Tên đàn ông Chó
Đang cập nhật
2025-03-17 08:16:43
4
Đêm đen kịt, không thấy một tia ánh trăng.
Một chiếc xe ngựa chạm vàng khảm ngọc chậm rãi lăn bánh từ đầu phố, bánh xe đen nghiền qua mặt đất, phát ra tiếng “lộc cộc” vang vọng trên con đường trống trải, lấn át cả những âm thanh giãy giụa yếu ớt và tiếng rên rỉ bị đè nén từ trong khoang xe.
Tiếng giãy giụa phát ra từ Lâm Tử Huyên.
Lúc này, hắn bị trói chặt bằng dây thừng, miệng nhét đầy vải bông, đến một tiếng kêu nhỏ cũng không thể thoát ra. Hắn tức giận trừng mắt, bốn chi giãy giụa không ngừng, nhưng tất cả đều chỉ là vô ích.
Còn tiếng rên rỉ...
Không phải ta, mà là Mã Lăng Thự.
Mã Lăng Thự đang cắn chặt chiếc khăn lụa đã bị xoắn thành sợi, khuôn mặt đau đớn đến tái nhợt, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống từ trán. Một lúc lâu sau, tiếng rên dần nhỏ lại, hắn khẽ rít qua kẽ răng:
“Cô nãi nãi à, nhẹ tay chút, đau lắm đấy...”
Ta khựng lại khi đang bôi thuốc cho hắn, khóe môi co giật nhẹ, rồi thẳng tay vỗ một cái lên trán hắn:
“Đáng đời ngươi đau c.h.ế.t đi.”
Hắn kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó:
“Ta đâu có cố ý, ai mà biết tai hắn lại thính như vậy chứ!”
Hóa ra vừa nãy, hắn vừa nói xong một câu bỡn cợt, không biết làm sao mà Lâm Tử Huyên lại nghe thấy, lập tức như phát điên mà vùng thoát khỏi những kẻ đang giữ hắn, rồi lao thẳng đến cắn chặt lấy cánh tay của Mã Lăng Thự.
Phải biết rằng, sức mạnh bùng nổ của nam chính là điều không thể tưởng tượng được.
Giây tiếp theo, tiếng la hét vang khắp cả quán rượu.
Nhắc đến chuyện đau lòng, Mã Lăng Thự nghiến răng nghiến lợi nhìn nam chính vẫn đang kiên trì giãy giụa bên kia:
“Tai chó.”
Sau đó lại liếc xuống cánh tay đang rướm m.á.u của mình, răng nghiến chặt hơn:
“Răng chó.”
^^
Ta nhướng mày, tăng thêm lực tay khi bôi thuốc.
Mã Lăng Thự hít một hơi khí lạnh, bĩu môi, thỉnh thoảng len lén nhìn ta với vẻ ấm ức, trông chẳng khác gì một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cuối cùng, hắn vừa ghen tị vừa bất mãn lầm bầm với ánh mắt ghen tị nhìn nam chính:
“Tên đàn ông Chó.”
Ta nhịn cười, vô tình liếc mắt nhìn về phía Lâm Tử Huyên.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra việc giãy giụa là vô ích, cũng không vùng vẫy nữa. Thấy ta nhìn hắn, hắn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy thì tâm sẽ tĩnh.
Nụ cười trên mặt ta sững lại, ta quay sang nghiêm mặt với Mã Lăng Thự:
“Ai bảo ngươi suốt ngày nói năng lộn xộn, ta bây giờ vẫn là một cô nương chưa xuất giá, thậm chí còn chưa đến tuổi cập kê, thế mà ngươi cũng dám nói ra mấy lời hỗn xược đó à!”
Hắn bĩu môi, lẩm bẩm: “Nhưng mà...”
“Nhưng cái gì mà nhưng? Ta, Ninh Tang Giản, từ nhỏ đọc sách thánh hiền, hiểu lễ nghĩa, lại được phụ thân dạy dỗ cẩn thận, giữ gìn lễ giáo, đoan trang nhã nhặn...”
Mã Lăng Thự nghe không nổi nữa: “Ngươi nói láo! Lúc nhỏ ai là người trốn học trèo cây bắt chim với ta—”
Ta liếc hắn một cái, mắt híp lại, tay giấu trong tay áo lặng lẽ giơ lên năm ngón.
Mã Lăng Thự đơ người.
Hắn có đúng năm trăm lượng bạc giấu khắp nhà.
Thế là, ngay lập tức hắn thay đổi thái độ, ho nhẹ, cố tình nâng cao giọng, vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt:
“Ninh cô nương từ nhỏ tôn sư trọng đạo, cần kiệm chăm lo gia đình, thiện lương giúp đỡ người già qua đường, một nữ tử chính trực như vậy, sao có thể ép buộc nam nhân được chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta gật đầu, phối hợp theo hắn:
“Ta, Ninh Tang Giản, chỉ làm việc thiện, không ép buộc ai bao giờ.”
Lông mi của Lâm Tử Huyên khẽ run.
Tim ta bỗng giật thót một cái. Ta l.i.ế.m môi khô khốc, cảm thấy thành bại nằm ở thời khắc này. Hít một hơi sâu, ta bước tới tháo miếng vải trong miệng hắn ra.
Lâm Tử Huyên chậm rãi mở mắt, nhìn ta không vui cũng chẳng buồn.
Thấy hắn vẫn không chịu lên tiếng, trên môi còn vương vết máu, ta không nhịn được mà đưa tay định lau đi bằng tay áo.
Nhưng ngay khi đầu ngón tay ta chạm vào, hắn đột nhiên run lên, trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét.
“Ta chỉ muốn giúp ngươi lau đi...”
Hắn quay đầu đi, rõ ràng là cự tuyệt.
Ta hơi khựng lại, mím môi, lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc khăn tay sạch màu xanh, xoay cằm hắn lại, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết lau vết m.á.u trên khóe miệng hắn.
“Lâm Tử Huyên, ta mua ngươi, chỉ vì ta không đành lòng nhìn một kẻ vốn dĩ tài hoa tuyệt thế lại sa sút đến mức này. Ta không có ý định làm gì ngươi cả. Khi vết thương của ngươi lành lại, ngươi muốn đi đâu thì đi, ta tuyệt đối không can thiệp.”
Nói xong, ta im lặng, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, yên tĩnh như một con gà con.
Lâm Tử Huyên cau mày, dường như đang cân nhắc mức độ đáng tin của lời ta.
Thời gian như đông cứng lại.
Một lúc lâu sau, yết hầu hắn khẽ động, giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên hai chữ:
“Thật sao?”
Không biết vì sao, chỉ là hai chữ bình thường, vậy mà ta lại nghe đến cay mắt.
Ta ngẩng đầu, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng:
“Đương nhiên. Hơn nữa, gia phong nhà ta rất nghiêm, dù ta có muốn làm gì ngươi, cha ta cũng không cho phép đâu!”
Lâm Tử Huyên nhìn ta sâu thẳm, không nói gì, nhưng trong mắt hắn dường như có thêm một thứ cảm xúc lạ lẫm nào đó.
Sau đó, ta tháo dây trói cho hắn, hắn cũng không phản kháng hay bỏ chạy.
Ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần giữ hắn lại, tình cảm có thể từ từ bồi đắp.
Nhưng ta vẫn là quá vui mừng sớm...
5
Ta nghiêng đầu, không dám nhìn vào mắt Lâm Tử Huyên. Khuôn mặt ta nóng bừng, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, nhưng bàn tay vẫn siết chặt lấy hắn như một cái kìm sắt.
Trong mắt cha ta, cảnh tượng này lại thành ra hai người chúng ta quấn quýt không rời, cứ như thể một khắc cũng không chịu buông nhau ra.
Thế nên, cha ta cười càng sâu hơn:
"Tiểu phu thê còn muốn nói chuyện riêng sao? Được rồi, ta không làm phiền các con nữa. Lăng Thự, chúng ta vào trong trước."
Nói xong, ông liền nắm lấy cánh tay không bị thương của Mã Lăng Thự, kéo hắn đi vào phủ. Trước khi rời đi, ông còn cố ý liếc ta một cái đầy hàm ý.
Ta sắp khóc đến nơi rồi.
Giờ thì ta hoàn toàn chắc chắn—cha ta vừa thực hiện một cú chốt hạ, chính thức xóa sạch toàn bộ thiện cảm ít ỏi mà ta vừa vất vả gầy dựng trong mắt Lâm Tử Huyên. Không chừng thiện cảm còn tụt về số âm, khiến tình cảnh vốn đã khốn đốn của ta càng thêm tồi tệ.
Chắc chắn, hắn sẽ càng ghét ta hơn.
Đêm đen kịt, không thấy một tia ánh trăng.
Một chiếc xe ngựa chạm vàng khảm ngọc chậm rãi lăn bánh từ đầu phố, bánh xe đen nghiền qua mặt đất, phát ra tiếng “lộc cộc” vang vọng trên con đường trống trải, lấn át cả những âm thanh giãy giụa yếu ớt và tiếng rên rỉ bị đè nén từ trong khoang xe.
Tiếng giãy giụa phát ra từ Lâm Tử Huyên.
Lúc này, hắn bị trói chặt bằng dây thừng, miệng nhét đầy vải bông, đến một tiếng kêu nhỏ cũng không thể thoát ra. Hắn tức giận trừng mắt, bốn chi giãy giụa không ngừng, nhưng tất cả đều chỉ là vô ích.
Còn tiếng rên rỉ...
Không phải ta, mà là Mã Lăng Thự.
Mã Lăng Thự đang cắn chặt chiếc khăn lụa đã bị xoắn thành sợi, khuôn mặt đau đớn đến tái nhợt, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống từ trán. Một lúc lâu sau, tiếng rên dần nhỏ lại, hắn khẽ rít qua kẽ răng:
“Cô nãi nãi à, nhẹ tay chút, đau lắm đấy...”
Ta khựng lại khi đang bôi thuốc cho hắn, khóe môi co giật nhẹ, rồi thẳng tay vỗ một cái lên trán hắn:
“Đáng đời ngươi đau c.h.ế.t đi.”
Hắn kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó:
“Ta đâu có cố ý, ai mà biết tai hắn lại thính như vậy chứ!”
Hóa ra vừa nãy, hắn vừa nói xong một câu bỡn cợt, không biết làm sao mà Lâm Tử Huyên lại nghe thấy, lập tức như phát điên mà vùng thoát khỏi những kẻ đang giữ hắn, rồi lao thẳng đến cắn chặt lấy cánh tay của Mã Lăng Thự.
Phải biết rằng, sức mạnh bùng nổ của nam chính là điều không thể tưởng tượng được.
Giây tiếp theo, tiếng la hét vang khắp cả quán rượu.
Nhắc đến chuyện đau lòng, Mã Lăng Thự nghiến răng nghiến lợi nhìn nam chính vẫn đang kiên trì giãy giụa bên kia:
“Tai chó.”
Sau đó lại liếc xuống cánh tay đang rướm m.á.u của mình, răng nghiến chặt hơn:
“Răng chó.”
^^
Ta nhướng mày, tăng thêm lực tay khi bôi thuốc.
Mã Lăng Thự hít một hơi khí lạnh, bĩu môi, thỉnh thoảng len lén nhìn ta với vẻ ấm ức, trông chẳng khác gì một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cuối cùng, hắn vừa ghen tị vừa bất mãn lầm bầm với ánh mắt ghen tị nhìn nam chính:
“Tên đàn ông Chó.”
Ta nhịn cười, vô tình liếc mắt nhìn về phía Lâm Tử Huyên.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra việc giãy giụa là vô ích, cũng không vùng vẫy nữa. Thấy ta nhìn hắn, hắn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy thì tâm sẽ tĩnh.
Nụ cười trên mặt ta sững lại, ta quay sang nghiêm mặt với Mã Lăng Thự:
“Ai bảo ngươi suốt ngày nói năng lộn xộn, ta bây giờ vẫn là một cô nương chưa xuất giá, thậm chí còn chưa đến tuổi cập kê, thế mà ngươi cũng dám nói ra mấy lời hỗn xược đó à!”
Hắn bĩu môi, lẩm bẩm: “Nhưng mà...”
“Nhưng cái gì mà nhưng? Ta, Ninh Tang Giản, từ nhỏ đọc sách thánh hiền, hiểu lễ nghĩa, lại được phụ thân dạy dỗ cẩn thận, giữ gìn lễ giáo, đoan trang nhã nhặn...”
Mã Lăng Thự nghe không nổi nữa: “Ngươi nói láo! Lúc nhỏ ai là người trốn học trèo cây bắt chim với ta—”
Ta liếc hắn một cái, mắt híp lại, tay giấu trong tay áo lặng lẽ giơ lên năm ngón.
Mã Lăng Thự đơ người.
Hắn có đúng năm trăm lượng bạc giấu khắp nhà.
Thế là, ngay lập tức hắn thay đổi thái độ, ho nhẹ, cố tình nâng cao giọng, vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt:
“Ninh cô nương từ nhỏ tôn sư trọng đạo, cần kiệm chăm lo gia đình, thiện lương giúp đỡ người già qua đường, một nữ tử chính trực như vậy, sao có thể ép buộc nam nhân được chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta gật đầu, phối hợp theo hắn:
“Ta, Ninh Tang Giản, chỉ làm việc thiện, không ép buộc ai bao giờ.”
Lông mi của Lâm Tử Huyên khẽ run.
Tim ta bỗng giật thót một cái. Ta l.i.ế.m môi khô khốc, cảm thấy thành bại nằm ở thời khắc này. Hít một hơi sâu, ta bước tới tháo miếng vải trong miệng hắn ra.
Lâm Tử Huyên chậm rãi mở mắt, nhìn ta không vui cũng chẳng buồn.
Thấy hắn vẫn không chịu lên tiếng, trên môi còn vương vết máu, ta không nhịn được mà đưa tay định lau đi bằng tay áo.
Nhưng ngay khi đầu ngón tay ta chạm vào, hắn đột nhiên run lên, trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét.
“Ta chỉ muốn giúp ngươi lau đi...”
Hắn quay đầu đi, rõ ràng là cự tuyệt.
Ta hơi khựng lại, mím môi, lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc khăn tay sạch màu xanh, xoay cằm hắn lại, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết lau vết m.á.u trên khóe miệng hắn.
“Lâm Tử Huyên, ta mua ngươi, chỉ vì ta không đành lòng nhìn một kẻ vốn dĩ tài hoa tuyệt thế lại sa sút đến mức này. Ta không có ý định làm gì ngươi cả. Khi vết thương của ngươi lành lại, ngươi muốn đi đâu thì đi, ta tuyệt đối không can thiệp.”
Nói xong, ta im lặng, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, yên tĩnh như một con gà con.
Lâm Tử Huyên cau mày, dường như đang cân nhắc mức độ đáng tin của lời ta.
Thời gian như đông cứng lại.
Một lúc lâu sau, yết hầu hắn khẽ động, giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên hai chữ:
“Thật sao?”
Không biết vì sao, chỉ là hai chữ bình thường, vậy mà ta lại nghe đến cay mắt.
Ta ngẩng đầu, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng:
“Đương nhiên. Hơn nữa, gia phong nhà ta rất nghiêm, dù ta có muốn làm gì ngươi, cha ta cũng không cho phép đâu!”
Lâm Tử Huyên nhìn ta sâu thẳm, không nói gì, nhưng trong mắt hắn dường như có thêm một thứ cảm xúc lạ lẫm nào đó.
Sau đó, ta tháo dây trói cho hắn, hắn cũng không phản kháng hay bỏ chạy.
Ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần giữ hắn lại, tình cảm có thể từ từ bồi đắp.
Nhưng ta vẫn là quá vui mừng sớm...
5
Ta nghiêng đầu, không dám nhìn vào mắt Lâm Tử Huyên. Khuôn mặt ta nóng bừng, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, nhưng bàn tay vẫn siết chặt lấy hắn như một cái kìm sắt.
Trong mắt cha ta, cảnh tượng này lại thành ra hai người chúng ta quấn quýt không rời, cứ như thể một khắc cũng không chịu buông nhau ra.
Thế nên, cha ta cười càng sâu hơn:
"Tiểu phu thê còn muốn nói chuyện riêng sao? Được rồi, ta không làm phiền các con nữa. Lăng Thự, chúng ta vào trong trước."
Nói xong, ông liền nắm lấy cánh tay không bị thương của Mã Lăng Thự, kéo hắn đi vào phủ. Trước khi rời đi, ông còn cố ý liếc ta một cái đầy hàm ý.
Ta sắp khóc đến nơi rồi.
Giờ thì ta hoàn toàn chắc chắn—cha ta vừa thực hiện một cú chốt hạ, chính thức xóa sạch toàn bộ thiện cảm ít ỏi mà ta vừa vất vả gầy dựng trong mắt Lâm Tử Huyên. Không chừng thiện cảm còn tụt về số âm, khiến tình cảnh vốn đã khốn đốn của ta càng thêm tồi tệ.
Chắc chắn, hắn sẽ càng ghét ta hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro