Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Chương 78:
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
Trong bóng tối, bóng tre rải rác khắp sân.
Cô như muốn tìm Lâm Tố, nhưng đi đến sân thì lại nhìn thấy Hòa Thanh, liền dừng lại.
"Điện hạ."
Hòa Thanh vừa áp giải Khương Triều đến Cảnh Nghi cung trở về, Khương Phất Ngọc đã phái quân lính canh giữ. Hắn vừa về đến lại thấy cô bé nhỏ nhắn mặc áo khoác đang đi lang thang, gió thổi tung tóc và áo choàng của cô.
Khương Dao dừng lại, nuốt khan, cố gắng nói cho lưu loát.
Cô nhớ ra một việc.
Cô muốn hỏi, nhưng lại không dám, sợ phải biết câu trả lời.
Do dự một lúc, cô vẫn hỏi: "Hòa Thanh, chuyện lần này, vì ta mà bao nhiêu người đã mất mạng ?"
Hòa Thanh khựng lại.
Cô nhớ đến ám vệ đã đẩy mình ra trong biển lửa. Khương Dao may mắn, có người vì cô mà nhảy vào núi đao biển lửa, có người cha bất chấp mọi thứ để cứu cô, cô thoát được kiếp này.
Nhưng những người khác, liệu có bao nhiêu người chạy thoát được?
Thấy Hòa Thanh im lặng, Khương Dao cương quyết: "Nói cho ta biết."
Chắc chắn họ đã tính được số người thương vong, Hòa Thanh nhất định biết.
Hòa Thanh cuối cùng cũng chậm rãi nói: "Điện hạ, vụ nổ tại tửu trang đã xảy ra. Chúng thần trong địa đạo truy đuổi Vương gia Tương Dương, mười mấy người đều không bị tổn thất gì. Tuy nhiên, khi ấy, trong Đông Sương phòng cùng điện hạ có mười hai người, chỉ có một người thoát ra từ cửa sổ, số người bị thương nặng do liên lụy từ vụ nổ là hơn ba mươi người, sau đó vì hỏa hoạn mà xông vào Sương phòng cứu điện hạ mà thiệt mạng là mười người."
Khương Dao há miệng, nhưng không thể nói nên lời.
Ưu điểm của Khương Dao là "một lần vấp, một lần rút kinh nghiệm", nhưng nhược điểm của cô cũng là chỉ "học một lần, rút một lần", không hơn.
Kiếp trước cô bị hạ độc, từ đó lần nào ăn cũng mang theo kim bạc để thử độc.
Lần trước có người đặt rắn và bò cạp trong giường của cô, cô liền học cách bắt rắn, bắt bò cạp từ người nuôi chúng.
Khương Triều từng đẩy cô xuống hồ, từ đó cô luôn có thị vệ bên cạnh, tránh xa hồ nước và các nơi cao, không để bản thân đi một mình.
Vì từng bị tổn thương bởi những lời đàm tiếu, cô khi Lâm Tố bị vu oan hãm hại, cô đã sớm nhận ra để giúp ông minh oan.
Cô cứ như người làm bài chăm chỉ, liên tục ôn lại những bài đã học, nỗ lực học cách tránh những sai lầm trước đây.
Nhưng khi gặp dạng bài mới, cô lại bối rối. Trước những mưu toan chưa từng trải qua, không thể lường trước, cô lúng túng và bế tắc.
Giống như cô không biết rằng hôm nay Khương Triều sẽ tự mình bày ra một cạm bẫy để dụ cô vào tửu trang.
Cho đến khi chất nổ được kích hoạt, cô mới chợt nhận ra — thì ra cuộc đời này còn có thể chơi như vậy.
Cô từng nghĩ rằng đã sống thêm một kiếp, trải qua nhiều cách g.i.ế.c người, đã hiểu rõ mọi thủ đoạn.
Nhưng khi đối thủ dùng những cách mới để hại cô, cô vẫn bị động, ngăn không nổi.
Cô vẫn nghĩ rằng mình đã sống ở thế giới này được mười sáu năm, sống trong hoàng cung này tám năm, nên đã có thể quen thuộc với các quy tắc tranh quyền đoạt lợi ở đây. Nhưng thực tế, trong thâm tâm, cô vẫn là một con người hiện đại, tất cả tư duy của cô vẫn còn dừng lại ở thế giới ban đầu đó.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Ở thời đại trước đây, cô có thể ứng phó dễ dàng với mọi biến cố trong cuộc sống, các mối quan hệ xã hội, nhờ vào năng lực của mình, cô đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, gọn gàng ngăn nắp.
Cô đã nghĩ cô cũng có chút thông minh, nhưng hoá ra chỉ là trong thế giới kia.
Ở trong hoàng cung này, cô vẫn quá ngu xuẩn.
Gió đêm lạnh buốt như chính lòng cô lúc này. Cô nghĩ, Lâm Tố ngày nào cũng khen cô thông minh lanh lợi, quả thật đó là do ánh mắt thiên vị của một người cha dành cho con gái mà thôi.
Ngộ tính của cô kém cỏi như vậy, làm sao có thể được coi là thông minh?
Hoá ra những lời các triều thần nói về cô ở kiếp trước mới là chính xác, công chúa ngu dốt, đức không xứng vị.
Nếu không phải vậy, cô cũng đâu để bị Chu Duy Minh lừa gạt suốt hai năm trời, mãi đến khi Tạ Lan Tu đến bên cạnh cô mới phát hiện ra điều khác thường.
“Xin lỗi…”
Hòa Thanh đứng trong gió chờ Khương Dao đã lâu, chỉ nghe cô gái nhỏ cô đơn mở miệng: “Ta không nghĩ bên trong lại có thuốc nổ.”
Khương Dao chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, dù gì đó cũng là một hầm rượu, cất giữ hàng trăm hũ chất dễ cháy, thậm chí cả một đốm lửa nhỏ cũng phải kiểm soát chặt chẽ.
Nếu chúng đã đặt thuốc nổ ở đó, rủi ro là quá lớn, chỉ cần sơ suất, lửa bén lên,, họ sẽ làm cả tửu trang phát nổ trước cả ngày Khương Dao đến. Dù có ý định hãm hại cô, cũng không thể dùng phương pháp mãnh liệt đến vậy.
Khương Dao thực sự căm ghét Khương Triều, Khương Triều chính là cội nguồn cơn ác mộng của cô.
Cô quá muốn tự tay phá tan ác mộng này, vì vậy mới nhất quyết truy đuổi đến cùng.
Cô muốn tự mình chứng kiến mưu đồ của hắn bị vạch trần. Chính vì vậy, cảm xúc lấn át lý trí, cô không nghĩ ngợi gì mà để người dẫn mình lao lên.
Ở thế giới này, cái giá của thất bại quá lớn.
Chính vì sự sơ suất của cô mà Lâm Tố bị trọng thương, kéo theo cả ám vệ dưới quyền cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô biết, câu “xin lỗi” này có lẽ không nên nói với Hòa Thanh, mà phải dành cho những người đã khuất, nhưng lúc này người cô có thể nhìn thấy chỉ có Hòa Thanh.
“Điện hạ.”
Cảm nhận được tâm trạng của Khương Dao đang sa sút, Hòa Thanh không biết có nên nhắc nhở cô hay không.
Hòa Thanh hiểu rõ rằng, với tư cách là thuộc hạ, không nên nhiều lời với chủ nhân, nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà mở miệng: “Điện hạ thật ra không cần cảm thấy áy náy vì chúng thần. Những người của Dạ Nhẫn,trước khi đến đây đều là những kẻ không còn đường lui, là chủ nhân đã cứu chúng thần từ cửa tử, lại còn giúp an bài tốt đẹp cho gia đình, người thân của chúng thần. Mạng chúng thần đã bán cho chủ nhân, sứ mệnh cả đời chúng thần là không ngừng hy sinh vì chủ nhân, cho đến khi sự sống chấm dứt.”
Khương Dao sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Giọng nói của Hòa Thanh thanh thoát như gió, đôi mắt sáng như những vì sao, “Khi bệ hạ giao chúng thần cho điện hạ, chúng thần đã trở thành một lưỡi d.a.o trong tay điện hạ. Là người cầm đao, điện hạ chỉ cần quan tâm đến việc chúng thần có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ hay không, có thể bảo vệ được điện hạ hay không, còn về phần chúng thần có tổn thương gì hay không, không nằm trong phạm vi lo nghĩ của điện hạ.”
Nói đến đây, Hòa Thanh bất chợt nhấc vạt áo, quỳ một chân xuống, đó là tư thế thần phục, “Chúng thần vốn dĩ không thể so sánh với ‘người bình thường’, dù là vì bảo vệ điện hạ mà chết, hay vì sai lầm của điện hạ mà chết, hoặc đến một ngày nào đó điện hạ nghi ngờ chúng thần, cho rằng chúng thần trở thành mối đe dọa, yêu cầu chúng thần tutu ngay lập tức, chúng thần cũng sẽ lập tức tuân lệnh, không hề từ chối.”
Khi hắn quỳ xuống, dáng người cố ý đặt thấp hơn Khương Dao, để cô có thể từ ngẩng đầu, chuyển sang cúi nhìn xuống hắn.
“Điện hạ không cần nói lời xin lỗi, điện hạ là công chúa cao quý, còn chúng thần mạng như cỏ rác, c.h.ế.t vì điện hạ là bổn phận của chúng thần.”
Khương Dao trầm ngâm.
Những con số mà Hòa Thanh nhắc đến, trước đây cũng từng là những sinh mạng, có lẽ cũng là những người thân thiết của Hòa Thanh.
Nhưng hắn lại nói ra một cách nhẹ nhàng đến vậy.
Có lẽ với thân phận công chúa Nam Trần của cô, rất nhiều người đương nhiên phải c.h.ế.t vì cô.
Ngay cả Hòa Thanh cũng cảm thấy việc hy sinh vì cô là lẽ dĩ nhiên, họ thậm chí còn coi đó là vinh dự.
Kiếp trước, Hòa Thanh cũng đã c.h.ế.t vì cô.
Không chỉ có Hòa Thanh, kiếp trước Khương Dao còn có rất nhiều người như Hòa Thanh, người nhà họ Tạ, Tạ Tri Chỉ, và cả Tạ Lan Tu…
Nhưng nếu hôm nay cô cẩn trọng thêm một chút, thực ra những người này đều không cần phải chết.
Kiếp trước cũng vậy, nếu cô có thể sớm nhận ra âm mưu kia, mọi người đều sẽ sống tốt.
Nhưng kiếp trước cô không bảo vệ được Tạ gia, kiếp này lại vì sai lầm của mình mà khiến người bên cạnh bị thương.
Cô đã sống lại một kiếp, nhưng vẫn giống như kiếp trước, ngu ngốc không hiểu gì.
Bốc đồng tự chuốc lấy hậu quả, ngu dốt thiếu hiểu biết.
Cô dựa vào đâu để những người này trung thành với mình? Cô có tư cách gì để cha xông vào biển lửa cứu cô?
Chỉ vì may mắn sinh ra là một công chúa sao?
Cô không kiềm chế được mà tự hỏi liệu bản thân có thực sự xứng đáng với thân phận công chúa Nam Trần này không?
Hòa Thanh đợi rất lâu, không thấy cô mở miệng, lo sợ cô nghĩ quẩn, liền bổ sung thêm: “Dù điện hạ không theo chúng thần xuất cung, không cùng chúng thần vào tửu trang, thì với thân phận thuộc hạ, chúng thần cũng phải xông vào đó thay điện hạ. Điện hạ cũng biết, tửu trang thực sự có vấn đề, phải không? Dù điện hạ không có mặt, người của chúng thần đột nhập vào đó, Tương Dương Vương cũng sẽ kích nổ thuốc nổ thôi, quyền mưu đấu đá, kết nối chặt chẽ, tất yếu phải có thương vong.”
“Huống chi, Tương Dương Vương nhắm vào điện hạ, nếu điện hạ không theo chúng thần đến đó, Tương Dương Vương e rằng sẽ không nán lại lâu đến vậy, thuộc hạ cũng không có cơ hội bắt giữ hắn. Những chuyện này đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn, sao điện hạ phải mãi bận lòng?”
Khương Dao nhắm mắt, giọt nước mắt cuối cùng lăn qua khóe mắt, gặp gió liền nhanh chóng kết thành vệt.
Cô đứng một mình trong gió rất lâu, đến khi bị thổi đến mức có chút choáng váng, cô mới mở miệng.
“Hòa Thanh…”
“Thuộc hạ có mặt.”
“Mang tất cả những gì ta đã chuẩn bị trong thư phòng ra, ngày mai ta sẽ dùng, và cả người đó… cũng đưa đến đây.”
Tiếng thở dài nhẹ nhàng của cô vang lên trong gió.
…
Tạm biệt Hòa Thanh xong, Khương Dao lau khô nước mắt, bước về phía tẩm cung của Lâm Tố.
Từ xa, cô đã thấy Bạch Ân đứng canh bên ngoài.
“Bạch đại nhân,” Khương Dao gật đầu nói, “có thể cho ta vào gặp phụ quân không?”
Bạch Ân có chút bất ngờ, hôm nay Khương Dao lại nghiêm túc gọi bà là “Bạch đại nhân”, chứ không gọi thẳng tên.
Bà có chút nghi ngờ không biết hôm nay mặt trời có mọc từ hướng Tây không nữa.
Quả nhiên, Bạch Ân đưa tay ngăn lại, “Bệ hạ và lang quân đang bàn chuyện, điện hạ xin chờ một lát.”
Bạch Ân vốn nghĩ rằng cô bé này sẽ kêu gào đòi xông thẳng vào trong, nhưng cô lại không làm thế, chỉ yên lặng nói: “Được.”
“Ta sẽ chờ.”
Rồi cô thực sự ngoan ngoãn đứng dưới hành lang, nhìn chăm chú vào đôi giày thêu của mình, khoanh tay chờ đợi.
Bạch Ân im lặng.
Bà cảm thấy công chúa điện hạ hình như đã trở nên trầm ổn hơn trước nhiều.
Cô như muốn tìm Lâm Tố, nhưng đi đến sân thì lại nhìn thấy Hòa Thanh, liền dừng lại.
"Điện hạ."
Hòa Thanh vừa áp giải Khương Triều đến Cảnh Nghi cung trở về, Khương Phất Ngọc đã phái quân lính canh giữ. Hắn vừa về đến lại thấy cô bé nhỏ nhắn mặc áo khoác đang đi lang thang, gió thổi tung tóc và áo choàng của cô.
Khương Dao dừng lại, nuốt khan, cố gắng nói cho lưu loát.
Cô nhớ ra một việc.
Cô muốn hỏi, nhưng lại không dám, sợ phải biết câu trả lời.
Do dự một lúc, cô vẫn hỏi: "Hòa Thanh, chuyện lần này, vì ta mà bao nhiêu người đã mất mạng ?"
Hòa Thanh khựng lại.
Cô nhớ đến ám vệ đã đẩy mình ra trong biển lửa. Khương Dao may mắn, có người vì cô mà nhảy vào núi đao biển lửa, có người cha bất chấp mọi thứ để cứu cô, cô thoát được kiếp này.
Nhưng những người khác, liệu có bao nhiêu người chạy thoát được?
Thấy Hòa Thanh im lặng, Khương Dao cương quyết: "Nói cho ta biết."
Chắc chắn họ đã tính được số người thương vong, Hòa Thanh nhất định biết.
Hòa Thanh cuối cùng cũng chậm rãi nói: "Điện hạ, vụ nổ tại tửu trang đã xảy ra. Chúng thần trong địa đạo truy đuổi Vương gia Tương Dương, mười mấy người đều không bị tổn thất gì. Tuy nhiên, khi ấy, trong Đông Sương phòng cùng điện hạ có mười hai người, chỉ có một người thoát ra từ cửa sổ, số người bị thương nặng do liên lụy từ vụ nổ là hơn ba mươi người, sau đó vì hỏa hoạn mà xông vào Sương phòng cứu điện hạ mà thiệt mạng là mười người."
Khương Dao há miệng, nhưng không thể nói nên lời.
Ưu điểm của Khương Dao là "một lần vấp, một lần rút kinh nghiệm", nhưng nhược điểm của cô cũng là chỉ "học một lần, rút một lần", không hơn.
Kiếp trước cô bị hạ độc, từ đó lần nào ăn cũng mang theo kim bạc để thử độc.
Lần trước có người đặt rắn và bò cạp trong giường của cô, cô liền học cách bắt rắn, bắt bò cạp từ người nuôi chúng.
Khương Triều từng đẩy cô xuống hồ, từ đó cô luôn có thị vệ bên cạnh, tránh xa hồ nước và các nơi cao, không để bản thân đi một mình.
Vì từng bị tổn thương bởi những lời đàm tiếu, cô khi Lâm Tố bị vu oan hãm hại, cô đã sớm nhận ra để giúp ông minh oan.
Cô cứ như người làm bài chăm chỉ, liên tục ôn lại những bài đã học, nỗ lực học cách tránh những sai lầm trước đây.
Nhưng khi gặp dạng bài mới, cô lại bối rối. Trước những mưu toan chưa từng trải qua, không thể lường trước, cô lúng túng và bế tắc.
Giống như cô không biết rằng hôm nay Khương Triều sẽ tự mình bày ra một cạm bẫy để dụ cô vào tửu trang.
Cho đến khi chất nổ được kích hoạt, cô mới chợt nhận ra — thì ra cuộc đời này còn có thể chơi như vậy.
Cô từng nghĩ rằng đã sống thêm một kiếp, trải qua nhiều cách g.i.ế.c người, đã hiểu rõ mọi thủ đoạn.
Nhưng khi đối thủ dùng những cách mới để hại cô, cô vẫn bị động, ngăn không nổi.
Cô vẫn nghĩ rằng mình đã sống ở thế giới này được mười sáu năm, sống trong hoàng cung này tám năm, nên đã có thể quen thuộc với các quy tắc tranh quyền đoạt lợi ở đây. Nhưng thực tế, trong thâm tâm, cô vẫn là một con người hiện đại, tất cả tư duy của cô vẫn còn dừng lại ở thế giới ban đầu đó.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Ở thời đại trước đây, cô có thể ứng phó dễ dàng với mọi biến cố trong cuộc sống, các mối quan hệ xã hội, nhờ vào năng lực của mình, cô đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, gọn gàng ngăn nắp.
Cô đã nghĩ cô cũng có chút thông minh, nhưng hoá ra chỉ là trong thế giới kia.
Ở trong hoàng cung này, cô vẫn quá ngu xuẩn.
Gió đêm lạnh buốt như chính lòng cô lúc này. Cô nghĩ, Lâm Tố ngày nào cũng khen cô thông minh lanh lợi, quả thật đó là do ánh mắt thiên vị của một người cha dành cho con gái mà thôi.
Ngộ tính của cô kém cỏi như vậy, làm sao có thể được coi là thông minh?
Hoá ra những lời các triều thần nói về cô ở kiếp trước mới là chính xác, công chúa ngu dốt, đức không xứng vị.
Nếu không phải vậy, cô cũng đâu để bị Chu Duy Minh lừa gạt suốt hai năm trời, mãi đến khi Tạ Lan Tu đến bên cạnh cô mới phát hiện ra điều khác thường.
“Xin lỗi…”
Hòa Thanh đứng trong gió chờ Khương Dao đã lâu, chỉ nghe cô gái nhỏ cô đơn mở miệng: “Ta không nghĩ bên trong lại có thuốc nổ.”
Khương Dao chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, dù gì đó cũng là một hầm rượu, cất giữ hàng trăm hũ chất dễ cháy, thậm chí cả một đốm lửa nhỏ cũng phải kiểm soát chặt chẽ.
Nếu chúng đã đặt thuốc nổ ở đó, rủi ro là quá lớn, chỉ cần sơ suất, lửa bén lên,, họ sẽ làm cả tửu trang phát nổ trước cả ngày Khương Dao đến. Dù có ý định hãm hại cô, cũng không thể dùng phương pháp mãnh liệt đến vậy.
Khương Dao thực sự căm ghét Khương Triều, Khương Triều chính là cội nguồn cơn ác mộng của cô.
Cô quá muốn tự tay phá tan ác mộng này, vì vậy mới nhất quyết truy đuổi đến cùng.
Cô muốn tự mình chứng kiến mưu đồ của hắn bị vạch trần. Chính vì vậy, cảm xúc lấn át lý trí, cô không nghĩ ngợi gì mà để người dẫn mình lao lên.
Ở thế giới này, cái giá của thất bại quá lớn.
Chính vì sự sơ suất của cô mà Lâm Tố bị trọng thương, kéo theo cả ám vệ dưới quyền cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô biết, câu “xin lỗi” này có lẽ không nên nói với Hòa Thanh, mà phải dành cho những người đã khuất, nhưng lúc này người cô có thể nhìn thấy chỉ có Hòa Thanh.
“Điện hạ.”
Cảm nhận được tâm trạng của Khương Dao đang sa sút, Hòa Thanh không biết có nên nhắc nhở cô hay không.
Hòa Thanh hiểu rõ rằng, với tư cách là thuộc hạ, không nên nhiều lời với chủ nhân, nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà mở miệng: “Điện hạ thật ra không cần cảm thấy áy náy vì chúng thần. Những người của Dạ Nhẫn,trước khi đến đây đều là những kẻ không còn đường lui, là chủ nhân đã cứu chúng thần từ cửa tử, lại còn giúp an bài tốt đẹp cho gia đình, người thân của chúng thần. Mạng chúng thần đã bán cho chủ nhân, sứ mệnh cả đời chúng thần là không ngừng hy sinh vì chủ nhân, cho đến khi sự sống chấm dứt.”
Khương Dao sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Giọng nói của Hòa Thanh thanh thoát như gió, đôi mắt sáng như những vì sao, “Khi bệ hạ giao chúng thần cho điện hạ, chúng thần đã trở thành một lưỡi d.a.o trong tay điện hạ. Là người cầm đao, điện hạ chỉ cần quan tâm đến việc chúng thần có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ hay không, có thể bảo vệ được điện hạ hay không, còn về phần chúng thần có tổn thương gì hay không, không nằm trong phạm vi lo nghĩ của điện hạ.”
Nói đến đây, Hòa Thanh bất chợt nhấc vạt áo, quỳ một chân xuống, đó là tư thế thần phục, “Chúng thần vốn dĩ không thể so sánh với ‘người bình thường’, dù là vì bảo vệ điện hạ mà chết, hay vì sai lầm của điện hạ mà chết, hoặc đến một ngày nào đó điện hạ nghi ngờ chúng thần, cho rằng chúng thần trở thành mối đe dọa, yêu cầu chúng thần tutu ngay lập tức, chúng thần cũng sẽ lập tức tuân lệnh, không hề từ chối.”
Khi hắn quỳ xuống, dáng người cố ý đặt thấp hơn Khương Dao, để cô có thể từ ngẩng đầu, chuyển sang cúi nhìn xuống hắn.
“Điện hạ không cần nói lời xin lỗi, điện hạ là công chúa cao quý, còn chúng thần mạng như cỏ rác, c.h.ế.t vì điện hạ là bổn phận của chúng thần.”
Khương Dao trầm ngâm.
Những con số mà Hòa Thanh nhắc đến, trước đây cũng từng là những sinh mạng, có lẽ cũng là những người thân thiết của Hòa Thanh.
Nhưng hắn lại nói ra một cách nhẹ nhàng đến vậy.
Có lẽ với thân phận công chúa Nam Trần của cô, rất nhiều người đương nhiên phải c.h.ế.t vì cô.
Ngay cả Hòa Thanh cũng cảm thấy việc hy sinh vì cô là lẽ dĩ nhiên, họ thậm chí còn coi đó là vinh dự.
Kiếp trước, Hòa Thanh cũng đã c.h.ế.t vì cô.
Không chỉ có Hòa Thanh, kiếp trước Khương Dao còn có rất nhiều người như Hòa Thanh, người nhà họ Tạ, Tạ Tri Chỉ, và cả Tạ Lan Tu…
Nhưng nếu hôm nay cô cẩn trọng thêm một chút, thực ra những người này đều không cần phải chết.
Kiếp trước cũng vậy, nếu cô có thể sớm nhận ra âm mưu kia, mọi người đều sẽ sống tốt.
Nhưng kiếp trước cô không bảo vệ được Tạ gia, kiếp này lại vì sai lầm của mình mà khiến người bên cạnh bị thương.
Cô đã sống lại một kiếp, nhưng vẫn giống như kiếp trước, ngu ngốc không hiểu gì.
Bốc đồng tự chuốc lấy hậu quả, ngu dốt thiếu hiểu biết.
Cô dựa vào đâu để những người này trung thành với mình? Cô có tư cách gì để cha xông vào biển lửa cứu cô?
Chỉ vì may mắn sinh ra là một công chúa sao?
Cô không kiềm chế được mà tự hỏi liệu bản thân có thực sự xứng đáng với thân phận công chúa Nam Trần này không?
Hòa Thanh đợi rất lâu, không thấy cô mở miệng, lo sợ cô nghĩ quẩn, liền bổ sung thêm: “Dù điện hạ không theo chúng thần xuất cung, không cùng chúng thần vào tửu trang, thì với thân phận thuộc hạ, chúng thần cũng phải xông vào đó thay điện hạ. Điện hạ cũng biết, tửu trang thực sự có vấn đề, phải không? Dù điện hạ không có mặt, người của chúng thần đột nhập vào đó, Tương Dương Vương cũng sẽ kích nổ thuốc nổ thôi, quyền mưu đấu đá, kết nối chặt chẽ, tất yếu phải có thương vong.”
“Huống chi, Tương Dương Vương nhắm vào điện hạ, nếu điện hạ không theo chúng thần đến đó, Tương Dương Vương e rằng sẽ không nán lại lâu đến vậy, thuộc hạ cũng không có cơ hội bắt giữ hắn. Những chuyện này đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn, sao điện hạ phải mãi bận lòng?”
Khương Dao nhắm mắt, giọt nước mắt cuối cùng lăn qua khóe mắt, gặp gió liền nhanh chóng kết thành vệt.
Cô đứng một mình trong gió rất lâu, đến khi bị thổi đến mức có chút choáng váng, cô mới mở miệng.
“Hòa Thanh…”
“Thuộc hạ có mặt.”
“Mang tất cả những gì ta đã chuẩn bị trong thư phòng ra, ngày mai ta sẽ dùng, và cả người đó… cũng đưa đến đây.”
Tiếng thở dài nhẹ nhàng của cô vang lên trong gió.
…
Tạm biệt Hòa Thanh xong, Khương Dao lau khô nước mắt, bước về phía tẩm cung của Lâm Tố.
Từ xa, cô đã thấy Bạch Ân đứng canh bên ngoài.
“Bạch đại nhân,” Khương Dao gật đầu nói, “có thể cho ta vào gặp phụ quân không?”
Bạch Ân có chút bất ngờ, hôm nay Khương Dao lại nghiêm túc gọi bà là “Bạch đại nhân”, chứ không gọi thẳng tên.
Bà có chút nghi ngờ không biết hôm nay mặt trời có mọc từ hướng Tây không nữa.
Quả nhiên, Bạch Ân đưa tay ngăn lại, “Bệ hạ và lang quân đang bàn chuyện, điện hạ xin chờ một lát.”
Bạch Ân vốn nghĩ rằng cô bé này sẽ kêu gào đòi xông thẳng vào trong, nhưng cô lại không làm thế, chỉ yên lặng nói: “Được.”
“Ta sẽ chờ.”
Rồi cô thực sự ngoan ngoãn đứng dưới hành lang, nhìn chăm chú vào đôi giày thêu của mình, khoanh tay chờ đợi.
Bạch Ân im lặng.
Bà cảm thấy công chúa điện hạ hình như đã trở nên trầm ổn hơn trước nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro