Chương 9
TẦN NINH
2025-03-19 14:18:06
Tôi hỏi ra nghi vấn chôn giấu trong lòng.
Dáng vẻ của Cố Thiệu, tôi nhìn thôi đã thấy mặt nóng bừng, tai đỏ ửng.
Lý Vân là người quen thói nhìn mặt mà bắt hình dong, đáng lẽ phải càng hài lòng mới đúng.
Sao cô ta lại ngoại tình chứ?
Cố Thiệu nói ra nguyên nhân.
Đêm tân hôn với Lý Vân, anh định cho hai người một khoảng thời gian tìm hiểu, nên đã chuyển đến phòng bố chồng, bị bố chồng đánh cho một trận.
Lý Vân còn chạy đến thêm dầu vào lửa, khiến Cố Thiệu bị bố chồng đánh càng đau hơn.
Đêm tân hôn, hai người đã nảy sinh hiềm khích.
Cố Thiệu liền bỏ ý định gần gũi Lý Vân.
Sau khi kết hôn, Cố Thiệu rèn sắt kiếm tiền.
Lý Vân nhàn rỗi không có việc gì làm, học chơi bài đánh bạc, không những thua rất nhiều tiền, mà còn học theo đám du côn hút thuốc uống rượu.
Sau này, lại còn lên giường với một tên du côn.
Cố Thiệu phát hiện, đánh gãy hai chân cô ta.
Cố Thiệu ngồi tù, Lý Vân ly hôn, hai người đường ai nấy đi.
Nghi vấn được giải tỏa, lòng tôi hết ghen.
Cố Thiệu nằm viện quan sát thêm hai ngày rồi xuất viện.
Bác sĩ liên tục nói đây là kỳ tích.
Kết quả thi đại học của tôi đã có.
Tôi thi đỗ một trường đại học nông nghiệp trong thành phố.
Sau khi tốt nghiệp, tôi được phân công về làm việc tại sở nông nghiệp.
Công việc của tôi vẫn là lai tạo ra những giống cây trồng mới, giúp bà con làm giàu.
Có kinh nghiệm của kiếp trước, kiếp này, tôi làm việc được hai năm, đã lai tạo ra được một giống ngô năng suất cao, chịu hạn tốt, chống đổ ngã.
Hiệu quả của công ty xây dựng quốc doanh bắt đầu đi xuống, các doanh nghiệp xây dựng tư nhân dần nổi lên.
Công ty của Cố Thiệu có tin tức cải tổ, tái cơ cấu.
Hai chúng tôi bàn bạc, Cố Thiệu tiếp quản công ty xây dựng quốc doanh nơi anh làm việc, đồng thời tiếp nhận tất cả công nhân và thiết bị.
Công nhân không còn lo thất nghiệp, càng thêm hăng hái làm việc.
Cố Thiệu làm tổng giám đốc.
Kiếp này, tôi vẫn chọn quê nhà làm nơi lai tạo giống cây trồng mới.
Ban ngày, ra đồng quan sát sự sinh trưởng của cây trồng, buổi tối, ở trong căn nhà cũ của mẹ.
Kinh tế khá giả, Cố Thiệu mua một chiếc xe máy hiệu Hạnh Phúc.
Chỉ cần tôi ở quê, anh sẽ lái xe máy đến ở cùng tôi.
Ở quê, tôi thường xuyên gặp Lý Vân.
Cô ta vẫn điên điên khùng khùng, mỗi ngày ôm gối gọi con.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cái gối đó vẫn là cái gối ban đầu cô ta ôm.
Gối đã bị thủng lỗ, thỉnh thoảng lại có vỏ kiều mạch rơi ra.
Tôn Thắng muốn giật cái gối vứt đi, Lý Vân không chịu.
Hai người thường xuyên vì cái gối mà đánh nhau.
Sau này, Tôn Thắng không quản nữa, mặc kệ sống c.h.ế.t của cô ta.
Tôn Thắng thi đại học bảy năm liền, vẫn trượt, cả người càng trở nên trầm mặc, u uất.
Mợ tôi vì chữa bệnh cho Lý Vân mà khuynh gia bại sản, giờ đây, trong làng không dám vênh váo nữa.
Đột nhiên, một hôm, mẹ tôi lén nói với tôi, Lý Vân có thai.
Đây quả là một tin chấn động!
9
Tôi gặp Lý Vân trên núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bụng cô ta phẳng lì, nhưng cô ta lại ôm bụng, gặp ai cũng khoe chuyện mình có thai.
Còn đứa bé trong bụng là con ai, thì không ai biết chắc.
Cô ta chạy lung tung, bị tên du côn nào đó bắt nạt cũng có thể.
Nhưng Tôn Thắng lại nói đứa bé là con anh ta.
Tôn Thắng muốn "đổ vỏ", làm bố hờ, thái độ của anh ta với Lý Vân có phần thay đổi, thỉnh thoảng cả hai còn đi dạo cùng nhau.
Vì mang thai, bệnh của Lý Vân lại có chuyển biến tốt.
Cô ta có thể nhận ra một số người.
Một hôm, loa phát thanh của thôn phát tin tôi được bình chọn là phụ nữ ba đảm đang của thành phố, cô ta tỉnh lại!
Sự ghen tị đã khiến bệnh của cô ta khỏi hẳn như kỳ tích.
Lý Vân tỉnh lại trở thành cơn ác mộng của tôi.
Cô ta lén lút đến khu vực lai tạo giống của tôi, định nhổ hết cây non.
Vừa nhổ vừa hét lớn: "Dựa vào cái gì mà cô là phụ nữ ba đảm đang? Dựa vào cái gì mà Cố Thiệu đối xử tốt với cô? Cố Thiệu đáng lẽ phải là của tôi!"
Công nhân phát hiện sớm, cô ta chỉ mới nhổ được hơn mười cây.
Một năm mới lai tạo được một lứa, nếu bị nhổ hết, công sức cả năm của tôi đổ sông đổ biển.
Tôi báo cảnh sát.
Cảnh sát đến, đối với tình huống này của cô ta cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể bảo người giám hộ trông chừng cẩn thận hơn.
Dì tôi không có cách nào với Lý Vân.
Tôn Thắng vì đứa bé trong bụng cô ta nên không dám quản.
Tôi bị cái gia đình kỳ quặc này làm cho đau đầu.
Sự thỏa hiệp và bất lực của tôi khiến Lý Vân càng thêm quá đáng.
Một đêm tối trời, gió lớn.
Cô ta lại đốt đống cỏ khô của mẹ tôi.
Đống cỏ khô đó là để mẹ tôi sưởi ấm và nấu ăn.
Đống cỏ khô dự trữ cho cả năm bị Lý Vân đốt thành tro.
Mẹ tôi ngồi trong đống tro tàn khóc lớn.
Tôi cầm liềm lên định liều mạng với Lý Vân.
Cố Thiệu giữ tôi lại.
Anh nói mọi chuyện cứ để anh lo.
Sợ Lý Vân lại đến khu vực lai tạo giống phá hoại, tôi ở lại quê cả tháng trời, ngày nào cũng đến khu đó kiểm tra.
Hôm đó, Cố Thiệu cũng đến ở cùng tôi, thấy tôi buồn bã, anh ôm tôi an ủi.
Mặt trời lặn, hai chúng tôi men theo con đường nhỏ trong núi về nhà.
Cố Thiệu ngồi xổm xuống, "Phía trước khó đi, anh cõng em!"
Bao nhiêu năm, anh lớn tuổi hơn, có nhiều tiền hơn, chức vụ cao hơn, nhưng anh vẫn sẵn lòng cõng tôi đi, không quan tâm đến ánh mắt khác thường của người khác.
Mắt tôi cay cay, ngoan ngoãn leo lên lưng anh.
"Anh Thiệu..."
"Anh đây!"
"Anh Thiệu..."
"Anh đây!"
Kết hôn nhiều năm, tôi vẫn thích gọi anh là anh Thiệu.
Anh vẫn không chán mà đáp lại tôi.
Dáng vẻ của Cố Thiệu, tôi nhìn thôi đã thấy mặt nóng bừng, tai đỏ ửng.
Lý Vân là người quen thói nhìn mặt mà bắt hình dong, đáng lẽ phải càng hài lòng mới đúng.
Sao cô ta lại ngoại tình chứ?
Cố Thiệu nói ra nguyên nhân.
Đêm tân hôn với Lý Vân, anh định cho hai người một khoảng thời gian tìm hiểu, nên đã chuyển đến phòng bố chồng, bị bố chồng đánh cho một trận.
Lý Vân còn chạy đến thêm dầu vào lửa, khiến Cố Thiệu bị bố chồng đánh càng đau hơn.
Đêm tân hôn, hai người đã nảy sinh hiềm khích.
Cố Thiệu liền bỏ ý định gần gũi Lý Vân.
Sau khi kết hôn, Cố Thiệu rèn sắt kiếm tiền.
Lý Vân nhàn rỗi không có việc gì làm, học chơi bài đánh bạc, không những thua rất nhiều tiền, mà còn học theo đám du côn hút thuốc uống rượu.
Sau này, lại còn lên giường với một tên du côn.
Cố Thiệu phát hiện, đánh gãy hai chân cô ta.
Cố Thiệu ngồi tù, Lý Vân ly hôn, hai người đường ai nấy đi.
Nghi vấn được giải tỏa, lòng tôi hết ghen.
Cố Thiệu nằm viện quan sát thêm hai ngày rồi xuất viện.
Bác sĩ liên tục nói đây là kỳ tích.
Kết quả thi đại học của tôi đã có.
Tôi thi đỗ một trường đại học nông nghiệp trong thành phố.
Sau khi tốt nghiệp, tôi được phân công về làm việc tại sở nông nghiệp.
Công việc của tôi vẫn là lai tạo ra những giống cây trồng mới, giúp bà con làm giàu.
Có kinh nghiệm của kiếp trước, kiếp này, tôi làm việc được hai năm, đã lai tạo ra được một giống ngô năng suất cao, chịu hạn tốt, chống đổ ngã.
Hiệu quả của công ty xây dựng quốc doanh bắt đầu đi xuống, các doanh nghiệp xây dựng tư nhân dần nổi lên.
Công ty của Cố Thiệu có tin tức cải tổ, tái cơ cấu.
Hai chúng tôi bàn bạc, Cố Thiệu tiếp quản công ty xây dựng quốc doanh nơi anh làm việc, đồng thời tiếp nhận tất cả công nhân và thiết bị.
Công nhân không còn lo thất nghiệp, càng thêm hăng hái làm việc.
Cố Thiệu làm tổng giám đốc.
Kiếp này, tôi vẫn chọn quê nhà làm nơi lai tạo giống cây trồng mới.
Ban ngày, ra đồng quan sát sự sinh trưởng của cây trồng, buổi tối, ở trong căn nhà cũ của mẹ.
Kinh tế khá giả, Cố Thiệu mua một chiếc xe máy hiệu Hạnh Phúc.
Chỉ cần tôi ở quê, anh sẽ lái xe máy đến ở cùng tôi.
Ở quê, tôi thường xuyên gặp Lý Vân.
Cô ta vẫn điên điên khùng khùng, mỗi ngày ôm gối gọi con.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cái gối đó vẫn là cái gối ban đầu cô ta ôm.
Gối đã bị thủng lỗ, thỉnh thoảng lại có vỏ kiều mạch rơi ra.
Tôn Thắng muốn giật cái gối vứt đi, Lý Vân không chịu.
Hai người thường xuyên vì cái gối mà đánh nhau.
Sau này, Tôn Thắng không quản nữa, mặc kệ sống c.h.ế.t của cô ta.
Tôn Thắng thi đại học bảy năm liền, vẫn trượt, cả người càng trở nên trầm mặc, u uất.
Mợ tôi vì chữa bệnh cho Lý Vân mà khuynh gia bại sản, giờ đây, trong làng không dám vênh váo nữa.
Đột nhiên, một hôm, mẹ tôi lén nói với tôi, Lý Vân có thai.
Đây quả là một tin chấn động!
9
Tôi gặp Lý Vân trên núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bụng cô ta phẳng lì, nhưng cô ta lại ôm bụng, gặp ai cũng khoe chuyện mình có thai.
Còn đứa bé trong bụng là con ai, thì không ai biết chắc.
Cô ta chạy lung tung, bị tên du côn nào đó bắt nạt cũng có thể.
Nhưng Tôn Thắng lại nói đứa bé là con anh ta.
Tôn Thắng muốn "đổ vỏ", làm bố hờ, thái độ của anh ta với Lý Vân có phần thay đổi, thỉnh thoảng cả hai còn đi dạo cùng nhau.
Vì mang thai, bệnh của Lý Vân lại có chuyển biến tốt.
Cô ta có thể nhận ra một số người.
Một hôm, loa phát thanh của thôn phát tin tôi được bình chọn là phụ nữ ba đảm đang của thành phố, cô ta tỉnh lại!
Sự ghen tị đã khiến bệnh của cô ta khỏi hẳn như kỳ tích.
Lý Vân tỉnh lại trở thành cơn ác mộng của tôi.
Cô ta lén lút đến khu vực lai tạo giống của tôi, định nhổ hết cây non.
Vừa nhổ vừa hét lớn: "Dựa vào cái gì mà cô là phụ nữ ba đảm đang? Dựa vào cái gì mà Cố Thiệu đối xử tốt với cô? Cố Thiệu đáng lẽ phải là của tôi!"
Công nhân phát hiện sớm, cô ta chỉ mới nhổ được hơn mười cây.
Một năm mới lai tạo được một lứa, nếu bị nhổ hết, công sức cả năm của tôi đổ sông đổ biển.
Tôi báo cảnh sát.
Cảnh sát đến, đối với tình huống này của cô ta cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể bảo người giám hộ trông chừng cẩn thận hơn.
Dì tôi không có cách nào với Lý Vân.
Tôn Thắng vì đứa bé trong bụng cô ta nên không dám quản.
Tôi bị cái gia đình kỳ quặc này làm cho đau đầu.
Sự thỏa hiệp và bất lực của tôi khiến Lý Vân càng thêm quá đáng.
Một đêm tối trời, gió lớn.
Cô ta lại đốt đống cỏ khô của mẹ tôi.
Đống cỏ khô đó là để mẹ tôi sưởi ấm và nấu ăn.
Đống cỏ khô dự trữ cho cả năm bị Lý Vân đốt thành tro.
Mẹ tôi ngồi trong đống tro tàn khóc lớn.
Tôi cầm liềm lên định liều mạng với Lý Vân.
Cố Thiệu giữ tôi lại.
Anh nói mọi chuyện cứ để anh lo.
Sợ Lý Vân lại đến khu vực lai tạo giống phá hoại, tôi ở lại quê cả tháng trời, ngày nào cũng đến khu đó kiểm tra.
Hôm đó, Cố Thiệu cũng đến ở cùng tôi, thấy tôi buồn bã, anh ôm tôi an ủi.
Mặt trời lặn, hai chúng tôi men theo con đường nhỏ trong núi về nhà.
Cố Thiệu ngồi xổm xuống, "Phía trước khó đi, anh cõng em!"
Bao nhiêu năm, anh lớn tuổi hơn, có nhiều tiền hơn, chức vụ cao hơn, nhưng anh vẫn sẵn lòng cõng tôi đi, không quan tâm đến ánh mắt khác thường của người khác.
Mắt tôi cay cay, ngoan ngoãn leo lên lưng anh.
"Anh Thiệu..."
"Anh đây!"
"Anh Thiệu..."
"Anh đây!"
Kết hôn nhiều năm, tôi vẫn thích gọi anh là anh Thiệu.
Anh vẫn không chán mà đáp lại tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro