Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Chương 77:
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
A Chiêu, A Chiêu.
Hãy mau tỉnh lại…
Khương Dao nghe thấy có người đang lo lắng gọi tên cô, còn mạnh tay bấm vào huyệt nhân trung của cô.
Đầu óc cô mơ hồ, tai như bị bịt lại, tất cả âm thanh đều như bị chắn bởi một bức tường dày.
Cơ thể cô như đang ở giữa biển sâu, chầm chậm chìm xuống, những âm thanh ấy tựa như vô số bàn tay nâng đỡ, kéo cô lên trên.
Cuối cùng, âm thanh từ xa trở nên gần gũi và rõ ràng.
Khi mở mắt, cô nhận ra mình đang nằm trên bãi cỏ, quần áo ướt sũng. Cách đó không xa, đám cháy dữ dội bốc lên, khói đen dày đặc, tro tàn từ gỗ cháy rơi xuống như những bông tuyết.
Dù cố gắng cứu hỏa thế nào cũng không ngăn được ngọn lửa lan rộng, mọi nỗ lực đều vô ích.
Những người lính cứu hỏa đã kiệt sức, ngồi gục một bên nhìn ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ căn nhà.
"A Chiêu tỉnh rồi!"
"A Chiêu không sao chứ?"
Giọng nói vui mừng vang lên, khi cô vừa mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Lâm Tố và Khương Phất Ngọc.
Thấy cô tỉnh lại, cả hai đều nhẹ nhõm.
Khương Dao cố ngồi dậy nhưng nhận ra cơ thể mệt mỏi vô lực, có lẽ vụ nổ vừa rồi đã gây ra nội thương, tất cả cơ bắp trên cơ thể đều đau nhức.
Cô há miệng dịnh nói chuyện, nhưng khói đã làm họng cô bị kích thích, vừa động đậy là muốn ho, cổ họng đau như bị lửa thiêu đốt.
"A Chiêu."
Mặt cả 2 đều biến sắc, vội vã tranh nhau đỡ cô, nhưng không ai có thể hoàn toàn ôm cô vào lòng, khiến cô cảm thấy bản thân như bị chia cắt, cuối cùng mỗi người chỉ có thể dùng một tay đỡ cô ngồi dậy.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nhìn thấy cô tỉnh, Lâm Tố xúc động rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào: "A Chiêu, A Chiêu…"
Hắn không thể nói thêm gì, chỉ biết gọi tên cô lặp đi lặp lại.
Cánh tay ôm cô vẫn còn run rẩy, chỉ chút nữa thôi, chỉ một chút nữa, nếu hắn phát hiện trễ một chút, nếu đến muộn một chút, Khương Dao có lẽ đã bị mắc kẹt trong biển lửa mãi mãi.
Chỉ một sai lầm nhỏ, con gái của hắn suýt phải chịu số phận đoản mệnh như kiếp trước, thậm chí còn sớm hơn.
Khương Dao vừa tỉnh, đầu óc vẫn còn mơ hồ, đây là lần đầu tiên cô thấy nét mặt của hai người họ tràn đầy cảm xúc như vậy.
Nếu vừa rồi lúc chạy đến, Khương Phất Ngọc vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, thì Lâm Tố đã lao vào biển lửa để cứu cô, khuôn mặt trắng trẻo giờ bị khói bám đen như than, đôi mắt ngập tràn tơ máu, hốc mắt đỏ hoe. Đôi mắt ấy… không phải là do khóc mà do bị khói hun.
Trong trí nhớ của cô, Lâm Tố luôn là người chỉnh chu, nhưng hôm nay lại trở nên nhếch nhác thế này.
Đầu óc còn chưa tỉnh táo, cô đã thấy thương cho cha. Cô đưa tay chạm vào gương mặt đen sạm của cha, đôi mắt cay cay, muốn gọi cha nhưng cổ họng khô rát, không thể phát ra âm thanh, chỉ làm một động tác khẽ gọi "cha" bằng khẩu hình.
Nhìn thấy cô không thể nói, nước mắt Lâm Tố lại chực trào, hắn lắc đầu, "A Chiêu, đừng cố nói."
"Lúc nãy cha con đã lao vào biển lửa để cứu con ra."
Đôi mắt của Khương Phất Ngọc đã đỏ, trong lòng vẫn không kìm được hoảng sợ.
Khi nàng chạy đến, nhà đã sụp đổ một phần, nghe tin Lâm Tố xông vào cứu Khương Dao, lý trí nàng hoàn toàn mất kiểm soát, cũng muốn lao vào theo.
Tiêu Độ sơ suất để Lâm Tố vào trong, lần này đã nhớ kỹ bài học, thấy Khương Phất Ngọc cũng muốn lao vào, tim hắn ta thót lên tận cổ. Cả hai vợ chồng này đúng là, thật giống nhau, không ai quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của mình.
Lập tức hắn ra lệnh cho lính giữ chặt Khương Phất Ngọc.
Không ai ngờ rằng một nữ đế lại có sức mạnh đến vậy, đến năm sáu người cũng không thể giữ nàng lại.
Cho đến khi thấy Lâm Tố ôm cô con gái hôn mê bước ra, mọi người mới dám thả nàng ra.
Khương Phất Ngọc lảo đảo chạy đến trước mặt Lâm Tố để nhận lấy Khương Dao. Cả hai đối mặt nhau, nhưng không ai dám chạm vào Khương Dao.
Cuối cùng, Khương Phất Ngọc lấy can đảm, run rẩy đưa tay đặt lên cổ cô bé, đến khi cảm nhận nhịp đập còn ổn định, nàng mới lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cảm giác như được hồi sinh từ cõi chết.
Nàng khuỵu xuống, hạnh phúc đến phát khóc.
…
Cho đến lúc này, đôi tay của Khương Phất Ngọc vẫn còn run rẩy, vuốt tóc Khương Dao sang một bên, đặt trán mình lên trán con gái, "A Chiêu, mẹ tưởng là đã không bao giờ gặp lại con nữa."
Vừa chạm vào, Khương Dao cảm thấy đau buốt ở trán, theo phản xạ rụt lại.
Cô suýt nữa quên mất rằng trên trán mình còn một vết thương do mảnh sứ cắt vào, trong đêm tối, vết m.á.u đỏ ẩn dưới tóc mái và làn da đen ám khói không quá rõ ràng.
Cha mẹ cô đang vô cùng hoảng loạn nên không để ý đến vết thương này.
Lâm Tố vội xé một mảnh vải sạch từ áo của Khương Phất Ngọc, băng tạm lên trán cô.
"A Chiêu hãy chịu đựng một chút, chúng ta sẽ về cung ngay để tìm ngự y."
Khương Dao hiện tại không được khỏe, cả hai người đều rất giận khi biết cô trốn ra ngoài, nhưng nhìn thấy cô trong tình cảnh đáng thương như vậy, tình thương trỗi dậy nhiều hơn là giận dữ, nên cũng không nỡ trách mắng.
Cô sống sót qua vụ nổ là điều cực kỳ may mắn, không tiện ở lại lâu. Trước mắt cần thiết nhất là đưa cô về cung kiểm tra sức khỏe, xem có thương tích gì không.
Khương Phất Ngọc vòng tay ôm lấy Khương Dao, nhấc bổng cô lên.
Khương Dao vẫn còn choáng váng, thụ động tiếp nhận mọi thứ, đến khi cô tựa vào lòng Khương Phất Ngọc, nhìn ngọn lửa cháy ở đằng xa, trí nhớ dần trở lại trong đầu.
Cô đến đây là để ngăn cản Khương Triều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô kéo tay áo của Khương Phất Ngọc, thì thào: "Hòa Thanh…"
Giọng cô yếu ớt đến nỗi nếu không lắng nghe kỹ sẽ không nhận ra cô đang nói.
Khương Phất Ngọc khựng lại.
Khi cô vừa gọi cái tên này, từ xa vang lên giọng nói của một thiếu niên, "Điện hạ!"
Khương Dao cố gắng nhìn về phía đó, thấy Hòa Thanh đang dẫn người đến.
Lối ra nằm trong rừng rậm không xa. Khi Hòa Thanh đuổi theo Khương Triều, kho thuốc nổ của tửu trang đã bị kích nổ gần như ngay lập tức. Tuy nhiên, vì đây là đường thoát của Khương Triều nên chưa bị ảnh hưởng ngay.
Nghe tiếng nổ, linh tính có chuyện chẳng lành, Hòa Thanh đã định quay lại cứu Khương Dao. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, hắn hiểu ý đồ của Khương Triều, nếu quay lại cứu thì Khương Triều sẽ chạy thoát, nên vẫn quyết tâm đuổi theo.
Quyết định của hắn là đúng, vì nếu chần chừ thêm chút nữa, khói sẽ tràn vào đường hầm, đường hầm sập xuống, sẽ phá hủy mọi cơ hội cứu Khương Dao.
Cuối cùng, Hòa Thanh đã bắt giữ được Khương Triều và quản lý tửu trang tại lối ra và áp giải họ về.
Mục tiêu ban đầu của Khương Dao đã hoàn thành, nhưng lửa đã lan rộng, từ xa cũng có thể thấy ánh sáng.
Hòa Thanh vội vàng trở về, trong lòng càng thêm lo lắng, không dám tưởng tượng tình trạng của Khương Dao sau hai vụ nổ liên tiếp, liệu cô có thể thoát khỏi biển lửa không?
Nếu Khương Dao thiệt mạng trong đám cháy, dù bắt được Khương Triều, cũng là mất nhiều hơn được.
Hoà Thanh một đường thấp thỏm trở về tửu trang, thấy có người đang bế Khương Dao, rốt cuộc mới đặt được tảng đá trong lòng xuống.
Lúc này hắn mới nhìn lại, nhận ra người bế Khương Dao chính là Khương Phất Ngọc, hắn lập tức quỳ xuống bẩm báo, "Bệ hạ, Lang quân, thuộc hạ đã bắt giữ được quản lý tửu trang và Tương Dương Vương."
Khuôn mặt Khương Phất Ngọc vẫn lạnh lùng, dường như không bất ngờ với việc này. Nàng quét mắt nhìn về phía xa, vài bóng đen đang áp giải một người đàn ông trong bộ áo đỏ.
Đó chính là Khương Triều.
Khi thấy Khương Triều, m.á.u trong người Khương Dao sôi sục, cô kích động đến mức giãy giụa trong vòng tay của Khương Phất Ngọc.
Khương Phất Ngọc vuốt nhẹ sau đầu cô, ôm chặt cô vào lòng.
Ánh mắt cô lạnh băng, nhìn người đệ đệ không cùng huyết thống kia, lạnh lùng ra lệnh: "Giải về, nhốt lại cẩn thận."
Khương Dao ngỡ ngàng.
Ngoài dự đoán của cô, lần này Khương Phất Ngọc không tha cho Khương Triều.
…
Có lẽ Khương Dao đã bị chấn động nhẹ do vụ nổ.
Trên đường về cung, cỗ xe ngựa rung lắc khiến cô chóng mặt. Cuối cùng không chịu nổi, trước khi kịp mở mắt, cô lại ngất đi.
Khi Khương Dao tỉnh lại từ trong mơ mang, nàng đã về đến cung.
Trong tẩm cung của cô, ánh đèn ấm áp, trong cơn mơ cô nghe thấy ngự y đang nói với Khương Phất Ngọc: "Điện hạ bị thương nhẹ ở đầu, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi một tháng sẽ bình phục, vết thương ở trán hơi sâu, may mắn điện hạ còn nhỏ, khả năng tái tạo cao, chỉ cần thoa thuốc đúng giờ sẽ không để lại sẹo."
"Trẫm hiểu rồi, khanh lui đi."
"Thần cáo lui."
Khi cô mở mắt ra, ngự y và Khương Phất Ngọc đã rời đi, bên cạnh cô là hai cung nữ Lâm Xuân và Lâm Hạ.
Lúc nhìn thấy Khương Phất Ngọc ôm cô gái nhỏ đầy thương tích trở về, cả hai đều sợ đến hồn vía lên mây. Khi Khương Phất Ngọc đi rồi, họ lại càng không dám rời mắt khỏi Khương Dao.
Thấy cô tỉnh, hai người lập tức tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi: "Điện hạ, người có chỗ nào khó chịu không?"
"Điện hạ có muốn uống chút nước không?"
Họng cô bị bỏng khói, khó chịu kinh khủng, nghe thấy từ "nước", cô lập tức gật đầu, Lâm Xuân rót cho cô một cốc nước mát.
Uống vào, họng cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nghỉ ngơi một lúc, cô có thể nói chuyện bình thường, "Cha và mẹ ta đâu?"
"Lang quân ở trong tẩm điện, ngự y đang bôi thuốc cho ngài ấy, bệ hạ thấy điện hạ không sao, nên đã qua đó trông coi lang quân…"
Lâm Xuân còn chưa nói xong, Khương Dao đã gần như bật dậy, "Cha bị thương sao?"
"…Khụ khụ khụ."
Nói quá to, Khương Dao lại ho dữ dội.
Cô nhớ lại mọi thứ xảy ra ở ngoại thành.
Khi đó, đầu cô như bị bịt lại, cả người đều trong trạng thái lơ mơ, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt đen đúa của Lâm Tố mà quên rằng áo ông cũng có vương máu.
Máu đó không chỉ là của vết thương trên trán cô mà còn là m.á.u từ vết bỏng trên cơ thể ông.
Cô lại nhớ đến hình ảnh ai đó chạy về phía mình trong biển lửa trước khi ngất đi.
Người đó cởi áo khoác ướt đẫm quấn lấy cô, ôm cô thật chặt, mái nhà đổ xuống, đập vào lưng người đó. Ngọn lửa như muốn nuốt chửng cả 2 người họ, nhưng người đó vẫn lấy thân mình che chở, bảo vệ cô khỏi ngọn lửa.
Khương Dao bặm môi, tầm nhìn mờ dần.
Nếu không có Lâm Tố, chắc giờ cô đã c.h.ế.t rồi.
Thấy cô bé rơi nước mắt, Lâm Xuân giật mình. Vội trấn an, "Điện hạ, người đừng khóc…"
Khương Dao nắm chặt tay, rồi thả ra.
Cô đứng dậy, Lâm Xuân nhanh chóng giúp cô mang giày, chỉ thấy cô bé rơi nước mắt mà không nói một lời, chạy thẳng ra ngoài.
Cô lảo đảo bước qua sân, xuyên qua khoảng sân trung tâm.
Hãy mau tỉnh lại…
Khương Dao nghe thấy có người đang lo lắng gọi tên cô, còn mạnh tay bấm vào huyệt nhân trung của cô.
Đầu óc cô mơ hồ, tai như bị bịt lại, tất cả âm thanh đều như bị chắn bởi một bức tường dày.
Cơ thể cô như đang ở giữa biển sâu, chầm chậm chìm xuống, những âm thanh ấy tựa như vô số bàn tay nâng đỡ, kéo cô lên trên.
Cuối cùng, âm thanh từ xa trở nên gần gũi và rõ ràng.
Khi mở mắt, cô nhận ra mình đang nằm trên bãi cỏ, quần áo ướt sũng. Cách đó không xa, đám cháy dữ dội bốc lên, khói đen dày đặc, tro tàn từ gỗ cháy rơi xuống như những bông tuyết.
Dù cố gắng cứu hỏa thế nào cũng không ngăn được ngọn lửa lan rộng, mọi nỗ lực đều vô ích.
Những người lính cứu hỏa đã kiệt sức, ngồi gục một bên nhìn ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ căn nhà.
"A Chiêu tỉnh rồi!"
"A Chiêu không sao chứ?"
Giọng nói vui mừng vang lên, khi cô vừa mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Lâm Tố và Khương Phất Ngọc.
Thấy cô tỉnh lại, cả hai đều nhẹ nhõm.
Khương Dao cố ngồi dậy nhưng nhận ra cơ thể mệt mỏi vô lực, có lẽ vụ nổ vừa rồi đã gây ra nội thương, tất cả cơ bắp trên cơ thể đều đau nhức.
Cô há miệng dịnh nói chuyện, nhưng khói đã làm họng cô bị kích thích, vừa động đậy là muốn ho, cổ họng đau như bị lửa thiêu đốt.
"A Chiêu."
Mặt cả 2 đều biến sắc, vội vã tranh nhau đỡ cô, nhưng không ai có thể hoàn toàn ôm cô vào lòng, khiến cô cảm thấy bản thân như bị chia cắt, cuối cùng mỗi người chỉ có thể dùng một tay đỡ cô ngồi dậy.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nhìn thấy cô tỉnh, Lâm Tố xúc động rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào: "A Chiêu, A Chiêu…"
Hắn không thể nói thêm gì, chỉ biết gọi tên cô lặp đi lặp lại.
Cánh tay ôm cô vẫn còn run rẩy, chỉ chút nữa thôi, chỉ một chút nữa, nếu hắn phát hiện trễ một chút, nếu đến muộn một chút, Khương Dao có lẽ đã bị mắc kẹt trong biển lửa mãi mãi.
Chỉ một sai lầm nhỏ, con gái của hắn suýt phải chịu số phận đoản mệnh như kiếp trước, thậm chí còn sớm hơn.
Khương Dao vừa tỉnh, đầu óc vẫn còn mơ hồ, đây là lần đầu tiên cô thấy nét mặt của hai người họ tràn đầy cảm xúc như vậy.
Nếu vừa rồi lúc chạy đến, Khương Phất Ngọc vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, thì Lâm Tố đã lao vào biển lửa để cứu cô, khuôn mặt trắng trẻo giờ bị khói bám đen như than, đôi mắt ngập tràn tơ máu, hốc mắt đỏ hoe. Đôi mắt ấy… không phải là do khóc mà do bị khói hun.
Trong trí nhớ của cô, Lâm Tố luôn là người chỉnh chu, nhưng hôm nay lại trở nên nhếch nhác thế này.
Đầu óc còn chưa tỉnh táo, cô đã thấy thương cho cha. Cô đưa tay chạm vào gương mặt đen sạm của cha, đôi mắt cay cay, muốn gọi cha nhưng cổ họng khô rát, không thể phát ra âm thanh, chỉ làm một động tác khẽ gọi "cha" bằng khẩu hình.
Nhìn thấy cô không thể nói, nước mắt Lâm Tố lại chực trào, hắn lắc đầu, "A Chiêu, đừng cố nói."
"Lúc nãy cha con đã lao vào biển lửa để cứu con ra."
Đôi mắt của Khương Phất Ngọc đã đỏ, trong lòng vẫn không kìm được hoảng sợ.
Khi nàng chạy đến, nhà đã sụp đổ một phần, nghe tin Lâm Tố xông vào cứu Khương Dao, lý trí nàng hoàn toàn mất kiểm soát, cũng muốn lao vào theo.
Tiêu Độ sơ suất để Lâm Tố vào trong, lần này đã nhớ kỹ bài học, thấy Khương Phất Ngọc cũng muốn lao vào, tim hắn ta thót lên tận cổ. Cả hai vợ chồng này đúng là, thật giống nhau, không ai quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của mình.
Lập tức hắn ra lệnh cho lính giữ chặt Khương Phất Ngọc.
Không ai ngờ rằng một nữ đế lại có sức mạnh đến vậy, đến năm sáu người cũng không thể giữ nàng lại.
Cho đến khi thấy Lâm Tố ôm cô con gái hôn mê bước ra, mọi người mới dám thả nàng ra.
Khương Phất Ngọc lảo đảo chạy đến trước mặt Lâm Tố để nhận lấy Khương Dao. Cả hai đối mặt nhau, nhưng không ai dám chạm vào Khương Dao.
Cuối cùng, Khương Phất Ngọc lấy can đảm, run rẩy đưa tay đặt lên cổ cô bé, đến khi cảm nhận nhịp đập còn ổn định, nàng mới lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cảm giác như được hồi sinh từ cõi chết.
Nàng khuỵu xuống, hạnh phúc đến phát khóc.
…
Cho đến lúc này, đôi tay của Khương Phất Ngọc vẫn còn run rẩy, vuốt tóc Khương Dao sang một bên, đặt trán mình lên trán con gái, "A Chiêu, mẹ tưởng là đã không bao giờ gặp lại con nữa."
Vừa chạm vào, Khương Dao cảm thấy đau buốt ở trán, theo phản xạ rụt lại.
Cô suýt nữa quên mất rằng trên trán mình còn một vết thương do mảnh sứ cắt vào, trong đêm tối, vết m.á.u đỏ ẩn dưới tóc mái và làn da đen ám khói không quá rõ ràng.
Cha mẹ cô đang vô cùng hoảng loạn nên không để ý đến vết thương này.
Lâm Tố vội xé một mảnh vải sạch từ áo của Khương Phất Ngọc, băng tạm lên trán cô.
"A Chiêu hãy chịu đựng một chút, chúng ta sẽ về cung ngay để tìm ngự y."
Khương Dao hiện tại không được khỏe, cả hai người đều rất giận khi biết cô trốn ra ngoài, nhưng nhìn thấy cô trong tình cảnh đáng thương như vậy, tình thương trỗi dậy nhiều hơn là giận dữ, nên cũng không nỡ trách mắng.
Cô sống sót qua vụ nổ là điều cực kỳ may mắn, không tiện ở lại lâu. Trước mắt cần thiết nhất là đưa cô về cung kiểm tra sức khỏe, xem có thương tích gì không.
Khương Phất Ngọc vòng tay ôm lấy Khương Dao, nhấc bổng cô lên.
Khương Dao vẫn còn choáng váng, thụ động tiếp nhận mọi thứ, đến khi cô tựa vào lòng Khương Phất Ngọc, nhìn ngọn lửa cháy ở đằng xa, trí nhớ dần trở lại trong đầu.
Cô đến đây là để ngăn cản Khương Triều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô kéo tay áo của Khương Phất Ngọc, thì thào: "Hòa Thanh…"
Giọng cô yếu ớt đến nỗi nếu không lắng nghe kỹ sẽ không nhận ra cô đang nói.
Khương Phất Ngọc khựng lại.
Khi cô vừa gọi cái tên này, từ xa vang lên giọng nói của một thiếu niên, "Điện hạ!"
Khương Dao cố gắng nhìn về phía đó, thấy Hòa Thanh đang dẫn người đến.
Lối ra nằm trong rừng rậm không xa. Khi Hòa Thanh đuổi theo Khương Triều, kho thuốc nổ của tửu trang đã bị kích nổ gần như ngay lập tức. Tuy nhiên, vì đây là đường thoát của Khương Triều nên chưa bị ảnh hưởng ngay.
Nghe tiếng nổ, linh tính có chuyện chẳng lành, Hòa Thanh đã định quay lại cứu Khương Dao. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, hắn hiểu ý đồ của Khương Triều, nếu quay lại cứu thì Khương Triều sẽ chạy thoát, nên vẫn quyết tâm đuổi theo.
Quyết định của hắn là đúng, vì nếu chần chừ thêm chút nữa, khói sẽ tràn vào đường hầm, đường hầm sập xuống, sẽ phá hủy mọi cơ hội cứu Khương Dao.
Cuối cùng, Hòa Thanh đã bắt giữ được Khương Triều và quản lý tửu trang tại lối ra và áp giải họ về.
Mục tiêu ban đầu của Khương Dao đã hoàn thành, nhưng lửa đã lan rộng, từ xa cũng có thể thấy ánh sáng.
Hòa Thanh vội vàng trở về, trong lòng càng thêm lo lắng, không dám tưởng tượng tình trạng của Khương Dao sau hai vụ nổ liên tiếp, liệu cô có thể thoát khỏi biển lửa không?
Nếu Khương Dao thiệt mạng trong đám cháy, dù bắt được Khương Triều, cũng là mất nhiều hơn được.
Hoà Thanh một đường thấp thỏm trở về tửu trang, thấy có người đang bế Khương Dao, rốt cuộc mới đặt được tảng đá trong lòng xuống.
Lúc này hắn mới nhìn lại, nhận ra người bế Khương Dao chính là Khương Phất Ngọc, hắn lập tức quỳ xuống bẩm báo, "Bệ hạ, Lang quân, thuộc hạ đã bắt giữ được quản lý tửu trang và Tương Dương Vương."
Khuôn mặt Khương Phất Ngọc vẫn lạnh lùng, dường như không bất ngờ với việc này. Nàng quét mắt nhìn về phía xa, vài bóng đen đang áp giải một người đàn ông trong bộ áo đỏ.
Đó chính là Khương Triều.
Khi thấy Khương Triều, m.á.u trong người Khương Dao sôi sục, cô kích động đến mức giãy giụa trong vòng tay của Khương Phất Ngọc.
Khương Phất Ngọc vuốt nhẹ sau đầu cô, ôm chặt cô vào lòng.
Ánh mắt cô lạnh băng, nhìn người đệ đệ không cùng huyết thống kia, lạnh lùng ra lệnh: "Giải về, nhốt lại cẩn thận."
Khương Dao ngỡ ngàng.
Ngoài dự đoán của cô, lần này Khương Phất Ngọc không tha cho Khương Triều.
…
Có lẽ Khương Dao đã bị chấn động nhẹ do vụ nổ.
Trên đường về cung, cỗ xe ngựa rung lắc khiến cô chóng mặt. Cuối cùng không chịu nổi, trước khi kịp mở mắt, cô lại ngất đi.
Khi Khương Dao tỉnh lại từ trong mơ mang, nàng đã về đến cung.
Trong tẩm cung của cô, ánh đèn ấm áp, trong cơn mơ cô nghe thấy ngự y đang nói với Khương Phất Ngọc: "Điện hạ bị thương nhẹ ở đầu, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi một tháng sẽ bình phục, vết thương ở trán hơi sâu, may mắn điện hạ còn nhỏ, khả năng tái tạo cao, chỉ cần thoa thuốc đúng giờ sẽ không để lại sẹo."
"Trẫm hiểu rồi, khanh lui đi."
"Thần cáo lui."
Khi cô mở mắt ra, ngự y và Khương Phất Ngọc đã rời đi, bên cạnh cô là hai cung nữ Lâm Xuân và Lâm Hạ.
Lúc nhìn thấy Khương Phất Ngọc ôm cô gái nhỏ đầy thương tích trở về, cả hai đều sợ đến hồn vía lên mây. Khi Khương Phất Ngọc đi rồi, họ lại càng không dám rời mắt khỏi Khương Dao.
Thấy cô tỉnh, hai người lập tức tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi: "Điện hạ, người có chỗ nào khó chịu không?"
"Điện hạ có muốn uống chút nước không?"
Họng cô bị bỏng khói, khó chịu kinh khủng, nghe thấy từ "nước", cô lập tức gật đầu, Lâm Xuân rót cho cô một cốc nước mát.
Uống vào, họng cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nghỉ ngơi một lúc, cô có thể nói chuyện bình thường, "Cha và mẹ ta đâu?"
"Lang quân ở trong tẩm điện, ngự y đang bôi thuốc cho ngài ấy, bệ hạ thấy điện hạ không sao, nên đã qua đó trông coi lang quân…"
Lâm Xuân còn chưa nói xong, Khương Dao đã gần như bật dậy, "Cha bị thương sao?"
"…Khụ khụ khụ."
Nói quá to, Khương Dao lại ho dữ dội.
Cô nhớ lại mọi thứ xảy ra ở ngoại thành.
Khi đó, đầu cô như bị bịt lại, cả người đều trong trạng thái lơ mơ, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt đen đúa của Lâm Tố mà quên rằng áo ông cũng có vương máu.
Máu đó không chỉ là của vết thương trên trán cô mà còn là m.á.u từ vết bỏng trên cơ thể ông.
Cô lại nhớ đến hình ảnh ai đó chạy về phía mình trong biển lửa trước khi ngất đi.
Người đó cởi áo khoác ướt đẫm quấn lấy cô, ôm cô thật chặt, mái nhà đổ xuống, đập vào lưng người đó. Ngọn lửa như muốn nuốt chửng cả 2 người họ, nhưng người đó vẫn lấy thân mình che chở, bảo vệ cô khỏi ngọn lửa.
Khương Dao bặm môi, tầm nhìn mờ dần.
Nếu không có Lâm Tố, chắc giờ cô đã c.h.ế.t rồi.
Thấy cô bé rơi nước mắt, Lâm Xuân giật mình. Vội trấn an, "Điện hạ, người đừng khóc…"
Khương Dao nắm chặt tay, rồi thả ra.
Cô đứng dậy, Lâm Xuân nhanh chóng giúp cô mang giày, chỉ thấy cô bé rơi nước mắt mà không nói một lời, chạy thẳng ra ngoài.
Cô lảo đảo bước qua sân, xuyên qua khoảng sân trung tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro