Chương 7
Cửu Nguyệt Kim Quế
2025-03-24 14:45:37
Nghe xong câu này, tôi không tiếp tục truy hỏi nữa.
Bất kể nguyên nhân là gì, chỉ cần biết Trần mù sẽ không bỏ qua cho ông nội tôi, sẽ không làm hại bà nội tôi là đủ rồi.
"Chỉ 'Ồ' thôi à?"
Lão già mù quay đầu về phía tôi, có chút không dám tin: "Cháu không muốn hỏi gì khác sao?"
Tôi lắc đầu.
Nghĩ đến ông ta không nhìn thấy, lại mở miệng: "Không muốn hỏi."
Trần mù cao giọng: "Thật sự không muốn ư?"
"...Nếu ông thực sự muốn nói, cháu cũng có thể nghe."
Trần mù: ...
"Đồ ranh ma.
"Giống hệt bà nội cháu hồi nhỏ."
Câu sau, ông ta nói rất khẽ, tôi hình như không nghe rõ.
Trần mù cũng không nói nữa, im lặng nhìn về phía cửa, giọng nói mơ hồ: "Đợi đi, qua đêm nay là ổn thôi."
15
Bố mẹ tôi trở về, là lúc sáu giờ chiều.
Giống hệt như ngày đưa bà nội tôi đi chôn.
Ngoài hai túi đồ sống, còn có mấy cái bánh bao.
Là mua cho Trần mù.
Không có phần của tôi.
Trần mù sờ bánh bao, cũng không chia cho tôi.
Đợi đến khi ăn no, mới nói cho bố mẹ tôi biết thân phận thật sự của vật thể hình người đêm qua.
"Không thể nào!"
So với việc thừa nhận thứ đó là ông nội tôi, bố tôi càng muốn tin thứ đó là bà nội tôi:
"Trần đại sư, ông nội của con bé Hoa Nhi đã c.h.ế.t mấy năm rồi, làm sao có thể biến thành quỷ khôi được?"
Trần mù gặm bánh bao: "Tại sao không thể? Ông ta c.h.ế.t không có chấp niệm gì sao?"
"Đương nhiên..."
Đương nhiên là có.
Nhìn bố tôi đột nhiên trở nên suy sụp.
Tôi biết, ông ấy đã nhớ ra.
"Ông nội cháu lúc mất, kêu gào cả đêm là 'chưa sống đủ' ạ."
Bố tôi không có thời gian để ý đến việc tôi cướp lời, vẫn không chịu tin:
"Người nào c.h.ế.t mà nói mình sống đủ rồi!
"Trần đại sư, tôi nói ông nghe, thứ đêm qua chắc chắn là bà nội của con bé Hoa Nhi! Bà ta đấy là là hận chúng tôi!"
"Bà ta hận các người cái gì?"
Trần đại sư ngắt lời ông ta:
"Hận các người đã hứa với bà ấy rồi lại nuốt lời sao?
"Hay là hận các người bao nhiêu năm nay làm ngơ trước nỗi khổ của bà ấy?"
Những năm tháng khổ sở của bà nội tôi, cả làng đều thấy rõ.
Bố tôi cũng không để ý đến lời của Trần mù, chỉ ấp úng nói:
"Nhà ai mà chẳng thế.
"Đã qua mấy chục năm rồi, sao đột nhiên lại làm loạn lên.
"Những thanh niên trí thức năm đó cùng đến, không phải đều sống tốt cả đời sao?
"Với lại, tôi là con cháu, sao quản được chuyện của người lớn.
"So với nhà người khác, bà ta bị đánh ít hơn một nửa đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi siết chặt nắm tay.
Trần mù vẫn đang cười.
Phải rồi.
Đàn ông làm sao có thể đồng cảm với phụ nữ.
Trong mắt họ, cho ăn, cho ở, cho ngủ.
Đã là đãi ngộ rất tốt rồi.
"Nếu cậu không tin, chúng ta tối nay lại xem thử."
Trần mù mở miệng:
"Thứ đó đã ăn m.á.u thịt hai ngày liên tiếp, đêm nay chắc chắn không nhịn được mà hại người.
"Đợi đến khi thứ đó cắn vào cổ cậu, cậu sẽ nhìn thấy rõ thứ đó là ai."
"Cũng không cần phải nói rõ đến thế đâu."
Bố tôi xoa xoa tay, trên mặt gượng cười:
"Sống c.h.ế.t đôi đường, âm dương cách biệt, bất kể thứ đó là gì, chắc chắn đều không nên xuất hiện."
"À, đúng! Đúng! Đúng! Đợi thứ đó cắn cổ cậu, cậu hãy kêu 'Âm dương cách biệt, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi đường âm phủ của ta.'"
Liên tục bị chặn họng hai lần, bố tôi cuối cùng cũng im miệng.
16
Bố tôi chậm chạp phát hiện ra, Trần mù không hài lòng với ông ta.
Nhưng ông ta nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Khi không biết phải làm gì, thì tốt nhất là im lặng.
Đây là câu bố tôi thường mắng tôi.
Giờ thì chính ông ấy lại làm rất tốt.
Thấy bố tôi đã ngoan ngoãn, Trần mù mới hừ một tiếng, tiếp tục nói:
"Thứ đó chín phần mười chính là ông nội của Hoa Nhi.
"Trước đây không ra được, chắc là do oán niệm chưa đủ, lại thêm cái quan tài các người mua xịn quá, nên nó không thoát ra được.
"Giờ các người lại hợp táng bà nội Hoa Nhi, mở quan tài ra, đúng là xui xẻo lại thả thứ đó ra.
"Vốn dĩ đã sống chưa đủ, cộng thêm ba năm oán niệm không ra được, e là khó giải quyết lắm."
Trời càng lúc càng tối.
Mẹ tôi và bố tôi bật hết tất cả đèn trong nhà lên.
"Nhỡ đâu thứ đó sợ ánh sáng thì sao?"
"Ông ta có còn mắt đâu mà sợ ánh sáng?"
Tôi liếc nhìn Trần mù, đêm nay, ông ta có vẻ đặc biệt cáu kỉnh.
Lại bị mắng.
Bố tôi vẫn không hề tỏ thái độ gì.
Khác hẳn với hành động tát tôi hai ngày trước, như hai người khác nhau vậy:
"Vậy tối nay chúng ta còn phải làm gì nữa không? Có cần gọi người mang thêm gà vịt đến không?"
Bố tôi tiếp tục hỏi với thái độ dễ chịu.
"Không cần, đêm nay chỉ cần ông làm mồi nhử là được."
"Tôi á!"
Bố tôi vội vàng bước lên hai bước:
"Tại sao lại là tôi? Vợ tôi không được à?"
Tôi thấy sắc mặt mẹ tôi tái nhợt ngay lập tức.
"Dựa vào cái gì mà là tôi? Đó là bố của anh!"
"Chắc chắn là không được, đó là bố của cậu!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Bất kể nguyên nhân là gì, chỉ cần biết Trần mù sẽ không bỏ qua cho ông nội tôi, sẽ không làm hại bà nội tôi là đủ rồi.
"Chỉ 'Ồ' thôi à?"
Lão già mù quay đầu về phía tôi, có chút không dám tin: "Cháu không muốn hỏi gì khác sao?"
Tôi lắc đầu.
Nghĩ đến ông ta không nhìn thấy, lại mở miệng: "Không muốn hỏi."
Trần mù cao giọng: "Thật sự không muốn ư?"
"...Nếu ông thực sự muốn nói, cháu cũng có thể nghe."
Trần mù: ...
"Đồ ranh ma.
"Giống hệt bà nội cháu hồi nhỏ."
Câu sau, ông ta nói rất khẽ, tôi hình như không nghe rõ.
Trần mù cũng không nói nữa, im lặng nhìn về phía cửa, giọng nói mơ hồ: "Đợi đi, qua đêm nay là ổn thôi."
15
Bố mẹ tôi trở về, là lúc sáu giờ chiều.
Giống hệt như ngày đưa bà nội tôi đi chôn.
Ngoài hai túi đồ sống, còn có mấy cái bánh bao.
Là mua cho Trần mù.
Không có phần của tôi.
Trần mù sờ bánh bao, cũng không chia cho tôi.
Đợi đến khi ăn no, mới nói cho bố mẹ tôi biết thân phận thật sự của vật thể hình người đêm qua.
"Không thể nào!"
So với việc thừa nhận thứ đó là ông nội tôi, bố tôi càng muốn tin thứ đó là bà nội tôi:
"Trần đại sư, ông nội của con bé Hoa Nhi đã c.h.ế.t mấy năm rồi, làm sao có thể biến thành quỷ khôi được?"
Trần mù gặm bánh bao: "Tại sao không thể? Ông ta c.h.ế.t không có chấp niệm gì sao?"
"Đương nhiên..."
Đương nhiên là có.
Nhìn bố tôi đột nhiên trở nên suy sụp.
Tôi biết, ông ấy đã nhớ ra.
"Ông nội cháu lúc mất, kêu gào cả đêm là 'chưa sống đủ' ạ."
Bố tôi không có thời gian để ý đến việc tôi cướp lời, vẫn không chịu tin:
"Người nào c.h.ế.t mà nói mình sống đủ rồi!
"Trần đại sư, tôi nói ông nghe, thứ đêm qua chắc chắn là bà nội của con bé Hoa Nhi! Bà ta đấy là là hận chúng tôi!"
"Bà ta hận các người cái gì?"
Trần đại sư ngắt lời ông ta:
"Hận các người đã hứa với bà ấy rồi lại nuốt lời sao?
"Hay là hận các người bao nhiêu năm nay làm ngơ trước nỗi khổ của bà ấy?"
Những năm tháng khổ sở của bà nội tôi, cả làng đều thấy rõ.
Bố tôi cũng không để ý đến lời của Trần mù, chỉ ấp úng nói:
"Nhà ai mà chẳng thế.
"Đã qua mấy chục năm rồi, sao đột nhiên lại làm loạn lên.
"Những thanh niên trí thức năm đó cùng đến, không phải đều sống tốt cả đời sao?
"Với lại, tôi là con cháu, sao quản được chuyện của người lớn.
"So với nhà người khác, bà ta bị đánh ít hơn một nửa đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi siết chặt nắm tay.
Trần mù vẫn đang cười.
Phải rồi.
Đàn ông làm sao có thể đồng cảm với phụ nữ.
Trong mắt họ, cho ăn, cho ở, cho ngủ.
Đã là đãi ngộ rất tốt rồi.
"Nếu cậu không tin, chúng ta tối nay lại xem thử."
Trần mù mở miệng:
"Thứ đó đã ăn m.á.u thịt hai ngày liên tiếp, đêm nay chắc chắn không nhịn được mà hại người.
"Đợi đến khi thứ đó cắn vào cổ cậu, cậu sẽ nhìn thấy rõ thứ đó là ai."
"Cũng không cần phải nói rõ đến thế đâu."
Bố tôi xoa xoa tay, trên mặt gượng cười:
"Sống c.h.ế.t đôi đường, âm dương cách biệt, bất kể thứ đó là gì, chắc chắn đều không nên xuất hiện."
"À, đúng! Đúng! Đúng! Đợi thứ đó cắn cổ cậu, cậu hãy kêu 'Âm dương cách biệt, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi đường âm phủ của ta.'"
Liên tục bị chặn họng hai lần, bố tôi cuối cùng cũng im miệng.
16
Bố tôi chậm chạp phát hiện ra, Trần mù không hài lòng với ông ta.
Nhưng ông ta nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Khi không biết phải làm gì, thì tốt nhất là im lặng.
Đây là câu bố tôi thường mắng tôi.
Giờ thì chính ông ấy lại làm rất tốt.
Thấy bố tôi đã ngoan ngoãn, Trần mù mới hừ một tiếng, tiếp tục nói:
"Thứ đó chín phần mười chính là ông nội của Hoa Nhi.
"Trước đây không ra được, chắc là do oán niệm chưa đủ, lại thêm cái quan tài các người mua xịn quá, nên nó không thoát ra được.
"Giờ các người lại hợp táng bà nội Hoa Nhi, mở quan tài ra, đúng là xui xẻo lại thả thứ đó ra.
"Vốn dĩ đã sống chưa đủ, cộng thêm ba năm oán niệm không ra được, e là khó giải quyết lắm."
Trời càng lúc càng tối.
Mẹ tôi và bố tôi bật hết tất cả đèn trong nhà lên.
"Nhỡ đâu thứ đó sợ ánh sáng thì sao?"
"Ông ta có còn mắt đâu mà sợ ánh sáng?"
Tôi liếc nhìn Trần mù, đêm nay, ông ta có vẻ đặc biệt cáu kỉnh.
Lại bị mắng.
Bố tôi vẫn không hề tỏ thái độ gì.
Khác hẳn với hành động tát tôi hai ngày trước, như hai người khác nhau vậy:
"Vậy tối nay chúng ta còn phải làm gì nữa không? Có cần gọi người mang thêm gà vịt đến không?"
Bố tôi tiếp tục hỏi với thái độ dễ chịu.
"Không cần, đêm nay chỉ cần ông làm mồi nhử là được."
"Tôi á!"
Bố tôi vội vàng bước lên hai bước:
"Tại sao lại là tôi? Vợ tôi không được à?"
Tôi thấy sắc mặt mẹ tôi tái nhợt ngay lập tức.
"Dựa vào cái gì mà là tôi? Đó là bố của anh!"
"Chắc chắn là không được, đó là bố của cậu!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro