Cỏ Dại Sinh Xuân

Chương 9

Triều Lộ Hà Khô

2025-03-23 21:00:58

Vào ngày triển lãm, vé đã sớm được bán hết.

Khi đến nơi, tôi nhìn thấy Mạnh Văn Thanh bị các tình nguyện viên giữ trật tự chặn lại ngoài cửa. Một cậu ấm như anh ta chưa bao giờ chịu ấm ức như vậy, tức đến bật cười, vung vẩy tấm vé trong tay, hỏi:

"Tôi có vé, dựa vào đâu mà không cho tôi vào?"

Tình nguyện viên nghiêm túc trả lời: "Chúng tôi không thể để người có khả năng gây tổn hại đến tác phẩm vào triển lãm. Ai biết anh có nổi giận mà phá hoại tác phẩm của cô Trần hay không?"

Mạnh Văn Thanh đang đeo kính râm. Nghe nói mắt anh ta bầm tím một vòng, là do bị người qua đường đánh.

Anh ta cười lạnh một tiếng: "Trần Mạn Sanh, cô ta cũng xứng sao?"

Tôi vốn định coi như không thấy mà đi lướt qua anh ta, nhưng lại nghe thấy câu nói đó.

Một thái độ khinh miệt mà tôi chẳng lạ gì.

Đặc biệt là trong bữa tiệc chúc mừng tại biệt thự của Thẩm Thời Thần hôm ấy, anh ta cũng từng dùng giọng điệu này để nói một câu:

"Nếu Mạn Mạn biết cậu mang tình cảm dành cho cô ấy, tuỳ tiện gửi gắm vào một đứa con gái tàn tật, cô ấy sẽ đau lòng lắm."

Một đứa con gái tàn tật.

Anh ta đã gọi tôi như thế.

Tôi xoay người lại, bước nhanh đến trước mặt anh ta, giơ tay tát mạnh một cái.

Mạnh Văn Thanh bị tôi đánh đến sững sờ, sắc mặt lập tức trầm xuống, u ám đến đáng sợ.

Tôi chỉ đứng trước anh ta, bình tĩnh nói:

"Anh có biết vì sao Thành Mạn Mạn tự sát không? Không chỉ vì sự nghiệp thi đấu của cô ấy đã chấm dứt, mà còn vì sự kỳ thị vô hình, tồn tại khắp mọi nơi."

"Những người như anh, chưa bao giờ thực sự tôn trọng chúng tôi."

"Cái c.h.ế.t của cô ấy, xét cho cùng, anh cũng góp một phần."

Mạnh Văn Thanh mặt tái nhợt, ngón tay cũng run rẩy.

Chỉ đến lúc này, anh ta mới nhận ra tội lỗi của mình.

Những kẻ như anh ta mới chính là kẻ thủ ác.

Cảm giác tội lỗi và hối hận muộn màng khiến Mạnh Văn Thanh gần như không thở nổi.

Tôi đã quay lưng rời đi, nhưng anh ta vẫn đứng yên tại chỗ.

Bất chợt, anh ta gọi tên tôi, giọng khàn đặc:

"Xin lỗi."

"Nếu Mạn Mạn có thể gặp được cô sớm hơn, thay vì một thằng ngu như tôi, thì tốt biết bao."

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Triển lãm diễn ra vô cùng thành công.

Chiếc chân giả được tôi đặt tên là “Hướng Dương” đã trở thành tâm điểm chú ý.

Ngay cả những bạn học vốn không thân thiết cũng hào hứng bỏ phiếu bình chọn cho tác phẩm của tôi là tác phẩm xuất sắc nhất.

Khi tôi giới thiệu ý tưởng thiết kế, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng có người đặt câu hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vì sức chứa của phòng triển lãm có hạn mà số người muốn xem lại quá nhiều, ban tổ chức đã mở thêm chế độ phát sóng trực tiếp.

Sau khi kết thúc, tôi vẫn bận rộn ký tặng cho mọi người.

Một cô bé khoảng mười tuổi nắm tay mẹ, rụt rè nhìn tôi.

Ánh mắt em ấy dừng lại trên chiếc chân giả tôi đang mang, tràn đầy tò mò.

Tôi chủ động bước về phía cô bé.

Cô bé im lặng nhìn tôi, không nói gì, chỉ dùng ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu một câu.

Tôi thường xuyên l.à.m t.ì.n.h nguyện viên tại các trường giáo dục đặc biệt, nên có thể hiểu được những ký hiệu đơn giản.

"Chị ơi, những người như chúng ta… sau này cũng có thể hạnh phúc sao?"

Những người như chúng ta bị cuộc sống vứt bỏ, đối mặt với bất hạnh và kỳ thị, sau này cũng có thể hạnh phúc sao?

Tôi đưa tay xoa đầu em ấy, gật đầu thật mạnh.

"Sẽ hạnh phúc."

Vì em là một đứa trẻ tuyệt vời.

Vì chúng ta đều đang nỗ lực sống tiếp.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Giữa biển người mênh mông, tôi chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Thời Thần ở phía cuối đám đông.

Hắn tựa nghiêng vào tường, cả người chìm trong bóng tối. Nghe nói gần đây hắn lại bắt đầu lao vào những cuộc đua xe điên cuồng. Đôi khi, nửa đêm tôi nhận được cuộc gọi nhỡ từ hắn, nhưng tôi không quan tâm.

Sự thờ ơ chính là sự nhẫn nại lớn nhất tôi dành cho hắn.

Thẩm Thời Thần luôn cho rằng hắn còn cơ hội để níu kéo tôi.

Nhưng khoảnh khắc này, hắn thấy tôi giữa tiếng cười nói rộn rã.

Hắn thấy tôi dịu dàng động viên cô bé câm điếc.

Hắn chợt nhận ra…

Cô gái từng lo lắng bước về phía hắn dưới ánh chiều tà, hỏi hắn có cần giúp gì không… sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Dù hắn có chìm trong men rượu, lao vào tốc độ, hay thật sự c.h.ế.t trên đường đua nào đó, người con gái ấy cũng sẽ không chút bận lòng.

Thẩm Thời Thần đưa tay che mắt.

Những giọt nước mắt rơi qua kẽ tay, chảy qua hình xăm nơi ngón áp út.

Nhưng ánh mắt tôi đã lướt qua hắn, nhìn ra cửa sổ phía sau lưng hắn.

Bầu trời ngoài kia xanh thẳm.

Thời gian rộng lớn.

Tôi vẫn còn rất nhiều điều đáng để mong đợi và nỗ lực.

Thẩm Thời Thần chỉ là mây khói thoảng qua.

Tương lai đang chờ tôi bước tới.

▂ ▃ ▅ ▆ █THIÊN PHONG TỰ TUYẾT█ ▆ ▅ ▃ ▂

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cỏ Dại Sinh Xuân

Số ký tự: 0