Chương 9
Bất Tá Quang
2025-03-18 11:01:37
Ký ức như cơn sóng dữ tràn về.
Ba năm trước, chính anh ta đã nói bên tai mình:
“Giống như dắt một con lừa đi vậy… phải treo một củ cà rốt rõ ràng trước mặt nó.
“Tặng xe, tặng túi cũng không thể chứng minh rằng cậu muốn cưới cô ta.
“Nhưng mua nhà trả hết một lần – đó chính là củ cà rốt.”
Lần đầu tiên, khuôn mặt Lục Trần lộ ra vẻ hoảng loạn.
Trước đây, anh ta luôn nghĩ rằng tôi chỉ oán hận anh ta vì đã chọn người khác.
Anh ta hoang mang mở miệng:
“Không phải như em nghĩ đâu! Anh có thể giải thích!
“Trong giới của bọn anh, nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, sẽ bị cười nhạo!
“Nên anh chỉ giả vờ như không quan tâm đến em thôi!”
Tôi giơ tay ngăn lại, không muốn nghe những lời bào chữa vô nghĩa:
“Tất cả không còn quan trọng nữa.
“Lục Trần, tôi đã không còn yêu anh rồi.
“Ngay từ khoảnh khắc anh nói rằng tôi chịu ở bên anh chỉ vì anh mua nhà trả hết một lần—chúng ta đã không thể tiếp tục nữa.”
“Anh còn nhớ không? Lần đầu tiên tôi và anh thân mật, không phải vào ngày anh mua nhà.”
Lần đầu tiên tôi và Lục Trần gần gũi, là trong khoảng thời gian sửa sang lại căn hộ.
Khi đó, chúng tôi say mê dạo khắp các cửa hàng nội thất, tràn đầy háo hức và mong chờ về một tổ ấm chung.
Có một cuối tuần, trời rất nóng.
Chúng tôi đi đến ba cửa hàng nội thất, cuối cùng mới chọn được mẫu gạch lát nền ưng ý.
Hôm đó ngay cả tôi cũng mệt đến mức phát cáu, bực bội trút giận lên Lục Trần.
Lục Trần rõ ràng cũng đã kiệt sức, nhưng anh ta không hề giận dữ.
Ngược lại, anh ta bước nhanh về phía trước, ngồi xuống trước mặt tôi, ngẩng đầu lên cười:
“Có muốn anh cõng không?”
Ánh nắng chói chang xuyên qua tán cây, rọi xuống người anh ta những tia sáng lấp lánh.
Một cơn gió nhẹ lướt qua lòng tôi cũng khẽ lay động.
Khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ:
Chính là anh ta rồi.
Thời gian trôi qua, tôi và Lục Trần dường như đã thay đổi.
Người đàn ông có phần suy sụp trước mặt, dần dần hòa vào hình ảnh cậu thanh niên với nụ cười rạng rỡ năm nào.
Ngón tay Lục Trần khẽ run.
Cuối cùng, anh ta cũng nhận ra rằng tôi sẽ không quay đầu lại nữa.
Anh ta ngước lên nhìn tôi, ép mình nén lại nước mắt:
“Chúc em vạn sự như ý.”
Tôi có chút thất vọng.
Thực ra, tôi muốn nghe một câu “xin lỗi” hơn.
Tôi chỉ vào chiếc vòng tay cầu vồng trên cổ tay anh ta:
“Vứt nó đi đi.”
Lục Trần chạm vào cổ tay, rồi quay người rời đi, dáng vẻ loạng choạng.
Ngay lúc anh ta đi đến giữa đường, sợi vòng tay cầu vồng bất ngờ đứt rơi xuống đất.
Lục Trần vô thức cúi đầu nhìn.
Đúng lúc ấy, một luồng đèn pha chói lóa rọi thẳng vào người anh ta.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Tiếp theo đó—
“Rầm” một tiếng dữ dội.
Lục Trần như một cánh diều đứt dây, nặng nề rơi xuống mặt đường.
20
Lục Trần không chết, nhưng mất đi một chân.
Anh ta không còn tụ tập với đám bạn ăn chơi nữa, mà dốc toàn bộ sức lực vào công việc.
Nhìn anh ta, dường như già đi cả chục tuổi.
Ba mẹ anh ta vài lần muốn mai mối, nhưng anh ta chỉ qua loa đáp lại:
“Để xem sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thành phố A không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ.
Nhờ vào sự cố ý né tránh của tôi, tôi và Lục Trần chưa từng gặp lại nhau.
Nhưng theo lời Thẩm Du, vào những dịp lễ Tết, Lục Trần vẫn nhắn tin chúc mừng cô ấy, tiện thể hỏi thăm tình hình của tôi một cách gián tiếp.
Tôi chỉ cười bất lực, tắt màn hình điện thoại.
Sau lưng, có người vòng tay ôm lấy tôi, trên người thoang thoảng mùi xà phòng dễ chịu:
“Chị ơi, đã có bạn trai chưa?”
Tôi mặt không đổi sắc, tùy tiện bịa chuyện:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Cũng có vài người, sao thế?”
Tưởng Viêm Tây bị tôi làm đứt mạch cảm xúc, đành buông xuôi than thở:
“Không công bằng chút nào.
“Tôi không muốn chỉ làm bạn giường của chị, tôi muốn có danh phận!”
Sau một hồi im lặng, tôi lên tiếng:
“Ngày mai tôi sẽ đi rồi.
“Khách hàng mới đang giục rồi.”
Vòng tay Tưởng Viêm Tây siết chặt hơn một chút, giọng khàn khàn:
“Nếu một ngày nào đó, chị muốn dừng chân… có thể quay lại nhìn tôi không?”
Tôi đứng dậy, rời đi:
“Có lẽ vậy.”
Nhưng không phải bây giờ.
Tôi muốn ngọn gió tự do không ràng buộc, muốn đại dương bao la vô tận.
Muốn nhìn thấy thảo nguyên dưới cơn mưa, muốn ngắm bầu trời phủ đầy sao.
Tôi vẫn chưa muốn dừng lại, càng không vì bất kỳ ai mà dừng chân.
Phiên ngoại
Lần nữa trở về thành phố A, là vì hôn phu của Thẩm Du đã tỉnh lại.
Cô ấy gọi liên tục không ngừng, ép tôi phải quay về.
Tôi mang theo một bó hoa rum trắng đến thăm người bệnh, còn Tưởng Viêm Tây chờ dưới lầu.
Thẩm Du thấp thỏm kéo tôi ra ngoài hành lang:
“Tôi vẫn chưa nói với anh ấy chuyện tôi từng kết hôn.
“Cô nói xem, anh ấy có để ý không?”
Cô ấy lúc này giống như một cô gái nhỏ vừa phạm lỗi, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao quý, thanh lịch ngày trước.
Tôi không nhịn được mà bật cười:
“Có chứ, chắc chắn sẽ để ý chuyện bản thân ngủ suốt bao năm, để hôn thê bảo bối của mình phải chịu ấm ức rồi.”
Thẩm Du chống nạnh, tức giận:
“Tôi nói chuyện nghiêm túc mà cô lại cười nhạo tôi!”
Không biết từ khi nào, Cố Nam Nam cũng đã đến.
Hai chúng tôi đồng loạt đẩy Thẩm Du vào phòng bệnh:
“Mau vào đi! Thành thật thì khoan hồng, chống đối thì xử nghiêm!”
Thẩm Du lấy hết can đảm:
“Em... em có chuyện muốn nói với anh.”
Tôi và Cố Nam Nam không màng hình tượng, rón rén ghé tai nghe lén ngoài cửa.
Thẩm Du cúi đầu, nói không ngừng nghỉ, như thể chỉ cần dừng lại một giây, cô ấy sẽ đánh mất hết dũng khí.
Đến khi cô ấy nói xong, bên trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.
Một lúc sau, một giọng nói khàn khàn vang lên:
“Tiểu Du của anh… những năm qua chắc em đã rất vất vả.”
“Anh...”
Chưa nói hết câu, người đàn ông gầy yếu trên giường bệnh vùi mặt vào hai bàn tay, lặng lẽ khóc.
Đôi mắt Thẩm Du cũng đỏ hoe, rồi cô ấy nhào vào vòng tay anh ấy.
Hai người ôm chặt lấy nhau, không ai chịu buông tay.
Bên ngoài phòng bệnh, tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Băng qua năm tháng dài đằng đẵng, trải qua bao giông tố thăng trầm.
Cuối cùng, chúng tôi cũng có thể điềm nhiên đối mặt với quá khứ, thản nhiên nói một câu:
“Chỉ là một chút gió sương mà thôi.”
( Hết )
Ba năm trước, chính anh ta đã nói bên tai mình:
“Giống như dắt một con lừa đi vậy… phải treo một củ cà rốt rõ ràng trước mặt nó.
“Tặng xe, tặng túi cũng không thể chứng minh rằng cậu muốn cưới cô ta.
“Nhưng mua nhà trả hết một lần – đó chính là củ cà rốt.”
Lần đầu tiên, khuôn mặt Lục Trần lộ ra vẻ hoảng loạn.
Trước đây, anh ta luôn nghĩ rằng tôi chỉ oán hận anh ta vì đã chọn người khác.
Anh ta hoang mang mở miệng:
“Không phải như em nghĩ đâu! Anh có thể giải thích!
“Trong giới của bọn anh, nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, sẽ bị cười nhạo!
“Nên anh chỉ giả vờ như không quan tâm đến em thôi!”
Tôi giơ tay ngăn lại, không muốn nghe những lời bào chữa vô nghĩa:
“Tất cả không còn quan trọng nữa.
“Lục Trần, tôi đã không còn yêu anh rồi.
“Ngay từ khoảnh khắc anh nói rằng tôi chịu ở bên anh chỉ vì anh mua nhà trả hết một lần—chúng ta đã không thể tiếp tục nữa.”
“Anh còn nhớ không? Lần đầu tiên tôi và anh thân mật, không phải vào ngày anh mua nhà.”
Lần đầu tiên tôi và Lục Trần gần gũi, là trong khoảng thời gian sửa sang lại căn hộ.
Khi đó, chúng tôi say mê dạo khắp các cửa hàng nội thất, tràn đầy háo hức và mong chờ về một tổ ấm chung.
Có một cuối tuần, trời rất nóng.
Chúng tôi đi đến ba cửa hàng nội thất, cuối cùng mới chọn được mẫu gạch lát nền ưng ý.
Hôm đó ngay cả tôi cũng mệt đến mức phát cáu, bực bội trút giận lên Lục Trần.
Lục Trần rõ ràng cũng đã kiệt sức, nhưng anh ta không hề giận dữ.
Ngược lại, anh ta bước nhanh về phía trước, ngồi xuống trước mặt tôi, ngẩng đầu lên cười:
“Có muốn anh cõng không?”
Ánh nắng chói chang xuyên qua tán cây, rọi xuống người anh ta những tia sáng lấp lánh.
Một cơn gió nhẹ lướt qua lòng tôi cũng khẽ lay động.
Khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ:
Chính là anh ta rồi.
Thời gian trôi qua, tôi và Lục Trần dường như đã thay đổi.
Người đàn ông có phần suy sụp trước mặt, dần dần hòa vào hình ảnh cậu thanh niên với nụ cười rạng rỡ năm nào.
Ngón tay Lục Trần khẽ run.
Cuối cùng, anh ta cũng nhận ra rằng tôi sẽ không quay đầu lại nữa.
Anh ta ngước lên nhìn tôi, ép mình nén lại nước mắt:
“Chúc em vạn sự như ý.”
Tôi có chút thất vọng.
Thực ra, tôi muốn nghe một câu “xin lỗi” hơn.
Tôi chỉ vào chiếc vòng tay cầu vồng trên cổ tay anh ta:
“Vứt nó đi đi.”
Lục Trần chạm vào cổ tay, rồi quay người rời đi, dáng vẻ loạng choạng.
Ngay lúc anh ta đi đến giữa đường, sợi vòng tay cầu vồng bất ngờ đứt rơi xuống đất.
Lục Trần vô thức cúi đầu nhìn.
Đúng lúc ấy, một luồng đèn pha chói lóa rọi thẳng vào người anh ta.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Tiếp theo đó—
“Rầm” một tiếng dữ dội.
Lục Trần như một cánh diều đứt dây, nặng nề rơi xuống mặt đường.
20
Lục Trần không chết, nhưng mất đi một chân.
Anh ta không còn tụ tập với đám bạn ăn chơi nữa, mà dốc toàn bộ sức lực vào công việc.
Nhìn anh ta, dường như già đi cả chục tuổi.
Ba mẹ anh ta vài lần muốn mai mối, nhưng anh ta chỉ qua loa đáp lại:
“Để xem sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thành phố A không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ.
Nhờ vào sự cố ý né tránh của tôi, tôi và Lục Trần chưa từng gặp lại nhau.
Nhưng theo lời Thẩm Du, vào những dịp lễ Tết, Lục Trần vẫn nhắn tin chúc mừng cô ấy, tiện thể hỏi thăm tình hình của tôi một cách gián tiếp.
Tôi chỉ cười bất lực, tắt màn hình điện thoại.
Sau lưng, có người vòng tay ôm lấy tôi, trên người thoang thoảng mùi xà phòng dễ chịu:
“Chị ơi, đã có bạn trai chưa?”
Tôi mặt không đổi sắc, tùy tiện bịa chuyện:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Cũng có vài người, sao thế?”
Tưởng Viêm Tây bị tôi làm đứt mạch cảm xúc, đành buông xuôi than thở:
“Không công bằng chút nào.
“Tôi không muốn chỉ làm bạn giường của chị, tôi muốn có danh phận!”
Sau một hồi im lặng, tôi lên tiếng:
“Ngày mai tôi sẽ đi rồi.
“Khách hàng mới đang giục rồi.”
Vòng tay Tưởng Viêm Tây siết chặt hơn một chút, giọng khàn khàn:
“Nếu một ngày nào đó, chị muốn dừng chân… có thể quay lại nhìn tôi không?”
Tôi đứng dậy, rời đi:
“Có lẽ vậy.”
Nhưng không phải bây giờ.
Tôi muốn ngọn gió tự do không ràng buộc, muốn đại dương bao la vô tận.
Muốn nhìn thấy thảo nguyên dưới cơn mưa, muốn ngắm bầu trời phủ đầy sao.
Tôi vẫn chưa muốn dừng lại, càng không vì bất kỳ ai mà dừng chân.
Phiên ngoại
Lần nữa trở về thành phố A, là vì hôn phu của Thẩm Du đã tỉnh lại.
Cô ấy gọi liên tục không ngừng, ép tôi phải quay về.
Tôi mang theo một bó hoa rum trắng đến thăm người bệnh, còn Tưởng Viêm Tây chờ dưới lầu.
Thẩm Du thấp thỏm kéo tôi ra ngoài hành lang:
“Tôi vẫn chưa nói với anh ấy chuyện tôi từng kết hôn.
“Cô nói xem, anh ấy có để ý không?”
Cô ấy lúc này giống như một cô gái nhỏ vừa phạm lỗi, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao quý, thanh lịch ngày trước.
Tôi không nhịn được mà bật cười:
“Có chứ, chắc chắn sẽ để ý chuyện bản thân ngủ suốt bao năm, để hôn thê bảo bối của mình phải chịu ấm ức rồi.”
Thẩm Du chống nạnh, tức giận:
“Tôi nói chuyện nghiêm túc mà cô lại cười nhạo tôi!”
Không biết từ khi nào, Cố Nam Nam cũng đã đến.
Hai chúng tôi đồng loạt đẩy Thẩm Du vào phòng bệnh:
“Mau vào đi! Thành thật thì khoan hồng, chống đối thì xử nghiêm!”
Thẩm Du lấy hết can đảm:
“Em... em có chuyện muốn nói với anh.”
Tôi và Cố Nam Nam không màng hình tượng, rón rén ghé tai nghe lén ngoài cửa.
Thẩm Du cúi đầu, nói không ngừng nghỉ, như thể chỉ cần dừng lại một giây, cô ấy sẽ đánh mất hết dũng khí.
Đến khi cô ấy nói xong, bên trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.
Một lúc sau, một giọng nói khàn khàn vang lên:
“Tiểu Du của anh… những năm qua chắc em đã rất vất vả.”
“Anh...”
Chưa nói hết câu, người đàn ông gầy yếu trên giường bệnh vùi mặt vào hai bàn tay, lặng lẽ khóc.
Đôi mắt Thẩm Du cũng đỏ hoe, rồi cô ấy nhào vào vòng tay anh ấy.
Hai người ôm chặt lấy nhau, không ai chịu buông tay.
Bên ngoài phòng bệnh, tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Băng qua năm tháng dài đằng đẵng, trải qua bao giông tố thăng trầm.
Cuối cùng, chúng tôi cũng có thể điềm nhiên đối mặt với quá khứ, thản nhiên nói một câu:
“Chỉ là một chút gió sương mà thôi.”
( Hết )
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro