Đại Gian Thần

Chương 13

Đang cập nhật

2025-03-31 09:47:59

Cả Viên Phong và Viên Phái đều đinh ninh rằng cha ta là người của riêng hắn.

Đời trước hay đời này, ta đều thấu hiểu một điều, nam nhân tự tin thái quá, tự cho mình là đúng thì tuyệt đối không thể tin tưởng, càng không nên dây dưa.

Hôm đó, ta và Viên Phong theo lệ thường đến thỉnh an Thánh thượng. 

Chưởng sự thái giám vẻ mặt đầy vẻ khó xử, bảo chúng ta cứ đứng chờ bên ngoài, Thánh thượng vẫn còn đang say giấc nồng.

Ta có chút kinh ngạc, bởi lẽ Thánh thượng vốn nổi tiếng là người cần mẫn việc triều chính, từ khi đăng cơ hơn hai mươi năm nay chưa từng có chuyện như vậy.

Bảo Thiền khẽ khàng dâng lên một chiếc túi thơm, nàng ta chỉ khẽ nói rằng đêm qua là Bảo quý nhân thị tẩm.

Ta hiểu ra rồi.

Từ đây, quân vương không còn thiết tha với việc triều chính buổi sớm nữa rồi. 

Bảo Lạc, quả nhiên là có bản lĩnh không vừa.

Ta khẽ liếc mắt, thấy bàn tay Thái tử giấu trong tay áo khẽ siết lại.

Từ một tiểu thiếp thấp hèn bỗng chốc trở thành tiểu mẫu (mẹ kế), theo những gì ta hiểu biết về Viên Phong, hắn là một kẻ cực kỳ tự phụ. 

Hắn luôn cho rằng mọi sự đều nằm trong lòng bàn tay mình, giờ đây hẳn là hắn đã tức giận đến phát điên rồi.

Chỉ là, hắn cũng là một diễn viên tài ba, vẻ mặt vẫn không hề biến sắc.

Chúng ta cung kính đứng chờ bên ngoài, ước chừng hết một nén hương, Thánh thượng cuối cùng cũng xuất hiện.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lúc này, ta nhận thấy Thánh thượng dường như đã già đi rất nhiều. 

Đôi mắt người đục ngầu, những nếp nhăn sâu hằn lên khắp khuôn mặt. 

Khuôn mặt người đỏ bừng, nghe nói đạo sĩ lại vừa tiến cống một loại hồng hoàn, ăn vào sẽ giúp tinh thần phấn chấn gấp bội.

Người đứng bên cạnh Thánh thượng là Bảo quý nhân. 

Nàng ta giờ đây đã khác hẳn vẻ e dè khi còn ở Đông Cung. 

Đóa hoa kiều diễm này đã thực sự nở rộ vẻ đẹp vốn có của nàng, một vẻ đẹp lười biếng, cao quý, đầy mê hoặc. 

Có lẽ, hai mươi năm về trước, Thục phi nương nương cũng mang vẻ đẹp như thế.

Thánh thượng không nói với chúng ta được mấy câu, liền ôm lấy Bảo Lạc mà đi, đối với cái bụng của ta cũng chẳng còn chút coi trọng hay kiên nhẫn như trước.

Ta chợt hiểu ra, Thánh thượng tuổi cao nhưng chí không mòn, muốn sinh một hoàng tử từ bụng Bảo Lạc, đợi thêm vài chục năm nữa, khi người đã già yếu không còn minh mẫn, sẽ trao lại ngai vàng quyền lực cho đứa bé đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Viên Phong cũng đã nhận ra điều này, đối với hắn mà nói, đó là một sự đả kích vô cùng lớn.

Ta cố gắng kìm nén nỗi lòng đang dậy sóng, tự nhủ: "Việc nhỏ không nhẫn thì hỏng việc lớn."

Ba ngày sau, nhà ngoại của Thái tử hồi triều. 

Bá quan văn võ trong triều, dưới sự dẫn đầu của Thái tử, đã tề tựu ngoài thành mười dặm để nghênh đón.

Nghe tiểu thái giám kể lại, nghi trượng nghênh đón vô cùng long trọng. 

Ngay cả khi đoàn người trở về kinh, Thánh thượng cũng tỏ ra hết sức lễ độ với Tưởng gia, thậm chí còn phong người đứng đầu gia tộc họ Tưởng làm Đại tướng quân.

Tin tức lan truyền đến hậu cung, Hoàng hậu nương nương vui mừng khôn xiết, mặt mày rạng rỡ như hoa nở, vẻ đắc ý chẳng khác nào chim công xòe đuôi khoe sắc.

Lửa lớn nấu dầu, ta biết ngày Thái tử phản nghịch đã không còn xa nữa.

Hôm đó, ta được gặp ông ngoại của Thái tử, một vị tướng quân oai phong lẫm liệt. 

Ông ta rất mực tự hào về đứa cháu ngoại là Thái tử, đồng thời cũng tỏ ra rất kiên nhẫn với đứa bé đang lớn dần trong bụng ta.

Ta rất kính trọng những bậc anh hùng xông pha nơi chiến trận, bảo vệ non sông xã tắc, nhưng cái thái độ "Đại Hạ này không có ta là không xong" của ông ta thật sự rất nguy hiểm.

Ta đã hiểu rõ tính khí thất thường của Hoàng hậu nương nương di truyền từ ai rồi.

Họ lấy cớ ta đang mang thai, khuyên ta nên nghỉ ngơi sớm. 

Ta hành lễ rồi lui xuống, biết rằng họ sắp bàn đến những chuyện cơ mật.

Chỉ còn một tháng nữa là đến đêm giao thừa, bụng ta đã lớn đến mức không còn nhìn thấy mũi chân.

Ta cũng không biết liệu cái Tết này có thể trôi qua yên ổn hay không.

Gần đây, cha ta bề ngoài phái mấy bà tử và nha hoàn đến chăm sóc, nhưng ngầm nói với ta rằng, đó đều là những nữ thị vệ đã được gia đình nuôi dưỡng nhiều năm, võ nghệ cao cường, bảo ta dạo này tốt nhất không nên rời khỏi Đông Cung.

Ta khẽ xoa bụng, đứa bé có lẽ sắp chào đời rồi.

Vị thái y từng chịu ân huệ của cha ta đã bắt mạch, xác định đứa bé trong bụng là một tiểu công chúa.

Trong lòng ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Con gái cũng tốt, con gái sẽ được bình an.

Trong cung rất coi trọng yến tiệc đêm trừ tịch lần này, toàn bộ thái giám và cung nữ trong hoàng cung đều trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.

Bảo Lạc quả thật là người có vài phần thủ đoạn. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Gian Thần

Số ký tự: 0