Chương 1
Zhihu
2025-03-28 06:33:00
Toàn mạng chế giễu khi thấy tôi dẫn trúc mã tham gia chương trình tạp kỹ kinh dị.
Lúc gặp quỷ, trúc mã cao 1m8 sợ đến mức ôm chặt lấy tôi khóc lóc.
Tôi không duy trì nổi hình tượng "trà xanh" nữa, tát một cái thật mạnh vào sau gáy cậu ta:
"Khóc, khóc, khóc, phúc khí của bà đây đều bị cậu khóc bay hết rồi!"
"Trốn ra sau lưng đi!"
------
Một lựa chọn khó khăn đặt ra trước mắt bạn—
Nếu được trả 800.000 tệ để tham gia một chương trình truyền hình thực tế, bạn có sẵn sàng đóng vai một nhân vật mà ai cũng ghét không?
Với người khác có thể phải đắn đo, nhưng với tôi thì dễ như trở bàn tay.
Danh tiếng không thể mài ra ăn được, nhưng 800.000 tệ thì muốn ăn gì cũng có ngay.
Bạn có thể gọi đầu bếp hạng sang lúc nửa đêm làm đồ ăn, thậm chí ngồi trên đùi đầu bếp để ăn.
Sự khởi đầu của tôi trong làng giải trí cực kỳ ly kỳ.
Sau khi tốt nghiệp đi tìm việc làm, giữa hàng loạt ứng viên xuất sắc đến từ các trường danh giá 985, 211, tấm bằng của tôi trông chẳng khác gì một hạt bụi.
Tìm việc hai tháng, tôi đã thử qua đủ loại công việc kỳ quặc.
Có chỗ phỏng vấn đến ba vòng mà lương tháng chỉ 3.000 tệ, có nơi định nghĩa "làm hai ngày nghỉ một" thành "một tháng nghỉ hai ngày", thậm chí còn có chỗ bắt tôi làm việc không lương một tháng để "xem hiệu quả".
Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm: Mình là sinh viên đại học, không phải trâu ngựa nai lưng kiệt sức cống hiến cho tư bản!
Lúc tôi còn đang suy nghĩ có nên dọn đồ về nhà làm "con gái toàn thời gian" không, một người săn tìm tài năng đã tìm đến tôi.
Chị ấy bảo tôi trông khá ổn, có một chương trình hẹn hò thực tế cần tuyển người, hỏi tôi có muốn tham gia không.
Chương trình quay trong một tháng, trả 800.000 tệ, nhiệm vụ của tôi là đóng vai một nhân vật mà ai cũng ghét.
Tôi còn chưa nghe hết câu đã đồng ý ngay.
800.000 tệ, bạn bảo tôi đóng vai l.i.ế.m giày mọi người tôi cũng đáp: No problem!
Sau đó, chương trình hẹn hò ấy nổi tiếng thật, còn tôi thì bị mắng đến tơi tả.
Thời gian đó, dưới mỗi bài đăng trên Weibo của tôi toàn là những bình luận như:
[Đồ trà xanh, thứ rẻ tiền, hehe.]
[Mạc Phục Linh nuôi cá còn không xong, học đòi làm Hải Hậu à, soi gương đi chị gái!]
[Ngày nào nhìn thấy cô cũng thấy tức muốn chết, đồ trà xanh giả tạo, buồn nôn quá đi!]
Sau đó, tôi tiếp tục tham gia đủ loại chương trình thực tế với những vai diễn tương tự, diễn xuất hết mình, tiền kiếm đầy túi.
Danh tiếng thì… thối đến xuyên cả lòng đất.
Các đạo diễn chương trình thực tế đều cảm thấy tôi vừa rẻ vừa dễ dùng.
Không phải sao, tôi vừa kết thúc kỳ nghỉ đưa bố mẹ đi nước ngoài chơi hết mười mấy vạn, lại có chương trình khác tìm đến.
Một chương trình tạp kỹ kinh dị, quay trong một tuần, thù lao bảy con số.
Vai diễn của tôi vẫn là một cô trà xanh yếu đuối, khóc lóc, chỉ biết làm phiền người khác – kiểu vai mà tôi quá quen thuộc.
Tôi không chớp mắt mà đồng ý ngay.
Đạo diễn có một yêu cầu: bảo tôi mang theo một người.
Tôi lập tức nghĩ đến thanh mai trúc mã Phương Vọng Thư.
Phương Vọng Thư từ nhỏ đã là con nhà người ta chính hiệu: vừa cao vừa đẹp trai, tính tình ôn hòa, thành tích học tập luôn xuất sắc.
Năm kia cậu ấy thi đại học đứng nhất cả khối, thuận lợi vào ngôi trường hàng đầu.
Lúc tôi nói chuyện này với Phương Vọng Thư, ban đầu cậu ấy định từ chối.
Nhưng khi tôi nhắc đến thù lao, đối phương đổi ý ngay.
Phương Vọng Thư mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt nâu lấp lánh, lúm đồng tiền thoáng hiện:
“Thật không phải vì tiền đâu, chỉ là mình thích công việc này thôi."
Chương trình được quay trong một tòa lâu đài âm u, nghe nói đó từng là nơi ở của một phú thương thời Dân Quốc.
Không biết vì sao, chỉ sau nửa tháng chuyển vào, ông ta đã nổ s/úng gi.ết vợ ngay giữa đêm, cô con gái ba tuổi và vài người giúp việc sau đó cũng t.ự s.át.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ đó, những ai muốn dọn vào đều gặp phải những hiện tượng kỳ quái không thể giải thích bằng khoa học, thậm chí có chủ nhà bị dọa đến phát điên, ngày ngày lẩm bẩm linh tinh.
Kể từ ấy, lâu đài bị bỏ hoang.
Khi chúng tôi còn đang nghi ngờ nhìn tòa lâu đài trước mặt, đạo diễn liên tục cam đoan: "Không có ma quỷ gì đâu!"
Tôi lẩm bẩm: "Chỗ này nhìn thế nào cũng không giống nơi không có quỷ nhỉ?"
Nhưng mà, đã đến đây rồi, người sao có thể vì sợ mà bỏ qua tiền chứ.
Tôi đứng cạnh Phương Vọng Thư, khẽ mỉm cười với các khách mời:
"Chào các tiền bối, em là Mạc Phục Linh. Tuy nhát gan nhưng rất nỗ lực, mong được mọi người yêu quý."
Sự xuất hiện của tôi lập tức khiến bình luận dậy sóng:
[ Sao Mạc Phục Linh cứ bám dai như đỉa thế, đâu đâu cũng thấy cô ta!]
[ Đồ trà xanh c.h.ế.t tiệt, tôi thật muốn cầm dép tát thẳng vào mặt cô ta!]
[Tổ chương trình nghĩ gì mà mời cô ta, ngoài gây phiền phức ra cô ta biết làm gì nữa?]
[Người bên cạnh cô ta là ai thế, trông đẹp trai quá.]
Các khách mời khách sáo cười cười, sau đó chúng tôi tiến vào lâu đài.
Vừa bước vào, một cơn gió lạnh thổi qua, tôi xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà.
Cánh cửa phía sau phát ra một tiếng "két", rồi từ từ đóng lại.
Chúng tôi sẽ phải trải qua bảy ngày ở đây, giữa hàng loạt camera giám sát khắp nơi.
Đầu tiên là chọn phòng. Phòng ở phía nam ánh nắng tốt, tôi rất muốn ở đó.
Nhưng với tư cách là một "trà xanh" có tâm địa thiện lương, làm sao tôi có thể nói toạc ra được?
Đứng trước căn phòng yêu thích, tôi cố tỏ ra rộng lượng:
“Chúng tôi ở đâu cũng được, mọi người cứ chọn trước đi.”
Các khách mời khác nhìn thấu ý định của tôi, lần lượt chọn những căn phòng khác.
Cuối cùng chỉ còn hai nhóm chưa chọn: tôi với Phương Vọng Thư, cặp đôi Trần Niệm với Trần Gia Thụ.
Mục đích của tôi trong chương trình lần này chính là làm nền cho cặp đôi "Song Trần".
Họ là hai người hot nhất hiện nay, muốn tận dụng chương trình này để tăng thêm độ nổi tiếng.
Nhiệm vụ này phải để tôi ra tay.
Trần Niệm chỉ vào cánh cửa sau lưng tôi, nói:
“Chúng tôi muốn căn phòng này.”
“Thật sao?” Tôi tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Cô ấy khẳng định: “Đúng.”
“Được, vậy nhường lại cho hai người. Tôi với Vọng Thư ở căn còn lại, dù căn đó ánh nắng không tốt, nhưng không sao cả.”
Tôi nghiêng đầu, rơi một giọt nước mắt trước ống kính.
Giọt nước mắt này đã được luyện tập trước gương rất nhiều lần, tạo nên vẻ yếu đuối khiến người ta thương cảm.
[Buồn nôn quá…]
[Muốn ở thì nói thẳng đi, giả bộ rộng lượng làm gì, thật kinh tởm kiểu người này!]
[Song Trần của chúng tôi tuyệt vời quá, không để ý đến con trà xanh này!]
Trần Niệm và Trần Gia Thụ dường như cũng thấy buồn nôn, cô ấy liếc tôi một cái, cười khẩy:
“Thôi, nhường lại cho cô đó.”
Nói xong, cô dẫn Trần Gia Thụ vào căn phòng khác.
Tôi vui mừng lau nước mắt, lén nháy mắt với Phương Vọng Thư.
Hì hì, vừa hoàn thành nhiệm vụ của đạo diễn, vừa được căn phòng yêu thích.
Đôi bên cùng thắng!
[ Aaa, thật mong lâu đài này có ma, mang Mạc Phục Linh đi đi!]
[ Ban đầu thấy họ Phương kia cũng đẹp trai, đứng với Mạc Phục Linh lâu quá, giờ thấy cả hai đều kinh tởm.]
[ Ha ha. Song Trần của chúng tôi độ lượng, không thèm chấp với con trà xanh.]
Lúc gặp quỷ, trúc mã cao 1m8 sợ đến mức ôm chặt lấy tôi khóc lóc.
Tôi không duy trì nổi hình tượng "trà xanh" nữa, tát một cái thật mạnh vào sau gáy cậu ta:
"Khóc, khóc, khóc, phúc khí của bà đây đều bị cậu khóc bay hết rồi!"
"Trốn ra sau lưng đi!"
------
Một lựa chọn khó khăn đặt ra trước mắt bạn—
Nếu được trả 800.000 tệ để tham gia một chương trình truyền hình thực tế, bạn có sẵn sàng đóng vai một nhân vật mà ai cũng ghét không?
Với người khác có thể phải đắn đo, nhưng với tôi thì dễ như trở bàn tay.
Danh tiếng không thể mài ra ăn được, nhưng 800.000 tệ thì muốn ăn gì cũng có ngay.
Bạn có thể gọi đầu bếp hạng sang lúc nửa đêm làm đồ ăn, thậm chí ngồi trên đùi đầu bếp để ăn.
Sự khởi đầu của tôi trong làng giải trí cực kỳ ly kỳ.
Sau khi tốt nghiệp đi tìm việc làm, giữa hàng loạt ứng viên xuất sắc đến từ các trường danh giá 985, 211, tấm bằng của tôi trông chẳng khác gì một hạt bụi.
Tìm việc hai tháng, tôi đã thử qua đủ loại công việc kỳ quặc.
Có chỗ phỏng vấn đến ba vòng mà lương tháng chỉ 3.000 tệ, có nơi định nghĩa "làm hai ngày nghỉ một" thành "một tháng nghỉ hai ngày", thậm chí còn có chỗ bắt tôi làm việc không lương một tháng để "xem hiệu quả".
Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm: Mình là sinh viên đại học, không phải trâu ngựa nai lưng kiệt sức cống hiến cho tư bản!
