Chương 9
Non Tiêu Ngưu Lưu
2025-03-15 20:31:27
16
Bởi vì Cốc Chí Kiệt đã đến.
Lúc anh ta đến, Trình Thiên Thiên đang ôm một chậu quần áo bẩn, khuôn mặt tủi thân và ai oán, mong chờ tôi chủ động nhận lấy.
“Tiểu Vân, em thay đổi rồi.”
“Chỉ biết nghĩ cho bản thân, ích kỷ nhỏ nhen.”
“Hôm qua Chiêu Đệ bị bệnh, em cũng không giúp cô ấy làm việc. Giờ em có cơ hội chuộc lỗi rồi đấy, giặt sạch quần áo của Chiêu Đệ đi.”
Tôi cười nhạt, trực tiếp bưng chậu nước bẩn tạt thẳng qua.
Trình Thiên Thiên hoảng hốt lùi lại, đúng lúc ngã thẳng vào lòng Cốc Chí Kiệt.
“Anh Chí Kiệt.”
“Thiên Thiên.”
Trình Thiên Thiên đỏ mặt dần dần, bắt đầu mặc kệ ánh mắt của mọi người, rưng rưng kể khổ.
Nghe chị ta khóc lóc tỉ tê, Cốc Chí Kiệt nhíu chặt mày, kiêu ngạo ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
“Lâm An Vân, dù em có bắt nạt Thiên Thiên thế nào đi nữa, tôi cũng không thể thích em đâu.”
“Khuyên em nên từ bỏ sớm đi.”
Không thể phủ nhận, anh ta thật lòng yêu Trình Thiên Thiên.
Lén giấu cha mẹ đăng ký xuống nông thôn, cắm đầu làm việc ba năm trời, đến mức cong lưng, nứt tay, chỉ để cống hiến cho chị ta.
Dù Trình Thiên Thiên vứt bỏ anh ta, một mình về thành phố, anh ta vẫn không oán trách nửa lời.
Sau đó, khi Trình Thiên Thiên uống thuốc trừ sâu, rồi thỉnh thoảng giả bệnh nhập viện, anh ta đều đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, thậm chí còn xúi giục người khác bắt nạt tôi, chặn cả thư nhà gửi đến cho tôi.
Có thể nói, cái c.h.ế.t của tôi kiếp trước cũng có liên quan đến anh ta.
Cốc Chí Kiệt và tôi cùng lớn lên trong một khu tập thể, cha mẹ làm chung một cơ quan, thậm chí còn từng đùa giỡn nói về hôn ước từ nhỏ.
Nhưng từ khi Trình Thiên Thiên xuất hiện, tất cả đều thay đổi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bất kể tôi làm gì, phản ứng đầu tiên của anh ta luôn là lo lắng tôi có làm tổn thương Trình Thiên Thiên hay không.
Theo lời anh ta thì: “Thiên Thiên không tranh không giành, thanh đạm như hoa cúc, cô không được phép bắt nạt cô ấy.”
Cốc Chí Kiệt cho dù vì chị ta mà đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ, cũng cam tâm tình nguyện.
“Chỉ cần Thiên Thiên bình an, tôi chịu khổ một chút cũng chẳng sao.”
Vì thế, tôi đúc kết lại, anh ta chính là một tên ngốc đầu óc bị úng nước.
Đồ đạc mà Cốc Chí Kiệt mang theo xuống nông thôn không hề ít.
Khi ăn cơm, anh ta lấy thịt hộp ra, mỗi người chia một miếng, duy nhất bỏ qua tôi.
Lúc làm việc, anh ta giúp các trí thức trẻ khác hoàn thành công việc thật sớm, chỉ để lại một mình tôi.
Cũng may, tôi vẫn đủ khẩu phần lương thực, và cũng không muốn dính dáng gì tới bọn họ.
Nhưng đồ mà Cốc Chí Kiệt mang theo chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch, hai người bọn họ gầy đi trông thấy.
Công điểm họ kiếm được thậm chí còn ít hơn cả trẻ con bảy tám tuổi, khẩu phần lương thực đương nhiên không đủ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lúc này, họ chỉ có thể mắt long lanh nhìn người khác.
“Tiểu Vân, sao em chỉ nghĩ tới bản thân mình, không thấy Chí Kiệt ca đã đói tới mức này rồi à. Em là con gái, ăn ít đi một chút cũng chẳng c.h.ế.t chẳng tàn phế được đâu, nhưng Chí Kiệt ca chưa từng chịu khổ, em nhường cho anh ấy đi.”
“Thiên Thiên, không cần cầu xin cô ta, anh không thể nhận đồ ăn từ loại người ích kỷ, nhỏ nhen như cô ta được.”
Miệng thì nói không cần, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào chiếc bánh ngô trong tay tôi.
Tôi ăn hai ba miếng đã hết sạch bánh, nói:
“Anh nói đúng lắm, loại đồ ăn này sao có thể đem ra sỉ nhục hai người được. Những người thanh cao như hai người phải ăn hoa tươi, uống sương mai mới đúng, loại đồ ăn quê mùa này làm sao xứng với phẩm cách cao quý ấy.”
Sau mấy ngày liên tiếp bị đói bụng, ánh mắt Trình Thiên Thiên nhìn chúng tôi đã khác.
Hồng Anh cười khẩy khinh thường:
“Cô ta thì lật được sóng gió lớn gì, một cái tát của tôi cũng đủ đập c.h.ế.t cô ta.”
Nhưng chúng tôi đều đánh giá thấp cách suy nghĩ của chị ta rồi.
Một buổi sáng được nghỉ, chị ta vui vẻ thông báo với chúng tôi, chị ta đã nhận công việc sửa chữa kênh mương trong thôn.
17
“Sáng nay tôi đã đến tìm đội trưởng, phải nói mãi ông ấy mới đồng ý cho tất cả trí thức trẻ chúng ta tham gia.”
“Một ngày được mười công điểm đấy!”
“Mọi người cũng biết tôi xưa nay không thích tranh giành, lần này vì muốn các bạn có công điểm, tôi phải phá lệ rồi.”
Trình Thiên Thiên thanh cao nói xong, chờ đợi mọi người tán thưởng.
“Mẹ kiếp! Tao g.i.ế.c mày!”
Hồng Anh lao đến, cưỡi lên người chị ta, vung nắm đ.ấ.m như mưa.
Sợ Trình Thiên Thiên bị đánh chết, Vương Kiến Quốc vừa kéo vừa lôi, cuối cùng mới tách được Hồng Anh ra.
Trình Thiên Thiên mặt đầy vẻ vô tội:
“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho mọi người thôi mà…”
Cốc Chí Kiệt phản ứng kịp, lập tức chắn trước mặt chị ta:
“Thiên Thiên đã hạ mình cầu xin giúp các người, các người không biết ơn thì thôi, lại còn trách móc cô ấy, đúng là không biết tốt xấu!”
Nói gì cũng vô ích, đội trưởng đã đưa danh sách xuống, chuyện không thể thay đổi được nữa.
Trời nắng như đổ lửa, tôi đứng trong lòng sông cạn, bị nắng đến mức choáng váng.
Trình Thiên Thiên thì như con bướm, bay tới bay lui, làm loạn khắp nơi.
“Chú à, chú mệt thì cứ nghỉ đi, chúng con còn trẻ khỏe, cứ để tụi con làm thay cho!”
“Anh ơi, anh đổ mồ hôi nhiều thế này, khiêng đá tốn sức lắm, hay để Kiến Quốc làm đi, anh ấy khỏe mà, chắc chắn không ngại đâu!”
Hồng Anh nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng giáng hai bạt tai vào mặt Trình Thiên Thiên, chị ta mới chịu ngậm miệng.
Nhưng giờ xem ra, dù tôi không nói chuyện với chị ta, vẫn bị liên lụy.
Phải nghĩ cách tránh xa chị ta càng xa càng tốt.
Bởi vì Cốc Chí Kiệt đã đến.
Lúc anh ta đến, Trình Thiên Thiên đang ôm một chậu quần áo bẩn, khuôn mặt tủi thân và ai oán, mong chờ tôi chủ động nhận lấy.
“Tiểu Vân, em thay đổi rồi.”
“Chỉ biết nghĩ cho bản thân, ích kỷ nhỏ nhen.”
“Hôm qua Chiêu Đệ bị bệnh, em cũng không giúp cô ấy làm việc. Giờ em có cơ hội chuộc lỗi rồi đấy, giặt sạch quần áo của Chiêu Đệ đi.”
Tôi cười nhạt, trực tiếp bưng chậu nước bẩn tạt thẳng qua.
Trình Thiên Thiên hoảng hốt lùi lại, đúng lúc ngã thẳng vào lòng Cốc Chí Kiệt.
“Anh Chí Kiệt.”
“Thiên Thiên.”
Trình Thiên Thiên đỏ mặt dần dần, bắt đầu mặc kệ ánh mắt của mọi người, rưng rưng kể khổ.
Nghe chị ta khóc lóc tỉ tê, Cốc Chí Kiệt nhíu chặt mày, kiêu ngạo ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
“Lâm An Vân, dù em có bắt nạt Thiên Thiên thế nào đi nữa, tôi cũng không thể thích em đâu.”
“Khuyên em nên từ bỏ sớm đi.”
Không thể phủ nhận, anh ta thật lòng yêu Trình Thiên Thiên.
Lén giấu cha mẹ đăng ký xuống nông thôn, cắm đầu làm việc ba năm trời, đến mức cong lưng, nứt tay, chỉ để cống hiến cho chị ta.
Dù Trình Thiên Thiên vứt bỏ anh ta, một mình về thành phố, anh ta vẫn không oán trách nửa lời.
Sau đó, khi Trình Thiên Thiên uống thuốc trừ sâu, rồi thỉnh thoảng giả bệnh nhập viện, anh ta đều đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, thậm chí còn xúi giục người khác bắt nạt tôi, chặn cả thư nhà gửi đến cho tôi.
Có thể nói, cái c.h.ế.t của tôi kiếp trước cũng có liên quan đến anh ta.
Cốc Chí Kiệt và tôi cùng lớn lên trong một khu tập thể, cha mẹ làm chung một cơ quan, thậm chí còn từng đùa giỡn nói về hôn ước từ nhỏ.
Nhưng từ khi Trình Thiên Thiên xuất hiện, tất cả đều thay đổi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bất kể tôi làm gì, phản ứng đầu tiên của anh ta luôn là lo lắng tôi có làm tổn thương Trình Thiên Thiên hay không.
Theo lời anh ta thì: “Thiên Thiên không tranh không giành, thanh đạm như hoa cúc, cô không được phép bắt nạt cô ấy.”
Cốc Chí Kiệt cho dù vì chị ta mà đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ, cũng cam tâm tình nguyện.
“Chỉ cần Thiên Thiên bình an, tôi chịu khổ một chút cũng chẳng sao.”
Vì thế, tôi đúc kết lại, anh ta chính là một tên ngốc đầu óc bị úng nước.
Đồ đạc mà Cốc Chí Kiệt mang theo xuống nông thôn không hề ít.
Khi ăn cơm, anh ta lấy thịt hộp ra, mỗi người chia một miếng, duy nhất bỏ qua tôi.
Lúc làm việc, anh ta giúp các trí thức trẻ khác hoàn thành công việc thật sớm, chỉ để lại một mình tôi.
Cũng may, tôi vẫn đủ khẩu phần lương thực, và cũng không muốn dính dáng gì tới bọn họ.
Nhưng đồ mà Cốc Chí Kiệt mang theo chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch, hai người bọn họ gầy đi trông thấy.
Công điểm họ kiếm được thậm chí còn ít hơn cả trẻ con bảy tám tuổi, khẩu phần lương thực đương nhiên không đủ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lúc này, họ chỉ có thể mắt long lanh nhìn người khác.
“Tiểu Vân, sao em chỉ nghĩ tới bản thân mình, không thấy Chí Kiệt ca đã đói tới mức này rồi à. Em là con gái, ăn ít đi một chút cũng chẳng c.h.ế.t chẳng tàn phế được đâu, nhưng Chí Kiệt ca chưa từng chịu khổ, em nhường cho anh ấy đi.”
“Thiên Thiên, không cần cầu xin cô ta, anh không thể nhận đồ ăn từ loại người ích kỷ, nhỏ nhen như cô ta được.”
Miệng thì nói không cần, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào chiếc bánh ngô trong tay tôi.
Tôi ăn hai ba miếng đã hết sạch bánh, nói:
“Anh nói đúng lắm, loại đồ ăn này sao có thể đem ra sỉ nhục hai người được. Những người thanh cao như hai người phải ăn hoa tươi, uống sương mai mới đúng, loại đồ ăn quê mùa này làm sao xứng với phẩm cách cao quý ấy.”
Sau mấy ngày liên tiếp bị đói bụng, ánh mắt Trình Thiên Thiên nhìn chúng tôi đã khác.
Hồng Anh cười khẩy khinh thường:
“Cô ta thì lật được sóng gió lớn gì, một cái tát của tôi cũng đủ đập c.h.ế.t cô ta.”
Nhưng chúng tôi đều đánh giá thấp cách suy nghĩ của chị ta rồi.
Một buổi sáng được nghỉ, chị ta vui vẻ thông báo với chúng tôi, chị ta đã nhận công việc sửa chữa kênh mương trong thôn.
17
“Sáng nay tôi đã đến tìm đội trưởng, phải nói mãi ông ấy mới đồng ý cho tất cả trí thức trẻ chúng ta tham gia.”
“Một ngày được mười công điểm đấy!”
“Mọi người cũng biết tôi xưa nay không thích tranh giành, lần này vì muốn các bạn có công điểm, tôi phải phá lệ rồi.”
Trình Thiên Thiên thanh cao nói xong, chờ đợi mọi người tán thưởng.
“Mẹ kiếp! Tao g.i.ế.c mày!”
Hồng Anh lao đến, cưỡi lên người chị ta, vung nắm đ.ấ.m như mưa.
Sợ Trình Thiên Thiên bị đánh chết, Vương Kiến Quốc vừa kéo vừa lôi, cuối cùng mới tách được Hồng Anh ra.
Trình Thiên Thiên mặt đầy vẻ vô tội:
“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho mọi người thôi mà…”
Cốc Chí Kiệt phản ứng kịp, lập tức chắn trước mặt chị ta:
“Thiên Thiên đã hạ mình cầu xin giúp các người, các người không biết ơn thì thôi, lại còn trách móc cô ấy, đúng là không biết tốt xấu!”
Nói gì cũng vô ích, đội trưởng đã đưa danh sách xuống, chuyện không thể thay đổi được nữa.
Trời nắng như đổ lửa, tôi đứng trong lòng sông cạn, bị nắng đến mức choáng váng.
Trình Thiên Thiên thì như con bướm, bay tới bay lui, làm loạn khắp nơi.
“Chú à, chú mệt thì cứ nghỉ đi, chúng con còn trẻ khỏe, cứ để tụi con làm thay cho!”
“Anh ơi, anh đổ mồ hôi nhiều thế này, khiêng đá tốn sức lắm, hay để Kiến Quốc làm đi, anh ấy khỏe mà, chắc chắn không ngại đâu!”
Hồng Anh nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng giáng hai bạt tai vào mặt Trình Thiên Thiên, chị ta mới chịu ngậm miệng.
Nhưng giờ xem ra, dù tôi không nói chuyện với chị ta, vẫn bị liên lụy.
Phải nghĩ cách tránh xa chị ta càng xa càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro