Chương 4
Non Tiêu Ngưu Lưu
2025-03-15 20:31:27
7
Nơi chúng tôi được phân về gọi là thôn Đại An.
Đây chính là vùng xa xôi hẻo lánh nhất trong cả huyện.
Đội trưởng đến đón chúng tôi dắt theo một chiếc xe bò cũ kỹ, lắc lư từng bước một.
Trình Thiên Thiên vuốt lại mái tóc, cố gắng để mình trông thanh cao và tao nhã.
“Sao có thể dùng xe bò để đón người chứ? Thật sự quá mất thể diện rồi.”
“Tôi thấy mấy thôn khác đều dùng máy kéo để đón, đội trưởng này chắc đang muốn dằn mặt chúng ta đây mà.”
Mấy câu ẩn ý đầy khiêu khích, nghe đến mức tôi sắp mọc kén trong tai.
Cũng chỉ là muốn lợi dụng tính nóng nảy của tôi, xúi giục tôi ra mặt mà thôi.
Kiếp trước, dưới sự khiêu khích của chị ta, tôi đã chạy đi hỏi đội trưởng, xin được đổi sang máy kéo vì xe bò quá bẩn.
Kết quả là, bị mắng cho một trận té tát, còn thành công để lại ấn tượng xấu về một đứa tiểu thư kén chọn trong mắt đội trưởng.
Còn Trình Thiên Thiên?
Chị ta thản nhiên bước ra, giọng điệu điềm tĩnh mà nhẹ nhàng:
“Em họ của tôi từ nhỏ đã hiếu thắng, nhưng không đại diện cho ý kiến của tất cả mọi người.”
“Xuống nông thôn vốn là để lao động, được xe bò đưa đón đã là may mắn rồi, chúng tôi rất cảm kích đội trưởng.”
Chỉ đơn giản như vậy, chị ta chưa kịp vào thôn đã dễ dàng giành được sự tán thưởng của mọi người.
Thấy tôi không lên tiếng, Trình Thiên Thiên cố ý nói to hơn:
“Dù trong hoàn cảnh nào, cũng phải giữ thể diện. Em đã ăn mặc không chỉnh tề, nếu còn bị xe bò làm bẩn, thì làm sao đây?”
Tôi giơ tay lên, ngắt lời chị ta, sau đó xách hành lý, là người đầu tiên bước lên xe bò.
Tôi cười nhạt, chậm rãi lên tiếng:
“Chị họ nói đùa rồi, chúng ta đến đây để xây dựng nông thôn, phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chứ. Quần áo có bẩn cũng không sao, chỉ cần tâm sạch là được.”
Đội trưởng nghe vậy, liền đặt tẩu thuốc xuống, vỗ tay cười lớn:
“Ha! Con nhóc này nói hay lắm! Quần áo bẩn vẫn hơn lòng dạ bẩn.”
Ông ta liếc mắt nhìn Trình Thiên Thiên, ánh mắt sắc bén khiến chị ta phải né tránh, không dám đối diện.
“Dân làng chúng tôi chất phác thật thà, không chứa chấp những kẻ tâm cơ nhiều như trời.”
“Mọi người nhanh lên, đường xa lắm đấy, trời tối bên ngoài còn có sói nữa!”
Các trí thức trẻ còn đang do dự, vừa nghe xong liền vội vàng chất hành lý lên xe bò.
Chiếc xe vốn đã không lớn, nay bị nhồi đầy, chỉ còn vừa đủ chỗ cho ba người ngồi.
Trình Thiên Thiên mím môi, cố tỏ ra rộng lượng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Mọi người đều mệt cả rồi, cứ lên đi, đừng lo cho tôi. Tôi vẫn còn chịu đựng được.”
Nhưng tất cả đều đã ngồi tàu suốt sáu tiếng, chẳng ai khách sáo với chị ta cả, ai nấy tranh nhau leo lên xe trước.
Trình Thiên Thiên sững người, dường như không ngờ rằng chẳng ai nhường chỗ cho mình.
Tôi cũng giành lấy một vị trí rộng rãi, rồi thoải mái nằm xuống.
Phía sau, không ngừng vang lên tiếng sụt sịt của Trình Thiên Thiên.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy đôi giày da của chị ta đã bám đầy bụi đất.
Đúng là dù xuống nông thôn, cũng phải giữ “thể diện”.
Đi được khoảng một dặm, cuối cùng chị ta không nhịn nổi nữa.
“An Vân, em không thể chỉ nghĩ cho bản thân. Nam đồng chí bên cạnh ta cũng rất mệt, em nhường chỗ cho anh ấy nghỉ một lát đi.”
8
Trình Thiên Thiên chớp mắt đầy dịu dàng, tỏ ra vô cùng chu đáo và quan tâm.
Nhưng lần này, chị ta chọn nhầm người rồi.
Người đồng chí kia tên là Vương Kiến Quốc, tính tình thẳng thắn bộc trực.
“Ai nói tôi mệt hả? Đàn ông con trai sức dài vai rộng, cô muốn ngồi thì cứ nói thẳng ra, kéo tôi vào làm gì?”
Vương Kiến Quốc nhíu mày, đánh giá Trình Thiên Thiên từ đầu đến chân bằng ánh mắt vô cùng soi mói.
“Cô xem bộ quần áo lòe loẹt này của cô đi. Nếu ai trong nước cũng như cô, thì đất nước ta làm sao phát triển nổi?”
Trình Thiên Thiên tức đến mức mặt lúc xanh lúc trắng.
“Tôi chỉ là muốn giữ gìn hình tượng đoan trang, anh nghĩ sao thì tùy, tôi có giải thích cũng vô ích.”
Vương Kiến Quốc tự tin gật đầu:
“Cô tất nhiên là không nói được gì rồi. Tôi chỉ ra lỗi sai cho cô, cô nên cảm ơn tôi mới đúng.”
Trình Thiên Thiên không cãi lại nổi, bực bội tăng tốc bước đi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhưng chưa đi được bao xa, Vương Kiến Quốc lại đuổi theo tiếp tục giảng đạo lý, vô tình giẫm mạnh lên giày của chị ta.
Nhà họ Trình không có điều kiện, đôi giày đó vốn là dì tôi mua cho chị ta để chị ta lấy lòng những người giàu có.
Nó đã được chị ta mang suốt ba năm, bên ngoài vẫn còn tạm ổn, nhưng bên trong đã vá lại không biết bao nhiêu lần.
Chị ta vừa bị Vương Kiến Quốc giẫm một cái, đôi giày hoàn toàn hỏng luôn.
Đế giày và mặt giày chia đôi ngả rẽ.
Ngay trước mắt bao nhiêu người, Trình Thiên Thiên vấp té mạnh, ngã sõng soài như chó vồ đất.
Không còn cách nào khác, nửa quãng đường còn lại, chị ta đành phải ngồi lên xe bò.
Trình Thiên Thiên ôm đôi giày da rách nát, khóc suốt dọc đường vào thôn.
Nơi chúng tôi được phân về gọi là thôn Đại An.
Đây chính là vùng xa xôi hẻo lánh nhất trong cả huyện.
Đội trưởng đến đón chúng tôi dắt theo một chiếc xe bò cũ kỹ, lắc lư từng bước một.
Trình Thiên Thiên vuốt lại mái tóc, cố gắng để mình trông thanh cao và tao nhã.
“Sao có thể dùng xe bò để đón người chứ? Thật sự quá mất thể diện rồi.”
“Tôi thấy mấy thôn khác đều dùng máy kéo để đón, đội trưởng này chắc đang muốn dằn mặt chúng ta đây mà.”
Mấy câu ẩn ý đầy khiêu khích, nghe đến mức tôi sắp mọc kén trong tai.
Cũng chỉ là muốn lợi dụng tính nóng nảy của tôi, xúi giục tôi ra mặt mà thôi.
Kiếp trước, dưới sự khiêu khích của chị ta, tôi đã chạy đi hỏi đội trưởng, xin được đổi sang máy kéo vì xe bò quá bẩn.
Kết quả là, bị mắng cho một trận té tát, còn thành công để lại ấn tượng xấu về một đứa tiểu thư kén chọn trong mắt đội trưởng.
Còn Trình Thiên Thiên?
Chị ta thản nhiên bước ra, giọng điệu điềm tĩnh mà nhẹ nhàng:
“Em họ của tôi từ nhỏ đã hiếu thắng, nhưng không đại diện cho ý kiến của tất cả mọi người.”
“Xuống nông thôn vốn là để lao động, được xe bò đưa đón đã là may mắn rồi, chúng tôi rất cảm kích đội trưởng.”
Chỉ đơn giản như vậy, chị ta chưa kịp vào thôn đã dễ dàng giành được sự tán thưởng của mọi người.
Thấy tôi không lên tiếng, Trình Thiên Thiên cố ý nói to hơn:
“Dù trong hoàn cảnh nào, cũng phải giữ thể diện. Em đã ăn mặc không chỉnh tề, nếu còn bị xe bò làm bẩn, thì làm sao đây?”
Tôi giơ tay lên, ngắt lời chị ta, sau đó xách hành lý, là người đầu tiên bước lên xe bò.
Tôi cười nhạt, chậm rãi lên tiếng:
“Chị họ nói đùa rồi, chúng ta đến đây để xây dựng nông thôn, phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chứ. Quần áo có bẩn cũng không sao, chỉ cần tâm sạch là được.”
Đội trưởng nghe vậy, liền đặt tẩu thuốc xuống, vỗ tay cười lớn:
“Ha! Con nhóc này nói hay lắm! Quần áo bẩn vẫn hơn lòng dạ bẩn.”
Ông ta liếc mắt nhìn Trình Thiên Thiên, ánh mắt sắc bén khiến chị ta phải né tránh, không dám đối diện.
“Dân làng chúng tôi chất phác thật thà, không chứa chấp những kẻ tâm cơ nhiều như trời.”
“Mọi người nhanh lên, đường xa lắm đấy, trời tối bên ngoài còn có sói nữa!”
Các trí thức trẻ còn đang do dự, vừa nghe xong liền vội vàng chất hành lý lên xe bò.
Chiếc xe vốn đã không lớn, nay bị nhồi đầy, chỉ còn vừa đủ chỗ cho ba người ngồi.
Trình Thiên Thiên mím môi, cố tỏ ra rộng lượng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Mọi người đều mệt cả rồi, cứ lên đi, đừng lo cho tôi. Tôi vẫn còn chịu đựng được.”
Nhưng tất cả đều đã ngồi tàu suốt sáu tiếng, chẳng ai khách sáo với chị ta cả, ai nấy tranh nhau leo lên xe trước.
Trình Thiên Thiên sững người, dường như không ngờ rằng chẳng ai nhường chỗ cho mình.
Tôi cũng giành lấy một vị trí rộng rãi, rồi thoải mái nằm xuống.
Phía sau, không ngừng vang lên tiếng sụt sịt của Trình Thiên Thiên.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy đôi giày da của chị ta đã bám đầy bụi đất.
Đúng là dù xuống nông thôn, cũng phải giữ “thể diện”.
Đi được khoảng một dặm, cuối cùng chị ta không nhịn nổi nữa.
“An Vân, em không thể chỉ nghĩ cho bản thân. Nam đồng chí bên cạnh ta cũng rất mệt, em nhường chỗ cho anh ấy nghỉ một lát đi.”
8
Trình Thiên Thiên chớp mắt đầy dịu dàng, tỏ ra vô cùng chu đáo và quan tâm.
Nhưng lần này, chị ta chọn nhầm người rồi.
Người đồng chí kia tên là Vương Kiến Quốc, tính tình thẳng thắn bộc trực.
“Ai nói tôi mệt hả? Đàn ông con trai sức dài vai rộng, cô muốn ngồi thì cứ nói thẳng ra, kéo tôi vào làm gì?”
Vương Kiến Quốc nhíu mày, đánh giá Trình Thiên Thiên từ đầu đến chân bằng ánh mắt vô cùng soi mói.
“Cô xem bộ quần áo lòe loẹt này của cô đi. Nếu ai trong nước cũng như cô, thì đất nước ta làm sao phát triển nổi?”
Trình Thiên Thiên tức đến mức mặt lúc xanh lúc trắng.
“Tôi chỉ là muốn giữ gìn hình tượng đoan trang, anh nghĩ sao thì tùy, tôi có giải thích cũng vô ích.”
Vương Kiến Quốc tự tin gật đầu:
“Cô tất nhiên là không nói được gì rồi. Tôi chỉ ra lỗi sai cho cô, cô nên cảm ơn tôi mới đúng.”
Trình Thiên Thiên không cãi lại nổi, bực bội tăng tốc bước đi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhưng chưa đi được bao xa, Vương Kiến Quốc lại đuổi theo tiếp tục giảng đạo lý, vô tình giẫm mạnh lên giày của chị ta.
Nhà họ Trình không có điều kiện, đôi giày đó vốn là dì tôi mua cho chị ta để chị ta lấy lòng những người giàu có.
Nó đã được chị ta mang suốt ba năm, bên ngoài vẫn còn tạm ổn, nhưng bên trong đã vá lại không biết bao nhiêu lần.
Chị ta vừa bị Vương Kiến Quốc giẫm một cái, đôi giày hoàn toàn hỏng luôn.
Đế giày và mặt giày chia đôi ngả rẽ.
Ngay trước mắt bao nhiêu người, Trình Thiên Thiên vấp té mạnh, ngã sõng soài như chó vồ đất.
Không còn cách nào khác, nửa quãng đường còn lại, chị ta đành phải ngồi lên xe bò.
Trình Thiên Thiên ôm đôi giày da rách nát, khóc suốt dọc đường vào thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro