Chương 17
Tuyệt Tình Khanh Chủ
2025-03-03 20:03:36
Thượng Quan Nhu biết tin thì trên mặt tràn đầy vẻ kháng cự: “Ta không muốn gặp ả.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhưng tấu chương là thiên tử phê chuẩn, ta thân là hoàng hậu hình như không thể bác bỏ.
Mấy ngày nay, sau khi sinh nở Thượng Quan Nhu luôn nằm liệt giường, thân thể so với trước kia yếu nhược hơn rất nhiều. Vốn dĩ nàng ta chính là lúc thánh ân nồng đậm nhất, nhưng ngày hôm đó Mục Niệm Nhi ép Thái hậu bát thuốc độc kia xong, liền dầm mưa một trận rồi đổ bệnh.
Tỉnh lại vừa thấy Tề Tấn liền ôm chầm lấy hắn khóc nức nở, tựa như phải chịu ủy khuất và kinh hãi tột độ. Thậm chí còn gọi hắn một tiếng:
“Tử Việt, chàng cuối cùng cũng về rồi, tim thiếp đau quá.”
Một tiếng này khiến Tề Tấn hoàn toàn mất phòng bị, ngay cả ta cũng có chút ngồi không yên. Chỉ có chúng ta biết, Tử Việt, tự của Tề Tấn, trừ khi ta và Tề Tấn còn là thanh mai trúc mã sẽ gọi, vậy thì chỉ còn lại vinh sủng khi Mục Niệm Nhi trở thành quý phi kiếp trước.
Mục Niệm Nhi, cũng trọng sinh rồi. Vậy có nghĩa là ả ta một lần nữa thoát khỏi đường cùng. Nói cho cùng, đây chính là mỹ nhân đã c.h.ế.t trong lúc được Tề Tấn sủng ái nhất đó. Lúc c.h.ế.t còn nhớ đến tên hắn nói đau lòng.
Hắn sao có thể không để ý? Giản dị khắc cốt ghi tâm. Khắc cốt ghi tâm đến mức dù cho bộ mặt thật của Mục Niệm Nhi khiến hắn khá để bụng, nhưng vẫn không thể buông bỏ được.
Thượng Quan Nhu không biết những khúc mắc vòng vo bên trong, chỉ cảm thấy Tề Tấn không tới tìm nàng ta, nàng ta cũng vui vẻ. Nàng ta nào có quên chuyện Tề Tấn muốn nhân cơ hội lật đổ Thái hậu mà thuận nước đẩy thuyền muốn nàng ta chết.
Thứ có thể khiến nàng ta sốt ruột, có lẽ chính là việc phải gặp đứa muội muội do kế mẫu sinh ra kia, mấy lần, nàng ta đều sốt ruột đến mức ăn không vô thuốc. Khiến ta không thể không an ủi nàng ta:
“Ngươi không gặp được ả đâu, ả cũng không phải thật sự tới thăm ngươi.”
“Vậy gặp ai?” Thượng Quan Nhu không hiểu ra sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lộ ra một nụ cười cực nhạt: “Đương nhiên là gặp người có thể tha cho mạng sống của Thượng Quan gia rồi.”
Để ta nghĩ xem, kiếp trước Thượng Quan Nhu một xác hai mạng, Thái hậu ngã đài, Thượng Quan Như vì để Thượng Quan gia có thể sống sót đã làm sao để nhập cung gặp được Tề Tấn nhỉ? Chắc là mượn cớ gặp mặt tỷ tỷ lần cuối đi?
Mặc váy trắng trơn, lại hát “Niệm Nô Kiều”, nhảy “Độ Phi Thiên”, quả thật còn tinh luyện hơn Mục Niệm Nhi ba phần. Nếu không phải lúc ấy Mục Niệm Nhi trong lòng Tề Tấn không có chút tì vết, có lẽ ả ta thật sự đã có thể nhập cung rồi.
“Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ? Di tần phạm lỗi không những không bị phạt, ngược lại còn được phong làm Thục phi, đây chính là tiền lệ chưa từng có đó ạ.” Lan Bội kinh ngạc trước vận may của Mục Niệm Nhi.
Ta lại biết màn hay mới chỉ vừa bắt đầu: “Nay khác xưa rồi.
“Ngày xưa không có cơ hội, là bởi vì bạch nguyệt quang không tì vết. Nhưng nếu như giờ đây bạch nguyệt quang có tì vết thì sao?”
Sống lại thì sao chứ? Trọng sinh thì sao chứ? Mầm mống nghi ngờ đã gieo xuống thì không thể bị xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, giả bộ thanh cao thuần khiết đến đâu. Khi lửa sắp cháy đến thân mình, cũng sẽ loạn trận cước, không nhịn được đâu.
Quả nhiên, ngày đó Thượng Quan Nhu quả thật không gặp được muội muội của mình. Chẳng qua ngày hôm sau đã được thông báo, trong cung có thêm một vị quý nhân, tên là Thượng Quan Như.
Trong khoảng thời gian này, ta đã bệnh nặng, quanh năm dưỡng bệnh, nhưng mãi vẫn không khỏi hẳn. Thượng Quan Nhu chỉ mong Tề Tấn tìm người khác, bị lãnh đạm cũng không tranh sủng, mang theo con cái rảnh rỗi lại cùng ta giải khuây.
Chẳng qua ba năm năm năm, bên ngoài đã đấu đá long trời lở đất rồi. Con cái sinh được mấy người, cũng mất đi mấy người, quả thật loạn đến trăm hoa đua nở.
Luôn có người cảm thấy ta thân là hoàng hậu sẽ không nhịn được mà ra mặt quản lý. Ta đều chỉ nói đợi thêm chút nữa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhưng tấu chương là thiên tử phê chuẩn, ta thân là hoàng hậu hình như không thể bác bỏ.
Mấy ngày nay, sau khi sinh nở Thượng Quan Nhu luôn nằm liệt giường, thân thể so với trước kia yếu nhược hơn rất nhiều. Vốn dĩ nàng ta chính là lúc thánh ân nồng đậm nhất, nhưng ngày hôm đó Mục Niệm Nhi ép Thái hậu bát thuốc độc kia xong, liền dầm mưa một trận rồi đổ bệnh.
Tỉnh lại vừa thấy Tề Tấn liền ôm chầm lấy hắn khóc nức nở, tựa như phải chịu ủy khuất và kinh hãi tột độ. Thậm chí còn gọi hắn một tiếng:
“Tử Việt, chàng cuối cùng cũng về rồi, tim thiếp đau quá.”
Một tiếng này khiến Tề Tấn hoàn toàn mất phòng bị, ngay cả ta cũng có chút ngồi không yên. Chỉ có chúng ta biết, Tử Việt, tự của Tề Tấn, trừ khi ta và Tề Tấn còn là thanh mai trúc mã sẽ gọi, vậy thì chỉ còn lại vinh sủng khi Mục Niệm Nhi trở thành quý phi kiếp trước.
Mục Niệm Nhi, cũng trọng sinh rồi. Vậy có nghĩa là ả ta một lần nữa thoát khỏi đường cùng. Nói cho cùng, đây chính là mỹ nhân đã c.h.ế.t trong lúc được Tề Tấn sủng ái nhất đó. Lúc c.h.ế.t còn nhớ đến tên hắn nói đau lòng.
Hắn sao có thể không để ý? Giản dị khắc cốt ghi tâm. Khắc cốt ghi tâm đến mức dù cho bộ mặt thật của Mục Niệm Nhi khiến hắn khá để bụng, nhưng vẫn không thể buông bỏ được.
Thượng Quan Nhu không biết những khúc mắc vòng vo bên trong, chỉ cảm thấy Tề Tấn không tới tìm nàng ta, nàng ta cũng vui vẻ. Nàng ta nào có quên chuyện Tề Tấn muốn nhân cơ hội lật đổ Thái hậu mà thuận nước đẩy thuyền muốn nàng ta chết.
Thứ có thể khiến nàng ta sốt ruột, có lẽ chính là việc phải gặp đứa muội muội do kế mẫu sinh ra kia, mấy lần, nàng ta đều sốt ruột đến mức ăn không vô thuốc. Khiến ta không thể không an ủi nàng ta:
“Ngươi không gặp được ả đâu, ả cũng không phải thật sự tới thăm ngươi.”
“Vậy gặp ai?” Thượng Quan Nhu không hiểu ra sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lộ ra một nụ cười cực nhạt: “Đương nhiên là gặp người có thể tha cho mạng sống của Thượng Quan gia rồi.”
Để ta nghĩ xem, kiếp trước Thượng Quan Nhu một xác hai mạng, Thái hậu ngã đài, Thượng Quan Như vì để Thượng Quan gia có thể sống sót đã làm sao để nhập cung gặp được Tề Tấn nhỉ? Chắc là mượn cớ gặp mặt tỷ tỷ lần cuối đi?
Mặc váy trắng trơn, lại hát “Niệm Nô Kiều”, nhảy “Độ Phi Thiên”, quả thật còn tinh luyện hơn Mục Niệm Nhi ba phần. Nếu không phải lúc ấy Mục Niệm Nhi trong lòng Tề Tấn không có chút tì vết, có lẽ ả ta thật sự đã có thể nhập cung rồi.
“Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ? Di tần phạm lỗi không những không bị phạt, ngược lại còn được phong làm Thục phi, đây chính là tiền lệ chưa từng có đó ạ.” Lan Bội kinh ngạc trước vận may của Mục Niệm Nhi.
Ta lại biết màn hay mới chỉ vừa bắt đầu: “Nay khác xưa rồi.
“Ngày xưa không có cơ hội, là bởi vì bạch nguyệt quang không tì vết. Nhưng nếu như giờ đây bạch nguyệt quang có tì vết thì sao?”
Sống lại thì sao chứ? Trọng sinh thì sao chứ? Mầm mống nghi ngờ đã gieo xuống thì không thể bị xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, giả bộ thanh cao thuần khiết đến đâu. Khi lửa sắp cháy đến thân mình, cũng sẽ loạn trận cước, không nhịn được đâu.
Quả nhiên, ngày đó Thượng Quan Nhu quả thật không gặp được muội muội của mình. Chẳng qua ngày hôm sau đã được thông báo, trong cung có thêm một vị quý nhân, tên là Thượng Quan Như.
Trong khoảng thời gian này, ta đã bệnh nặng, quanh năm dưỡng bệnh, nhưng mãi vẫn không khỏi hẳn. Thượng Quan Nhu chỉ mong Tề Tấn tìm người khác, bị lãnh đạm cũng không tranh sủng, mang theo con cái rảnh rỗi lại cùng ta giải khuây.
Chẳng qua ba năm năm năm, bên ngoài đã đấu đá long trời lở đất rồi. Con cái sinh được mấy người, cũng mất đi mấy người, quả thật loạn đến trăm hoa đua nở.
Luôn có người cảm thấy ta thân là hoàng hậu sẽ không nhịn được mà ra mặt quản lý. Ta đều chỉ nói đợi thêm chút nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro