Chim Sẻ Bay Cao

Chương 4

Ninh Ngô

2025-03-05 06:17:01

07 

 

Tôi dõi mắt nhìn Quý Tiêu Tiêu gào thét điên cuồng khi bị nhét vào xe cảnh sát. 

 

Cố ý gây thương tích, xúi giục phạm tội, vu khống, làm tổn hại danh dự, thuê người gây án… 

 

Vì đã đủ 17 tuổi, bản chất vụ án lại đặc biệt nghiêm trọng, tình tiết cũng vô cùng ác liệt, nên lần này Quý Tiêu Tiêu chắc chắn phải vào tù ngồi mấy năm, không ai có thể cứu nổi cô ta. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cánh tay của tôi bị chẩn đoán là rạn xương và gãy xương, được xác định thuộc mức thương tích nhẹ cấp hai. Nếu tôi quyết tâm truy cứu, nhà họ Ngụy ít nhất sẽ phải bồi thường cho tôi hai mươi vạn. 

 

Bà Ngụy nói có thể cho tôi một trăm vạn, chỉ cần tôi viết đơn bày tỏ sự khoan dung và tự nguyện từ bỏ việc truy cứu trách nhiệm hình sự của Quý Tiêu Tiêu. 

 

Một trăm vạn ư? 

 

Tôi thậm chí sẵn sàng bỏ ra một trăm vạn, chỉ cần có thể khiến Quý Tiêu Tiêu vào tù bóc lịch. 

 

Để kẻ ác bị trừng phạt đúng tội, nào có gì thú vị bằng nhìn thấy kẻ ác bị oan uổng mà phải ngồi tù? 

 

Sau khi tôi thẳng thừng từ chối, sắc mặt bà Ngụy trở nên vô cùng khó coi. 

 

Bà ta lạnh lùng nói: 

 

“Tân Nhiên, con sao lại trở thành người như vậy? Dì rất thất vọng.” 

 

Tôi cười khẩy một tiếng. 

 

“Như thể có ai đó thực sự thèm quan tâm không bằng.” 

 

Tôi hiểu rõ tính cách của bà Ngụy. 

 

Bị mất mặt như thế, bà ta chắc chắn sẽ tìm cách “dạy dỗ” tôi một bài học. 

 

Phạm sai lầm thì phải bị quất roi, làm tốt mới có đường ăn kẹo. Bà Ngụy luôn rất thành thạo trong việc huấn luyện chó. 

 

Quả nhiên, ngày hôm sau, giáo viên chủ nhiệm gọi điện tới, thông báo rằng khoản trợ cấp dành cho học sinh nghèo của tôi đã bị cắt, đồng thời cũng nói rằng học phí năm lớp 12 sẽ được thu sớm, yêu cầu tôi khi quay lại trường phải mang theo tiền học phí. 

 

Bà Ngụy quả không hổ danh là một doanh nhân, biết đánh rắn phải đánh trúng bảy tấc. 

 

Bà ta nắm rõ điểm yếu của tôi ở đâu. 

 

Học phí một năm của trường Xuân Thảo là năm nghìn tệ. 

 

Tổng số tiền tôi kiếm được từ học bổng hàng năm cộng với việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè và đông cũng chỉ vừa đủ chi trả. 

 

Hiện tại, học bổng của năm lớp 10 vẫn chưa được phát, tôi – một học sinh lớp 11 – lấy đâu ra năm nghìn tệ đây? 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hơn nữa, mất đi khoản trợ cấp hàng tháng dành cho học sinh nghèo, tôi lập tức sẽ rơi vào cảnh ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề. 

 

Ý đồ của bà Ngụy rất rõ ràng. 

 

Bà ta muốn ép tôi cúi đầu. 

 

Nhưng bà ta thực sự đã xem thường tôi rồi. 

 

Năm nghìn tệ có lẽ thực sự có thể đẩy một học sinh nghèo không có bất kỳ kỹ năng mưu sinh nào vào đường cùng. 

 

Nhưng tuyệt đối không thể làm khó được một lập trình viên chuyên nghiệp với nền tảng lý thuyết hệ thống hoàn chỉnh, hơn hai mươi năm kinh nghiệm làm việc, chuyên môn vững chắc và kỹ thuật thuần thục như tôi. 

 

Kiếp trước, từ hai bàn tay trắng, tôi vẫn có thể một mình xoay chuyển cục diện, biến tập đoàn Ngụy thị đang trên đà suy thoái thành một trong những công ty công nghệ hàng đầu trong ngành. 

 

Huống hồ, bây giờ tôi đang đứng trước một ngành công nghiệp IT vẫn còn là đại dương xanh thẳm, trong tay lại nắm giữ bản đồ phát triển của ngành này trong gần hai mươi năm tới. 

 

Nếu không làm gì đó, chẳng phải là quá uổng phí hay sao? 

 

Tôi hít sâu một hơi, đón lấy ánh mặt trời rực rỡ lúc tám, chín giờ sáng. 

 

Chỉ cảm thấy biển rộng mặc sức cá vẫy vùng, trời cao tha hồ chim bay lượn, trong lòng dâng lên một niềm hăng hái đã lâu chưa từng có.

 

08 

 

Tôi xin nghỉ bệnh một tháng. 

 

Không có máy tính, tôi liền đến quán net đen dưới tầng thuê một phòng riêng. 

 

Tôi dành bảy ngày để viết ba công thức dẫn hướng. 

 

Ngày thứ tám, tôi mang theo chiếc USB, một mình tìm đến một tòa nhà văn phòng cũ kỹ ở Làng Khởi Nghiệp. 

 

Chủ nhân của căn phòng này họ Thẩm, tên Khước. Râu ria xồm xoàm, mái tóc bù xù như tổ chim, trông còn lôi thôi lếch thếch hơn cả tòa nhà anh ta đang ở. 

 

Nhưng tôi biết rất rõ—tên tuổi của người này sẽ vang danh trong lòng tất cả người dùng tiếng Trung trong tương lai. 

 

Công cụ tìm kiếm mà anh ta phát triển hoàn toàn dựa trên logic ngôn ngữ tiếng Trung, được toàn bộ cư dân mạng Trung Quốc công nhận là phần mềm tìm kiếm có trải nghiệm tốt nhất. 

 

Tuy nhiên, vì bị mắc kẹt ở một nút công nghệ quan trọng, sản phẩm của anh ta đã chậm hơn công cụ tìm kiếm cùng cấp ở nước ngoài tận một năm mới được phát hành. 

 

Không chỉ đánh mất cơ hội chiếm lĩnh thị trường, tỷ lệ người dùng cũng mãi không thể tăng cao, thậm chí còn liên tục bị đám chó sùng ngoại nhắm mắt nhắm mũi gán cho cái danh “sao chép”. 

 

“Tôi biết anh còn thiếu năm công thức dẫn hướng.” 

 

Ngồi đối diện với Thẩm Khước—người đang trợn tròn mắt kinh ngạc đến mức sắp lọt cả con ngươi ra ngoài—tôi cố gắng tạo ra phong thái của một đại lão, đặt chiếc USB lên bàn: 

 

“Ở đây có ba cái, chỉ cần anh đồng ý với điều kiện của tôi, tôi sẽ viết nốt hai cái còn lại cho anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chim Sẻ Bay Cao

Số ký tự: 0