Chương 8
Tuyệt Tình Khanh Chủ
2025-03-03 20:03:36
12
Không sai, Tề Tấn là nửa đêm bỏ đi.
Thái hậu thì sáng sớm đã dậy chờ ta đến thỉnh an.
Ta vừa đến, những người vốn đã chờ đợi từ lâu đều đồng loạt liếc mắt nhìn sang.
Người ngồi trên cao sang quý đoan trang, giữa đôi mày ẩn chứa uy nghiêm không giận dữ, là nhân vật dù là kế hậu vẫn có thể khiến Tiên đế tin tưởng hết mực, dù không con cái vẫn sủng ái không ngừng, thậm chí sau khi Tiên đế băng hà còn có thể can thiệp triều chính.
Uy thế như vậy, nữ tử vừa mới nhập cung nào thấy mà không run sợ?
Kiếp trước, ta vì Tề Tấn mà học cách đấu với bà ta, học cách tranh giành với bà ta.
Hai vợ chồng, dùng mất ba năm mới có thể lật đổ được tòa núi lớn này.
Ba năm đó, ta thậm chí chưa từng mang thai.
Ngay cả khi ta đã cẩn trọng, tỉ mỉ đến đâu, vẫn không thể nào tìm ra sơ hở của ả. Nếu không phải sau khi ả ngã ngựa, ta sinh hạ Ký Nhi, có lẽ ta đã tự trách mình vô dụng. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy thủ đoạn của ả cao thâm nhường nào.
"Hoàng hậu sao thế? Sắc mặt người không tốt lắm thì phải?"
Người ngồi trên cao kia cố ý hỏi han, lời lẽ mang đầy ẩn ý.
Ta hồi phục tinh thần, không để ả đạt được ý nguyện, đáp lời:
"Bẩm Thái hậu, có lẽ do hôm qua bận rộn quá nên thần thiếp hơi mệt mỏi thôi, không có gì đáng ngại ạ."
Tuyệt nhiên không nhắc đến nửa chữ việc đêm qua Tề Tấn rời đi vì sao, bằng cách nào.
Hoàn toàn không có ý định kể lể, oán trách việc tân hôn phu quân bỏ đi.
Thái hậu nghe vậy thì nheo mắt lại.
"Vậy thì Hoàng hậu vất vả rồi. Dạo này lục cung bề bộn công việc, ai gia nhìn cũng thấy xót lòng. Nhớ lại những ngày đầu mới nhập cung, ai gia luôn mong có người khéo léo giúp đỡ thì tốt biết mấy."
"À phải rồi, Hoàng hậu chắc vẫn chưa quen mặt những người mới này nhỉ? Nhu Nhi, còn không mau ra mắt Hoàng hậu nương nương?"
Mỹ nhân được gọi tên đứng ngay bên cạnh Thái hậu, nghe vậy thân thể cứng đờ, ngẩng đầu có chút rụt rè hành lễ với ta.
Giọng nói nhỏ nhẹ, đúng kiểu khuê các tiểu thư.
Khí chất này thật sự không giống cháu gái của Thái hậu chút nào.
Nhưng ta nhận ra ả, Thượng Quan Nhu.
Cũng chẳng trách, dù sao mẫu thân của ả đã sớm qua đời, ở nhà từ lâu đã bị con cái do kế thất sinh ra lấn át.
Tính cách tự nhiên cũng trở nên nhút nhát hơn. Thái hậu chọn ả tiến cung, cũng vì ả đủ nghe lời.
Nhưng mà…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta nghĩ đến kết cục của Thượng Quan Nhu ở kiếp trước, thuần thục giả ngây giả ngốc:
"Thuận tần là cháu gái của Thái hậu, đương nhiên là không thể kém được rồi. Thần thiếp nhìn cũng thấy yêu thích."
Sau đó, liền im lặng không nói gì thêm.
Mấy lời bóng gió, ta đều giả vờ không hiểu.
Nực cười, ta đến tìm Thái hậu đúng là có mục đích, nhưng bảo ta chia sẻ quyền lực trong tay ra, vậy thì thật quá nực cười.
Quả nhiên, sau khi ta không tiếp lời, sắc mặt Thái hậu lập tức trầm xuống thấy rõ.
Xung quanh im lặng như tờ, ả không nói, ta cũng không nói, còn ai dám lên tiếng nữa?
Không đúng, vẫn có người dám thật.
"Còn ta thì sao? Thái hậu nương nương, sao người lại quên Niệm Nhi rồi?"
Một giọng nói trong trẻo, hoạt bát vang lên, ngay đối diện Thượng Quan Nhu, một nữ tử mặc bộ váy áo màu hồng phấn, mắt hạnh môi son, hướng ta tùy tiện hành một lễ.
Ả nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá ta, cười nói:
"Hoàng hậu nương nương vất vả rồi. Vừa hay chỗ Niệm Nhi có cao hải đường mang từ Giang Nam đến, dưỡng nhan tốt lắm, nương nương sao không thử xem?"
Ả giống như một đóa hải đường nở rộ đến độ rực rỡ nhất, nhưng vẫn mang theo vài phần thanh thuần, nói ra những lời này với giọng điệu ngây thơ đến mức buồn cười.
Không, không đúng, phải nói là ngốc nghếch đến mức buồn cười mới phải.
Mục Niệm Nhi, ca kỹ mà Tề Tấn gặp được trong chuyến tuần du Giang Nam. Khi đó hắn đã vững vàng ngôi vị hoàng đế, thiên hạ thái bình, không còn ai có thể uy h.i.ế.p hắn nữa.
Cho nên mỹ nhân được hắn một tay nâng đỡ này, ở trong cung tự nhiên cũng như cá gặp nước.
Tôn ti trật tự đối với ả mà nói hoàn toàn không tồn tại, muốn nói gì liền nói, dù có phạm lỗi chỉ cần rơi vài giọt nước mắt trước mặt Tề Tấn, cũng có thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng Tề Tấn không hiểu, trước kia Mục Niệm Nhi có thể vô ưu vô lo, là bởi vì tiền triều hậu cung đều do hắn làm chủ, nhưng bây giờ hắn lại sớm đưa người này vào cung.
Hậu cung tiền triều lúc này, đều là phong ba bão táp đấy.
Ấy vậy mà ả vẫn không tự biết thân biết phận, tiếp tục nói thêm một câu:
"Bệ hạ cũng khen thơm nữa đấy."
Sự khoe khoang vụng về này có lẽ đến Thái hậu cũng phải cạn lời.
Dù sao cái vẻ hòa ái dễ gần của Thái hậu, gặp ai cũng nói không cần câu nệ, nhìn ai cũng nói yêu thích, những lời lẽ dối trá này chỉ có một mình Mục Niệm Nhi là tin thật.
Ngay trước mặt bà ta mà ả vẫn hoạt bát đến mức vả vào mặt thái hậu.
Không sai, Tề Tấn là nửa đêm bỏ đi.
Thái hậu thì sáng sớm đã dậy chờ ta đến thỉnh an.
Ta vừa đến, những người vốn đã chờ đợi từ lâu đều đồng loạt liếc mắt nhìn sang.
Người ngồi trên cao sang quý đoan trang, giữa đôi mày ẩn chứa uy nghiêm không giận dữ, là nhân vật dù là kế hậu vẫn có thể khiến Tiên đế tin tưởng hết mực, dù không con cái vẫn sủng ái không ngừng, thậm chí sau khi Tiên đế băng hà còn có thể can thiệp triều chính.
Uy thế như vậy, nữ tử vừa mới nhập cung nào thấy mà không run sợ?
Kiếp trước, ta vì Tề Tấn mà học cách đấu với bà ta, học cách tranh giành với bà ta.
Hai vợ chồng, dùng mất ba năm mới có thể lật đổ được tòa núi lớn này.
Ba năm đó, ta thậm chí chưa từng mang thai.
Ngay cả khi ta đã cẩn trọng, tỉ mỉ đến đâu, vẫn không thể nào tìm ra sơ hở của ả. Nếu không phải sau khi ả ngã ngựa, ta sinh hạ Ký Nhi, có lẽ ta đã tự trách mình vô dụng. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy thủ đoạn của ả cao thâm nhường nào.
"Hoàng hậu sao thế? Sắc mặt người không tốt lắm thì phải?"
Người ngồi trên cao kia cố ý hỏi han, lời lẽ mang đầy ẩn ý.
Ta hồi phục tinh thần, không để ả đạt được ý nguyện, đáp lời:
"Bẩm Thái hậu, có lẽ do hôm qua bận rộn quá nên thần thiếp hơi mệt mỏi thôi, không có gì đáng ngại ạ."
Tuyệt nhiên không nhắc đến nửa chữ việc đêm qua Tề Tấn rời đi vì sao, bằng cách nào.
Hoàn toàn không có ý định kể lể, oán trách việc tân hôn phu quân bỏ đi.
Thái hậu nghe vậy thì nheo mắt lại.
"Vậy thì Hoàng hậu vất vả rồi. Dạo này lục cung bề bộn công việc, ai gia nhìn cũng thấy xót lòng. Nhớ lại những ngày đầu mới nhập cung, ai gia luôn mong có người khéo léo giúp đỡ thì tốt biết mấy."
"À phải rồi, Hoàng hậu chắc vẫn chưa quen mặt những người mới này nhỉ? Nhu Nhi, còn không mau ra mắt Hoàng hậu nương nương?"
Mỹ nhân được gọi tên đứng ngay bên cạnh Thái hậu, nghe vậy thân thể cứng đờ, ngẩng đầu có chút rụt rè hành lễ với ta.
Giọng nói nhỏ nhẹ, đúng kiểu khuê các tiểu thư.
Khí chất này thật sự không giống cháu gái của Thái hậu chút nào.
Nhưng ta nhận ra ả, Thượng Quan Nhu.
Cũng chẳng trách, dù sao mẫu thân của ả đã sớm qua đời, ở nhà từ lâu đã bị con cái do kế thất sinh ra lấn át.
Tính cách tự nhiên cũng trở nên nhút nhát hơn. Thái hậu chọn ả tiến cung, cũng vì ả đủ nghe lời.
Nhưng mà…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta nghĩ đến kết cục của Thượng Quan Nhu ở kiếp trước, thuần thục giả ngây giả ngốc:
"Thuận tần là cháu gái của Thái hậu, đương nhiên là không thể kém được rồi. Thần thiếp nhìn cũng thấy yêu thích."
Sau đó, liền im lặng không nói gì thêm.
Mấy lời bóng gió, ta đều giả vờ không hiểu.
Nực cười, ta đến tìm Thái hậu đúng là có mục đích, nhưng bảo ta chia sẻ quyền lực trong tay ra, vậy thì thật quá nực cười.
Quả nhiên, sau khi ta không tiếp lời, sắc mặt Thái hậu lập tức trầm xuống thấy rõ.
Xung quanh im lặng như tờ, ả không nói, ta cũng không nói, còn ai dám lên tiếng nữa?
Không đúng, vẫn có người dám thật.
"Còn ta thì sao? Thái hậu nương nương, sao người lại quên Niệm Nhi rồi?"
Một giọng nói trong trẻo, hoạt bát vang lên, ngay đối diện Thượng Quan Nhu, một nữ tử mặc bộ váy áo màu hồng phấn, mắt hạnh môi son, hướng ta tùy tiện hành một lễ.
Ả nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá ta, cười nói:
"Hoàng hậu nương nương vất vả rồi. Vừa hay chỗ Niệm Nhi có cao hải đường mang từ Giang Nam đến, dưỡng nhan tốt lắm, nương nương sao không thử xem?"
Ả giống như một đóa hải đường nở rộ đến độ rực rỡ nhất, nhưng vẫn mang theo vài phần thanh thuần, nói ra những lời này với giọng điệu ngây thơ đến mức buồn cười.
Không, không đúng, phải nói là ngốc nghếch đến mức buồn cười mới phải.
Mục Niệm Nhi, ca kỹ mà Tề Tấn gặp được trong chuyến tuần du Giang Nam. Khi đó hắn đã vững vàng ngôi vị hoàng đế, thiên hạ thái bình, không còn ai có thể uy h.i.ế.p hắn nữa.
Cho nên mỹ nhân được hắn một tay nâng đỡ này, ở trong cung tự nhiên cũng như cá gặp nước.
Tôn ti trật tự đối với ả mà nói hoàn toàn không tồn tại, muốn nói gì liền nói, dù có phạm lỗi chỉ cần rơi vài giọt nước mắt trước mặt Tề Tấn, cũng có thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng Tề Tấn không hiểu, trước kia Mục Niệm Nhi có thể vô ưu vô lo, là bởi vì tiền triều hậu cung đều do hắn làm chủ, nhưng bây giờ hắn lại sớm đưa người này vào cung.
Hậu cung tiền triều lúc này, đều là phong ba bão táp đấy.
Ấy vậy mà ả vẫn không tự biết thân biết phận, tiếp tục nói thêm một câu:
"Bệ hạ cũng khen thơm nữa đấy."
Sự khoe khoang vụng về này có lẽ đến Thái hậu cũng phải cạn lời.
Dù sao cái vẻ hòa ái dễ gần của Thái hậu, gặp ai cũng nói không cần câu nệ, nhìn ai cũng nói yêu thích, những lời lẽ dối trá này chỉ có một mình Mục Niệm Nhi là tin thật.
Ngay trước mặt bà ta mà ả vẫn hoạt bát đến mức vả vào mặt thái hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro