Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Phần 2 - Hoàn
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
Khương Dao chưa từng trách Khương Phất Ngọc, cô chỉ cảm thấy mình hơi ngốc nghếch, làm con của Khương Phất Ngọc có chút vất vả, còn Khương Phất Ngọc nuôi cô cũng không phải dễ dàng gì.
Nói rằng Khương Dao tha thứ cho Khương Phất Ngọc, chi bằng nói Khương Dao đã tha thứ cho bản thân và Khương Phất Ngọc.
Họ rốt cuộc vẫn là một gia đình.
“Cha có một câu nói rất đúng, những chuyện đã qua, hãy để nó qua đi.”
Những tia sáng mờ nhạt, trong sự đan xen của ánh sáng và bóng tối, như có thứ gì đó lặng lẽ tan biến cùng với bụi trần.
Khương Phất Ngọc dùng bàn tay đang đeo chuỗi tràng hạt xoa nhẹ lên đầu Khương Dao.
Khương Dao nhìn chằm chằm vào chuỗi tràng hạt, hỏi: “Mẹ, mẹ bắt đầu tin Phật từ khi nào?”
Khương Phất Ngọc đáp: “Từ khi con mất tích, trong lòng mẹ đã có sự sợ hãi, lo rằng không thể bảo vệ con, hy vọng thần Phật sẽ che chở cho con trưởng thành.”
Dù rằng, thần Phật vốn hư vô mờ ảo.
...
Ra khỏi cung Cảnh Nghi, Khương Dao kéo tay Khương Phất Ngọc cùng đi tìm Lâm Tố.
Không biết cô nghĩ thế nào mà không chịu ngồi xe lăn, cứ nhảy cà nhắc như một con thây ma.
Kể từ khi Khương Dao được cứu về cung, cô cảm thấy mối quan hệ giữa Khương Phất Ngọc và Lâm Tố có gì đó lạ lạ.
Suốt thời gian dưỡng thương, cô chưa thấy hai người họ cùng đến thăm mình.
Không cần nghĩ cũng biết, hai người chắc chắn đang giận dỗi.
Đây là chuyện của đôi vợ chồng, Khương Dao vốn không muốn can thiệp. Nhưng cha cô cứ dỗi dai dẳng, còn mẹ cô thì không chút nể nang, mặc kệ. Nhìn hai người như vậy, Khương Dao quyết định tự mình tìm cách để họ hòa giải.
Lâm Tố không ngờ rằng Khương Dao và Khương Phất Ngọc lại đến cùng nhau.
Khi nhìn thấy cô, hắn mỉm cười với cô như muốn nở một nụ cười ấm áp cho cô con gái ngoan, nhưng ánh mắt vừa chạm đến Khương Phất Ngọc thì khuôn mặt hắn lại lạnh lùng.
Cuối cùng ánh mắt hắn rơi xuống chân của Khương Dao, “Chân chưa lành thì đừng chạy lung tung, cẩn thận vấp ngã.”
Khương Dao chống nạng, nhảy lên ngồi xuống ghế đá bên cạnh luống hoa, “Ngày nào cũng bị nhốt trong cung, ra ngoài cũng không được, cả người con không thoải mái... Ô, hoa đã nở rồi này.”
Luống hoa trước mặt là những bông cẩm tú cầu màu xanh đang đung đưa trong gió.
Những ngày Lâm Tố rời kinh, luống hoa này do cung nữ chăm sóc, thỉnh thoảng Khương Phất Ngọc cũng đến nhổ cỏ.
Khu vườn trống trơn ba năm trước, nay đã tràn đầy sức sống, hoa lá đan xen, bướm bay lượn khắp nơi.
Ở gần bức tường cung điện có một giàn tre, hoa bìm bìm leo lên, nở những bông hoa tím xen cùng những đóa cẩm tú cầu xanh, Khương Dao nghĩ rằng nếu có điện thoại để chụp hình thì thật tuyệt.
Tốt nhất là bên cạnh có một tấm biển màu xanh, trên đó viết “Ta ở Phượng Nghi cung rất nhớ ngươi.”
“Cha, hoa này nở đẹp quá.” Khương Dao chỉ vào những bông hoa trước mặt, “Những bông cẩm tú cầu ấy, đều là mẹ đích thân trồng, con còn giúp đào đất nữa!”
Khương Phất Ngọc đã thay áo, mặc một chiếc váy lụa xanh nhạt, tà váy chuyển màu như viền xanh của những bông cẩm tú cầu.
Khương Dao đã tạo bầu không khí rất hợp, nàng đi tới bên Lâm Tố, nắm tay hắn, “Còn giận sao? Còn trách ta không?”
Lâm Tố muốn tránh đi nhưng bị nàng giữ chặt.
“A Tự.”
Một tiếng gọi ấy làm cho cơn giận của hắn tan biến, cả người cũng mềm đi.
Hắn thừa nhận, ngày hôm đó hắn đã quá nóng nảy, biết tin Khương Dao mất tích liền dồn hết mọi tức giận lên Khương Phất Ngọc, căm ghét nàng vì đã sơ suất, không trông nom tốt Khương Dao, trong cơn tức giận đã tát nàng một cái.
Sau khi tìm lại được Khương Dao, mỗi lần nghĩ về chuyện này, hắn đều trằn trọc khó ngủ, bắt đầu cảm thấy hối hận.
Hắn thế mà lại đã đánh một người phụ nữ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Chuyện này đủ để trở thành vết nhơ trong cuộc đời hắn.
Lâm Tố cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Khương Phất Ngọc. Trong mắt hắn ánh lên những giọt lệ.
Một lát sau, cuối cùng hắn cũng dịu lại: "Còn đau không?"
Khương Phất Ngọc mỉm cười: "Sức của chàng cũng không yếu đâu."
Hắn tát là đúng, cũng may mắn là Khương Dao không sao, nếu không Khương Phất Ngọc cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Gió lay động làm những cánh hoa cẩm tú cầu rơi xuống, rơi trên tà váy của Khương Dao.
Ở xa xa, những bông hoa lựu nở rộ, cành lá xum xuê.
Ánh mặt trời chói lóa, Khương Dao nhìn đôi bàn tay của họ dần nắm chặt lại, thở dài thật sâu, cứ tưởng có xung đột lớn lắm, hóa ra chỉ cần nói vài câu là có thể hòa giải, còn phải để cô nhọc công ghép họ lại với nhau.
Hai người này thật là...
Họ quay đầu lại, thấy Khương Dao đang chống cằm ngắm nhìn họ chăm chú, ánh mắt giao nhau, Khương Dao vội nhặt cây gậy lên, thông minh nói: "Con sẽ về ngay đây, không làm phiền hai người nữa."
Lâm Tố hơi ngượng ngùng: "Không ngồi lại thêm chút nữa à?"
Khương Dao chẳng muốn xem tiếp những gì họ sắp làm.
"Thôi, con phải về rồi, hai người âu yếm xong thì đến tìm con ăn cơm nhé!" Khương Dao kêu lên rồi nhảy ra ngoài bằng một chân, đứng ở mép sân vẫy cây gậy về phía họ.
"Tạm biệt nhé.…"
Không biết vì sao, Khương Dao đột nhiên nghẹn lại, nhìn bóng dáng hai người họ đứng trong ánh nắng thân mật, cô khẽ gọi.
"Bố, mẹ…"
Trời cao, mây trắng bồng bềnh, chim sẻ tìm mồi trở về, dưới mái hiên là những cái đầu nhỏ hót vang đòi ăn.
Không hiểu sao, lòng Khương Dao thoáng chút buồn.
Khương Dao của kiếp trước khi chưa xuyên không biết rằng, không phải bậc cha mẹ nào cũng có thể cống hiến hết mình cho con cái mà không mong đáp lại.
Vậy nên, việc gặp được Khương Phất Ngọc và Lâm Tố khiến cô cảm thấy mình thật may mắn, dù đã trải qua nhiều gian truân, nhưng họ vẫn luôn bao dung và yêu thương cô.
Có họ bên cạnh, cuộc đời của Khương Dao đã hoàn mỹ được một nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"A Chiêu đang nói gì thế?"
Lâm Tố không nghe rõ.
Khương Dao dụi mắt, mỉm cười nói: "Không có gì đâu, cha mẹ, con đi thật đấy!"
...
Sau khi công chúa Dương Thành qua đời, Tô Bồi Phong trở về nhà để chịu tang mẹ và lo liệu tang sự.
Thượng Quan Hàn vẫn còn ở Giang Nam, cậu đã lo liệu xong tang sự của cha mình.
Hòa Thanh mang thư của cậu trở về kinh thành, trong thư nói rằng đợi khi nào cậu nắm quyền quản lý tài sản ổn định, sẽ đưa mẹ đến kinh thành định cư.
Trong thời gian dài sắp tới, Khương Dao và Tạ Lan Tu sẽ thường xuyên ở cùng nhau trong Đông Nghi Cung.
Khi Tạ Lan Tu đến thư phòng, Khương Dao đang huấn luyện chú mèo con giảm cân.
Con mèo Phát Tài này được mọi người trong Đông Nghi Cung cho ăn, đã béo thành một quả cầu, thả xuống đất có thể lăn tròn.
Lúc này, nó đang bị Khương Dao ép leo lên con lăn tập chạy. Nó nhiều lần định trốn thoát, nhưng lần nào cũng bị Khương Dao bắt lại.
Béo phì khiến nó mất đi sự nhanh nhẹn, đến một người què như Khương Dao cũng có thể dễ dàng bắt được nó.
Tiếng kêu thảm thiết của chú mèo vang lên không ngớt.
Thấy Tạ Lan Tu, Khương Dao lơ đễnh, để mèo con có cơ hội nhảy ra, thoáng cái đã lao ra khỏi cửa sổ.
"A, Lan Tu, huynh trở lại rồi à?"
Sau chuyện ở Bán Sơn Tự, Tạ Lan Tu về nhà nghỉ ngơi một thời gian, hôm nay mới quay lại.
Tạ Lan Tu cầm trong tay một chiếc hộp, đưa cho Khương Dao, ánh mắt lảng tránh: "A Chiêu... đây vốn là quà sinh nhật ta chuẩn bị cho muội, nhưng hôm sinh nhật xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên mãi đến hôm nay mới gửi vào cung."
Khương Dao lập tức mở hộp gỗ, bên trong là một chiếc trâm bạch ngọc.
Ngọc dương chi loại tốt, không một tì vết, ở cuối trâm còn khắc một đóa hoa sơn trà.
Khương Dao cầm trên tay, cảm giác mát lạnh, cô chớp chớp mắt, quay lại nhìn Tạ Lan Tu, "Lan Tu..."
Cô nheo mắt lại, "Chiếc trâm này không giống quà tặng bình thường."
"Món quà ban đầu huynh định tặng ta là cái này sao?"
Căn phòng lặng lẽ hẳn.
Gió khẽ thổi làm tờ giấy trên bàn phát ra tiếng động nhẹ.
Thật là lâu lắm rồi...
Mặt Tạ Lan Tu đỏ dần lên, không lâu sau, tai cậu cũng đỏ đến mức như muốn nhỏ máu.
Ban đầu, quà mà Tạ Lan Tu chuẩn bị cho Khương Dao đúng là một món trang sức ngọc bình thường, nhưng trước khi trao tặng, không hiểu sao cậu lại đổi thành trâm cài bạch ngọc.
Trâm cài, thay cho lời nguyện ước sẽ mãi bên nhau.
Nhìn thấy trâm cài, Khương Dao liền hiểu rằng, câu hỏi mà cô từng hỏi cậu hôm đó bên dòng suối trên núi, nay đã có câu trả lời.
Khương Dao mỉm cười nhìn Tạ Lan Tu rất lâu, cậu thở phào, khẽ nói: "A Chiêu, ta đồng ý đợi."
Đợi cô đến tuổi mười lăm, đợi cô trưởng thành.
Ba năm, cậu có thể chờ được.
Dù có phải dùng cả cuộc đời để đánh đổi, cậu cũng sẵn lòng.
Từ lần đầu tiên gặp nhau trên con đường cung điện dưới ánh đèn, cho đến những ngày cùng nhau sớm tối ở Đông Nghi Cung, dường như tiểu công chúa này có sức hấp dẫn đặc biệt đối với cậu.
Chỉ cần ở bên cạnh tiểu công chúa, ánh mắt của ậu sẽ hoàn toàn bị cô thu hút.
Những ngày này Tạ Lan Tu đã nghĩ rất nhiều, nếu phải tìm một người để cùng đi hết cuộc đời, ngoài Khương Dao ra, cậu không tìm được ai thích hợp hơn.
Trăm năm mới có thể cùng thuyền, ngàn năm mới có thể chung gối.
Như thể kiếp trước đã quanh quẩn ngàn lần ở Tam Sinh Thạch trên đường Hoàng Tuyền, đổi lấy cuộc gặp gỡ ở kiếp này.
Tiểu công chúa đã chủ động mời gọi, cậu còn có gì mà không muốn nữa?
Khương Dao đưa trâm cài ra, "Huynh đến cài tóc cho ta đi."
Vị lang quân đang đỏ mặt cầm trâm cài, tiến lại gần cô, tháo dây buộc tóc của cô ra.
Mái tóc dài mềm mại rơi xuống, trượt qua kẽ tay cậu, nhưng tiếc rằng cậu không giỏi lắm, loay hoay mãi mà không cài được ngay ngắn.
Tiếng cười vang lên phía trước, Khương Dao cười nghiêng ngả, "Thôi, đùa huynh đấy!"
Tạ Lan Tu cười bất đắc dĩ: "Điện hạ..."
Khương Dao quay đầu lại nhìn cậu, đối diện với đôi mắt sáng của cậu, "Cho huynh ba năm, huynh phải học cài tóc thật giỏi cho ta."
"Tạ Lan Tu, sau này huynh nhất định phải học cách cài tóc cho ta."
Đương nhiên, ba năm học không xong cũng không sao.
Dù sao cuộc đời này của họ vẫn còn dài, rất dài.
Tạ Lan Tu cười dịu dàng, quỳ xuống, thành kính như tín đồ thờ phụng thần linh, "Được."
...
Nhiều năm sau, khi sử quan già yếu quỳ trước án thư viết bộ “Nam Trần Sử,” ghi chép cuộc đời của nữ hoàng Khương Dao của Nam Trần.
Từng câu từng chữ đều miêu tả tình yêu sâu đậm giữa nữ hoàng và nam hậu, từ khi trẻ định tình, bên nhau đến khi đầu bạc, một đời ân ái.
Trải qua bao thế hệ, câu chuyện truyền lại đời đời, người đời sau đọc đến đều ngưỡng mộ.
Nhưng đó là chuyện sau này. Còn lúc này, vào một buổi chiều bình yên tại Đông Nghi Cung, cậu thiếu niên và cô thiếu nữ vẫn đùa nghịch vui vẻ.
Họ vẫn còn trẻ.
Tất cả, chỉ mới bắt đầu.
Nói rằng Khương Dao tha thứ cho Khương Phất Ngọc, chi bằng nói Khương Dao đã tha thứ cho bản thân và Khương Phất Ngọc.
Họ rốt cuộc vẫn là một gia đình.
“Cha có một câu nói rất đúng, những chuyện đã qua, hãy để nó qua đi.”
Những tia sáng mờ nhạt, trong sự đan xen của ánh sáng và bóng tối, như có thứ gì đó lặng lẽ tan biến cùng với bụi trần.
Khương Phất Ngọc dùng bàn tay đang đeo chuỗi tràng hạt xoa nhẹ lên đầu Khương Dao.
Khương Dao nhìn chằm chằm vào chuỗi tràng hạt, hỏi: “Mẹ, mẹ bắt đầu tin Phật từ khi nào?”
Khương Phất Ngọc đáp: “Từ khi con mất tích, trong lòng mẹ đã có sự sợ hãi, lo rằng không thể bảo vệ con, hy vọng thần Phật sẽ che chở cho con trưởng thành.”
Dù rằng, thần Phật vốn hư vô mờ ảo.
...
Ra khỏi cung Cảnh Nghi, Khương Dao kéo tay Khương Phất Ngọc cùng đi tìm Lâm Tố.
Không biết cô nghĩ thế nào mà không chịu ngồi xe lăn, cứ nhảy cà nhắc như một con thây ma.
Kể từ khi Khương Dao được cứu về cung, cô cảm thấy mối quan hệ giữa Khương Phất Ngọc và Lâm Tố có gì đó lạ lạ.
Suốt thời gian dưỡng thương, cô chưa thấy hai người họ cùng đến thăm mình.
Không cần nghĩ cũng biết, hai người chắc chắn đang giận dỗi.
Đây là chuyện của đôi vợ chồng, Khương Dao vốn không muốn can thiệp. Nhưng cha cô cứ dỗi dai dẳng, còn mẹ cô thì không chút nể nang, mặc kệ. Nhìn hai người như vậy, Khương Dao quyết định tự mình tìm cách để họ hòa giải.
Lâm Tố không ngờ rằng Khương Dao và Khương Phất Ngọc lại đến cùng nhau.
Khi nhìn thấy cô, hắn mỉm cười với cô như muốn nở một nụ cười ấm áp cho cô con gái ngoan, nhưng ánh mắt vừa chạm đến Khương Phất Ngọc thì khuôn mặt hắn lại lạnh lùng.
Cuối cùng ánh mắt hắn rơi xuống chân của Khương Dao, “Chân chưa lành thì đừng chạy lung tung, cẩn thận vấp ngã.”
Khương Dao chống nạng, nhảy lên ngồi xuống ghế đá bên cạnh luống hoa, “Ngày nào cũng bị nhốt trong cung, ra ngoài cũng không được, cả người con không thoải mái... Ô, hoa đã nở rồi này.”
Luống hoa trước mặt là những bông cẩm tú cầu màu xanh đang đung đưa trong gió.
Những ngày Lâm Tố rời kinh, luống hoa này do cung nữ chăm sóc, thỉnh thoảng Khương Phất Ngọc cũng đến nhổ cỏ.
Khu vườn trống trơn ba năm trước, nay đã tràn đầy sức sống, hoa lá đan xen, bướm bay lượn khắp nơi.
Ở gần bức tường cung điện có một giàn tre, hoa bìm bìm leo lên, nở những bông hoa tím xen cùng những đóa cẩm tú cầu xanh, Khương Dao nghĩ rằng nếu có điện thoại để chụp hình thì thật tuyệt.
Tốt nhất là bên cạnh có một tấm biển màu xanh, trên đó viết “Ta ở Phượng Nghi cung rất nhớ ngươi.”
“Cha, hoa này nở đẹp quá.” Khương Dao chỉ vào những bông hoa trước mặt, “Những bông cẩm tú cầu ấy, đều là mẹ đích thân trồng, con còn giúp đào đất nữa!”
Khương Phất Ngọc đã thay áo, mặc một chiếc váy lụa xanh nhạt, tà váy chuyển màu như viền xanh của những bông cẩm tú cầu.
Khương Dao đã tạo bầu không khí rất hợp, nàng đi tới bên Lâm Tố, nắm tay hắn, “Còn giận sao? Còn trách ta không?”
Lâm Tố muốn tránh đi nhưng bị nàng giữ chặt.
“A Tự.”
Một tiếng gọi ấy làm cho cơn giận của hắn tan biến, cả người cũng mềm đi.
Hắn thừa nhận, ngày hôm đó hắn đã quá nóng nảy, biết tin Khương Dao mất tích liền dồn hết mọi tức giận lên Khương Phất Ngọc, căm ghét nàng vì đã sơ suất, không trông nom tốt Khương Dao, trong cơn tức giận đã tát nàng một cái.
Sau khi tìm lại được Khương Dao, mỗi lần nghĩ về chuyện này, hắn đều trằn trọc khó ngủ, bắt đầu cảm thấy hối hận.
Hắn thế mà lại đã đánh một người phụ nữ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Chuyện này đủ để trở thành vết nhơ trong cuộc đời hắn.
Lâm Tố cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Khương Phất Ngọc. Trong mắt hắn ánh lên những giọt lệ.
Một lát sau, cuối cùng hắn cũng dịu lại: "Còn đau không?"
Khương Phất Ngọc mỉm cười: "Sức của chàng cũng không yếu đâu."
Hắn tát là đúng, cũng may mắn là Khương Dao không sao, nếu không Khương Phất Ngọc cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Gió lay động làm những cánh hoa cẩm tú cầu rơi xuống, rơi trên tà váy của Khương Dao.
Ở xa xa, những bông hoa lựu nở rộ, cành lá xum xuê.
Ánh mặt trời chói lóa, Khương Dao nhìn đôi bàn tay của họ dần nắm chặt lại, thở dài thật sâu, cứ tưởng có xung đột lớn lắm, hóa ra chỉ cần nói vài câu là có thể hòa giải, còn phải để cô nhọc công ghép họ lại với nhau.
Hai người này thật là...
Họ quay đầu lại, thấy Khương Dao đang chống cằm ngắm nhìn họ chăm chú, ánh mắt giao nhau, Khương Dao vội nhặt cây gậy lên, thông minh nói: "Con sẽ về ngay đây, không làm phiền hai người nữa."
Lâm Tố hơi ngượng ngùng: "Không ngồi lại thêm chút nữa à?"
Khương Dao chẳng muốn xem tiếp những gì họ sắp làm.
"Thôi, con phải về rồi, hai người âu yếm xong thì đến tìm con ăn cơm nhé!" Khương Dao kêu lên rồi nhảy ra ngoài bằng một chân, đứng ở mép sân vẫy cây gậy về phía họ.
"Tạm biệt nhé.…"
Không biết vì sao, Khương Dao đột nhiên nghẹn lại, nhìn bóng dáng hai người họ đứng trong ánh nắng thân mật, cô khẽ gọi.
"Bố, mẹ…"
Trời cao, mây trắng bồng bềnh, chim sẻ tìm mồi trở về, dưới mái hiên là những cái đầu nhỏ hót vang đòi ăn.
Không hiểu sao, lòng Khương Dao thoáng chút buồn.
Khương Dao của kiếp trước khi chưa xuyên không biết rằng, không phải bậc cha mẹ nào cũng có thể cống hiến hết mình cho con cái mà không mong đáp lại.
Vậy nên, việc gặp được Khương Phất Ngọc và Lâm Tố khiến cô cảm thấy mình thật may mắn, dù đã trải qua nhiều gian truân, nhưng họ vẫn luôn bao dung và yêu thương cô.
Có họ bên cạnh, cuộc đời của Khương Dao đã hoàn mỹ được một nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"A Chiêu đang nói gì thế?"
Lâm Tố không nghe rõ.
Khương Dao dụi mắt, mỉm cười nói: "Không có gì đâu, cha mẹ, con đi thật đấy!"
...
Sau khi công chúa Dương Thành qua đời, Tô Bồi Phong trở về nhà để chịu tang mẹ và lo liệu tang sự.
Thượng Quan Hàn vẫn còn ở Giang Nam, cậu đã lo liệu xong tang sự của cha mình.
Hòa Thanh mang thư của cậu trở về kinh thành, trong thư nói rằng đợi khi nào cậu nắm quyền quản lý tài sản ổn định, sẽ đưa mẹ đến kinh thành định cư.
Trong thời gian dài sắp tới, Khương Dao và Tạ Lan Tu sẽ thường xuyên ở cùng nhau trong Đông Nghi Cung.
Khi Tạ Lan Tu đến thư phòng, Khương Dao đang huấn luyện chú mèo con giảm cân.
Con mèo Phát Tài này được mọi người trong Đông Nghi Cung cho ăn, đã béo thành một quả cầu, thả xuống đất có thể lăn tròn.
Lúc này, nó đang bị Khương Dao ép leo lên con lăn tập chạy. Nó nhiều lần định trốn thoát, nhưng lần nào cũng bị Khương Dao bắt lại.
Béo phì khiến nó mất đi sự nhanh nhẹn, đến một người què như Khương Dao cũng có thể dễ dàng bắt được nó.
Tiếng kêu thảm thiết của chú mèo vang lên không ngớt.
Thấy Tạ Lan Tu, Khương Dao lơ đễnh, để mèo con có cơ hội nhảy ra, thoáng cái đã lao ra khỏi cửa sổ.
"A, Lan Tu, huynh trở lại rồi à?"
Sau chuyện ở Bán Sơn Tự, Tạ Lan Tu về nhà nghỉ ngơi một thời gian, hôm nay mới quay lại.
Tạ Lan Tu cầm trong tay một chiếc hộp, đưa cho Khương Dao, ánh mắt lảng tránh: "A Chiêu... đây vốn là quà sinh nhật ta chuẩn bị cho muội, nhưng hôm sinh nhật xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên mãi đến hôm nay mới gửi vào cung."
Khương Dao lập tức mở hộp gỗ, bên trong là một chiếc trâm bạch ngọc.
Ngọc dương chi loại tốt, không một tì vết, ở cuối trâm còn khắc một đóa hoa sơn trà.
Khương Dao cầm trên tay, cảm giác mát lạnh, cô chớp chớp mắt, quay lại nhìn Tạ Lan Tu, "Lan Tu..."
Cô nheo mắt lại, "Chiếc trâm này không giống quà tặng bình thường."
"Món quà ban đầu huynh định tặng ta là cái này sao?"
Căn phòng lặng lẽ hẳn.
Gió khẽ thổi làm tờ giấy trên bàn phát ra tiếng động nhẹ.
Thật là lâu lắm rồi...
Mặt Tạ Lan Tu đỏ dần lên, không lâu sau, tai cậu cũng đỏ đến mức như muốn nhỏ máu.
Ban đầu, quà mà Tạ Lan Tu chuẩn bị cho Khương Dao đúng là một món trang sức ngọc bình thường, nhưng trước khi trao tặng, không hiểu sao cậu lại đổi thành trâm cài bạch ngọc.
Trâm cài, thay cho lời nguyện ước sẽ mãi bên nhau.
Nhìn thấy trâm cài, Khương Dao liền hiểu rằng, câu hỏi mà cô từng hỏi cậu hôm đó bên dòng suối trên núi, nay đã có câu trả lời.
Khương Dao mỉm cười nhìn Tạ Lan Tu rất lâu, cậu thở phào, khẽ nói: "A Chiêu, ta đồng ý đợi."
Đợi cô đến tuổi mười lăm, đợi cô trưởng thành.
Ba năm, cậu có thể chờ được.
Dù có phải dùng cả cuộc đời để đánh đổi, cậu cũng sẵn lòng.
Từ lần đầu tiên gặp nhau trên con đường cung điện dưới ánh đèn, cho đến những ngày cùng nhau sớm tối ở Đông Nghi Cung, dường như tiểu công chúa này có sức hấp dẫn đặc biệt đối với cậu.
Chỉ cần ở bên cạnh tiểu công chúa, ánh mắt của ậu sẽ hoàn toàn bị cô thu hút.
Những ngày này Tạ Lan Tu đã nghĩ rất nhiều, nếu phải tìm một người để cùng đi hết cuộc đời, ngoài Khương Dao ra, cậu không tìm được ai thích hợp hơn.
Trăm năm mới có thể cùng thuyền, ngàn năm mới có thể chung gối.
Như thể kiếp trước đã quanh quẩn ngàn lần ở Tam Sinh Thạch trên đường Hoàng Tuyền, đổi lấy cuộc gặp gỡ ở kiếp này.
Tiểu công chúa đã chủ động mời gọi, cậu còn có gì mà không muốn nữa?
Khương Dao đưa trâm cài ra, "Huynh đến cài tóc cho ta đi."
Vị lang quân đang đỏ mặt cầm trâm cài, tiến lại gần cô, tháo dây buộc tóc của cô ra.
Mái tóc dài mềm mại rơi xuống, trượt qua kẽ tay cậu, nhưng tiếc rằng cậu không giỏi lắm, loay hoay mãi mà không cài được ngay ngắn.
Tiếng cười vang lên phía trước, Khương Dao cười nghiêng ngả, "Thôi, đùa huynh đấy!"
Tạ Lan Tu cười bất đắc dĩ: "Điện hạ..."
Khương Dao quay đầu lại nhìn cậu, đối diện với đôi mắt sáng của cậu, "Cho huynh ba năm, huynh phải học cài tóc thật giỏi cho ta."
"Tạ Lan Tu, sau này huynh nhất định phải học cách cài tóc cho ta."
Đương nhiên, ba năm học không xong cũng không sao.
Dù sao cuộc đời này của họ vẫn còn dài, rất dài.
Tạ Lan Tu cười dịu dàng, quỳ xuống, thành kính như tín đồ thờ phụng thần linh, "Được."
...
Nhiều năm sau, khi sử quan già yếu quỳ trước án thư viết bộ “Nam Trần Sử,” ghi chép cuộc đời của nữ hoàng Khương Dao của Nam Trần.
Từng câu từng chữ đều miêu tả tình yêu sâu đậm giữa nữ hoàng và nam hậu, từ khi trẻ định tình, bên nhau đến khi đầu bạc, một đời ân ái.
Trải qua bao thế hệ, câu chuyện truyền lại đời đời, người đời sau đọc đến đều ngưỡng mộ.
Nhưng đó là chuyện sau này. Còn lúc này, vào một buổi chiều bình yên tại Đông Nghi Cung, cậu thiếu niên và cô thiếu nữ vẫn đùa nghịch vui vẻ.
Họ vẫn còn trẻ.
Tất cả, chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro