Chương 5
Ninh Ngô
2025-03-05 06:17:01
09
“Lão Bạch!”
Xác nhận rằng tôi không phải đang nói đùa, Thẩm Khước quay đầu, hét lớn ra ngoài.
Một gã béo tròn như Phật Di Lặc cười tít mắt lăn vào: “Gì vậy lão Thẩm?”
Thẩm Khước ném chiếc USB cho hắn: “Cài vào thử xem.”
“Không đùa chứ? Con bé này còn chưa đủ tuổi vị thành niên đâu, thật sự định chữa ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống à...”
Gã béo lầm bầm, nhưng bị cả tôi và Thẩm Khước lườm một cái sắc lẹm, đành im re ôm USB rời đi.
Mười phút sau, hắn lại lao vào như một cơn gió, mặt đỏ bừng phấn khích:
“Được rồi! Lão Thẩm! Thành công rồi! Thời gian triển khai nội bộ bây giờ chỉ còn tám phút thôi! Hahahaha! Thành công rồi!”
Hắn túm lấy Thẩm Khước từ trên ghế, kéo anh ta đứng dậy, vừa nhảy vừa cười như một thằng điên trong phòng.
Thẩm Khước như gặp quỷ, cứng đờ quay sang nhìn tôi: “Còn vấn đề tương thích đa nền tảng thì sao?”
“Không có vấn đề gì, Windows, Linux và MacOS đều có thể chạy bình thường. Với tốc độ này, chỉ cần ba tháng nữa, chúng ta có thể mở họp báo ra mắt sản phẩm rồi! Hahaha!”
“Ba tháng quá chậm.”
Vì tiết kiệm tiền nên tôi không ăn sáng, giờ đang ngồi trên ghế gặm bánh mì kem mà Thẩm Khước đưa cho. Nghe vậy, tôi chợt nhớ ra công cụ tìm kiếm đã đè bẹp cả đời Thẩm Khước dường như cũng ra mắt sau ba tháng. Điều này khiến tôi không yên tâm lắm.
“Nếu có thể, tốt nhất là tổ chức họp báo trong vòng hai tháng. Trước tiên cứ vẽ bánh vẽ ra ngoài đã, còn các chi tiết có thể cập nhật vá lỗi sau. Quan trọng nhất bây giờ là giành thị trường trước.”
Nuốt miếng bánh, tôi bổ sung thêm:
“Nếu thiếu nhân lực, tôi có thể giúp.”
Gã béo nghe vậy lập tức cười tươi như hoa:
“Em gái à, chỉ cần em nói câu này là anh yên tâm rồi! Em bảo làm sao thì cứ làm thế, anh tuyệt đối không có ý kiến!”
Thẩm Khước vẫn giữ được chút lý trí, anh ta đẩy gã béo sang một bên, mặt nghiêm túc:
“Em vẫn chưa nói điều kiện của mình.”
Tôi chậm rãi giơ một bàn tay lên.
“Năm mươi vạn?” Gã béo thăm dò.
Tôi lắc đầu.
“Năm trăm vạn? Năm nghìn vạn?”
Tôi vẫn tiếp tục lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không lẽ là năm trăm triệu?”
Gã béo quay sang nhìn Thẩm Khước cầu cứu.
Thẩm Khước gật đầu, mặt cũng đầy căng thẳng:
“Năm trăm triệu thì sau khi phần mềm ra mắt cũng không phải là không thể, nhưng bây giờ thì chắc chắn không có...”
?
Hai người này có vấn đề à?
“Năm nghìn.”
Tôi mặt không cảm xúc, vẫn giữ phong thái đại lão, lạnh nhạt nhìn xuống họ:
“Tiền mặt. Mau lên, tôi phải đóng học phí.”
10
Thẩm Khước chuyển cho tôi năm vạn.
Sau khi biết hoàn cảnh gia đình của tôi, anh ta dẫn tôi đến ngân hàng mở một sổ tiết kiệm mới, gửi tiền vào đó, rồi rút ra một vạn năm tiền mặt đưa cho tôi.
Khu tôi thuê trọ ở là vùng tạp nham trong thành phố, người đủ mọi loại đều có. Thẩm Khước kiên quyết không để một cô bé vị thành niên tay tật lại ôm một số tiền lớn như vậy tự bắt xe về. Anh ta nhất định phải tự lái xe đưa tôi về tận nhà.
Khi chiếc Faraday đỏ chóe đỗ lại ngoài con hẻm nhỏ trước nhà tôi, cả khu trọ lập tức xôn xao.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nhiên Nhiên à, đây là ai thế?”
Bà chủ trọ Lưu, một bà lão hói đầu, mắt híp như hạt đậu xanh, kéo một cái ghế nhỏ ra ngồi trước cửa phơi nắng. Đôi mắt bà sáng rực, không ngừng đảo qua đảo lại giữa tôi và Thẩm Khước với đầy vẻ nghi ngờ.
“Cậu hai của cháu. Đi công tác ngang qua đây, tiện thể ghé thăm cháu.”
Tôi thuận miệng bịa chuyện, tay rất tự nhiên nhét túi trứng gà giảm giá mua trên đường vào tay Thẩm Khước.
Thẩm Khước cũng là dân biết diễn xuất, lập tức phối hợp, bắt đầu chia trứng cho hàng xóm xung quanh.
“Thầy giáo của Nhiên Nhiên gọi điện báo với tôi là cháu nó bị thương ở trường, tôi đi ngang qua đây nên ghé qua thăm một chút. Tiện thể mua ít đồ, không đáng là bao, cảm ơn mọi người đã chăm sóc cháu tôi.”
Bà Lưu cầm túi trứng gà, nghi ngờ trong lòng lập tức tiêu tan, nhưng vẫn chưa hết tò mò:
“Cậu hai có vẻ giàu có nhỉ? Ra ngoài công tác mà đi xe sang thế này cơ mà?”
“Ôi dào, xe của sếp tôi đấy. Tôi chỉ là tài xế thôi.” Thẩm Khước mặt không đổi sắc mà trả lời.
“Cậu hai, nhanh vào đặt đồ xuống rồi đi đi. Một lát sếp cậu họp xong còn cần cậu đến đón đấy.”
Thẩm Khước ừ một tiếng, mở cốp xe lấy ra hai thùng sữa, một túi rau, và một gói quà vặt lớn của nhãn hiệu Vương Vương.
Trên bao bì là hình một cậu bé bụ bẫm, mặc áo ba lỗ quần đùi, trông vui vẻ như đang đón Tết. Bất cứ ai có suy nghĩ lệch lạc cũng sẽ phải kiểm điểm lại sự đen tối của mình dưới ánh mắt to tròn của cậu ta.
Những người hóng chuyện thấy không có gì thú vị nữa, bèn chán nản tản đi.
“Lão Bạch!”
Xác nhận rằng tôi không phải đang nói đùa, Thẩm Khước quay đầu, hét lớn ra ngoài.
Một gã béo tròn như Phật Di Lặc cười tít mắt lăn vào: “Gì vậy lão Thẩm?”
Thẩm Khước ném chiếc USB cho hắn: “Cài vào thử xem.”
“Không đùa chứ? Con bé này còn chưa đủ tuổi vị thành niên đâu, thật sự định chữa ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống à...”
Gã béo lầm bầm, nhưng bị cả tôi và Thẩm Khước lườm một cái sắc lẹm, đành im re ôm USB rời đi.
Mười phút sau, hắn lại lao vào như một cơn gió, mặt đỏ bừng phấn khích:
“Được rồi! Lão Thẩm! Thành công rồi! Thời gian triển khai nội bộ bây giờ chỉ còn tám phút thôi! Hahahaha! Thành công rồi!”
Hắn túm lấy Thẩm Khước từ trên ghế, kéo anh ta đứng dậy, vừa nhảy vừa cười như một thằng điên trong phòng.
Thẩm Khước như gặp quỷ, cứng đờ quay sang nhìn tôi: “Còn vấn đề tương thích đa nền tảng thì sao?”
“Không có vấn đề gì, Windows, Linux và MacOS đều có thể chạy bình thường. Với tốc độ này, chỉ cần ba tháng nữa, chúng ta có thể mở họp báo ra mắt sản phẩm rồi! Hahaha!”
“Ba tháng quá chậm.”
Vì tiết kiệm tiền nên tôi không ăn sáng, giờ đang ngồi trên ghế gặm bánh mì kem mà Thẩm Khước đưa cho. Nghe vậy, tôi chợt nhớ ra công cụ tìm kiếm đã đè bẹp cả đời Thẩm Khước dường như cũng ra mắt sau ba tháng. Điều này khiến tôi không yên tâm lắm.
“Nếu có thể, tốt nhất là tổ chức họp báo trong vòng hai tháng. Trước tiên cứ vẽ bánh vẽ ra ngoài đã, còn các chi tiết có thể cập nhật vá lỗi sau. Quan trọng nhất bây giờ là giành thị trường trước.”
Nuốt miếng bánh, tôi bổ sung thêm:
“Nếu thiếu nhân lực, tôi có thể giúp.”
Gã béo nghe vậy lập tức cười tươi như hoa:
“Em gái à, chỉ cần em nói câu này là anh yên tâm rồi! Em bảo làm sao thì cứ làm thế, anh tuyệt đối không có ý kiến!”
Thẩm Khước vẫn giữ được chút lý trí, anh ta đẩy gã béo sang một bên, mặt nghiêm túc:
“Em vẫn chưa nói điều kiện của mình.”
Tôi chậm rãi giơ một bàn tay lên.
“Năm mươi vạn?” Gã béo thăm dò.
Tôi lắc đầu.
“Năm trăm vạn? Năm nghìn vạn?”
Tôi vẫn tiếp tục lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không lẽ là năm trăm triệu?”
Gã béo quay sang nhìn Thẩm Khước cầu cứu.
Thẩm Khước gật đầu, mặt cũng đầy căng thẳng:
“Năm trăm triệu thì sau khi phần mềm ra mắt cũng không phải là không thể, nhưng bây giờ thì chắc chắn không có...”
?
Hai người này có vấn đề à?
“Năm nghìn.”
Tôi mặt không cảm xúc, vẫn giữ phong thái đại lão, lạnh nhạt nhìn xuống họ:
“Tiền mặt. Mau lên, tôi phải đóng học phí.”
10
Thẩm Khước chuyển cho tôi năm vạn.
Sau khi biết hoàn cảnh gia đình của tôi, anh ta dẫn tôi đến ngân hàng mở một sổ tiết kiệm mới, gửi tiền vào đó, rồi rút ra một vạn năm tiền mặt đưa cho tôi.
Khu tôi thuê trọ ở là vùng tạp nham trong thành phố, người đủ mọi loại đều có. Thẩm Khước kiên quyết không để một cô bé vị thành niên tay tật lại ôm một số tiền lớn như vậy tự bắt xe về. Anh ta nhất định phải tự lái xe đưa tôi về tận nhà.
Khi chiếc Faraday đỏ chóe đỗ lại ngoài con hẻm nhỏ trước nhà tôi, cả khu trọ lập tức xôn xao.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nhiên Nhiên à, đây là ai thế?”
Bà chủ trọ Lưu, một bà lão hói đầu, mắt híp như hạt đậu xanh, kéo một cái ghế nhỏ ra ngồi trước cửa phơi nắng. Đôi mắt bà sáng rực, không ngừng đảo qua đảo lại giữa tôi và Thẩm Khước với đầy vẻ nghi ngờ.
“Cậu hai của cháu. Đi công tác ngang qua đây, tiện thể ghé thăm cháu.”
Tôi thuận miệng bịa chuyện, tay rất tự nhiên nhét túi trứng gà giảm giá mua trên đường vào tay Thẩm Khước.
Thẩm Khước cũng là dân biết diễn xuất, lập tức phối hợp, bắt đầu chia trứng cho hàng xóm xung quanh.
“Thầy giáo của Nhiên Nhiên gọi điện báo với tôi là cháu nó bị thương ở trường, tôi đi ngang qua đây nên ghé qua thăm một chút. Tiện thể mua ít đồ, không đáng là bao, cảm ơn mọi người đã chăm sóc cháu tôi.”
Bà Lưu cầm túi trứng gà, nghi ngờ trong lòng lập tức tiêu tan, nhưng vẫn chưa hết tò mò:
“Cậu hai có vẻ giàu có nhỉ? Ra ngoài công tác mà đi xe sang thế này cơ mà?”
“Ôi dào, xe của sếp tôi đấy. Tôi chỉ là tài xế thôi.” Thẩm Khước mặt không đổi sắc mà trả lời.
“Cậu hai, nhanh vào đặt đồ xuống rồi đi đi. Một lát sếp cậu họp xong còn cần cậu đến đón đấy.”
Thẩm Khước ừ một tiếng, mở cốp xe lấy ra hai thùng sữa, một túi rau, và một gói quà vặt lớn của nhãn hiệu Vương Vương.
Trên bao bì là hình một cậu bé bụ bẫm, mặc áo ba lỗ quần đùi, trông vui vẻ như đang đón Tết. Bất cứ ai có suy nghĩ lệch lạc cũng sẽ phải kiểm điểm lại sự đen tối của mình dưới ánh mắt to tròn của cậu ta.
Những người hóng chuyện thấy không có gì thú vị nữa, bèn chán nản tản đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro