẻ thắng cuộc đắc ý vênh váo.
Bà ta chờ đợi ta mỉa mai châm biếm, nhưng ta chỉ quỳ xuống đất, thái độ cực kỳ thấp kém:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thần thiếp, là đến cầu xin mẫu hậu che chở."
"…"
14
Trong cung Từ An rơi vào tĩnh lặng.
Ngay cả Thái hậu cũng ngẩn người ra một lúc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, phất tay về phía Thượng Quan Nhu, bảo người lui xuống.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai người chúng ta mới lên tiếng:
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Ta cũng không làm bộ làm tịch, trước mặt người như vậy, nói thật thường là cách hữu dụng nhất:
"Mẫu hậu hẳn là nên biết mới phải."
Thái hậu:
"Ai gia làm sao biết được? Ngươi là Hoàng hậu tôn quý, hơn nữa còn cùng Hoàng đế phu thê đồng lòng, có chuyện gì Hoàng đế tự nhiên sẽ che chở cho ngươi, sao lại đi cầu người che chở lại cầu đến ai gia nơi này?"
Ta cười khổ:
"Những ngày tháng qua, người khác không biết, chẳng lẽ mẫu hậu còn không hiểu sao? Bệ hạ đối với thần thiếp đã sớm chán ghét, người mà ngài ấy yêu thích, hẳn là Mục Niệm Nhi đã được phong làm Di tần kia mới đúng.
"Thần thiếp sở dĩ còn ở vị trí này đến hôm nay, cũng chỉ là vì còn có ích với Bệ hạ thôi. Đợi đến khi thật sự không còn giá trị lợi dụng nữa, e là Bệ hạ vì muốn để Mục Niệm Nhi ngồi lên vị trí Hoàng hậu của thần thiếp, mà lấy mạng thần thiếp cũng chưa biết chừng."
Ba tháng thời gian, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, từ sự thiên vị mà Tề Tấn che giấu cũng không nổi kia mà xét, người sáng mắt đều biết cái gọi là thanh mai trúc mã của ta đã chẳng còn như xưa nữa rồi.
Tề Tấn thật lòng với ai, nhìn ai thăng tiến nhanh nhất liền rõ như ban ngày.
Nhưng—
"Tề Tấn đến mức phải g.i.ế.c ngươi sao?"
Thái hậu dò xét.
Ta vành mắt ngấn lệ:
"Mẫu hậu không biết đó thôi, ngay từ khi Tiên đế ban hôn, Bệ hạ đã không còn tình cảm gì với thần thiếp nữa, một lòng chỉ nhớ thương mỹ nhân Giang Nam kia. Nhưng Bệ hạ cũng không thể không có sự ủng hộ của mẫu gia thần thiếp, cho nên bất đắc dĩ mới cho thần thiếp vị trí Hoàng hậu.
"Một là, để lôi kéo võ tướng, hai là…"
Ta và Thái hậu nhìn nhau.
"Cũng là để có thể thắng được mẫu hậu.
Ngày đó thiên tử nửa đêm rời khỏi cung Hoàng hậu, cháu gái của bà ta cũng đồng dạng cô đơn chiếc bóng.
Mà ngày thứ hai, một quý nhân vô danh tiểu tốt đã dám mở miệng nói thiên tử khen cao phù dung kia thơm, vậy thì nửa đêm sau thiên tử đi đâu, tự nhiên đã quá rõ ràng.
Ta rất vui khi thấy cảnh chó cắn chó trước mặt, mỉm cười nhìn mỹ nhân khiến Ký Nhi của ta c.h.ế.t yểu này, giọng điệu vô cùng dịu dàng:
"Mục Quý nhân có lòng như vậy, bổn cung không khách khí, xin nhận lấy."
13
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tề Tấn sủng ái Mục Niệm Nhi một cách trắng trợn, là độc sủng.
Ít nhất trong ba tháng sau đó, trừ việc làm ra vẻ với ta, Hoàng hậu này, thì thời gian còn lại của hắn đều ở chỗ Mục Niệm Nhi, không hề đặt chân đến nơi nào khác.
Ngày tháng trôi qua, khó tránh khỏi việc gây ra bất mãn.
Truyền ra ngoài Mục Niệm Nhi hát một khúc Niệm Nô Kiều, nhảy một điệu Độ Phi Thiên.
Trong cung từ đó ngày đêm vọng lại tiếng luyện ca luyện vũ.
Ví như bây giờ.
Thái hậu vẻ mặt mất kiên nhẫn vung tay tát người trước mặt một cái:
"Hát cái thứ gì vậy hả?! Nhảy nhót thì càng chẳng ra làm sao! Đồ vô dụng, ai gia đưa ngươi vào cung có ích lợi gì chứ!
"Ngay cả một phần thông minh của em gái ngươi cũng không có!"
Mỹ nhân ôm mặt suýt ngã xuống đất, sở dĩ không ngã là vì được ta kịp thời đỡ lấy.
Nàng ta ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe, nhìn rõ mặt ta càng thêm sợ hãi lùi lại mấy bước, luống cuống vội vàng hành lễ.
"Hoàng hậu nương nương!"
Thái hậu nghe tiếng liếc nhìn ta một cái, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, chỉ vào ta hoàn toàn không còn vẻ hòa nhã ngoài mặt như ba tháng trước, ngược lại, vẻ dữ tợn và giận dữ không hề che giấu:
"Ngươi đến xem trò cười của ai gia sao? Lạc Thanh Vân, ai gia thật sự đã đánh giá thấp ngươi rồi. Không ngờ ngươi, một Hoàng hậu, lại làm được nước chảy mây trôi như vậy, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đã cùng với đứa nghịch tử kia phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của ai gia!"
Đã đến nước này, thì việc xưng hô thế nào cũng không cần so đo nữa.
Dù sao ba tháng này, ta và Tề Tấn đúng là đã dựa vào kinh nghiệm kiếp trước mà nhổ bỏ không ít thế lực của Thái hậu.
Chỉ là bà ta cũng hoài nghi chẳng lẽ mình đã già thật rồi sao, nếu không vì sao bà ta nghĩ gì, ta và Tề Tấn đều có thể đoán được, hơn nữa còn chuẩn bị trước phòng bị, phản công lại bà ta.
Thế nên, trong mắt bà ta, lần này ta đến quả thật là dáng vẻ kẻ thắng cuộc đắc ý vênh váo.
Bà ta chờ đợi ta mỉa mai châm biếm, nhưng ta chỉ quỳ xuống đất, thái độ cực kỳ thấp kém:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thần thiếp, là đến cầu xin mẫu hậu che chở."
"…"
14
Trong cung Từ An rơi vào tĩnh lặng.
Ngay cả Thái hậu cũng ngẩn người ra một lúc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, phất tay về phía Thượng Quan Nhu, bảo người lui xuống.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai người chúng ta mới lên tiếng:
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Ta cũng không làm bộ làm tịch, trước mặt người như vậy, nói thật thường là cách hữu dụng nhất:
"Mẫu hậu hẳn là nên biết mới phải."
Thái hậu:
"Ai gia làm sao biết được? Ngươi là Hoàng hậu tôn quý, hơn nữa còn cùng Hoàng đế phu thê đồng lòng, có chuyện gì Hoàng đế tự nhiên sẽ che chở cho ngươi, sao lại đi cầu người che chở lại cầu đến ai gia nơi này?"
Ta cười khổ:
"Những ngày tháng qua, người khác không biết, chẳng lẽ mẫu hậu còn không hiểu sao? Bệ hạ đối với thần thiếp đã sớm chán ghét, người mà ngài ấy yêu thích, hẳn là Mục Niệm Nhi đã được phong làm Di tần kia mới đúng.
"Thần thiếp sở dĩ còn ở vị trí này đến hôm nay, cũng chỉ là vì còn có ích với Bệ hạ thôi. Đợi đến khi thật sự không còn giá trị lợi dụng nữa, e là Bệ hạ vì muốn để Mục Niệm Nhi ngồi lên vị trí Hoàng hậu của thần thiếp, mà lấy mạng thần thiếp cũng chưa biết chừng."
Ba tháng thời gian, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, từ sự thiên vị mà Tề Tấn che giấu cũng không nổi kia mà xét, người sáng mắt đều biết cái gọi là thanh mai trúc mã của ta đã chẳng còn như xưa nữa rồi.
Tề Tấn thật lòng với ai, nhìn ai thăng tiến nhanh nhất liền rõ như ban ngày.
Nhưng—
"Tề Tấn đến mức phải g.i.ế.c ngươi sao?"
Thái hậu dò xét.
Ta vành mắt ngấn lệ:
"Mẫu hậu không biết đó thôi, ngay từ khi Tiên đế ban hôn, Bệ hạ đã không còn tình cảm gì với thần thiếp nữa, một lòng chỉ nhớ thương mỹ nhân Giang Nam kia. Nhưng Bệ hạ cũng không thể không có sự ủng hộ của mẫu gia thần thiếp, cho nên bất đắc dĩ mới cho thần thiếp vị trí Hoàng hậu.
"Một là, để lôi kéo võ tướng, hai là…"
Ta và Thái hậu nhìn nhau.
"Cũng là để có thể thắng được mẫu hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro