Chương 7
Ninh Ngô
2025-03-05 06:17:01
13
“Cậu có ý gì đây?”
Tôi giả vờ không vui, cười lạnh một tiếng. “Tôi là trẻ mồ côi, chẳng lẽ cả nhà tôi cũng phải là trẻ mồ côi hết chắc?”
Ngụy Thịnh há miệng định nói gì đó, nhưng lại câm nín, cả gương mặt đỏ bừng như gan lợn.
Tôi đúng là chẳng có cậu hai nào cả.
Cha mẹ tôi cũng giống tôi, không có thân thích trực hệ nào còn sống. Thế nên sau khi họ qua đời, tôi thậm chí chẳng tìm nổi một người giám hộ. Đây cũng là một trong những lý do khiến kiếp trước tôi bị nhà họ Ngụy thao túng không chút kiêng dè.
Tôi biết điều này.
Ngụy Thịnh, kẻ đã sống lại, tất nhiên cũng biết.
Nhưng vào thời điểm hiện tại: “Ngụy Thịnh” này tuyệt đối không có lý do gì để biết cả.
Vì vậy, dù hắn biết tất cả, hắn cũng chỉ có thể câm lặng, chẳng thể nói được điều gì.
Thẩm Khước ở bên cạnh phối hợp cực kỳ ăn ý, tận tình phụ họa.
“Đúng thế! Ngay cả ăn mày dưới gầm cầu cũng còn có ba đời họ hàng thân thích, sao tôi lại không thể là cậu hai của Tân Nhiên?”
“Có thể nói điều gì tốt đẹp hơn không?”
“Lại còn không tin nữa à? Hứ, cậu tin hay không thì liên quan gì đến chúng tôi? Ai hỏi cậu thế?”
“À, tôi hiểu rồi! Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, chắc trong nhà chẳng có bao nhiêu người thân, nên không biết cậu hai là cái gì chứ gì?”
“Hay là tôi cho cậu mượn hai đồng đi? Cậu ra quán tạp hóa đầu ngõ, ngồi lên mấy cái xe điện đồ chơi lắc lư một chút cho thông minh ra, rồi hẵng quay lại nói chuyện tiếp?”
Tôi bật cười “phụt” một tiếng.
Thẩm Khước thật sự rất biết cách chọc tức người khác.
Ít nhất thì Ngụy Thịnh đã bị chọc tức đến mức không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
Sau khi tôi bật cười, hắn lại càng điên tiết hơn.
Hắn trừng mắt đỏ hoe nhìn tôi, gằn từng chữ: “Tân Nhiên, mẹ tôi tài trợ cho cô đi học, có ơn với cô, vậy mà cô lại đứng nhìn gã đàn ông ngoài đường này chèn ép tôi sao?”
Tôi bật cười.
Chỉ vậy thôi mà chịu không nổi à?
“Ngụy Thịnh, trước đây anh chưa từng giúp tôi lấy lại công bằng dù chỉ một lần.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
— Em gái anh bắt nạt tôi.
— Mẹ anh thao túng tâm lý tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
— Anh biết rõ cả hai chúng ta đều không muốn cuộc hôn nhân này, nhưng anh cũng thừa hiểu bản thân chỉ là một kẻ vô dụng. Chỉ khi dựa vào tôi, anh mới có thể duy trì cái danh tổng tài của Ngụy thị.
— Một mặt anh kiên quyết không chịu ly hôn, một mặt lại tỏ vẻ mình phải chịu nỗi ấm ức lớn lao, không ngừng tìm cách đè bẹp và sỉ nhục tôi.
Cuộc đời tôi là địa ngục, thiên phú của tôi trở thành gông xiềng, còn nỗi khổ của tôi chẳng đáng một xu.
Vậy nên, giờ đến lượt anh rồi.
Mắt Ngụy Thịnh dần đỏ hoe. Hắn khẽ hỏi: “Vậy ra... em đang trả thù tôi sao, Tân Nhiên?”
“Đã biết rồi thì cút xa ra một chút.”
“Đúng là mẹ anh đã tài trợ cho tôi, bà ấy có ơn với tôi.”
“Nhưng em gái anh đánh gãy tay tôi, tôi cũng đâu có đòi bồi thường, đúng không? Chẳng lẽ vậy vẫn chưa đủ sao?”
Tôi bước vào phòng, lấy ra một xấp tiền đã chuẩn bị sẵn—mười ba ngàn tệ.
“Bà Ngụy đã tài trợ tôi ba năm học, hai năm học phí, mỗi năm một ngàn tiền trợ cấp. Tất cả đều ở đây, anh cầm lấy đi.”
“Từ giờ trở đi, tôi không còn nợ nhà các người bất cứ thứ gì nữa.”
“Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh thêm lần nào nữa, Ngụy Thịnh.”
14
Sau khi nghỉ ngơi thêm hơn nửa tháng và viết nốt hai bài hướng dẫn còn lại cho Thẩm Khước, tôi quay lại trường học.
Trong khoảng thời gian đó, tôi đã đến bệnh viện thay băng bó hai lần.
Bác sĩ nói tay tôi hồi phục rất tốt, chỉ cần chăm sóc cẩn thận, trong vòng một năm không mang vật nặng, sau này sẽ không để lại di chứng gì.
Quý Tiêu Tiêu vẫn tiếp tục đi học.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên—vụ án vẫn đang trong quá trình công tố, bà Ngụy chắc chắn đã giúp cô ta làm thủ tục bảo lãnh tại ngoại.
Nhưng chỗ ngồi của Ngụy Thịnh thì trống trơn.
Lúc tôi bước vào lớp, căn phòng vốn đang náo nhiệt bỗng yên lặng trong chốc lát.
Quý Tiêu Tiêu đang thì thầm to nhỏ với mấy nữ sinh khác, vừa thấy tôi bước vào, cô ta liền cố ý nâng cao giọng:
“…Anh trai tớ tận mắt nhìn thấy đấy, Tân Nhiên bước xuống từ xe của một gã đàn ông xa lạ!”
“Trời ạ, thật sao?”
“Chứ còn gì nữa! Tân Nhiên đúng là như vậy mà!”
“Không ngờ luôn đấy, học giỏi như thế, vậy mà đời tư lại bê bối đến vậy…”
“Đúng đúng, thật kinh tởm.”
Giọng của Quý Tiêu Tiêu không hề nhỏ, cả lớp gần như đều nghe thấy.
“Cậu có ý gì đây?”
Tôi giả vờ không vui, cười lạnh một tiếng. “Tôi là trẻ mồ côi, chẳng lẽ cả nhà tôi cũng phải là trẻ mồ côi hết chắc?”
Ngụy Thịnh há miệng định nói gì đó, nhưng lại câm nín, cả gương mặt đỏ bừng như gan lợn.
Tôi đúng là chẳng có cậu hai nào cả.
Cha mẹ tôi cũng giống tôi, không có thân thích trực hệ nào còn sống. Thế nên sau khi họ qua đời, tôi thậm chí chẳng tìm nổi một người giám hộ. Đây cũng là một trong những lý do khiến kiếp trước tôi bị nhà họ Ngụy thao túng không chút kiêng dè.
Tôi biết điều này.
Ngụy Thịnh, kẻ đã sống lại, tất nhiên cũng biết.
Nhưng vào thời điểm hiện tại: “Ngụy Thịnh” này tuyệt đối không có lý do gì để biết cả.
Vì vậy, dù hắn biết tất cả, hắn cũng chỉ có thể câm lặng, chẳng thể nói được điều gì.
Thẩm Khước ở bên cạnh phối hợp cực kỳ ăn ý, tận tình phụ họa.
“Đúng thế! Ngay cả ăn mày dưới gầm cầu cũng còn có ba đời họ hàng thân thích, sao tôi lại không thể là cậu hai của Tân Nhiên?”
“Có thể nói điều gì tốt đẹp hơn không?”
“Lại còn không tin nữa à? Hứ, cậu tin hay không thì liên quan gì đến chúng tôi? Ai hỏi cậu thế?”
“À, tôi hiểu rồi! Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, chắc trong nhà chẳng có bao nhiêu người thân, nên không biết cậu hai là cái gì chứ gì?”
“Hay là tôi cho cậu mượn hai đồng đi? Cậu ra quán tạp hóa đầu ngõ, ngồi lên mấy cái xe điện đồ chơi lắc lư một chút cho thông minh ra, rồi hẵng quay lại nói chuyện tiếp?”
Tôi bật cười “phụt” một tiếng.
Thẩm Khước thật sự rất biết cách chọc tức người khác.
Ít nhất thì Ngụy Thịnh đã bị chọc tức đến mức không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
Sau khi tôi bật cười, hắn lại càng điên tiết hơn.
Hắn trừng mắt đỏ hoe nhìn tôi, gằn từng chữ: “Tân Nhiên, mẹ tôi tài trợ cho cô đi học, có ơn với cô, vậy mà cô lại đứng nhìn gã đàn ông ngoài đường này chèn ép tôi sao?”
Tôi bật cười.
Chỉ vậy thôi mà chịu không nổi à?
“Ngụy Thịnh, trước đây anh chưa từng giúp tôi lấy lại công bằng dù chỉ một lần.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
— Em gái anh bắt nạt tôi.
— Mẹ anh thao túng tâm lý tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
— Anh biết rõ cả hai chúng ta đều không muốn cuộc hôn nhân này, nhưng anh cũng thừa hiểu bản thân chỉ là một kẻ vô dụng. Chỉ khi dựa vào tôi, anh mới có thể duy trì cái danh tổng tài của Ngụy thị.
— Một mặt anh kiên quyết không chịu ly hôn, một mặt lại tỏ vẻ mình phải chịu nỗi ấm ức lớn lao, không ngừng tìm cách đè bẹp và sỉ nhục tôi.
Cuộc đời tôi là địa ngục, thiên phú của tôi trở thành gông xiềng, còn nỗi khổ của tôi chẳng đáng một xu.
Vậy nên, giờ đến lượt anh rồi.
Mắt Ngụy Thịnh dần đỏ hoe. Hắn khẽ hỏi: “Vậy ra... em đang trả thù tôi sao, Tân Nhiên?”
“Đã biết rồi thì cút xa ra một chút.”
“Đúng là mẹ anh đã tài trợ cho tôi, bà ấy có ơn với tôi.”
“Nhưng em gái anh đánh gãy tay tôi, tôi cũng đâu có đòi bồi thường, đúng không? Chẳng lẽ vậy vẫn chưa đủ sao?”
Tôi bước vào phòng, lấy ra một xấp tiền đã chuẩn bị sẵn—mười ba ngàn tệ.
“Bà Ngụy đã tài trợ tôi ba năm học, hai năm học phí, mỗi năm một ngàn tiền trợ cấp. Tất cả đều ở đây, anh cầm lấy đi.”
“Từ giờ trở đi, tôi không còn nợ nhà các người bất cứ thứ gì nữa.”
“Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh thêm lần nào nữa, Ngụy Thịnh.”
14
Sau khi nghỉ ngơi thêm hơn nửa tháng và viết nốt hai bài hướng dẫn còn lại cho Thẩm Khước, tôi quay lại trường học.
Trong khoảng thời gian đó, tôi đã đến bệnh viện thay băng bó hai lần.
Bác sĩ nói tay tôi hồi phục rất tốt, chỉ cần chăm sóc cẩn thận, trong vòng một năm không mang vật nặng, sau này sẽ không để lại di chứng gì.
Quý Tiêu Tiêu vẫn tiếp tục đi học.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên—vụ án vẫn đang trong quá trình công tố, bà Ngụy chắc chắn đã giúp cô ta làm thủ tục bảo lãnh tại ngoại.
Nhưng chỗ ngồi của Ngụy Thịnh thì trống trơn.
Lúc tôi bước vào lớp, căn phòng vốn đang náo nhiệt bỗng yên lặng trong chốc lát.
Quý Tiêu Tiêu đang thì thầm to nhỏ với mấy nữ sinh khác, vừa thấy tôi bước vào, cô ta liền cố ý nâng cao giọng:
“…Anh trai tớ tận mắt nhìn thấy đấy, Tân Nhiên bước xuống từ xe của một gã đàn ông xa lạ!”
“Trời ạ, thật sao?”
“Chứ còn gì nữa! Tân Nhiên đúng là như vậy mà!”
“Không ngờ luôn đấy, học giỏi như thế, vậy mà đời tư lại bê bối đến vậy…”
“Đúng đúng, thật kinh tởm.”
Giọng của Quý Tiêu Tiêu không hề nhỏ, cả lớp gần như đều nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro