Đậu Hũ Hoành Thánh

Chương 4

Zhihu

2025-03-24 14:46:19

Những ngày đó, ta không dám chợp mắt, cứ rờ soạng khắp người thiếu gia để xem hắn còn thở hay không.

 

"Tiểu khất cái, ngươi đang làm gì đó?"

 

Hắn ta đói đến hơi thở thoi thóp nhưng vẫn còn rất lanh lợi, liếc một cái đã đoán ra được việc ta đang làm, liền cười thảm: "Hài cốt của phụ mẫu và huynh tỷ ta vẫn còn nằm ở bãi tha ma, ta còn phải đi thu nhặt, sao dám chết?"

 

Thiếu gia chống tay ngồi dậy, cả người đau đến run rẩy, thế mà lại chắp tay vái ta một cái.

 

Hắn hỏi: "Ân nhân tên là gì?"

 

Thiếu gia lại đi hỏi tên ta sao?

 

Tim ta đập thình thịch, vội phủi phủi bụi trên người, đứng thẳng người lên.

 

"Ta hả, ta tên là Đậu Hũ."

 

"Đậu Hũ..."

 

Ta cười hì hì: "Phụ thân ta nói, những người dân nghèo không mua nổi gà, không ăn nổi cá, thích nhất là đậu hũ, ba đồng tiền một miếng to tướng, nữ nhân sinh con hay cho con b.ú đều phải ăn."

 

Đậu hũ, là món ăn quý hiếm ở khu ổ chuột. Phụ thân ta nói, ta là bảo vật quý giá được nhặt từ khu ổ chuột.

 

Đến ngày chôn cất người nhà họ Trình, thiếu gia mới có chút sức sống. Hắn nói: "Đậu Hũ, ngươi đừng gọi ta là thiếu gia nữa, ta là con của tội nhân, sợ sẽ gây phiền phức cho các ngươi, ngươi cứ gọi tên ta là được rồi. Ta tên là Lương Đình."

 

Ta và phụ thân ta sững sờ, đều nói được.

 

Về đến nhà, Lương Đình giơ tay lên, vẽ một chữ lên bức tường đã bong tróc.

一 (Nhất).

 

Trùng hợp thay, ta biết chữ đó. Đó là ngày đầu tiên Lương Đình sống lại. Cũng là ngày đầu tiên hắn học làm ăn mày.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kinh thành có bao nhiêu ăn mày?

 

Hơn ba ngàn bảy trăm người.

 

Đó là những gì được ghi trên thông báo của chính phủ.

 

Nhưng phụ thân ta nói đó là chuyện vớ vẩn, ông kể rằng trên đường vào kinh, ông đã gặp dân tị nạn và ăn mày từ Hồ Bắc, Quảng Đông, Thiểm Tây và Hà Nam, tất cả đều đang trên đường đến kinh thành.

 

Hoàng gia chiếm ruộng của quan, quan lại cướp ruộng của địa chủ, tá điền của địa chủ không trả nổi, sưu dịch của quan phủ cũng không trả nổi, dân chúng không muốn bị bắt đi làm lính, chỉ có thể trốn chạy.

 

Dân tị nạn từ khắp nơi trên đất nước đều muốn đến kinh đô phồn hoa này, đến dưới chân thiên tử để kiếm miếng ăn.

 

Vầng trăng treo cao trên ngọn cây, Lương Đình ngơ ngác nhìn những kẻ ăn mày ngủ la liệt trên mặt đất.

 

Những người đó mặc áo hở ngực, chân trần, một số còn ôm theo đứa trẻ sơ sinh. Hầu hết đều da bọc xương và đầy thương tích, một vài người có thân hình cường tráng cũng có vẻ tê liệt và đờ đẫn.

 

Ta sợ hắn bị dọa, vội kéo Lương Đình ngồi xuống.

 

"Nhà lão gia kia, cứ mùng năm và mười sáu hàng tháng sẽ phát cháo, nhà họ hào phóng cho gạo, cháo rất đặc. Nhưng chỉ có hai nồi lớn, đến muộn sẽ hết."

 

Những ngày chờ trời sáng sao mà dài đằng đẵng. Đêm đó, Lương Đình cứ im lặng không nói gì, tựa lưng vào bậc đá trước cổng phủ, ngước nhìn những vì sao.

 

Ta biết hắn đang nhớ phụ mẫu.

 

"Đậu Hũ, ngươi có biết chữ không?" Hắn hỏi.

 

"Ngươi thông minh lanh lợi như vậy, tìm một quán ăn làm người chạy bàn, hoặc đến nhà có tiểu thư làm nha hoàn cũng được, sao lại đi làm ăn mày?"

 

Hắn nói khiến ta hơi nóng mặt, gãi gãi tai.

 

"Thiếu gia nói đùa rồi, ta chữ to một chữ bẻ đôi cũng không biết, lại còn là tiện tịch, làm được gì chứ? Nha hoàn nhà giàu phải sạch sẽ tươm tất, lại phải biết chải đầu, biết làm điểm tâm; người chạy bàn phải ăn nói lưu loát, mở miệng là một tràng lời hay ý đẹp. Phụ thân ta nói tiện tịch không có ruộng không có tiền chỉ có thể làm ăn mày, phải quen biết một đám huynh đệ bằng hữu thì mới không bị người ta ức hiếp. Con gái càng không dám rời nhà, cái thời buổi này toàn là người xấu, phải cẩn thận kẻo bị bán vào kỹ viện. Ta vẫn luôn chờ đến mười bốn tuổi, vào Thiên Hương Lâu làm việc... Thiên Hương Lâu chỉ tuyển người chạy bàn từ mười bốn tuổi trở lên, chỉ còn hai tháng nữa thôi."

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đậu Hũ Hoành Thánh

Số ký tự: 0