Lúc tôi còn đang suy nghĩ có nên dọn đồ về nhà làm "con gái toàn thời gian" không, một người săn tìm tài năng đã tìm đến tôi.
Chị ấy bảo tôi trông khá ổn, có một chương trình hẹn hò thực tế cần tuyển người, hỏi tôi có muốn tham gia không.
Chương trình quay trong một tháng, trả 800.000 tệ, nhiệm vụ của tôi là đóng vai một nhân vật mà ai cũng ghét.
Tôi còn chưa nghe hết câu đã đồng ý ngay.
800.000 tệ, bạn bảo tôi đóng vai l.i.ế.m giày mọi người tôi cũng đáp: No problem!
Sau đó, chương trình hẹn hò ấy nổi tiếng thật, còn tôi thì bị mắng đến tơi tả.
Thời gian đó, dưới mỗi bài đăng trên Weibo của tôi toàn là những bình luận như:
[Đồ trà xanh, thứ rẻ tiền, hehe.]
[Mạc Phục Linh nuôi cá còn không xong, học đòi làm Hải Hậu à, soi gương đi chị gái!]
[Ngày nào nhìn thấy cô cũng thấy tức muốn chết, đồ trà xanh giả tạo, buồn nôn quá đi!]
Sau đó, tôi tiếp tục tham gia đủ loại chương trình thực tế với những vai diễn tương tự, diễn xuất hết mình, tiền kiếm đầy túi.
Danh tiếng thì… thối đến xuyên cả lòng đất.
Các đạo diễn chương trình thực tế đều cảm thấy tôi vừa rẻ vừa dễ dùng.
Không phải sao, tôi vừa kết thúc kỳ nghỉ đưa bố mẹ đi nước ngoài chơi hết mười mấy vạn, lại có chương trình khác tìm đến.
Một chương trình tạp kỹ kinh dị, quay trong một tuần, thù lao bảy con số.
Vai diễn của tôi vẫn là một cô trà xanh yếu đuối, khóc lóc, chỉ biết làm phiền người khác – kiểu vai mà tôi quá quen thuộc.
Tôi không chớp mắt mà đồng ý ngay.
Đạo diễn có một yêu cầu: bảo tôi mang theo một người.
Tôi lập tức nghĩ đến thanh mai trúc mã Phương Vọng Thư.
Phương Vọng Thư từ nhỏ đã là con nhà người ta chính hiệu: vừa cao vừa đẹp trai, tính tình ôn hòa, thành tích học tập luôn xuất sắc.
Năm kia cậu ấy thi đại học đứng nhất cả khối, thuận lợi vào ngôi trường hàng đầu.
Lúc tôi nói chuyện này với Phương Vọng Thư, ban đầu cậu ấy định từ chối.
Nhưng khi tôi nhắc đến thù lao, đối phương đổi ý ngay.
Phương Vọng Thư mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt nâu lấp lánh, lúm đồng tiền thoáng hiện:
“Thật không phải vì tiền đâu, chỉ là mình thích công việc này thôi."
Chương trình được quay trong một tòa lâu đài âm u, nghe nói đó từng là nơi ở của một phú thương thời Dân Quốc.
Không biết vì sao, chỉ sau nửa tháng chuyển vào, ông ta đã nổ s/úng gi.ết vợ ngay giữa đêm, cô con gái ba tuổi và vài người giúp việc sau đó cũng t.ự s.át.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ đó, những ai muốn dọn vào đều gặp phải những hiện tượng kỳ quái không thể giải thích bằng khoa học, thậm chí có chủ nhà bị dọa đến phát điên, ngày ngày lẩm bẩm linh tinh.
Kể từ ấy, lâu đài bị bỏ hoang.
Khi chúng tôi còn đang nghi ngờ nhìn tòa lâu đài trước mặt, đạo diễn liên tục cam đoan: "Không có ma quỷ gì đâu!"
Tôi lẩm bẩm: "Chỗ này nhìn thế nào cũng không giống nơi không có quỷ nhỉ?"
Nhưng mà, đã đến đây rồi, người sao có thể vì sợ mà bỏ qua tiền chứ.
Tôi đứng cạnh Phương Vọng Thư, khẽ mỉm cười với các khách mời:
"Chào các tiền bối, em là Mạc Phục Linh. Tuy nhát gan nhưng rất nỗ lực, mong được mọi người yêu quý."
Sự xuất hiện của tôi lập tức khiến bình luận dậy sóng:
[ Sao Mạc Phục Linh cứ bám dai như đỉa thế, đâu đâu cũng thấy cô ta!]
[ Đồ trà xanh c.h.ế.t tiệt, tôi thật muốn cầm dép tát thẳng vào mặt cô ta!]
[Tổ chương trình nghĩ gì mà mời cô ta, ngoài gây phiền phức ra cô ta biết làm gì nữa?]
[Người bên cạnh cô ta là ai thế, trông đẹp trai quá.]
Các khách mời khách sáo cười cười, sau đó chúng tôi tiến vào lâu đài.
Vừa bước vào, một cơn gió lạnh thổi qua, tôi xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà.
Cánh cửa phía sau phát ra một tiếng "két", rồi từ từ đóng lại.
Chúng tôi sẽ phải trải qua bảy ngày ở đây, giữa hàng loạt camera giám sát khắp nơi.
Đầu tiên là chọn phòng. Phòng ở phía nam ánh nắng tốt, tôi rất muốn ở đó.
Nhưng với tư cách là một "trà xanh" có tâm địa thiện lương, làm sao tôi có thể nói toạc ra được?
Đứng trước căn phòng yêu thích, tôi cố tỏ ra rộng lượng:
“Chúng tôi ở đâu cũng được, mọi người cứ chọn trước đi.”
Các khách mời khác nhìn thấu ý định của tôi, lần lượt chọn những căn phòng khác.
Cuối cùng chỉ còn hai nhóm chưa chọn: tôi với Phương Vọng Thư, cặp đôi Trần Niệm với Trần Gia Thụ.
Mục đích của tôi trong chương trình lần này chính là làm nền cho cặp đôi "Song Trần".
Họ là hai người hot nhất hiện nay, muốn tận dụng chương trình này để tăng thêm độ nổi tiếng.
Nhiệm vụ này phải để tôi ra tay.
Trần Niệm chỉ vào cánh cửa sau lưng tôi, nói:
“Chúng tôi muốn căn phòng này.”
“Thật sao?” Tôi tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Cô ấy khẳng định: “Đúng.”
“Được, vậy nhường lại cho hai người. Tôi với Vọng Thư ở căn còn lại, dù căn đó ánh nắng không tốt, nhưng không sao cả.”
Tôi nghiêng đầu, rơi một giọt nước mắt trước ống kính.
Giọt nước mắt này đã được luyện tập trước gương rất nhiều lần, tạo nên vẻ yếu đuối khiến người ta thương cảm.
[Buồn nôn quá…]
[Muốn ở thì nói thẳng đi, giả bộ rộng lượng làm gì, thật kinh tởm kiểu người này!]
[Song Trần của chúng tôi tuyệt vời quá, không để ý đến con trà xanh này!]
Trần Niệm và Trần Gia Thụ dường như cũng thấy buồn nôn, cô ấy liếc tôi một cái, cười khẩy:
“Thôi, nhường lại cho cô đó.”
Nói xong, cô dẫn Trần Gia Thụ vào căn phòng khác.
Tôi vui mừng lau nước mắt, lén nháy mắt với Phương Vọng Thư.
Hì hì, vừa hoàn thành nhiệm vụ của đạo diễn, vừa được căn phòng yêu thích.
Đôi bên cùng thắng!
[ Aaa, thật mong lâu đài này có ma, mang Mạc Phục Linh đi đi!]
[ Ban đầu thấy họ Phương kia cũng đẹp trai, đứng với Mạc Phục Linh lâu quá, giờ thấy cả hai đều kinh tởm.]
[ Ha ha. Song Trần của chúng tôi độ lượng, không thèm chấp với con trà xanh.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro