Chương 8
Ninh Ngô
2025-03-05 06:17:01
Ngay lập tức, đủ loại ánh mắt kỳ quái đổ dồn về phía tôi.
Tiếng thì thầm bàn tán vang lên không ngớt.
Quý Tiêu Tiêu đắc ý liếc nhìn tôi, cố tình lớn giọng:
“Tân Nhiên, cậu nói xem có đúng không?”
Tôi trợn mắt, xoay người để lộ gương mặt lạnh lùng của giáo viên chủ nhiệm phía sau.
“Thầy ơi, thầy thấy thế nào ạ?”
Giáo viên chủ nhiệm hung hăng trừng mắt nhìn Quý Tiêu Tiêu—kẻ khơi mào chuyện này—rồi nghiêm khắc quát:
“Quý Tiêu Tiêu, lớp học là nơi để học tập. Nếu em không muốn học thì cút ra ngoài cho tôi!”
Sắc mặt Quý Tiêu Tiêu lúc xanh lúc trắng.
Cả lớp đều biết cô ta là con nuôi của cổ đông trường, nên khi thấy giáo viên chủ nhiệm—người bình thường luôn mắt nhắm mắt mở trước những trò bắt nạt của cô ta—nay lại thẳng thừng mắng mỏ như vậy, ai nấy đều sửng sốt.
Tôi bước về chỗ ngồi với tâm trạng vui vẻ, đặt cặp xuống.
Bạn cùng bàn và người ngồi phía trước thấy tay tôi không tiện, liền quay lại giúp tôi dọn đống đề thi chất như núi trên bàn.
Bạn cùng bàn nhỏ giọng nhắc nhở:
“Tân Nhiên, cậu cẩn thận đấy, Quý Tiêu Tiêu đang trừng cậu kìa.”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Quý Tiêu Tiêu đang nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhấc chiếc cốc trên bàn, làm động tác cụng ly về phía cô ta.
Dùng khẩu hình miệng hỏi:
“Ngon không?”
Chắc là không ngon, vì Quý Tiêu Tiêu lập tức phun ra.
15
Quý Tiêu Tiêu nôn thốc nôn tháo ngay trong lớp học.
Giáo viên chủ nhiệm buộc phải tạm ngừng bài giảng, gọi hai học sinh đưa cô ta xuống phòng y tế, sau đó trước mặt cả lớp gọi điện cho bà Ngụy.
Nhưng bà Ngụy rất bận, nên cuộc gọi được chuyển sang thư ký.
Quý Tiêu Tiêu nằm ở phòng y tế suốt đến lúc tan học, vẫn không có ai đến thăm.
Người anh trai nuôi và mẹ nuôi trước đây luôn cưng chiều, nâng niu cô ta như trân bảo, chỉ cần có động tĩnh là lập tức lao đến bảo vệ, dường như chỉ sau một đêm đã bốc hơi khỏi thế gian.
Cả lớp tất nhiên bàn tán xôn xao về chuyện này.
Tôi thản nhiên uống nước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ những dấu hiệu gần đây, có thể thấy sự kiên nhẫn của bà Ngụy đối với cô con gái nuôi chuyên gây rắc rối này cũng đã sắp cạn kiệt.
Dù sao thì hôm đó trong phòng hiệu trưởng, Ngụy Thịnh và Quý Tiêu Tiêu đã ngang nhiên ôm nhau trước mặt bao người.
Chỉ cần không phải kẻ mù thì ai cũng nhìn ra được tình cảm giữa hai người họ đã vượt xa mức tình thân anh em bình thường.
Bà Ngụy coi Ngụy Thịnh còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, bà ta sẽ không bao giờ cho phép con trai mình bị gán tiếng loạn luân.
Dù trên danh nghĩa không có quan hệ huyết thống cũng vậy.
Nhưng những người không rõ nội tình sẽ không nghĩ sâu xa đến thế, họ chỉ cảm thấy rằng Quý Tiêu Tiêu đã thất sủng.
Tôi cầm phiếu đăng ký cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh từ văn phòng giáo viên trở về, liền thấy nhóm nữ sinh trước đó còn cùng Quý Tiêu Tiêu tám chuyện đang tụ tập ở cửa sau xì xào bàn tán.
“...Vậy nên, Quý Tiêu Tiêu thực sự có quan hệ nam nữ mờ ám với anh trai nuôi của mình sao?”
“Chắc chắn là thật đó! Nếu không thì tại sao bình thường, hễ có cô gái nào đến gần Ngụy Thịnh một chút là lại bị cô ta giở trò?”
Cô gái dẫn đầu thoa một lớp son bóng lấp lánh trên môi, đảo mắt nhìn quanh xác nhận Quý Tiêu Tiêu không có trong lớp, lập tức hớn hở nói:
“Các cậu có biết không? Tôi nghe dì cả của tôi nói, Quý Tiêu Tiêu sắp phải ngồi tù rồi!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hả? Vì sao chứ?”
Những cô gái vây quanh cô ta kinh ngạc thốt lên, nhao nhao giục cô kể tiếp.
“Chẳng phải Quý Tiêu Tiêu đã đánh gãy tay Tân Nhiên sao? Tân Nhiên báo cảnh sát rồi. Sau đó chuyện cô ta dan díu với anh trai nuôi bị ông Ngụy phát hiện. Trước giờ, cô ta vênh váo trong trường chẳng phải nhờ có mẹ nuôi chống lưng sao? Nhưng lần này mẹ cô ta không thèm lo cho nữa, thế là cảnh sát điều tra ra hàng đống chuyện xấu của cô ta…”
Cô ta hạ thấp giọng, thần bí nói:
“Các cậu còn nhớ Kiều Bình Bình lớp 4 năm ngoái suýt nữa nhảy lầu không? Chính là bị Quý Tiêu Tiêu sai người cưỡng ép nên mới tuyệt vọng đến mức đó. Dì cả tôi làm ở đồn cảnh sát, bà ấy nói lần này Quý Tiêu Tiêu chắc chắn phải ngồi tù, ngay cả Luật Bảo vệ Vị thành niên cũng không giúp được cô ta.”
“Các cậu đang nói linh tinh cái gì đó?”
Quý Tiêu Tiêu vừa bước vào cửa lớp đã hét lên một tiếng, lập tức xông tới tát thẳng vào mặt cô gái kia.
Cô gái bị đánh đến ngơ ngác, ôm mặt đầy kinh ngạc chỉ vào Quý Tiêu Tiêu:
“Cậu dựa vào cái gì mà đánh người?”
Những cô gái còn lại thấy vậy cũng hùa theo trách móc.
“Đúng vậy! Chính cậu làm chuyện xấu, không cho người ta nói sao?”
“Quý Tiêu Tiêu, cậu ác độc quá rồi đấy!”
“Cậu tưởng mình là nhân vật lớn lắm sao?”
“Đúng vậy, cậu là cái thá gì chứ?”
Một nhóm nữ sinh ríu rít công kích Quý Tiêu Tiêu, cô ta đứng nguyên tại chỗ, tức giận đến phát run, nhưng lại không thể phản bác.
Cô ta lao lên định đánh nhau với bọn họ, nhưng đơn độc khó mà chống lại cả đám. Chẳng mấy chốc, Quý Tiêu Tiêu đã bị những cô gái kia túm tóc, lôi xềnh xệch về phía nhà vệ sinh nữ.
Tiếng thì thầm bàn tán vang lên không ngớt.
Quý Tiêu Tiêu đắc ý liếc nhìn tôi, cố tình lớn giọng:
“Tân Nhiên, cậu nói xem có đúng không?”
Tôi trợn mắt, xoay người để lộ gương mặt lạnh lùng của giáo viên chủ nhiệm phía sau.
“Thầy ơi, thầy thấy thế nào ạ?”
Giáo viên chủ nhiệm hung hăng trừng mắt nhìn Quý Tiêu Tiêu—kẻ khơi mào chuyện này—rồi nghiêm khắc quát:
“Quý Tiêu Tiêu, lớp học là nơi để học tập. Nếu em không muốn học thì cút ra ngoài cho tôi!”
Sắc mặt Quý Tiêu Tiêu lúc xanh lúc trắng.
Cả lớp đều biết cô ta là con nuôi của cổ đông trường, nên khi thấy giáo viên chủ nhiệm—người bình thường luôn mắt nhắm mắt mở trước những trò bắt nạt của cô ta—nay lại thẳng thừng mắng mỏ như vậy, ai nấy đều sửng sốt.
Tôi bước về chỗ ngồi với tâm trạng vui vẻ, đặt cặp xuống.
Bạn cùng bàn và người ngồi phía trước thấy tay tôi không tiện, liền quay lại giúp tôi dọn đống đề thi chất như núi trên bàn.
Bạn cùng bàn nhỏ giọng nhắc nhở:
“Tân Nhiên, cậu cẩn thận đấy, Quý Tiêu Tiêu đang trừng cậu kìa.”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Quý Tiêu Tiêu đang nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhấc chiếc cốc trên bàn, làm động tác cụng ly về phía cô ta.
Dùng khẩu hình miệng hỏi:
“Ngon không?”
Chắc là không ngon, vì Quý Tiêu Tiêu lập tức phun ra.
15
Quý Tiêu Tiêu nôn thốc nôn tháo ngay trong lớp học.
Giáo viên chủ nhiệm buộc phải tạm ngừng bài giảng, gọi hai học sinh đưa cô ta xuống phòng y tế, sau đó trước mặt cả lớp gọi điện cho bà Ngụy.
Nhưng bà Ngụy rất bận, nên cuộc gọi được chuyển sang thư ký.
Quý Tiêu Tiêu nằm ở phòng y tế suốt đến lúc tan học, vẫn không có ai đến thăm.
Người anh trai nuôi và mẹ nuôi trước đây luôn cưng chiều, nâng niu cô ta như trân bảo, chỉ cần có động tĩnh là lập tức lao đến bảo vệ, dường như chỉ sau một đêm đã bốc hơi khỏi thế gian.
Cả lớp tất nhiên bàn tán xôn xao về chuyện này.
Tôi thản nhiên uống nước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ những dấu hiệu gần đây, có thể thấy sự kiên nhẫn của bà Ngụy đối với cô con gái nuôi chuyên gây rắc rối này cũng đã sắp cạn kiệt.
Dù sao thì hôm đó trong phòng hiệu trưởng, Ngụy Thịnh và Quý Tiêu Tiêu đã ngang nhiên ôm nhau trước mặt bao người.
Chỉ cần không phải kẻ mù thì ai cũng nhìn ra được tình cảm giữa hai người họ đã vượt xa mức tình thân anh em bình thường.
Bà Ngụy coi Ngụy Thịnh còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, bà ta sẽ không bao giờ cho phép con trai mình bị gán tiếng loạn luân.
Dù trên danh nghĩa không có quan hệ huyết thống cũng vậy.
Nhưng những người không rõ nội tình sẽ không nghĩ sâu xa đến thế, họ chỉ cảm thấy rằng Quý Tiêu Tiêu đã thất sủng.
Tôi cầm phiếu đăng ký cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh từ văn phòng giáo viên trở về, liền thấy nhóm nữ sinh trước đó còn cùng Quý Tiêu Tiêu tám chuyện đang tụ tập ở cửa sau xì xào bàn tán.
“...Vậy nên, Quý Tiêu Tiêu thực sự có quan hệ nam nữ mờ ám với anh trai nuôi của mình sao?”
“Chắc chắn là thật đó! Nếu không thì tại sao bình thường, hễ có cô gái nào đến gần Ngụy Thịnh một chút là lại bị cô ta giở trò?”
Cô gái dẫn đầu thoa một lớp son bóng lấp lánh trên môi, đảo mắt nhìn quanh xác nhận Quý Tiêu Tiêu không có trong lớp, lập tức hớn hở nói:
“Các cậu có biết không? Tôi nghe dì cả của tôi nói, Quý Tiêu Tiêu sắp phải ngồi tù rồi!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hả? Vì sao chứ?”
Những cô gái vây quanh cô ta kinh ngạc thốt lên, nhao nhao giục cô kể tiếp.
“Chẳng phải Quý Tiêu Tiêu đã đánh gãy tay Tân Nhiên sao? Tân Nhiên báo cảnh sát rồi. Sau đó chuyện cô ta dan díu với anh trai nuôi bị ông Ngụy phát hiện. Trước giờ, cô ta vênh váo trong trường chẳng phải nhờ có mẹ nuôi chống lưng sao? Nhưng lần này mẹ cô ta không thèm lo cho nữa, thế là cảnh sát điều tra ra hàng đống chuyện xấu của cô ta…”
Cô ta hạ thấp giọng, thần bí nói:
“Các cậu còn nhớ Kiều Bình Bình lớp 4 năm ngoái suýt nữa nhảy lầu không? Chính là bị Quý Tiêu Tiêu sai người cưỡng ép nên mới tuyệt vọng đến mức đó. Dì cả tôi làm ở đồn cảnh sát, bà ấy nói lần này Quý Tiêu Tiêu chắc chắn phải ngồi tù, ngay cả Luật Bảo vệ Vị thành niên cũng không giúp được cô ta.”
“Các cậu đang nói linh tinh cái gì đó?”
Quý Tiêu Tiêu vừa bước vào cửa lớp đã hét lên một tiếng, lập tức xông tới tát thẳng vào mặt cô gái kia.
Cô gái bị đánh đến ngơ ngác, ôm mặt đầy kinh ngạc chỉ vào Quý Tiêu Tiêu:
“Cậu dựa vào cái gì mà đánh người?”
Những cô gái còn lại thấy vậy cũng hùa theo trách móc.
“Đúng vậy! Chính cậu làm chuyện xấu, không cho người ta nói sao?”
“Quý Tiêu Tiêu, cậu ác độc quá rồi đấy!”
“Cậu tưởng mình là nhân vật lớn lắm sao?”
“Đúng vậy, cậu là cái thá gì chứ?”
Một nhóm nữ sinh ríu rít công kích Quý Tiêu Tiêu, cô ta đứng nguyên tại chỗ, tức giận đến phát run, nhưng lại không thể phản bác.
Cô ta lao lên định đánh nhau với bọn họ, nhưng đơn độc khó mà chống lại cả đám. Chẳng mấy chốc, Quý Tiêu Tiêu đã bị những cô gái kia túm tóc, lôi xềnh xệch về phía nhà vệ sinh nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro