Chấp Niệm Một Đời

Ta đã có hôn th...

Đang cập nhật

2025-03-17 08:16:43

 

Đến khi giọng nói trầm thấp gấp gáp ấy một lần nữa vang lên bên tai, trong đầu ta bỗng trở nên trống rỗng, ý thức dần trở lại, và rồi ta cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại, lành lạnh áp lên môi mình, từng dòng không khí chảy vào trong miệng.

Ta mở mắt, điều đầu tiên ta nhìn thấy chính là gương mặt đẹp đến mức không thực của Lâm Tử Huyên trong ánh sáng nhạt nhòa.

Khoảng cách giữa ta và hắn chỉ còn trong gang tấc.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ngoài tiếng tim đập, thế giới dường như đã dừng lại.

Rõ ràng hắn cũng rất căng thẳng.

Ta trợn to mắt, chưa kịp phản ứng, Lâm Tử Huyên đã buông môi ta ra, vươn tay ôm chặt lấy ta. Sau đó, ta cảm thấy cơ thể mình được nâng lên, dần dần trôi lên khỏi mặt nước.

Mơ hồ nghĩ, thì ra Lâm Tử Huyên biết bơi giỏi như vậy.

Lúc này, ta và Lâm Tử Huyên đều đang ngồi trên thuyền của Dung Bạch.

Ba người chúng ta, mặt đối mặt, im lặng nhìn nhau.

Nước từ quần áo nhỏ xuống, thấm ướt cả sàn thuyền, cảm giác ẩm ướt khó chịu.

Nhưng trong lòng ta lại không hề khó chịu chút nào.

Ta sững sờ đưa tay chạm lên môi mình, hơi ấm vẫn còn vương vấn chưa tan.

Theo bản năng, ta ngước mắt nhìn về phía Lâm Tử Huyên, đúng lúc hắn cũng đang nhìn ta.

Ánh mắt giao nhau.

Giây phút ấy, dường như ngoài nhịp tim của chúng ta ra, mọi thứ đều trở nên lặng im.

Lâm Tử Huyên, tóc đen vẫn còn ướt, từng giọt nước tí tách nhỏ xuống, áo ngoài hơi mở, để lộ xương quai xanh thon dài, gợn sóng lên xuống theo từng nhịp thở. Ánh nắng xuyên qua màn nước, đọng lại trên làn da hắn, long lanh như viên ngọc sáng.

Khuôn mặt ta bỗng dưng nóng bừng, vội vàng dời tầm mắt.

Đúng lúc này, Dung Bạch lên tiếng, giọng điềm tĩnh:

"Tử Huyên, có tìm lại được chiếc nhẫn ngọc không?"

Ta khẽ nhíu mày, lập tức nhìn về phía Lâm Tử Huyên.

Hắn không phải vô tình rơi xuống nước?

Mà là chính mình nhảy xuống?

Hơn nữa, còn là vì muốn tìm lại chiếc nhẫn ngọc mà phụ thân ta đã tặng hắn sao?

Lâm Tử Huyên khẽ liếc nhìn ta, mím môi, chân mày thoáng hiện nét thất vọng và áy náy. Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng lắc đầu với Dung Bạch.

"Ngươi nhảy xuống nước chỉ vì chiếc nhẫn ngọc đó sao?"

Đồng tử ta co lại từng chút một, bàn tay siết chặt, trong lòng không chỉ có tức giận, mà còn xen lẫn cảm giác hoang mang đến cực độ.

"Chỉ vì chiếc nhẫn đó đáng giá một ngàn lượng bạc, nên ngươi mới coi trọng đến vậy sao?"

"Ta..." Lâm Tử Huyên bàng hoàng nhìn ta.

"Lâm Tử Huyên, ngươi có thể tỉnh táo một chút được không? Ngươi không còn là con trai của thừa tướng nữa. Hà tất gì phải tự lừa mình dối người, mãi níu kéo quá khứ, dùng tiền để trốn tránh thực tại mà ngươi không dám đối diện? Trong lòng ngươi, chẳng lẽ chỉ còn lại tiền bạc thôi sao?"

Thấy sắc mặt hắn bỗng trở nên tái nhợt, lòng ta chợt nhói lên, đau đớn không rõ lý do.

"Ngươi có biết không, hôm nay ngươi nhảy xuống nước, nếu chẳng may bị rong rêu cuốn chân, nếu đột nhiên bị chuột rút thì sao?"

"Chỉ là một ngàn lượng bạc thôi! Mất thì mất! Nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện, ta phải làm sao đây?"

Hai mắt ta đỏ hoe, cuối cùng không kiềm chế được nữa, gào lên tất cả những cảm xúc đã dồn nén trong lòng.

Lâm Tử Huyên ngẩn người, đôi mắt đen láy của hắn khẽ rung động, ngơ ngác nhìn ta.

"Khoan đã, Ninh tiểu thư."

Dung Bạch khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén lướt qua ta và Lâm Tử Huyên, rồi chậm rãi gõ ngón tay lên chiếc hộp điểm tâm bên cạnh, giọng điệu như đang nghiền ngẫm điều gì đó.

"Chiếc nhẫn ngọc đó, chẳng phải là tín vật đính hôn của hai người sao?"

 

11

Ta có chút ngỡ ngàng, nhất thời không thể tiêu hóa được ý nghĩa của câu nói ấy.

Tín vật đính hôn của ta và Lâm Tử Huyên?

Đính hôn?!

Ta ngây ngẩn nhìn Dung Bạch, rồi lại quay sang Lâm Tử Huyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn cảm nhận được ánh nhìn nóng rực của ta, hàng lông mày nhíu chặt, giọng nói khô khốc, vẻ mặt đầy vẻ hối lỗi:

^^

"Xin lỗi... Ta làm mất nó rồi."

Dung Bạch lại dường như đã nhìn thấu điều gì đó, lướt mắt qua ta và Lâm Tử Huyên, nở một nụ cười ôn hòa:

"Sao ta lại có cảm giác Ninh tiểu thư dường như chẳng hề hay biết chuyện đính hôn này nhỉ?"

Lâm Tử Huyên nghe vậy thì sững sờ.

Trong lòng ta giật thót, đột nhiên cảm thấy nguy cơ bủa vây tứ phía, lập tức lớn tiếng lên tiếng:

"Dung tướng quân! Ta và Tử Huyên tâm đầu ý hợp, hai lòng tương duyệt, đã sớm định ra hôn ước. Hôm nay thấy chàng rơi xuống nước, ta chỉ vì quá lo lắng nên mới nhất thời kích động mà nói ra những lời nặng nề. Mong Dung tướng quân đừng suy đoán lung tung!"

Nói xong, ta lập tức vén váy đứng dậy, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lâm Tử Huyên, lặng lẽ dịch người lại gần hắn, đến khi cả hai gần như ngồi sát nhau, ta mới khẽ nhếch môi, vươn tay khoác lấy cánh tay hắn, giống như đang tuyên bố chủ quyền mà nhìn về phía Dung Bạch.

Lần này đến lượt Dung Bạch ngẩn ra.

Bởi vì Lâm Tử Huyên không chỉ không đẩy ta ra, mà còn rất tự nhiên đặt tay lên eo ta.

Rất bình tĩnh, rất tự nhiên, chỉ là... đôi má lại hơi ửng đỏ.

"Tử Huyên..."

Dung Bạch không còn dáng vẻ ung dung như trước nữa, trong đôi mắt dần dần nhuốm màu mê mang và tổn thương sâu sắc, dường như ngay cả hơi thở cũng rối loạn.

"Chẳng lẽ chàng thực sự..." Nàng ta nói được nửa câu thì đột ngột ngưng lại.

Phải mất một lúc lâu sau, Dung Bạch mới lấy lại dáng vẻ bình thường, nàng ta nghiêng đầu, sâu thẳm nhìn ta một cái, như muốn nhìn thấu ta.

Lần này, ta lại thẳng thắn đối diện với ánh mắt ấy mà không chút e dè.

Dung Bạch hơi ngẩn ra, rồi chuyển ánh nhìn về phía Lâm Tử Huyên, đôi mắt khẽ run rẩy.

Cuối cùng, nàng ta cúi đầu, như đang tự giễu mình, giọng nói nhàn nhạt:

"Vừa rồi ngọc vô tình rơi xuống hồ, ta thấy chàng có vẻ lo lắng, nên định nhảy xuống tìm giúp, nhưng chàng lại từ chối ta, nói rằng mình bơi rất giỏi, còn nói rằng tín vật đính ước của mình, không cần ai khác hỗ trợ tìm kiếm."

Dung Bạch hơi rũ mắt, che đi những sắc màu tối tăm đang cuộn trào bên trong, khẽ nói:

"Trước đây, ta lại không hề biết chàng bơi giỏi như vậy."

Tay ta đang khoác lên cánh tay Lâm Tử Huyên bỗng khựng lại.

Trong nguyên tác, sau khi Dung Bạch nhảy xuống nước bơi đến chỗ Lâm Tử Huyên, nàng ta thấy hắn nhắm chặt mắt, chẳng hề có phản ứng, trông như đang say ngủ, lúc ấy mới nhận ra hắn thực sự không biết bơi.

Hoảng loạn, nàng ta liền ghé môi truyền hơi thở cho hắn, và đó cũng là lần đầu tiên hai người họ hôn nhau.

Ta cắn chặt môi.

Đột nhiên, ta hiểu vì sao Lâm Tử Huyên lại giả vờ không biết bơi lúc đó.

Ta tự nhủ rằng không nên để tâm, nhưng trong lòng vẫn không kìm được dâng lên một cơn chua xót.

Lâm Tử Huyên thích Dung Bạch đến vậy, ngay cả khi cuối cùng c.h.ế.t dưới kiếm của nàng ta cũng chưa từng trách cứ.

Một người như thế, liệu có thể dễ dàng thích một kẻ chẳng có điểm nào bằng Dung Bạch như ta không...

 

Dung Bạch đột ngột ngẩng đầu, bật cười chua chát:

"Chỉ vì hôm đó ta rời khỏi tiểu lâu, mà chúng ta thực sự đã bỏ lỡ nhau sao... Tử Huyên, ta đã giải thích với chàng rồi, hôm đó ta không thể đến vì—"

"Dung Bạch." Lâm Tử Huyên nhíu mày, liếc nhìn ta, giọng nói bình tĩnh: "Ta đã có hôn thê rồi."

Ta giật mình ngẩng đầu, từ góc độ của ta chỉ có thể nhìn thấy đường nét góc cạnh của gương mặt hắn, không thấy rõ biểu cảm.

Không nhìn rõ, cũng không dám nhìn.

Thì ra, Dung Bạch đã sớm giải thích với hắn lý do hôm đó nàng ta không mua lại hắn.

Liệu có phải, hắn chỉ đang dùng ta để chọc tức Dung Bạch không?

Lên đến bờ, ta vừa định cùng Lâm Tử Huyên lên xe ngựa về phủ, thì phía trước bỗng náo loạn.

Dung Bạch, người luôn không thể đứng ngoài cuộc khi gặp chuyện, cũng lập tức chú ý.

Nàng ta vừa bước một chân lên xe, chân còn chưa kịp rời khỏi mặt đất, đã nghe thấy tiếng ồn ào, lập tức thu chân lại, ung dung vuốt phẳng tà áo, ngoảnh đầu nhìn về phía ta.

Không, phải nói là nhìn chằm chằm vào ta mới đúng.

Dung Bạch ánh mắt sáng ngời, giọng nói vẫn trầm ổn như trước, nhưng khó giấu được vẻ hứng thú trong đó, đề nghị:

"Có muốn đi xem không?"

Ta gật đầu như gà mổ thóc.

Dù trước đó có là tình địch đi chăng nữa, nhưng chỉ cần cùng sở thích hóng hớt, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chấp Niệm Một Đời

Số ký tự: 0