Chương 7
Triều Lộ Hà Khô
2025-03-23 21:00:58
Buổi triển lãm đang đến gần, nhưng tôi vẫn bế tắc trong việc chọn đề tài.
Cho đến khi tôi nhận được một cuộc điện thoại.
"Cô Trần, tôi vô tình xem được video của cô. Cô có thể giúp em gái tôi một việc được không?"
"Cô có thể thiết kế chân giả cho em ấy không?"
Thế giới có vô số khổ nạn.
Luôn bất ngờ giáng xuống cuộc đời của ai đó.
Tôi nhận được tài liệu về cô gái ấy.
Trần Tịch, nữ, hai mươi mốt tuổi, là một người mẫu.
Nếu thuận lợi, năm sau cô ấy sẽ có cơ hội bước đi trên sàn diễn thời trang Paris.
Nhưng bệnh bẩm sinh đột ngột tái phát, bắp chân dần teo đi, buộc phải cắt bỏ.
Với một người mẫu trẻ, điều đó có ý nghĩa gì?
Người gọi cho tôi là anh trai của cô ấy.
Anh ấy nói: "Tịch Tịch rất xinh đẹp. Tôi hy vọng chân giả của em ấy cũng sẽ thật đẹp. Cô có thể giúp chúng tôi không?"
Anh ấy cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng vẫn không thể che giấu nỗi nghẹn ngào.
Tôi nói: "Được."
Đây chính là điều tôi muốn làm.
Tôi biết.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
So với trong ảnh, Trần Tịch ngoài đời gầy hơn rất nhiều, gần như chỉ còn da bọc xương. Cô dựa vào giường bệnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã sang thu.
Cái cây cô ấy đang nhìn chỉ còn sót lại vài chiếc lá vàng nơi ngọn cành, chẳng biết khi nào sẽ rụng hết.
"Trần Mạn Sinh. Em biết chị." Cô quay đầu lại, nói, "Em là fan của chị trên Weibo, đã xem hết những bài chia sẻ cuộc sống hằng ngày của chị. Em luôn cảm thấy chị rất dũng cảm."
"Anh trai lo em sẽ tự sát giống như nữ vận động viên trượt băng kia. Thực ra, em cũng đã từng nghĩ đến chuyện đó. Những đêm đau đến không ngủ được, em lại mở những video cũ của chị lên xem. Nếu chị có thể vượt qua, tại sao em không thể? Nhưng em sẽ không bao giờ làm người mẫu được nữa rồi."
Đôi mắt cô ấy đong đầy nước mắt.
Dù có thể vượt qua nỗi đau.
Nhưng giấc mơ bay cao của cô đã c.h.ế.t yểu ở tuổi hai mươi mốt.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa bản phác thảo trong tay cho Trần Tịch xem.
Đây đều chỉ là những bản thảo sơ bộ. Trong mấy ngày qua, tôi đã xem hết ảnh chụp tạp chí và những lần trình diễn trên sàn catwalk của cô ấy, rồi vẽ ra một vài bản nháp.
Ánh mắt Trần Tịch dừng lại rất lâu trên trang đầu tiên, từng giọt nước mắt to tròn đột nhiên rơi xuống.
Bản vẽ cô ấy đang xem, phần đầu gối là kim loại bạc sáng bóng, được bao quanh bởi hoạ tiết hoa hướng dương trong suốt.
Nguồn cảm hứng đến từ lần đầu tiên cô ấy bước lên sàn diễn sau khi được ký hợp đồng với công ty quản lý. Buổi trình diễn ấy gây tiếng vang lớn với những chi tiết hoa hướng dương được sử dụng xuyên suốt. Khi đó, cô ấy chính là ngôi sao sáng nhất của buổi trình diễn.
Tôi nói: "Trần Tịch, chuyện đó còn chưa chắc."
Không ai quy định người mẫu khuyết tật không được bước lên sàn diễn.
Không ai quy định em không thể tiếp tục có một cuộc sống hạnh phúc.
Chỉ cần em có dũng khí bước ra bước đầu tiên.
Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn.
Cho đến khi tôi nhận được một cuộc điện thoại.
"Cô Trần, tôi vô tình xem được video của cô. Cô có thể giúp em gái tôi một việc được không?"
"Cô có thể thiết kế chân giả cho em ấy không?"
Thế giới có vô số khổ nạn.
Luôn bất ngờ giáng xuống cuộc đời của ai đó.
Tôi nhận được tài liệu về cô gái ấy.
Trần Tịch, nữ, hai mươi mốt tuổi, là một người mẫu.
Nếu thuận lợi, năm sau cô ấy sẽ có cơ hội bước đi trên sàn diễn thời trang Paris.
Nhưng bệnh bẩm sinh đột ngột tái phát, bắp chân dần teo đi, buộc phải cắt bỏ.
Với một người mẫu trẻ, điều đó có ý nghĩa gì?
Người gọi cho tôi là anh trai của cô ấy.
Anh ấy nói: "Tịch Tịch rất xinh đẹp. Tôi hy vọng chân giả của em ấy cũng sẽ thật đẹp. Cô có thể giúp chúng tôi không?"
Anh ấy cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng vẫn không thể che giấu nỗi nghẹn ngào.
Tôi nói: "Được."
Đây chính là điều tôi muốn làm.
Tôi biết.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
So với trong ảnh, Trần Tịch ngoài đời gầy hơn rất nhiều, gần như chỉ còn da bọc xương. Cô dựa vào giường bệnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã sang thu.
Cái cây cô ấy đang nhìn chỉ còn sót lại vài chiếc lá vàng nơi ngọn cành, chẳng biết khi nào sẽ rụng hết.
"Trần Mạn Sinh. Em biết chị." Cô quay đầu lại, nói, "Em là fan của chị trên Weibo, đã xem hết những bài chia sẻ cuộc sống hằng ngày của chị. Em luôn cảm thấy chị rất dũng cảm."
"Anh trai lo em sẽ tự sát giống như nữ vận động viên trượt băng kia. Thực ra, em cũng đã từng nghĩ đến chuyện đó. Những đêm đau đến không ngủ được, em lại mở những video cũ của chị lên xem. Nếu chị có thể vượt qua, tại sao em không thể? Nhưng em sẽ không bao giờ làm người mẫu được nữa rồi."
Đôi mắt cô ấy đong đầy nước mắt.
Dù có thể vượt qua nỗi đau.
Nhưng giấc mơ bay cao của cô đã c.h.ế.t yểu ở tuổi hai mươi mốt.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa bản phác thảo trong tay cho Trần Tịch xem.
Đây đều chỉ là những bản thảo sơ bộ. Trong mấy ngày qua, tôi đã xem hết ảnh chụp tạp chí và những lần trình diễn trên sàn catwalk của cô ấy, rồi vẽ ra một vài bản nháp.
Ánh mắt Trần Tịch dừng lại rất lâu trên trang đầu tiên, từng giọt nước mắt to tròn đột nhiên rơi xuống.
Bản vẽ cô ấy đang xem, phần đầu gối là kim loại bạc sáng bóng, được bao quanh bởi hoạ tiết hoa hướng dương trong suốt.
Nguồn cảm hứng đến từ lần đầu tiên cô ấy bước lên sàn diễn sau khi được ký hợp đồng với công ty quản lý. Buổi trình diễn ấy gây tiếng vang lớn với những chi tiết hoa hướng dương được sử dụng xuyên suốt. Khi đó, cô ấy chính là ngôi sao sáng nhất của buổi trình diễn.
Tôi nói: "Trần Tịch, chuyện đó còn chưa chắc."
Không ai quy định người mẫu khuyết tật không được bước lên sàn diễn.
Không ai quy định em không thể tiếp tục có một cuộc sống hạnh phúc.
Chỉ cần em có dũng khí bước ra bước đầu tiên.
Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro