Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 99:

Tiểu Tân Trà

2025-03-17 08:21:30

Viện của Tạ Lan Tu khá hẻo lánh, nằm tận góc phủ họ Tạ.

Anh Quốc công tuổi cao, ưa tĩnh lặng nên ở xa khu trung tâm của phủ.

Tạ Lan Tu do được Anh Quốc công nuôi lớn nên viện của hắn cũng gần viện của ông nội hơn.

Khương Dao bảo người khiêng thùng sách đi vòng qua đình viện của Tạ phủ, đến trước thư phòng của Tạ Lan Tu và đặt thùng sách dựa vào góc tường.

“Tạ ơn điện hạ.” Tạ Lan Tu nhìn mái tóc lòa xòa của Khương Dao, ân cần hỏi: “Không biết vết thương của Điện hạ đã hồi phục đến đâu rồi?”

“Vết thương ngoài đã gần khỏi hẳn,” Khương Dao vén tóc lên, gần như không còn thấy dấu vết, “Nội thương thì cần dưỡng thêm nhưng cũng tạm ổn rồi.”

"Vết thương ngoài không đáng ngại, nội thương vẫn quan trọng hơn.

Thương cân động cốt mất trăm ngày mới hồi phục, để tránh để lại di chứng đau đầu sau này, ngự y yêu cầu cô phải uống thuốc suốt ba tháng.

Nhưng Khương Dao cảm thấy ngự y chỉ đang hành hạ mình, cô thấy cơ thể đã khỏe mạnh như xưa, vậy mà họ vẫn bắt cô uống thuốc.

Cô cảm thấy rất bất mãn, tối qua đã định đổ thuốc đi, nhưng khi chuẩn bị thì cha cô lại xuất hiện bất thình lình phía sau, ép cô uống hết thuốc.

Bà v.ú Lưu biết công tử đưa bạn đến, liền gọi người chuẩn bị nước trà. Khi Khương Dao đến, vừa khéo đúng lúc trà được dâng lên.

Hôm nay trời nóng, từ phòng khách đi sang đây cũng đã khiến trán cô đẫm mồ hôi, khát nước, nên cô giơ tay lấy một chén trà uống. Khi vị đắng lan tỏa trong cổ họng, cô bất giác thốt lên, "Ui..."

Trong cung, cô thường uống trà hoa có pha thêm mật ong, còn trà mà bà v.ú Lưu pha hôm nay là trà đen lên men hoàn toàn, vị có phần đậm đắng mà cô chưa quen. Tuy nhiên, cô nhanh chóng làm quen, uống từng ngụm nhỏ.

Nhìn phản ứng của Khương Dao, Tạ Lan Tu có chút do dự. Cậu nhớ rằng khi đến cung Phượng Nghi, Khương Dao đã chuẩn bị cho cậu trà hoa có mật ong cùng một bàn đầy điểm tâm.

Lần này đến lượt cô đến viện của cậu, mà cậu lại chẳng chuẩn bị gì ngoài chén trà nhạt nhẽo này, tự thấy đón tiếp có phần sơ sài.

Khương Dao không nhận ra suy nghĩ của Tạ Lan Tu, sau khi uống vài ngụm trà liền bắt đầu quan sát thư phòng của cậu.

Thư phòng của Tạ Lan Tu rất đơn giản, không có những vật trang trí hoa mỹ. Trên bàn chỉ có bút mực, sách, đèn nến ép lên những bản thảo của cậu.

Khương Dao nhận xét: "Thư phòng của huynh thật giản dị."

Dù đây chỉ là một lời nhận xét bình thường, không có ác ý, nhưng câu nói ấy lại khiến Tạ Lan Tu cảm thấy lúng túng hơn.

Cậu không thích những thứ phô trương, đồ trang trí trong phòng luôn được chọn theo tiêu chí thực dụng, có thể dùng được là tốt rồi. Hắn không ngờ Khương Dao sẽ đến, nên cũng chưa hề chuẩn bị, bút mực sách vở bày lộn xộn, trông có phần bừa bộn.

Cậu đã từng thấy qua thư phòng của Khương Dao.

Thư phòng của cô được các cung nhân bày trí cẩn thận, còn được Lâm Tố chỉnh sửa nhiều lần, bên trong đầy những chạm khắc tinh xảo, treo những vật trang trí quý giá, và có cả bình phong Cửu Khúc chia thành những góc nhỏ tạo nên không gian riêng tư.

So sánh với thư phòng này của cậu, nơi đây trở nên đơn sơ vô cùng.

Tạ Lan Tu không khỏi mím môi. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy không thích thư phòng của mình đến vậy, bỗng nghĩ rằng có lẽ nên trang hoàng lại một chút.

Dù không kịp trang trí lại thư phòng, nhưng mật ong trà mà Khương Dao thích vẫn cần phải có.

Tạ Lan Tu liền cầm lấy chén trà từ tay Khương Dao, nói: "Điện hạ, để ta nhờ bà v.ú pha cho người một chén khác nhé."

Hắn quay sang nói với bà v.ú Lưu: "Bà vú, có thể xuống bếp xin ít mật ong và hoa cúc khô, pha trà cho điện hạ không? Điện hạ đang bị thương, không nên uống trà đậm."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

À… cái này… Bà v.ú lúng túng nói, "Trong phủ chỉ có tứ công tử dùng mật ong, mà tứ công tử lại đang ở phòng của phu nhân. Bình thường, mật ong trong bếp đều để dành cho phu nhân, nếu tam công tử cần thì có lẽ phải xin phu nhân trước..."

Mối quan hệ giữa Tạ Lan Tu và phu nhân đã không còn xa lạ gì với người trong phủ. Người từ viện của hắn đi xin đồ của phu nhân, đặc biệt là thứ mà tiểu công tử cũng đang dùng, không bị phu nhân quở trách đã là là may mắn lắm rồi.

Trong lúc hai người trò chuyện, Khương Dao không kìm được nhìn sang Tạ Lan Tu.

Khi nghe đến tên của phu nhân, ánh mắt Tạ Lan Tu hiện rõ vẻ thất vọng.

Lần trước là tại yến tiệc, phu nhân công khai khiển trách Tạ Lan Tu, giờ trong phủ lớn thế này, đến cả chút mật ong cũng không được phép sử dụng.

Đủ rồi, Khương Dao thấy thương hắn!

Bà v.ú Lưu vội vàng tìm cách gỡ rối: "Hay là… tôi sẽ đi tìm Quốc công gia xin ít mật ong? Hoặc có thể dùng mật hoa?"

Khương Dao lập tức giành lại chén trà từ tay Tạ Lan Tu, nói: "Không cần đâu, trời nóng thế này, cho mật ong vào không giải khát được đâu. Ta cũng chẳng cần uống, cứ trà này mà uống thôi, bà v.ú không cần bận tâm chuẩn bị gì cả. Ta hôm nay chỉ đến để trò chuyện với tam công tử thôi mà."

Khương Dao nhớ, kiếp trước, mối quan hệ giữa Tạ Lan Tu và mẹ cùng hai người anh trai chẳng mấy tốt đẹp. Cậu gần như đã cắt đứt quan hệ với mẹ, thiếu chút nữa là đến mức c.h.ế.t cũng không gặp.

Người xưa xem trọng chữ hiếu, ân nghĩa sinh dưỡng cao hơn tất cả. Thật khó tưởng tượng, một quân tử hoàn hảo trong mắt thiên hạ như Tạ Lan Tu lại dám bất kính với mẹ ruột.

Cha mẹ không thương, con cái cũng chẳng cần kính trọng, Khương Dao hiểu được nỗi lòng của Tạ Lan Tu.

Phu nhân thiên vị các anh em khác, chỉ lạnh nhạt với Tạ Lan Tu, sự đè nén đó len lỏi vào từng khía cạnh của cuộc sống cậu, thậm chí ngay cả mật ong dùng để tiếp đãi khách cũng không được phép.

Chẳng trách cậu dù có chìm trong thư viện cả ngày cũng chẳng muốn về nhà. Sống trong một môi trường như thế, thật quá mức ngột ngạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nhớ lại kiếp trước, Tạ Lan Tu dù không nói gì, nhưng giữa thời đại đề cao chữ hiếu, cậu dám phá vỡ lễ giáo, đối đầu với mẹ, điều đó cho thấy tinh thần cậu tiên tiến đến thế nào.

Khương Dao kéo áo Tạ Lan Tu, dắt cậu ngồi xuống chiếu tre bên cửa sổ, nói: "Lan Tu, lại đây, ta kể huynh nghe một bí mật. Huynh nhất định không được nói cho ai biết nhé!"

Tạ Lan Tu vốn định bảo bà v.ú đi qua cổng phụ ra chợ mua về, nhưng Khương Dao đã cho bà lui, cậu đành thuận theo câu chuyện của cô: "A Chiêu nói đi."

Khương Dao ghé sát tai hắn, thần bí thì thầm: "Mẹ ta cho phép ta dọn vào cung Đông Nghi ở, sắp tới còn chuẩn bị chọn thư đồng với ta tại thư viện Đông Nghi. Huynh thử đoán xem ai sẽ là bạn học của ta?"

Quả thật là bí mật, danh sách bạn học này chưa được công khai, chỉ có vài người trong cung Cảnh Nghi là biết.

Tạ Lan Tu ngạc nhiên, đôi mắt phượng ánh lên vẻ bối rối và không thể tin được. Cậu chỉ tay vào mình, không dám chắc: "Ý điện hạ là… có ta sao?"

Khương Dao vui vẻ đáp, "Đúng vậy. Lan Tu ca ca tài giỏi thế này, đương nhiên là sự lựa chọn đầu tiên của mẹ ta rồi. Đông Nghi cung rộng lắm, cạnh thư viện Đông Nghi còn có phòng riêng cho các thư đồng. Ta có thể bảo huynh dọn vào cung sống, không cần phải ở đây chịu khổ nữa!"

Tạ Lan Tu ngẩn người trong giây lát, cuối cùng mới hiểu ra ý của Khương Dao.

Hóa ra cô đã nhận thấy sự lúng túng của cậu.

Tạ Lan Tu cảm động, giọng khẽ nghẹn lại: "A Chiêu, thực ra ta…"

Khương Dao vỗ nhẹ lên vai hắn, "Ta hiểu mà. Nếu phu nhân đã không thích huynh, thì có ta thích huynh. Huynh cứ đến ở chỗ ta, ta có mật ong, huynh muốn uống bao nhiêu cũng được. Ta còn nuôi một chú mèo nhỏ nữa, huynh không biết đâu, nó còn biết nhảy lộn ngược đấy!"

"Thật sao?"

Nghe đến mèo nhỏ, Tạ Lan Tu bật cười: "Còn biết nhảy lộn ngược, đúng là thú vị."

Nghe vậy, Khương Dao tưởng cậu hứng thú, trong lòng thầm cảm ơn chú mèo "Phát Tài" đã giúp cô kéo dài câu chuyện. Cô liền hào hứng kể hết chuyện cô cho mèo ăn và dạy nó nhảy lộn ngược mấy ngày nay.

Cô cứ kể, cậu ở bên chăm chú lắng nghe.

Tạ Lan Tu ngồi bên cửa sổ, chăm chú lắng nghe Khương Dao kể chuyện mèo của cô, biểu cảm bình thản đến mức có phần thẫn thờ.

Khương Dao đang kể, bỗng nhận ra cậu lạc thần.

Cô không cho phép ai mất tập trung khi cô nói, liền đưa tay lên trước mặt cậu vẫy vẫy: "Lan Tu ca ca? Lan Tu ca ca!"

"Không sao", Tạ Lan Tu vội nói, "Chỉ là ta nhớ đến vài chuyện cũ."

Khương Dao: "Chuyện gì thế?"

Cậu ngẩn người một lát, rồi nhẹ nhàng kể: "Lúc nhỏ, ta từng nhặt được một chú mèo hoang ngoài đường, mang về phủ nuôi, cũng là màu trắng, có lẽ trông giống như mèo của A Chiêu. Ta nuôi nó nhiều năm, cho đến khi ta chín tuổi, cha được điều về kinh thành, mẹ cũng theo về, khi đó bà đang mang thai đệ đệ ta. Có lần chú mèo chạy ra ngoài và bị mẹ phát hiện, mẹ cho rằng nó bẩn, liền bảo người đánh c.h.ế.t và ném đi…"

Giọng cậu bình thản, nhưng lại u buồn.

Khương Dao như bị nghẹn, không biết phải nói gì.

Kiếp trước… sao cô lại không hề biết những chuyện này?

Nếu biết, dù EQ thấp đến đâu, cô cũng hiểu phải tránh nhắc đến mèo trước mặt hắn cậu lúc này.

Tạ Lan Tu khẽ cười, tiếp lời: "Thực ra, ta biết không thể trách mẹ. Bà cũng chỉ lo cho đệ đệ trong bụng, như ta không thể trách bà vì từ khi ta sinh ra cho đến chín tuổi, chưa từng gặp mặt mẹ, bởi bà phải theo cha đi nhậm chức, không có cách nào khác, đành chia cắt."

"Nhưng mà, công chúa điện hạ, ta thật sự không thể chấp nhận. Khi còn nhỏ, ta từng mong mẹ sẽ hồi kinh, như vậy ta có thể ngày ngày gặp bà, có thể trò chuyện với bà, khi bệnh có mẹ chăm sóc. Nhưng rồi… khi mẹ trở về, những điều ta mong mỏi, bà chẳng bao giờ thực hiện."

Đến cuối cùng, mắt cậu đượm buồn, "Mẹ có nhiều con cái, ta không hiểu tại sao mình lại khác với những đứa trẻ khác?"

"Bà đối xử tốt với các ca ca và đệ đệ, nhưng chỉ riêng ta là ngoại lệ."

Tạ Lan Tu từng khao khát sự yêu thương từ mẹ. Dù ông nội chăm sóc cậu rất tốt, nhưng những đứa trẻ, đứa trẻ nào cũng tự nhiên muốn gần gũi mẹ.

Cậu đã chờ đợi chín năm, chỉ mong mẹ về, nhưng tất cả hi vọng của cậu đều tan thành mây khói.

Dù mẹ không có công nuôi dưỡng, nhưng vẫn là người sinh thành cậu.

Tạ Lan Tu dù biết mẹ không tốt với mình, nhưng luôn tự nhủ phải kính trọng, không được oán hận mẹ.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, hôm nay cậu lại bất ngờ muốn nói hết những điều này, cứ như một dòng chảy không thể ngăn nổi.

Chỉ với một người – Khương Dao.

Mọi sự kiềm chế, mọi lời nói giữ gìn, đều bị ném sang một bên.

Cậu biết những lời này là bất trung, bất nghĩa, nếu lan truyền ra, thanh danh của cậu chẳng còn.

Nhưng cậu lại có một sự tin tưởng vô điều kiện đối với Khương Dao, một niềm tin không rõ từ đâu đến, rằng cậu có thể thổ lộ tất cả cùng cô.

Cậu cúi đầu, trên hàng mi dài rợp bóng có một giọt nước lăn xuống, Khương Dao nhẹ nhàng đưa tay lau đi, như thể giọt nước mắt ấy chưa từng xuất hiện.

Trong lòng cô dấy lên biết bao lời an ủi, nhưng cuối cùng, cô chỉ khẽ thở dài.

"Ca ca, ta hiểu huynh mà."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Số ký tự: 0