Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Chương 100:
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
Trong phòng của Tạ Lan Tu, cô đã ngồi rất lâu. Khi sắp rời khỏi, cô mới nhớ ra rằng mình còn phải gặp một người nữa tại nhà họ Tạ.
Tạ Lưu, đồng hương của cô.
Khương Dao yêu cầu Tạ Lan Tu dẫn cô đến viện của Tạ Lưu.
Vừa đi qua hành lang, Tạ Lan Tu hơi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao A Chiêu lại muốn gặp nhị ca của ta?”
“Ôn chuyện cũ thôi.”
Tạ Lan Tu hỏi: “A Chiêu từng quen biết nhị ca ta sao?”
“Đã từng gặp một lần, xem như là vừa gặp đã thấy thân thiết đi…”
Tạ Lan Tu cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Cậu nhớ lại rằng lần đầu tiên gặp, Khương Dao cũng từng nói rằng cô cảm thấy mình rất hợp với cậu.
Thì ra công chúa có thể thấy hợp với bất cứ ai, kể cả với ca ca của cậu, cũng là một lần gặp đã thấy thân thiết.
Cậu không phải là duy nhất.
Chưa tới sân của Tạ Lưu, Tạ Lan Tu đã dừng lại, bảo v.ú già dẫn cô vào, rồi cúi đầu nói: “Điện hạ, ta sẽ không vào cùng, tránh làm phiền cuộc nói chuyện của người với nhị ca ta.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Khương Dao cảm thấy cậu có chút kỳ lạ.
Mới đây thôi còn gọi cô là “A Chiêu,” vậy mà trong nháy mắt lại gọi cô là “Điện hạ,” giọng điệu cũng có chút kỳ lạ.
Nhưng sau này cô còn nhiều dịp gặp Tạ Lan Tu, nên lúc này cũng không vội giữ cậu lại. Cô vẫy tay nói hẹn gặp lại rồi theo v.ú già vào trong.
Chỉ là, khi đi qua hành lang, cô thấy cậu vẫn đứng đó một mình, đứng rất lâu rồi mới xoay người rời đi.
…
Tạ Lưu đã muốn có cơ hội nói chuyện riêng với Khương Dao từ lâu. Dù sao, đến đây đã lâu như vậy, nói rằng không nhớ nhà là giả dối. Khương Dao là người duy nhất từ thế giới mà cậu biết, cũng là người duy nhất hiểu cậu, người duy nhất mà cậu có thể trò chuyện được.
Khi biết tin Khương Dao đến Tạ phủ hôm nay, cậu đã muốn chạy đến viện của Tạ Lan Tu để gặp cô.
Chỉ là cậu nghĩ Khương Dao tìm đến Tạ Lan Tu trước, nếu cậu chạy qua sẽ quá đường đột, đành phải chờ cô nói chuyện xong với Tạ Lan Tu rồi mới gặp mình.
Trong buổi tiệc sinh nhật của thái hậu, có nhiều người, nên hai người chỉ trao đổi dấu hiệu ngầm rồi không nói gì thêm.
Tạ Lưu khó khăn lắm mới đợi được cơ hội gặp cô, mắt rưng rưng, chỉ thiếu chút nữa là nhào vào ôm lấy cô, thể hiện vẻ tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn.
…
Một lát sau, tại đình nghỉ mát trong sân, hai người vừa uống trà vừa trao đổi thông tin.
“Vậy là, trước khi xuyên không cô mới học đại học năm nhất thôi à? Bị tai nạn xe rồi xuyên đến đây sao?” Tạ Lưu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Tôi nhớ một tháng trước khi tôi xuyên không, ở cổng trường chúng ta có người lái xe trong tình trạng say rượu đ.â.m c.h.ế.t một sinh viên, người đó không phải là cô chứ?”
Khương Dao đặt chén trà xuống: “Anh cũng học Đại học C sao?”
“Đúng rồi đúng rồi!” Mắt Tạ Lưu sáng lên, “Thật là trùng hợp, đúng là học muội rồi.”
Cậu cảm thán: “Sau khi cô mất, bố mẹ và cả mẹ kế mang theo mấy đứa em đến trường làm loạn, vừa giăng biểu ngữ vừa rải tiền âm phủ, bảo vệ không thể đuổi đi nổi, cuối cùng còn bắt trường đền bù hơn chục vạn!”
Khương Dao: “Haizz...”
Xem ra sinh viên xui xẻo mà anh ta nói đúng là mình, thật là mất mặt đến tận thời cổ đại.
Cô đã biết bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội mình c.h.ế.t để kiếm một món hời, đền bù do tai nạn, bồi thường bảo hiểm, nhưng đến cả tiền của trường cũng không tha, đúng lòng dạ quá hiểm độc, còn ác hơn bán con gái.
Khương Dao không nói gì.
Tạ Lưu nhận thấy cô không quan tâm đến chuyện sau khi cô mất, nên chuyển sang hỏi chuyện khác, “À đúng rồi, cô học chuyên ngành nào?”
Xuyên đến thế giới này đã lâu như vậy, chưa bao giờ cô nghĩ rằng sẽ có cơ hội trò chuyện về chuyên ngành đại học.
Cô nhớ lại những bài học của kiếp trước, cảm giác như đã cách xa cả một đời, cô chậm rãi nói: “Tài chính.”
“Tài chính à… tốt hơn chuyên ngành của tôi nhiều, chuyên ngành của tôi mà không học đến tiến sĩ thì không có đường ra.”
Tạ Lưu thở dài thật sâu, dù cũng chẳng biết tại sao lại nhắc đến những chuyện này sau khi xuyên không. Có lẽ thời gian cậu xuyên chưa đủ lâu, tâm trí vẫn còn lưu luyến ở kiếp trước.
Khương Dao đoán: “Anh học sinh vật đúng không?”
“Sao cô đoán được vậy?”
“Chuyên ngành bị người ta chê đến thế thì ngoài sinh, hóa, môi trường, và vật liệu thì còn gì nữa.”
Tạ Lưu: “Cảm ơn lời khen, sao cứ giống cảm giác bị đả kích nhỉ.”
Anh hít sâu một hơi: “Tôi là nghiên cứu sinh.”
Có lẽ đã lâu không có ai trò chuyện với cậu về các chủ đề liên quan đến hiện đại, nên dù câu chuyện không phải chủ đề quá cảm động, Tạ Lưu vẫn có chút xúc động, vừa nói vừa thấy mắt mình hơi cay, cậu dụi khóe mắt, gạt đi nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hoàn toàn không chú ý rằng Khương Dao hơi nheo mắt, nhìn câuj với vẻ mặt đầy suy tư.
Học sinh vật, còn là nghiên cứu sinh.
Dù không bằng ngành nông nghiệp nhưng vẫn là khoa học về sự sống. Ở thời đại này, bất cứ chuyên ngành nào thuộc lĩnh vực khoa học đều có thể khai quật ra một số giá trị.
Tạ Lưu còn đang nhìn lên trời ở góc 45 độ, thể hiện vẻ đau thương, buồn bã kể về cuộc sống bi thảm trước khi xuyên không.
“Thầy hướng dẫn của tôi là một người độc ác, không những bắt chúng tôi từ sáng đến tối ở phòng thí nghiệm để chăm sóc đám vi khuẩn ngu ngốc, mà còn vì ông ta đá bóng tự làm gãy xương, không cho vợ con chăm, lại keo kiệt không chịu thuê người giúp việc, nên bắt vài nam nghiên cứu sinh chúng tôi thay phiên chăm sóc trong bệnh viện, còn không trả công, sai khiến chúng tôi như trâu ngựa!”
Cậu hít mũi, “Hôm đó vừa mới hầu hạ ông ấy xong trong bệnh viện, trở về lại làm thí nghiệm suốt một ngày, sau đó nhận được tin ông ấy xuất viện và muốn họp nhóm ngay ngày hôm sau. Tôi về nhà trong trạng thái mê mệt, lại phải thức đêm đọc tài liệu… nên rạng sáng hôm đó đột quỵ mà chết.”
Nhắc đến những chuyện này, cả người cậu không kìm được mà vặn vẹo, lộ vẻ mặt dữ tợn, suýt nữa làm vỡ chiếc chén trà đang cầm, “Tôi đã là nghiên cứu sinh năm ba rồi! Năm ba rồi đấy! Chỉ còn một năm nữa thôi, chỉ một năm nữa là tôi có thể ôm lấy cuộc sống hạnh phúc của mình… Haha ai ngờ lại xuyên đến cái chỗ quỷ quái này!”
Khương Dao: “Bình tĩnh!”
Cẩn thận kẻo đổ trà lên mặt cô đấy.
Khương Dao thầm nghĩ: Rất hợp với tinh thần của nghiên cứu sinh.
Sinh viên đại học thì điên cuồng và tràn đầy sức mạnh, còn nghiên cứu sinh thì điên cuồng nhưng đã cạn kiệt sức lực, đang âm thầm đi đến diệt vong.
Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, cậu đã nguyền rủa thầy hướng dẫn độc ác của mình hàng vạn lần, nếu không vì bị bóc lột quá mức, thì chắc chắn cậu đã không c.h.ế.t sớm mà xuyên không đến thời đại này.
Không điện thoại, không mạng, không điều hòa, không tủ lạnh. Ở hiện đại ai mà không quen được nuông chiều. Nếu không phải xuyên đến làm công tử nhà công hầu, chất lượng cuộc sống còn chấp nhận được, thì có lẽ sự chênh lệch khủng khiếp đã khiến cậu phát điên rồi.
Tạ Lưu xoắn xít một mình trong giây lát, đột nhiên thắc mắc hỏi Khương Dao: “Nhưng tại sao cô là xuyên thai còn tôi là xuyên hồn?”
Khương Dao nghĩ, cô không chỉ xuyên không mà còn sống lại một lần. Chuyện xuyên không vốn đã trái với khoa học, ai còn nói đến logic làm gì.
Cô vỗ vai Tạ Lưu, an ủi: “Dù là xuyên thai hay xuyên hồn thì cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã đến đây, đã đến thời đại này thì hãy chấp nhận thực tại và tùy cơ ứng biến.”
“Nghĩ tích cực lên, ở đây áp lực việc làm không lớn như thời của chúng ta. Anh xem, anh học sinh vật, trước đây nếu không học hết thạc sĩ thì có ngày ngẩng mặt lên được không? Nhưng ở đây, kiến thức anh từng học dẫn đầu hàng trăm năm, muốn lập công tạo nghiệp chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!”
“Lập công tạo nghiệp?”
Tạ Lưu bật cười lạnh lùng, cậu đã từng c.h.ế.t vì làm việc đến kiệt sức, đời này làm sao còn muốn cạnh tranh nữa.
Cậu thả lỏng tâm thái, vẻ mặt hiện rõ hai chữ “bỏ mặc,” “nằm yên ăn bám chẳng phải thoải mái hơn sao.”
Khương Dao đang chuẩn bị một tấm bánh vẽ lớn, định thuyết phục người này cống hiến cho mình lập tức trầm lặng.
Tạ Lưu nghĩ thông suốt rồi, dù sao gia đình hắn gia nghiệp cũng lớn, ở khu trung tâm Thượng Kinh mà có cả một khu nhà lớn, tài sản vô số, xuất thân quan lại, tương đương với gia đình tri thức cao.
Cậu hoàn toàn có thể ăn bám gia đình, sống sung sướng cả đời không lo thiếu thốn. Việc gì phải lập công tạo nghiệp? Chỉ cần sống an phận, đừng phá hỏng gia sản đã là tốt lắm rồi!
Nhưng vừa nói xong, linh hồn nguyên bản của cơ thể này dường như bị kích thích, lập tức bùng lên, lồng n.g.ự.c cậu như bị ngàn mũi kim đ.â.m vào, đau đến không thể thở.
Nước mắt lưng tròng, cậu quên mất rằng linh hồn của chủ nhân cũ vẫn còn đeo bám không buông, mà người đó là một “ông vua cày cuốc” thực sự. Đời trước cậu bị ép làm việc đến chết, người này còn kinh khủng hơn, tự ép mình làm việc đến mức kiệt sức mà chết.
Cậu như bị nghẹn, đ.ấ.m n.g.ự.c liên hồi, tự bào chữa: “Ở cổ đại lập công tạo nghiệp nào có dễ dàng, tôi chỉ là người nghiên cứu, đừng ép tôi, chức vị công hầu đã phong cho đại ca rồi, con đường duy nhất tôi có thể đi là khoa cử.”
“Khoa cử thời cổ đại còn tàn khốc hơn thi cao học, thi cao học còn bị phân đến thầy hướng dẫn rác rưởi, khoa cử sao có thể qua nổi những người thật sự mười năm đèn sách nơi cổ đại? Chẳng lẽ muốn tôi đến trường thi nuôi vi khuẩn, làm protein chắc? Hơn nữa, tôi còn yếu đuối…”
Khương Dao vốn chưa từ bỏ, đang định thuyết phục thêm, nhưng khi nghe đến “nuôi vi khuẩn” thì lập tức nghĩ đến một thứ mà cô vẫn luôn nhớ mãi: “Penicillin!”
Khương Dao hỏi: “Anh có biết làm penicillin không?”
Biết nuôi vi khuẩn, cũng là một kỹ năng tốt đấy chứ!
Đối với Khương Dao, penicillin trong tâm trí cô như ánh sáng trắng sáng chói.
Cách đây đã lâu, khi còn sống cùng Lâm Tố ở ngôi làng, cô thường đội mũ rơm, đi ra đồng nhìn những nông dân cùng làng làm việc đồng áng.
Công việc đồng áng vất vả, nông dân rất dễ bị nông cụ cắt trúng.
Vào mùa vụ bận rộn, nông dân dậy sớm về muộn, rất cực khổ, trừ khi thực sự không thể chịu nổi, nếu không sẽ không nghỉ việc chỉ vì bị thương.
Vết thương ngâm nước ruộng, vi khuẩn trong bùn đất dễ dàng xâm nhập vào vết thương, gây nhiễm trùng, khó mà khỏi.
Lâm Tố biết y thuật, dân làng khi bị thương thường đến nhờ ông băng bó, Khương Dao từng thấy những vết thương sưng tấy, chảy mủ kinh khủng, cô còn thấy có người sốt cao vì nhiễm trùng, cuối cùng mất mạng.
Khi đó, Khương Dao đã có ý định mơ hồ rằng nên nghiên cứu penicillin.
Kiến thức sinh học của cô cũng chỉ ở mức trung bình, cô chỉ biết rằng penicillin là kháng sinh, có thể kháng lại vi khuẩn.
Trong sách giáo khoa cấp ba của cô có ghi lại cách chiết xuất penicillin từ nấm mốc, không cần phòng thí nghiệm vô trùng cũng có thể chiết xuất penicillin một cách đơn giản, tuy độ tinh khiết không cao nhưng có thể dùng được là tốt rồi.
Chỉ là từ sau khi phân ban ở lớp 11, cô không học sinh học nữa, quá trình chiết xuất trong sách cũng chỉ nhớ mang máng, không thể làm được.
Trước đây, Khương Dao chỉ đơn thuần muốn dùng penicillin để chữa nhiễm trùng do vi khuẩn cho dân làng, giảm bớt đau đớn cho họ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu có thể thực sự chế tạo ra penicillin, thì có thể dùng làm thuốc kháng viêm phổ biến, điều trị vết thương.
Thậm chí… có thể dùng trên chiến trường, ngăn ngừa nhiễm trùng vết thương cho binh sĩ.
Tạ Lưu, đồng hương của cô.
Khương Dao yêu cầu Tạ Lan Tu dẫn cô đến viện của Tạ Lưu.
Vừa đi qua hành lang, Tạ Lan Tu hơi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao A Chiêu lại muốn gặp nhị ca của ta?”
“Ôn chuyện cũ thôi.”
Tạ Lan Tu hỏi: “A Chiêu từng quen biết nhị ca ta sao?”
“Đã từng gặp một lần, xem như là vừa gặp đã thấy thân thiết đi…”
Tạ Lan Tu cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Cậu nhớ lại rằng lần đầu tiên gặp, Khương Dao cũng từng nói rằng cô cảm thấy mình rất hợp với cậu.
Thì ra công chúa có thể thấy hợp với bất cứ ai, kể cả với ca ca của cậu, cũng là một lần gặp đã thấy thân thiết.
Cậu không phải là duy nhất.
Chưa tới sân của Tạ Lưu, Tạ Lan Tu đã dừng lại, bảo v.ú già dẫn cô vào, rồi cúi đầu nói: “Điện hạ, ta sẽ không vào cùng, tránh làm phiền cuộc nói chuyện của người với nhị ca ta.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Khương Dao cảm thấy cậu có chút kỳ lạ.
Mới đây thôi còn gọi cô là “A Chiêu,” vậy mà trong nháy mắt lại gọi cô là “Điện hạ,” giọng điệu cũng có chút kỳ lạ.
Nhưng sau này cô còn nhiều dịp gặp Tạ Lan Tu, nên lúc này cũng không vội giữ cậu lại. Cô vẫy tay nói hẹn gặp lại rồi theo v.ú già vào trong.
Chỉ là, khi đi qua hành lang, cô thấy cậu vẫn đứng đó một mình, đứng rất lâu rồi mới xoay người rời đi.
…
Tạ Lưu đã muốn có cơ hội nói chuyện riêng với Khương Dao từ lâu. Dù sao, đến đây đã lâu như vậy, nói rằng không nhớ nhà là giả dối. Khương Dao là người duy nhất từ thế giới mà cậu biết, cũng là người duy nhất hiểu cậu, người duy nhất mà cậu có thể trò chuyện được.
Khi biết tin Khương Dao đến Tạ phủ hôm nay, cậu đã muốn chạy đến viện của Tạ Lan Tu để gặp cô.
Chỉ là cậu nghĩ Khương Dao tìm đến Tạ Lan Tu trước, nếu cậu chạy qua sẽ quá đường đột, đành phải chờ cô nói chuyện xong với Tạ Lan Tu rồi mới gặp mình.
Trong buổi tiệc sinh nhật của thái hậu, có nhiều người, nên hai người chỉ trao đổi dấu hiệu ngầm rồi không nói gì thêm.
Tạ Lưu khó khăn lắm mới đợi được cơ hội gặp cô, mắt rưng rưng, chỉ thiếu chút nữa là nhào vào ôm lấy cô, thể hiện vẻ tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn.
…
Một lát sau, tại đình nghỉ mát trong sân, hai người vừa uống trà vừa trao đổi thông tin.
“Vậy là, trước khi xuyên không cô mới học đại học năm nhất thôi à? Bị tai nạn xe rồi xuyên đến đây sao?” Tạ Lưu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Tôi nhớ một tháng trước khi tôi xuyên không, ở cổng trường chúng ta có người lái xe trong tình trạng say rượu đ.â.m c.h.ế.t một sinh viên, người đó không phải là cô chứ?”
Khương Dao đặt chén trà xuống: “Anh cũng học Đại học C sao?”
“Đúng rồi đúng rồi!” Mắt Tạ Lưu sáng lên, “Thật là trùng hợp, đúng là học muội rồi.”
Cậu cảm thán: “Sau khi cô mất, bố mẹ và cả mẹ kế mang theo mấy đứa em đến trường làm loạn, vừa giăng biểu ngữ vừa rải tiền âm phủ, bảo vệ không thể đuổi đi nổi, cuối cùng còn bắt trường đền bù hơn chục vạn!”
Khương Dao: “Haizz...”
Xem ra sinh viên xui xẻo mà anh ta nói đúng là mình, thật là mất mặt đến tận thời cổ đại.
Cô đã biết bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội mình c.h.ế.t để kiếm một món hời, đền bù do tai nạn, bồi thường bảo hiểm, nhưng đến cả tiền của trường cũng không tha, đúng lòng dạ quá hiểm độc, còn ác hơn bán con gái.
Khương Dao không nói gì.
Tạ Lưu nhận thấy cô không quan tâm đến chuyện sau khi cô mất, nên chuyển sang hỏi chuyện khác, “À đúng rồi, cô học chuyên ngành nào?”
Xuyên đến thế giới này đã lâu như vậy, chưa bao giờ cô nghĩ rằng sẽ có cơ hội trò chuyện về chuyên ngành đại học.
Cô nhớ lại những bài học của kiếp trước, cảm giác như đã cách xa cả một đời, cô chậm rãi nói: “Tài chính.”
“Tài chính à… tốt hơn chuyên ngành của tôi nhiều, chuyên ngành của tôi mà không học đến tiến sĩ thì không có đường ra.”
Tạ Lưu thở dài thật sâu, dù cũng chẳng biết tại sao lại nhắc đến những chuyện này sau khi xuyên không. Có lẽ thời gian cậu xuyên chưa đủ lâu, tâm trí vẫn còn lưu luyến ở kiếp trước.
Khương Dao đoán: “Anh học sinh vật đúng không?”
“Sao cô đoán được vậy?”
“Chuyên ngành bị người ta chê đến thế thì ngoài sinh, hóa, môi trường, và vật liệu thì còn gì nữa.”
Tạ Lưu: “Cảm ơn lời khen, sao cứ giống cảm giác bị đả kích nhỉ.”
Anh hít sâu một hơi: “Tôi là nghiên cứu sinh.”
Có lẽ đã lâu không có ai trò chuyện với cậu về các chủ đề liên quan đến hiện đại, nên dù câu chuyện không phải chủ đề quá cảm động, Tạ Lưu vẫn có chút xúc động, vừa nói vừa thấy mắt mình hơi cay, cậu dụi khóe mắt, gạt đi nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hoàn toàn không chú ý rằng Khương Dao hơi nheo mắt, nhìn câuj với vẻ mặt đầy suy tư.
Học sinh vật, còn là nghiên cứu sinh.
Dù không bằng ngành nông nghiệp nhưng vẫn là khoa học về sự sống. Ở thời đại này, bất cứ chuyên ngành nào thuộc lĩnh vực khoa học đều có thể khai quật ra một số giá trị.
Tạ Lưu còn đang nhìn lên trời ở góc 45 độ, thể hiện vẻ đau thương, buồn bã kể về cuộc sống bi thảm trước khi xuyên không.
“Thầy hướng dẫn của tôi là một người độc ác, không những bắt chúng tôi từ sáng đến tối ở phòng thí nghiệm để chăm sóc đám vi khuẩn ngu ngốc, mà còn vì ông ta đá bóng tự làm gãy xương, không cho vợ con chăm, lại keo kiệt không chịu thuê người giúp việc, nên bắt vài nam nghiên cứu sinh chúng tôi thay phiên chăm sóc trong bệnh viện, còn không trả công, sai khiến chúng tôi như trâu ngựa!”
Cậu hít mũi, “Hôm đó vừa mới hầu hạ ông ấy xong trong bệnh viện, trở về lại làm thí nghiệm suốt một ngày, sau đó nhận được tin ông ấy xuất viện và muốn họp nhóm ngay ngày hôm sau. Tôi về nhà trong trạng thái mê mệt, lại phải thức đêm đọc tài liệu… nên rạng sáng hôm đó đột quỵ mà chết.”
Nhắc đến những chuyện này, cả người cậu không kìm được mà vặn vẹo, lộ vẻ mặt dữ tợn, suýt nữa làm vỡ chiếc chén trà đang cầm, “Tôi đã là nghiên cứu sinh năm ba rồi! Năm ba rồi đấy! Chỉ còn một năm nữa thôi, chỉ một năm nữa là tôi có thể ôm lấy cuộc sống hạnh phúc của mình… Haha ai ngờ lại xuyên đến cái chỗ quỷ quái này!”
Khương Dao: “Bình tĩnh!”
Cẩn thận kẻo đổ trà lên mặt cô đấy.
Khương Dao thầm nghĩ: Rất hợp với tinh thần của nghiên cứu sinh.
Sinh viên đại học thì điên cuồng và tràn đầy sức mạnh, còn nghiên cứu sinh thì điên cuồng nhưng đã cạn kiệt sức lực, đang âm thầm đi đến diệt vong.
Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, cậu đã nguyền rủa thầy hướng dẫn độc ác của mình hàng vạn lần, nếu không vì bị bóc lột quá mức, thì chắc chắn cậu đã không c.h.ế.t sớm mà xuyên không đến thời đại này.
Không điện thoại, không mạng, không điều hòa, không tủ lạnh. Ở hiện đại ai mà không quen được nuông chiều. Nếu không phải xuyên đến làm công tử nhà công hầu, chất lượng cuộc sống còn chấp nhận được, thì có lẽ sự chênh lệch khủng khiếp đã khiến cậu phát điên rồi.
Tạ Lưu xoắn xít một mình trong giây lát, đột nhiên thắc mắc hỏi Khương Dao: “Nhưng tại sao cô là xuyên thai còn tôi là xuyên hồn?”
Khương Dao nghĩ, cô không chỉ xuyên không mà còn sống lại một lần. Chuyện xuyên không vốn đã trái với khoa học, ai còn nói đến logic làm gì.
Cô vỗ vai Tạ Lưu, an ủi: “Dù là xuyên thai hay xuyên hồn thì cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã đến đây, đã đến thời đại này thì hãy chấp nhận thực tại và tùy cơ ứng biến.”
“Nghĩ tích cực lên, ở đây áp lực việc làm không lớn như thời của chúng ta. Anh xem, anh học sinh vật, trước đây nếu không học hết thạc sĩ thì có ngày ngẩng mặt lên được không? Nhưng ở đây, kiến thức anh từng học dẫn đầu hàng trăm năm, muốn lập công tạo nghiệp chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!”
“Lập công tạo nghiệp?”
Tạ Lưu bật cười lạnh lùng, cậu đã từng c.h.ế.t vì làm việc đến kiệt sức, đời này làm sao còn muốn cạnh tranh nữa.
Cậu thả lỏng tâm thái, vẻ mặt hiện rõ hai chữ “bỏ mặc,” “nằm yên ăn bám chẳng phải thoải mái hơn sao.”
Khương Dao đang chuẩn bị một tấm bánh vẽ lớn, định thuyết phục người này cống hiến cho mình lập tức trầm lặng.
Tạ Lưu nghĩ thông suốt rồi, dù sao gia đình hắn gia nghiệp cũng lớn, ở khu trung tâm Thượng Kinh mà có cả một khu nhà lớn, tài sản vô số, xuất thân quan lại, tương đương với gia đình tri thức cao.
Cậu hoàn toàn có thể ăn bám gia đình, sống sung sướng cả đời không lo thiếu thốn. Việc gì phải lập công tạo nghiệp? Chỉ cần sống an phận, đừng phá hỏng gia sản đã là tốt lắm rồi!
Nhưng vừa nói xong, linh hồn nguyên bản của cơ thể này dường như bị kích thích, lập tức bùng lên, lồng n.g.ự.c cậu như bị ngàn mũi kim đ.â.m vào, đau đến không thể thở.
Nước mắt lưng tròng, cậu quên mất rằng linh hồn của chủ nhân cũ vẫn còn đeo bám không buông, mà người đó là một “ông vua cày cuốc” thực sự. Đời trước cậu bị ép làm việc đến chết, người này còn kinh khủng hơn, tự ép mình làm việc đến mức kiệt sức mà chết.
Cậu như bị nghẹn, đ.ấ.m n.g.ự.c liên hồi, tự bào chữa: “Ở cổ đại lập công tạo nghiệp nào có dễ dàng, tôi chỉ là người nghiên cứu, đừng ép tôi, chức vị công hầu đã phong cho đại ca rồi, con đường duy nhất tôi có thể đi là khoa cử.”
“Khoa cử thời cổ đại còn tàn khốc hơn thi cao học, thi cao học còn bị phân đến thầy hướng dẫn rác rưởi, khoa cử sao có thể qua nổi những người thật sự mười năm đèn sách nơi cổ đại? Chẳng lẽ muốn tôi đến trường thi nuôi vi khuẩn, làm protein chắc? Hơn nữa, tôi còn yếu đuối…”
Khương Dao vốn chưa từ bỏ, đang định thuyết phục thêm, nhưng khi nghe đến “nuôi vi khuẩn” thì lập tức nghĩ đến một thứ mà cô vẫn luôn nhớ mãi: “Penicillin!”
Khương Dao hỏi: “Anh có biết làm penicillin không?”
Biết nuôi vi khuẩn, cũng là một kỹ năng tốt đấy chứ!
Đối với Khương Dao, penicillin trong tâm trí cô như ánh sáng trắng sáng chói.
Cách đây đã lâu, khi còn sống cùng Lâm Tố ở ngôi làng, cô thường đội mũ rơm, đi ra đồng nhìn những nông dân cùng làng làm việc đồng áng.
Công việc đồng áng vất vả, nông dân rất dễ bị nông cụ cắt trúng.
Vào mùa vụ bận rộn, nông dân dậy sớm về muộn, rất cực khổ, trừ khi thực sự không thể chịu nổi, nếu không sẽ không nghỉ việc chỉ vì bị thương.
Vết thương ngâm nước ruộng, vi khuẩn trong bùn đất dễ dàng xâm nhập vào vết thương, gây nhiễm trùng, khó mà khỏi.
Lâm Tố biết y thuật, dân làng khi bị thương thường đến nhờ ông băng bó, Khương Dao từng thấy những vết thương sưng tấy, chảy mủ kinh khủng, cô còn thấy có người sốt cao vì nhiễm trùng, cuối cùng mất mạng.
Khi đó, Khương Dao đã có ý định mơ hồ rằng nên nghiên cứu penicillin.
Kiến thức sinh học của cô cũng chỉ ở mức trung bình, cô chỉ biết rằng penicillin là kháng sinh, có thể kháng lại vi khuẩn.
Trong sách giáo khoa cấp ba của cô có ghi lại cách chiết xuất penicillin từ nấm mốc, không cần phòng thí nghiệm vô trùng cũng có thể chiết xuất penicillin một cách đơn giản, tuy độ tinh khiết không cao nhưng có thể dùng được là tốt rồi.
Chỉ là từ sau khi phân ban ở lớp 11, cô không học sinh học nữa, quá trình chiết xuất trong sách cũng chỉ nhớ mang máng, không thể làm được.
Trước đây, Khương Dao chỉ đơn thuần muốn dùng penicillin để chữa nhiễm trùng do vi khuẩn cho dân làng, giảm bớt đau đớn cho họ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu có thể thực sự chế tạo ra penicillin, thì có thể dùng làm thuốc kháng viêm phổ biến, điều trị vết thương.
Thậm chí… có thể dùng trên chiến trường, ngăn ngừa nhiễm trùng vết thương cho binh sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro