Chương 6
Zhihu
2025-03-24 14:46:19
"Hóa ra là một con bé ranh ma, xem cái sự lanh lợi này, được thôi được thôi, ta phá lệ nhận ngươi."
Bà ấy trả cả ba mươi văn tiền kia, lại lấy khăn tay lau sạch mặt ta, nhìn kỹ một lượt, lộ ra vẻ hài lòng.
"Ta theo gia phu, ngươi cứ gọi ta một tiếng Liễu nương tử là được."
Liễu nương tử lấy ra một tờ ngân phiếu nhỏ từ trong hộp tiền, rồi đẩy đến một hộp mực đỏ.
Ta lo lắng cho bệnh tình của Lương Đình, chộp lấy ngân phiếu nhét vào lòng. Liễu nương tử giữ chặt tờ ngân phiếu, mắt phượng cong lên: "Nhớ kỹ, nhận hai mươi lượng bạc này, ngươi chính là nô tỳ nhà ta, đừng có mơ tưởng chạy trốn, chạy trốn ta sẽ báo quan đấy."
Ta ôm tờ ngân phiếu hai mươi lượng bạc chạy về nhà, không dám nhìn mặt phụ thân, cõng Lương Đình chạy vội đến y quán.
Đôi chân của phụ thân ta sao có thể chạy nhanh bằng ta được?
Thấy ông lo lắng đi đến đầu phố, ta vội vàng dập đầu với đại phu, để lại một câu: "Nhờ ông chữa trị tốt cho đệ đệ của ta."
Rồi quay đầu bỏ chạy.
Phụ thân ta và đầu lĩnh đám ăn mày trên phố này là huynh đệ kết nghĩa, chỉ cần tiền bạc đầy đủ, y quán sẽ không dám ức h.i.ế.p Lương Đình.
Ta chạy về Túy Hoa Trai. Liễu nương tử cho ta ăn no, lại sai người xách ba chậu nước tắm cho ta sạch sẽ, ta thay bộ quần áo cũ của bà, đeo một đôi bông tai bạc, đứng trước cửa quán rượu hát.
Hát rằng: "Rượu ngon, cơm thơm, trước cửa có một mỹ nương; mắt quyến rũ, thân hình đẹp, ôm nàng vào phòng thân thương thân thương."
Ta vừa hát vừa khóc.
Liễu nương tử không còn tươi cười nữa, bà ấy cầm roi liễu đánh mạnh vào lòng bàn tay
“Khóc cái gì mà khóc, xui xẻo! Làm hỏng chuyện làm ăn của bà đây, ta lột sạch quần áo của ngươi bán sang kỹ viện bên cạnh đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thế là ta không dám khóc nữa. Làm kỹ nữ rượu quá khổ, ban ngày không có nhiều khách thì còn đỡ, ban đêm phải đứng từ khi đèn hoa mới lên đến tận canh ba mới được nghỉ.
Mỗi quán rượu đều nuôi năm sáu kỹ nữ rượu, người nào có nhan sắc, biết cách lấy lòng khách thì còn được vào trong nghỉ chân uống chén trà nóng, nếu khách điểm danh rót rượu thì cũng kiếm được chút tiền.
Ta là người mới đến, đương nhiên phải làm những việc lạnh lẽo mệt mỏi nhất, thấy người đi đường thì phải hát mấy khúc hát nhỏ, vung tay áo, mùi hương nồng nặc trên tay áo xộc vào mũi khiến ta muốn nôn.
Nhưng ở đây bao ăn bao ở, chịu đựng được thì cũng không quá khó khăn.
Ta chỉ nhớ phụ thân ta, nhớ thiếu gia của ta. Không biết tay hắn đã khỏi chưa...
Ta cứ sống lơ mơ hồ hồ, mười mấy ngày trôi qua đã biến thành một con rối chỉ biết cười.
Hôm đó, có mấy ông lớn điểm danh ta rót rượu, ta nào đã từng uống thứ đó bao giờ? Uống hai ngụm, ta bịt miệng chạy ra cửa nôn thốc nôn tháo.
Lúc đó ta mới nhìn thấy thiếu gia nhà mình. Hắn được người ta khiêng đến bằng xe la, đắp cái chăn bông rách nát của ta, nhìn ta chằm chằm không rời mắt.
Ta chưa bao giờ thấy Lương Đình tuyệt vọng đến thế. Ánh mắt hắn gần như vỡ vụn.
Phụ thân ta đứng bên cạnh, rất nhiều người trong tửu hạng đang cười nhạo hai người họ. Ta sợ họ bị lạnh, vội kéo họ vào hậu đường ngồi xuống.
Lương Đình đau đến mặt trắng bệch, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông: "Đậu Hũ, về nhà với ta, ta không chữa tay nữa."
Ta cố gượng cười: "Ta không về, ở đây kiếm được nhiều tiền hơn."
Hắn nghiến chặt răng: "Đồ ngốc, ngươi có biết kỹ nữ rượu là kỹ nữ bán thân không?"
Ta vội lắc đầu nói không phải như vậy, ta giải thích rằng kỹ nữ rượu không cần bán thân, cùng lắm là rót rượu cho khách, bị sờ soạng n.g.ự.c và đùi, mỗi tháng còn có tiền hoa hồng.
"Ta làm kỹ nữ rượu, cả nhà chúng ta sẽ không phải chịu đói chịu rét nữa, cũng có thể tiết kiệm tiền chữa tay cho Lương Đình."
Phụ thân ta hận nhất là nghề này, ông nhảy dựng lên đánh ta, tức giận đến muốn nôn ra máu: "Bị sờ n.g.ự.c sờ đùi, không phải là kỹ nữ thì là cái gì! Lão tử dạy ngươi như vậy hả? Một lời nhắn cũng không để lại! Lão tử tìm ngươi khắp kinh thành mấy ngày nay, ngươi lại đi làm kỹ nữ ở đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro