Cuộc Gọi Từ Một Người Phụ Nữ Xa Lạ
Chương 4
Hướng Nam Thiên
2025-03-17 21:46:03
04
Mười một giờ đêm hôm ấy, mẹ tôi lại gọi điện thoại đến.
“Anh à, em tan ca đêm rồi, anh đến đón em được không?”
Khi giọng nói quen thuộc đó một lần nữa vang lên, tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Lần này, tôi không do dự nữa, lập tức nói với bà:
“Xin chào, xin hỏi có phải bà là Viên Tú Mai không?”
Bà hơi ngẩn người một chút:
“Phải, cô là… sao cô lại có số điện thoại của chồng tôi?”
“Chồng bà, ông Từ Chí Cường, trên đường đến đón bà đã gặp tai nạn giao thông, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Mẹ tôi lập tức sốt ruột lên:
“Sao cơ? Có nghiêm trọng không? Ở bệnh viện nào?”
Đầu óc tôi lập tức mờ mịt. Những năm gần đây, bệnh viện trong thành phố đều đổi tên, nhất thời tôi không nhớ ra nổi. Thêm nữa, tôi cũng sợ người phụ nữ ngốc nghếch này vừa nghe đến bệnh viện là sẽ lập tức lao ra khỏi cổng nhà máy.
Vậy nên tôi mặt không đỏ, tim không đập nhanh, bắt đầu nói dối:
“Ông ấy bất tỉnh rồi, vừa mới lên xe cứu thương, chưa xác định được bệnh viện nào, còn phải nghe điều phối sắp xếp. Bà cứ chờ ở nhà máy trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ điều xe đến đón bà.”
Mẹ tôi vâng dạ một tiếng, sau đó đột nhiên phát giác ra:
“Không đúng, làm sao các người biết tôi đang làm việc ở nhà máy?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Câu hỏi của bà làm tôi cứng họng. Đầu óc tôi ù lên một tiếng… Đúng thế, làm sao tôi biết được điều này nhỉ? Trong mắt bà, tôi chỉ là một nhân viên cứu hộ xa lạ.
Vài giây sau, tôi lớn tiếng trả lời:
“Chồng bà trước khi hôn mê đã nói với chúng tôi.”
Mẹ tôi lúc này mới hoàn toàn yên tâm:
“Vậy các người mau đi nhanh đi! Nhất định phải cứu ông ấy! Con của chúng tôi mới hai tuổi thôi mà…”
Giọng bà mang theo tiếng khóc, xuyên qua điện thoại truyền đến, nghe thật bi thương, vô cùng đau lòng.
Tôi hoàn toàn không có chút ký ức nào về mẹ mình, nhưng trong xương tủy tôi đang chảy dòng m.á.u giống hệt bà. Vì thế nỗi bi thương ấy thông qua chiếc điện thoại đã đ.â.m sâu vào tim tôi.
Cùng là phụ nữ, tôi không cách nào đồng cảm được với bố mình, nhưng tôi lại vô cùng đau lòng thay cho bà.
Người phụ nữ ngốc nghếch này đã nghiêm túc đến vậy trong tình cảm, người đàn ông kia rõ ràng có người thứ ba, mà bà vẫn bảo vệ ông ấy đến thế, nhưng cuối cùng kết quả ra sao đây?
Người đàn ông kia mải mê đánh mạt chược, điện thoại bà ấy gọi còn không thèm bắt máy, hại bà ấy thảm thương bị tên biến thái g.i.ế.c hại, phân xác!
Sau khi c.h.ế.t vẫn còn đầy oán niệm, hết lần này đến lần khác gọi điện thoại, đâu biết rằng gã đàn ông tồi tệ kia lại sợ đến c.h.ế.t khiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi càng nghĩ càng thấy bi thương, nhưng không quên dặn dò bà ấy:
“Tôi biết rồi, nhưng đừng cúp máy nhé, lỡ có tình huống đặc biệt gì thì chúng tôi còn tiện thông báo cho bà.”
Bà ấy vội vàng trả lời ngay:
“Được.”
Trong vòng mười phút sau đó, tôi vẫn luôn vòng vo nói chuyện với bà qua điện thoại.
Bà ấy không ngừng hỏi về tình trạng vết thương của bố tôi. Tôi trả lời rất ít, vì tôi không hiểu gì về y học, nói nhiều sẽ dễ sai, chi bằng nói ít đi.
Bà hết lần này tới lần khác cầu xin tôi cứu Từ Chí Cường, lại liên tục truy hỏi rốt cuộc đang đưa ông ấy đến bệnh viện nào.
Ngay lúc bà ngày càng kích động, tôi cũng cảm thấy sắp cạn kiệt lý do, sắp lộ tẩy đến nơi…
Bên kia điện thoại của mẹ tôi bỗng truyền đến giọng một người đàn ông lạ:
“Ồ, Tiểu Viên, sao cô vẫn chưa tan làm nữa?”
“Lão Trần, nhà tôi xảy ra chút chuyện…”
Giọng mẹ tôi dần nhỏ xuống, như thể đang che ống nghe lại.
Một lát sau, tôi loáng thoáng nghe thấy vài chữ:
“Tôi đưa cô đi… Tôi biết…”
Ngay lúc tôi đang chăm chú lắng nghe, điện thoại bỗng nhiên “bụp” một tiếng, cúp mất rồi.
5
Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, sau đó lập tức gọi lại, nhưng đã muộn rồi.
Giống như trước đây, tôi hoàn toàn không thể gọi lại được.
Chiếc điện thoại Motorola cũ kỹ từ hai mươi năm trước này, vốn chỉ là một chiếc điện thoại một chiều vượt không gian và thời gian.
Mẹ tôi chỉ có thể gọi đến vào những thời điểm nhất định, còn tôi thì không cách nào gọi ngược lại.
Tôi vô cùng nóng ruột, tưởng tượng những tình huống có thể xảy ra bên phía mẹ, nhưng tôi chợt nghĩ lại: Lão Trần bên kia điện thoại rõ ràng là đồng nghiệp của mẹ, chắc chắn quen biết bà ấy.
Lão Trần đồng ý đưa bà về, điều đó có nghĩa là lần này bà an toàn rồi còn gì.
Tôi quay đầu nhìn chiếc smartphone và máy tính trên bàn, chợt nảy ra suy nghĩ, bắt đầu tìm kiếm. Nhưng kết quả tìm thấy chẳng khác gì lần trước.
Tôi thầm nghĩ, phải chăng có một nút bấm nào đó của sự thay đổi thời không vẫn chưa được kích hoạt, khiến mọi chuyện vẫn chưa thể đổi mới hoàn toàn?
Vậy là tôi yên tâm nằm xuống, nghĩ bụng đợi trời sáng rồi xem lại sau cũng chưa muộn.
Ban đầu tôi chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi chút thôi.
Nhưng tôi thực sự quá mệt, mấy ngày nay bị mấy cuộc điện thoại hành hạ khiến thần kinh tôi suy nhược, vì vậy đầu vừa chạm vào gối là tôi ngủ thiếp đi.
Mười một giờ đêm hôm ấy, mẹ tôi lại gọi điện thoại đến.
“Anh à, em tan ca đêm rồi, anh đến đón em được không?”
Khi giọng nói quen thuộc đó một lần nữa vang lên, tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Lần này, tôi không do dự nữa, lập tức nói với bà:
“Xin chào, xin hỏi có phải bà là Viên Tú Mai không?”
Bà hơi ngẩn người một chút:
“Phải, cô là… sao cô lại có số điện thoại của chồng tôi?”
“Chồng bà, ông Từ Chí Cường, trên đường đến đón bà đã gặp tai nạn giao thông, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Mẹ tôi lập tức sốt ruột lên:
“Sao cơ? Có nghiêm trọng không? Ở bệnh viện nào?”
Đầu óc tôi lập tức mờ mịt. Những năm gần đây, bệnh viện trong thành phố đều đổi tên, nhất thời tôi không nhớ ra nổi. Thêm nữa, tôi cũng sợ người phụ nữ ngốc nghếch này vừa nghe đến bệnh viện là sẽ lập tức lao ra khỏi cổng nhà máy.
Vậy nên tôi mặt không đỏ, tim không đập nhanh, bắt đầu nói dối:
“Ông ấy bất tỉnh rồi, vừa mới lên xe cứu thương, chưa xác định được bệnh viện nào, còn phải nghe điều phối sắp xếp. Bà cứ chờ ở nhà máy trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ điều xe đến đón bà.”
Mẹ tôi vâng dạ một tiếng, sau đó đột nhiên phát giác ra:
“Không đúng, làm sao các người biết tôi đang làm việc ở nhà máy?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Câu hỏi của bà làm tôi cứng họng. Đầu óc tôi ù lên một tiếng… Đúng thế, làm sao tôi biết được điều này nhỉ? Trong mắt bà, tôi chỉ là một nhân viên cứu hộ xa lạ.
Vài giây sau, tôi lớn tiếng trả lời:
“Chồng bà trước khi hôn mê đã nói với chúng tôi.”
Mẹ tôi lúc này mới hoàn toàn yên tâm:
“Vậy các người mau đi nhanh đi! Nhất định phải cứu ông ấy! Con của chúng tôi mới hai tuổi thôi mà…”
Giọng bà mang theo tiếng khóc, xuyên qua điện thoại truyền đến, nghe thật bi thương, vô cùng đau lòng.
Tôi hoàn toàn không có chút ký ức nào về mẹ mình, nhưng trong xương tủy tôi đang chảy dòng m.á.u giống hệt bà. Vì thế nỗi bi thương ấy thông qua chiếc điện thoại đã đ.â.m sâu vào tim tôi.
Cùng là phụ nữ, tôi không cách nào đồng cảm được với bố mình, nhưng tôi lại vô cùng đau lòng thay cho bà.
Người phụ nữ ngốc nghếch này đã nghiêm túc đến vậy trong tình cảm, người đàn ông kia rõ ràng có người thứ ba, mà bà vẫn bảo vệ ông ấy đến thế, nhưng cuối cùng kết quả ra sao đây?
Người đàn ông kia mải mê đánh mạt chược, điện thoại bà ấy gọi còn không thèm bắt máy, hại bà ấy thảm thương bị tên biến thái g.i.ế.c hại, phân xác!
Sau khi c.h.ế.t vẫn còn đầy oán niệm, hết lần này đến lần khác gọi điện thoại, đâu biết rằng gã đàn ông tồi tệ kia lại sợ đến c.h.ế.t khiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi càng nghĩ càng thấy bi thương, nhưng không quên dặn dò bà ấy:
“Tôi biết rồi, nhưng đừng cúp máy nhé, lỡ có tình huống đặc biệt gì thì chúng tôi còn tiện thông báo cho bà.”
Bà ấy vội vàng trả lời ngay:
“Được.”
Trong vòng mười phút sau đó, tôi vẫn luôn vòng vo nói chuyện với bà qua điện thoại.
Bà ấy không ngừng hỏi về tình trạng vết thương của bố tôi. Tôi trả lời rất ít, vì tôi không hiểu gì về y học, nói nhiều sẽ dễ sai, chi bằng nói ít đi.
Bà hết lần này tới lần khác cầu xin tôi cứu Từ Chí Cường, lại liên tục truy hỏi rốt cuộc đang đưa ông ấy đến bệnh viện nào.
Ngay lúc bà ngày càng kích động, tôi cũng cảm thấy sắp cạn kiệt lý do, sắp lộ tẩy đến nơi…
Bên kia điện thoại của mẹ tôi bỗng truyền đến giọng một người đàn ông lạ:
“Ồ, Tiểu Viên, sao cô vẫn chưa tan làm nữa?”
“Lão Trần, nhà tôi xảy ra chút chuyện…”
Giọng mẹ tôi dần nhỏ xuống, như thể đang che ống nghe lại.
Một lát sau, tôi loáng thoáng nghe thấy vài chữ:
“Tôi đưa cô đi… Tôi biết…”
Ngay lúc tôi đang chăm chú lắng nghe, điện thoại bỗng nhiên “bụp” một tiếng, cúp mất rồi.
5
Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, sau đó lập tức gọi lại, nhưng đã muộn rồi.
Giống như trước đây, tôi hoàn toàn không thể gọi lại được.
Chiếc điện thoại Motorola cũ kỹ từ hai mươi năm trước này, vốn chỉ là một chiếc điện thoại một chiều vượt không gian và thời gian.
Mẹ tôi chỉ có thể gọi đến vào những thời điểm nhất định, còn tôi thì không cách nào gọi ngược lại.
Tôi vô cùng nóng ruột, tưởng tượng những tình huống có thể xảy ra bên phía mẹ, nhưng tôi chợt nghĩ lại: Lão Trần bên kia điện thoại rõ ràng là đồng nghiệp của mẹ, chắc chắn quen biết bà ấy.
Lão Trần đồng ý đưa bà về, điều đó có nghĩa là lần này bà an toàn rồi còn gì.
Tôi quay đầu nhìn chiếc smartphone và máy tính trên bàn, chợt nảy ra suy nghĩ, bắt đầu tìm kiếm. Nhưng kết quả tìm thấy chẳng khác gì lần trước.
Tôi thầm nghĩ, phải chăng có một nút bấm nào đó của sự thay đổi thời không vẫn chưa được kích hoạt, khiến mọi chuyện vẫn chưa thể đổi mới hoàn toàn?
Vậy là tôi yên tâm nằm xuống, nghĩ bụng đợi trời sáng rồi xem lại sau cũng chưa muộn.
Ban đầu tôi chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi chút thôi.
Nhưng tôi thực sự quá mệt, mấy ngày nay bị mấy cuộc điện thoại hành hạ khiến thần kinh tôi suy nhược, vì vậy đầu vừa chạm vào gối là tôi ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro