Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Chương 74:
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
Lúc đầu, nàng không quen với con đường đất ẩm bên ngoài sân, không quen với chiếc chiếu trúc đơn sơ, không quen với những con ruồi bất chợt xuất hiện, càng không quen với ánh mắt tò mò của những phụ nữ trong làng.
Những ngày ấy, Lâm Tố như một cung nữ bên cạnh cô, lo toan mọi thứ trong sinh hoạt, từ nấu ăn, trải giường, đốt ngải trừ muỗi, thậm chí đến từng nhà hàng xóm để xin họ tạm thời đừng đến gần nhà họ, vì Khương Phất Ngọc cần tĩnh dưỡng và không muốn có quá nhiều người nhìn thấy, cũng đóng vai trò như một người thăm dò, giúp cô liên hệ với những người thân tín còn sót lại ở kinh thành.
Khi tin tức từ kinh thành truyền đến, Khương Phất Ngọc đã nằm liệt giường ba tháng, chỉ mới vừa hồi phục.
Tuy nhiên, chờ tin tức bao lâu, thứ mà nàng đợi được lại là tin người của nàng bị tiên đế truy sát, các quan trấn thủ đều thấy gió đổi chiều, thậm chí những người từng hứa hẹn đồng lòng với nàng cũng quay sang ủng hộ tiên đế.
Mọi kế hoạch và sắp đặt của nàng trong nhiều năm đều thành hư không, nàng tuyệt vọng đến mức nhìn chằm chằm bức mật thư mà không thể rơi nước mắt.
Sợ nàng nghĩ quẩn, Lâm Tố gần như luôn theo sát bên cạnh, thu dọn hết các đồ vật trong phòng.
Nàng mất đi cơ hội trở về kinh thành, ngày ngày chìm trong u sầu.
Nàng chán nản bao lâu, Lâm Tố ở bên chăm sóc nàng bấy lâu.
Không biết bao lâu sau, nàng dần tỉnh ngộ.
Cuối cùng, một ngày nọ, nàng nắm tay Lâm Tố, hỏi: “Chàng có muốn cưới ta không?”
Hôn lễ được tổ chức ngay trong khoảng sân nhỏ, không hề giống trong tưởng tượng của Khương Phất Ngọc, không có đông đủ khách mời, cũng không có sự chúc phúc của cha mẹ, chỉ có hai người mặc hồng bào, bái trời đất, từ đó trở thành phu thê.
Đêm tân hôn.
Nàng tựa vào n.g.ự.c hắn, dưới ánh nến, nàng kể cho hắn nghe rất nhiều điều.
“Từ nay, ta sẽ ở đây làm vợ chàng. Nếu chàng muốn ẩn cư làm một nông dân, ta sẽ làm nông phụ, chúng ta sẽ sinh con. Ta không muốn nhiều con đâu, chỉ cần một đứa là đủ rồi. Ta hy vọng đó là con gái, con gái hiền dịu, ta sẽ trang điểm cho nó thật xinh đẹp, giống như chàng, nhất định sẽ rất đẹp.”
Nàng tưởng tượng ra một bức tranh tươi đẹp về tương lai: “Chúng ta sẽ cùng nhìn nó lớn lên. Ta không mong nó thành đạt, chỉ mong nó mạnh khỏe bình an, rồi chàng và ta sẽ cùng nhau già đi, trăm tuổi cùng nằm trong một mộ, như bao nhiêu người dân bình thường khác.”
Khi ấy nàng thật sự quyết định sẽ sống cả đời tại đây.
Trong ngôi làng Đào Nguyên xa rời thế tục, nàng thật sự đã sống như những lời mình đã nói, học được cách thích nghi với cuộc sống trong làng, chẻ củi, đốt bếp, nấu cơm, học cách giao thiệp với người làng, học theo những gia đình khác, khai khẩn một mảnh vườn nhỏ trước cửa nhà, trồng một ít rau quả tươi.
Nhưng chưa kịp khai khẩn vườn, nàng đã cảm thấy buồn nôn, sa sẩm mặt mày, thậm chí suýt ngất.
Nàng như có linh cảm, tự mình bắt mạch, quả nhiên phát hiện bản thân đã mang thai hai tháng.
Hai người vừa trở thành cha mẹ, tràn ngập hạnh phúc.
Lâm Tố thậm chí còn xin phép nghỉ làm, ngày đêm ở bên nàng, sợ nàng ngã, cấm nàng làm việc nặng, mỗi buổi sáng khi nàng thức dậy hắn đều cẩn thận dìu nàng.
Sống giữa núi non không biết ngày tháng trôi qua, Khương Phất Ngọc cảm nhận từng ngày sự lớn lên của đứa trẻ trong bụng.
Thời gian rảnh rỗi, nàng học hỏi kinh nghiệm chăm sóc trẻ từ các phụ nữ khác trong làng, tự tay may quần áo cho con. Cuộc sống thanh bình tươi đẹp khiến nàng dần quên đi sóng gió đẫm m.á.u nơi kinh thành.
Cho đến khi người thân tín từ kinh thành tới, nàng vẫn đang may một chiếc mũ nhỏ cho đứa con tương lai.
Nhận được tin tiên đế lâm trọng bệnh, các vương gia nổi loạn, kim thêu đ.â.m vào tay nàng, m.á.u rơi xuống mảnh vải.
Nàng thẫn thờ nhìn giọt máu, rất lâu, rất lâu...
Có lẽ ông trời không muốn nàng được sống yên bình, hoặc số phận đã định, Khương Phất Ngọc vốn không thể trở thành một người bình thường.
…
“Chàng hận ta cũng được, dù chàng có hận ta, ta cũng không hối hận.”
Khương Phất Ngọc cảm thấy cả cơ thể như đông cứng lại, “Nếu ta không trở về, sau khi tiên đế băng hà, các chư hầu sẽ tranh giành, thiên hạ rối loạn. Ta thân là công chúa, ta có trách nhiệm giữ gìn hòa bình cho thiên hạ. Ta thừa nhận ta chưa buông bỏ dã tâm của mình, ta muốn quay về kinh thành, ta muốn ngai vàng.”
“Ta đã phụ chàng, chàng hoàn toàn có quyền hận ta. Ta không có mặt mũi nào để quay lại tìm chàng, nhưng vì muốn đoàn tụ gia đình, muốn A Chiêu trở về bên cạnh ta, ta vẫn ép chàng quay về bên ta…”
Giọng của Lâm Tố đột nhiên trở nên sắc bén: “Ta không hận nàng vì điều đó!”
Khương Phất Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đã lại khóc.
Người đàn ông này, dung mạo, tài hoa đều gần như hoàn mỹ, nhưng lại có một nhược điểm dường như không phải nhược điểm, đó là trời sinh rất dễ khóc, rõ ràng là nam nhân, nhưng lại có một đôi mắt mít ướt, dễ dàng rơi lệ, khiến người khác không khỏi thương xót.
Khương Phất Ngọc ngẩn người.
Lâm Tố mím môi, bản thân hắn có hận Khương Phất Ngọc không?
Hắn tất nhiên là hận.
Hắn không bao giờ quên được cảm giác giận dữ và nỗi đau kiếp trước, khi hắn trở về kinh thành nhận *thê thỉ* của A Chiêu.
Hắn tất nhiên hận Khương Phất Ngọc, nàng là một quân vương, hắn đã tin tưởng nàng mà giao điều quý giá nhất cuộc đời cho nàng, nhưng nàng lại không bảo vệ nổi A Chiêu.
Tại sao nàng lại vô dụng đến thế?
Chính nàng đã ép buộc A Chiêu, từng bước đưa con bé vào ngõ cụt.
A Chiêu của hắn, từ khi về cung, chưa từng được vui vẻ.
Con bé rời bỏ cõi đời khi mới mười sáu tuổi, khắp cơ thể đầy vết thương. Những ngày cuối đời của con bé hẳn tràn ngập tuyệt vọng và đau đớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
A Chiêu đã làm gì sai mà lại phải chịu số phận bi thảm như vậy?
Chỉ nghĩ đến những điều đó cũng khiến hắn muốn phát điên.
Hắn không chỉ hận Khương Phất Ngọc, hắn còn hận chính bản thân mình, hận thái độ xa cách của hắn, hận vì đã giữ vững quyết tâm rời xa kinh thành, bao nhiêu năm xa cách, hắn không quan tâm đến A Chiêu.
Khi ấy, hắn thực sự muốn một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Phất Ngọc, sau đó tutu để cả ba cùng xuống địa ngục, chuộc tội với A Chiêu.
Nhưng làm vậy, hắn lại sợ rằng A Chiêu dưới suối vàng sẽ không thể yên nghỉ.
Hắn sợ A Chiêu nhìn thấy cha mẹ tương tàn sẽ đau lòng.
Hắn hận Khương Phất Ngọc, hận cả bản thân kiếp trước.
Lý trí nói cho hắn rằng Khương Phất Ngọc trước mặt hắn chưa làm gì cả, nàng vẫn vô tội.
A Chiêu vẫn còn sống, mọi thứ đều có thể thay đổi.
Hắn biết mình không nên mang hận thù của kiếp trước vào kiếp này mà trút lên người nàng, nhưng ngọn lửa thù hận trong lòng cứ thế mà bùng cháy, gần như thiêu đốt hắn.
Hắn không thể nào khống chế cảm xúc, không thể phân tách nỗi hận của kiếp trước ra khỏi người trước mắt.
“Thật ra, khi nàng mang thai A Chiêu, ta luôn biết nàng vẫn liên hệ với họ. Nếu ta muốn khiến họ biến mất mà không ai hay biết, hoặc dẫn nàng tiếp tục trốn đi, dễ như trở bàn tay.”
Lâm Tố lau nước mắt ở khóe mắt, quay mặt đi, “Nhưng ta không làm vậy, vì ta hiểu nàng, ta biết yêu nàng nghĩa là phải chấp nhận cả dã tâm và chí hướng của nàng. Nàng muốn đi, ta sẽ chăm sóc A Chiêu. Ta đã quyết định, nếu nàng thua, ta sẽ ở vậy nuôi A Chiêu trưởng thành, giữ trọn tiết nghĩa cả đời vì nàng. Nếu nàng thắng, nàng muốn đoàn tụ với A Chiêu, ta sẽ để con bé trở về.”
“Ta chưa từng trách nàng, cũng chưa từng hận nàng vì điều đó.”
Hắn như một đứa trẻ đang cố gắng biện hộ, muốn Khương Phất Ngọc tin mình.
Nhưng Khương Phất Ngọc vẫn ngẩn ngơ nhìn hắn.
Không biết bao lâu sau, nàng thì thầm: “Lâm Tố, ta nhận ra ta không thể nhìn thấu chàng được nữa.”
Lâm Tố nói: “Nàng không tin ta sao?”
“Ta muốn tin lời chàng,” Khương Phất Ngọc nhìn vào mắt hắn, “Nhưng cảm xúc không biết nói dối, chàng hãy nhìn vào lòng mình.”
Ánh nến bùng lên một tiếng nổ nhỏ, Khương Phất Ngọc quỳ ngồi trên giường, “Chàng nói ta không tin chàng, nhưng với vẻ trong ngoài bất nhất này, ta làm sao có thể tin chàng?”
Ánh nến mờ ảo làm dịu đi những đường nét sắc sảo của Khương Phất Ngọc, xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường.
“Có lẽ, A Tự, chàng cũng chưa nhận ra rằng sâu trong lòng mình, chàng căm ghét ta đến nhường nào.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nàng gọi tên hắn như trong quá khứ.
Giọng Khương Phất Ngọc dịu dàng, “Thật ra cũng không sao, chàng không cần giả vờ lấy lòng ta, chàng là cha của A Chiêu, dù chàng có thẳng thắn thừa nhận chàng hận ta, ta cũng sẽ không để tâm. Ngôi vị hoàng hậu vẫn sẽ thuộc về chàng, cho dù không còn ở làng, trong hoàng cung này, ta và chàng vẫn sẽ bên nhau đến cuối đời như chúng ta đã hứa, dù chàng yêu hay hận cũng không quan trọng.”
Nói xong, nàng khẽ cười: “Hà tất phải tự dối lòng, khiến bản thân khó chịu như thế làm gì?”
Lâm Tố nhìn vào mắt Khương Phất Ngọc, thời gian dường như ngừng lại.
Hắn bỗng nhận ra, có vẻ họ chưa bao giờ ngồi lại mà thẳng thắn nói chuyện về tình cảm đôi bên như hôm nay.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng hắn nói: “Nếu ta nói thật, nàng có sẵn lòng tin ta không?”
Khương Phất Ngọc gật đầu không chút do dự, “Nếu chàng nói thật, ta sẽ tin.”
“Được.”
Lâm Tố nhìn vào mắt cô: “Vậy nàng có tin rằng trên đời này có kiếp trước, có luân hồi hay không?”
Sắc mặt Khương Phất Ngọc đột ngột thay đổi.
“Ý chàng là gì?”
Lâm Tố mở miệng định nói, đúng lúc ấy, đêm dài tĩnh mịch bất ngờ bị phá vỡ: “Thần Tiêu Độ - Bắc Thành Thủ Tướng, xin diện kiến bệ hạ!”
Cả hai bỗng sững người, nhanh chóng khoác y phục, bước ra ngoài.
Khi mở cửa, Khương Phất Ngọc nhìn thấy các cung nữ và thị vệ nét mặt lo lắng, một người khoác giáp trụ, quỳ gối cung kính trong sân.
Đó chính là Tiêu Độ.
Khương Phất Ngọc nhíu mày chặt, đang định giận dữ trách mắng một câu hỏi ai đã cho người vào tận đây, thì người trực đêm là Từ Phương Phi đã lên tiếng trước: "Là thần cho hắn vào, thần biết rằng đêm khuya không nên quấy rầy lang quân và bệ hạ, nhưng việc này hệ trọng, thần sợ rằng nếu chậm trễ báo cáo sẽ xảy ra chuyện…”
Nàng ta còn chưa nói hết, Tiêu Độ đã lên tiếng: "Đêm nay thần nhận lệnh canh giữ cổng thành phía Bắc, sau khi khóa cổng thành lại thì gặp một đội người định ra khỏi thành, người dẫn đầu là một đứa trẻ, trong tay cô bé cầm lệnh bài của bệ hạ, thần đành phải để người đi. Tuy nhiên, thần nghi ngờ rằng đó chính là công chúa điện hạ, vì vậy thần phải vội vã vào cung trong đêm để báo cáo việc này với bệ hạ."
Nghe thấy điều này, Khương Phất Ngọc mắt tối sầm, suýt ngã từ bậc thềm xuống.
Mọi tính toán của nàng tưởng chừng đã bao trùm tất cả, nhưng hóa ra lại vô tình bỏ sót một điểm yếu chí mạng.
Nàng đã đưa lệnh bài cho Khương Dao, cho phép con bé tự do ra vào cung, đêm nay vì có quá nhiều khách mời, các thị vệ bận rộn xử lý vụ việc ở Cung Quỳnh Hoa, dẫn đến sơ suất, để công chúa trà trộn ra ngoài, chậm trễ báo cáo cũng là điều dễ hiểu.
Nếu lúc này có ai đó cố ý dẫn dụ con bé rời khỏi cung, đưa nó ra ngoài thành….
Toàn thân nàng bắt đầu run rẩy, “Đến Phượng Nghi cung, xem công chúa có còn ở đó không…”
Những ngày ấy, Lâm Tố như một cung nữ bên cạnh cô, lo toan mọi thứ trong sinh hoạt, từ nấu ăn, trải giường, đốt ngải trừ muỗi, thậm chí đến từng nhà hàng xóm để xin họ tạm thời đừng đến gần nhà họ, vì Khương Phất Ngọc cần tĩnh dưỡng và không muốn có quá nhiều người nhìn thấy, cũng đóng vai trò như một người thăm dò, giúp cô liên hệ với những người thân tín còn sót lại ở kinh thành.
Khi tin tức từ kinh thành truyền đến, Khương Phất Ngọc đã nằm liệt giường ba tháng, chỉ mới vừa hồi phục.
Tuy nhiên, chờ tin tức bao lâu, thứ mà nàng đợi được lại là tin người của nàng bị tiên đế truy sát, các quan trấn thủ đều thấy gió đổi chiều, thậm chí những người từng hứa hẹn đồng lòng với nàng cũng quay sang ủng hộ tiên đế.
Mọi kế hoạch và sắp đặt của nàng trong nhiều năm đều thành hư không, nàng tuyệt vọng đến mức nhìn chằm chằm bức mật thư mà không thể rơi nước mắt.
Sợ nàng nghĩ quẩn, Lâm Tố gần như luôn theo sát bên cạnh, thu dọn hết các đồ vật trong phòng.
Nàng mất đi cơ hội trở về kinh thành, ngày ngày chìm trong u sầu.
Nàng chán nản bao lâu, Lâm Tố ở bên chăm sóc nàng bấy lâu.
Không biết bao lâu sau, nàng dần tỉnh ngộ.
Cuối cùng, một ngày nọ, nàng nắm tay Lâm Tố, hỏi: “Chàng có muốn cưới ta không?”
Hôn lễ được tổ chức ngay trong khoảng sân nhỏ, không hề giống trong tưởng tượng của Khương Phất Ngọc, không có đông đủ khách mời, cũng không có sự chúc phúc của cha mẹ, chỉ có hai người mặc hồng bào, bái trời đất, từ đó trở thành phu thê.
Đêm tân hôn.
Nàng tựa vào n.g.ự.c hắn, dưới ánh nến, nàng kể cho hắn nghe rất nhiều điều.
“Từ nay, ta sẽ ở đây làm vợ chàng. Nếu chàng muốn ẩn cư làm một nông dân, ta sẽ làm nông phụ, chúng ta sẽ sinh con. Ta không muốn nhiều con đâu, chỉ cần một đứa là đủ rồi. Ta hy vọng đó là con gái, con gái hiền dịu, ta sẽ trang điểm cho nó thật xinh đẹp, giống như chàng, nhất định sẽ rất đẹp.”
Nàng tưởng tượng ra một bức tranh tươi đẹp về tương lai: “Chúng ta sẽ cùng nhìn nó lớn lên. Ta không mong nó thành đạt, chỉ mong nó mạnh khỏe bình an, rồi chàng và ta sẽ cùng nhau già đi, trăm tuổi cùng nằm trong một mộ, như bao nhiêu người dân bình thường khác.”
Khi ấy nàng thật sự quyết định sẽ sống cả đời tại đây.
Trong ngôi làng Đào Nguyên xa rời thế tục, nàng thật sự đã sống như những lời mình đã nói, học được cách thích nghi với cuộc sống trong làng, chẻ củi, đốt bếp, nấu cơm, học cách giao thiệp với người làng, học theo những gia đình khác, khai khẩn một mảnh vườn nhỏ trước cửa nhà, trồng một ít rau quả tươi.
Nhưng chưa kịp khai khẩn vườn, nàng đã cảm thấy buồn nôn, sa sẩm mặt mày, thậm chí suýt ngất.
Nàng như có linh cảm, tự mình bắt mạch, quả nhiên phát hiện bản thân đã mang thai hai tháng.
Hai người vừa trở thành cha mẹ, tràn ngập hạnh phúc.
Lâm Tố thậm chí còn xin phép nghỉ làm, ngày đêm ở bên nàng, sợ nàng ngã, cấm nàng làm việc nặng, mỗi buổi sáng khi nàng thức dậy hắn đều cẩn thận dìu nàng.
Sống giữa núi non không biết ngày tháng trôi qua, Khương Phất Ngọc cảm nhận từng ngày sự lớn lên của đứa trẻ trong bụng.
Thời gian rảnh rỗi, nàng học hỏi kinh nghiệm chăm sóc trẻ từ các phụ nữ khác trong làng, tự tay may quần áo cho con. Cuộc sống thanh bình tươi đẹp khiến nàng dần quên đi sóng gió đẫm m.á.u nơi kinh thành.
Cho đến khi người thân tín từ kinh thành tới, nàng vẫn đang may một chiếc mũ nhỏ cho đứa con tương lai.
Nhận được tin tiên đế lâm trọng bệnh, các vương gia nổi loạn, kim thêu đ.â.m vào tay nàng, m.á.u rơi xuống mảnh vải.
Nàng thẫn thờ nhìn giọt máu, rất lâu, rất lâu...
Có lẽ ông trời không muốn nàng được sống yên bình, hoặc số phận đã định, Khương Phất Ngọc vốn không thể trở thành một người bình thường.
…
“Chàng hận ta cũng được, dù chàng có hận ta, ta cũng không hối hận.”
Khương Phất Ngọc cảm thấy cả cơ thể như đông cứng lại, “Nếu ta không trở về, sau khi tiên đế băng hà, các chư hầu sẽ tranh giành, thiên hạ rối loạn. Ta thân là công chúa, ta có trách nhiệm giữ gìn hòa bình cho thiên hạ. Ta thừa nhận ta chưa buông bỏ dã tâm của mình, ta muốn quay về kinh thành, ta muốn ngai vàng.”
“Ta đã phụ chàng, chàng hoàn toàn có quyền hận ta. Ta không có mặt mũi nào để quay lại tìm chàng, nhưng vì muốn đoàn tụ gia đình, muốn A Chiêu trở về bên cạnh ta, ta vẫn ép chàng quay về bên ta…”
Giọng của Lâm Tố đột nhiên trở nên sắc bén: “Ta không hận nàng vì điều đó!”
Khương Phất Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đã lại khóc.
Người đàn ông này, dung mạo, tài hoa đều gần như hoàn mỹ, nhưng lại có một nhược điểm dường như không phải nhược điểm, đó là trời sinh rất dễ khóc, rõ ràng là nam nhân, nhưng lại có một đôi mắt mít ướt, dễ dàng rơi lệ, khiến người khác không khỏi thương xót.
Khương Phất Ngọc ngẩn người.
Lâm Tố mím môi, bản thân hắn có hận Khương Phất Ngọc không?
Hắn tất nhiên là hận.
Hắn không bao giờ quên được cảm giác giận dữ và nỗi đau kiếp trước, khi hắn trở về kinh thành nhận *thê thỉ* của A Chiêu.
Hắn tất nhiên hận Khương Phất Ngọc, nàng là một quân vương, hắn đã tin tưởng nàng mà giao điều quý giá nhất cuộc đời cho nàng, nhưng nàng lại không bảo vệ nổi A Chiêu.
Tại sao nàng lại vô dụng đến thế?
Chính nàng đã ép buộc A Chiêu, từng bước đưa con bé vào ngõ cụt.
A Chiêu của hắn, từ khi về cung, chưa từng được vui vẻ.
Con bé rời bỏ cõi đời khi mới mười sáu tuổi, khắp cơ thể đầy vết thương. Những ngày cuối đời của con bé hẳn tràn ngập tuyệt vọng và đau đớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
A Chiêu đã làm gì sai mà lại phải chịu số phận bi thảm như vậy?
Chỉ nghĩ đến những điều đó cũng khiến hắn muốn phát điên.
Hắn không chỉ hận Khương Phất Ngọc, hắn còn hận chính bản thân mình, hận thái độ xa cách của hắn, hận vì đã giữ vững quyết tâm rời xa kinh thành, bao nhiêu năm xa cách, hắn không quan tâm đến A Chiêu.
Khi ấy, hắn thực sự muốn một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Phất Ngọc, sau đó tutu để cả ba cùng xuống địa ngục, chuộc tội với A Chiêu.
Nhưng làm vậy, hắn lại sợ rằng A Chiêu dưới suối vàng sẽ không thể yên nghỉ.
Hắn sợ A Chiêu nhìn thấy cha mẹ tương tàn sẽ đau lòng.
Hắn hận Khương Phất Ngọc, hận cả bản thân kiếp trước.
Lý trí nói cho hắn rằng Khương Phất Ngọc trước mặt hắn chưa làm gì cả, nàng vẫn vô tội.
A Chiêu vẫn còn sống, mọi thứ đều có thể thay đổi.
Hắn biết mình không nên mang hận thù của kiếp trước vào kiếp này mà trút lên người nàng, nhưng ngọn lửa thù hận trong lòng cứ thế mà bùng cháy, gần như thiêu đốt hắn.
Hắn không thể nào khống chế cảm xúc, không thể phân tách nỗi hận của kiếp trước ra khỏi người trước mắt.
“Thật ra, khi nàng mang thai A Chiêu, ta luôn biết nàng vẫn liên hệ với họ. Nếu ta muốn khiến họ biến mất mà không ai hay biết, hoặc dẫn nàng tiếp tục trốn đi, dễ như trở bàn tay.”
Lâm Tố lau nước mắt ở khóe mắt, quay mặt đi, “Nhưng ta không làm vậy, vì ta hiểu nàng, ta biết yêu nàng nghĩa là phải chấp nhận cả dã tâm và chí hướng của nàng. Nàng muốn đi, ta sẽ chăm sóc A Chiêu. Ta đã quyết định, nếu nàng thua, ta sẽ ở vậy nuôi A Chiêu trưởng thành, giữ trọn tiết nghĩa cả đời vì nàng. Nếu nàng thắng, nàng muốn đoàn tụ với A Chiêu, ta sẽ để con bé trở về.”
“Ta chưa từng trách nàng, cũng chưa từng hận nàng vì điều đó.”
Hắn như một đứa trẻ đang cố gắng biện hộ, muốn Khương Phất Ngọc tin mình.
Nhưng Khương Phất Ngọc vẫn ngẩn ngơ nhìn hắn.
Không biết bao lâu sau, nàng thì thầm: “Lâm Tố, ta nhận ra ta không thể nhìn thấu chàng được nữa.”
Lâm Tố nói: “Nàng không tin ta sao?”
“Ta muốn tin lời chàng,” Khương Phất Ngọc nhìn vào mắt hắn, “Nhưng cảm xúc không biết nói dối, chàng hãy nhìn vào lòng mình.”
Ánh nến bùng lên một tiếng nổ nhỏ, Khương Phất Ngọc quỳ ngồi trên giường, “Chàng nói ta không tin chàng, nhưng với vẻ trong ngoài bất nhất này, ta làm sao có thể tin chàng?”
Ánh nến mờ ảo làm dịu đi những đường nét sắc sảo của Khương Phất Ngọc, xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường.
“Có lẽ, A Tự, chàng cũng chưa nhận ra rằng sâu trong lòng mình, chàng căm ghét ta đến nhường nào.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nàng gọi tên hắn như trong quá khứ.
Giọng Khương Phất Ngọc dịu dàng, “Thật ra cũng không sao, chàng không cần giả vờ lấy lòng ta, chàng là cha của A Chiêu, dù chàng có thẳng thắn thừa nhận chàng hận ta, ta cũng sẽ không để tâm. Ngôi vị hoàng hậu vẫn sẽ thuộc về chàng, cho dù không còn ở làng, trong hoàng cung này, ta và chàng vẫn sẽ bên nhau đến cuối đời như chúng ta đã hứa, dù chàng yêu hay hận cũng không quan trọng.”
Nói xong, nàng khẽ cười: “Hà tất phải tự dối lòng, khiến bản thân khó chịu như thế làm gì?”
Lâm Tố nhìn vào mắt Khương Phất Ngọc, thời gian dường như ngừng lại.
Hắn bỗng nhận ra, có vẻ họ chưa bao giờ ngồi lại mà thẳng thắn nói chuyện về tình cảm đôi bên như hôm nay.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng hắn nói: “Nếu ta nói thật, nàng có sẵn lòng tin ta không?”
Khương Phất Ngọc gật đầu không chút do dự, “Nếu chàng nói thật, ta sẽ tin.”
“Được.”
Lâm Tố nhìn vào mắt cô: “Vậy nàng có tin rằng trên đời này có kiếp trước, có luân hồi hay không?”
Sắc mặt Khương Phất Ngọc đột ngột thay đổi.
“Ý chàng là gì?”
Lâm Tố mở miệng định nói, đúng lúc ấy, đêm dài tĩnh mịch bất ngờ bị phá vỡ: “Thần Tiêu Độ - Bắc Thành Thủ Tướng, xin diện kiến bệ hạ!”
Cả hai bỗng sững người, nhanh chóng khoác y phục, bước ra ngoài.
Khi mở cửa, Khương Phất Ngọc nhìn thấy các cung nữ và thị vệ nét mặt lo lắng, một người khoác giáp trụ, quỳ gối cung kính trong sân.
Đó chính là Tiêu Độ.
Khương Phất Ngọc nhíu mày chặt, đang định giận dữ trách mắng một câu hỏi ai đã cho người vào tận đây, thì người trực đêm là Từ Phương Phi đã lên tiếng trước: "Là thần cho hắn vào, thần biết rằng đêm khuya không nên quấy rầy lang quân và bệ hạ, nhưng việc này hệ trọng, thần sợ rằng nếu chậm trễ báo cáo sẽ xảy ra chuyện…”
Nàng ta còn chưa nói hết, Tiêu Độ đã lên tiếng: "Đêm nay thần nhận lệnh canh giữ cổng thành phía Bắc, sau khi khóa cổng thành lại thì gặp một đội người định ra khỏi thành, người dẫn đầu là một đứa trẻ, trong tay cô bé cầm lệnh bài của bệ hạ, thần đành phải để người đi. Tuy nhiên, thần nghi ngờ rằng đó chính là công chúa điện hạ, vì vậy thần phải vội vã vào cung trong đêm để báo cáo việc này với bệ hạ."
Nghe thấy điều này, Khương Phất Ngọc mắt tối sầm, suýt ngã từ bậc thềm xuống.
Mọi tính toán của nàng tưởng chừng đã bao trùm tất cả, nhưng hóa ra lại vô tình bỏ sót một điểm yếu chí mạng.
Nàng đã đưa lệnh bài cho Khương Dao, cho phép con bé tự do ra vào cung, đêm nay vì có quá nhiều khách mời, các thị vệ bận rộn xử lý vụ việc ở Cung Quỳnh Hoa, dẫn đến sơ suất, để công chúa trà trộn ra ngoài, chậm trễ báo cáo cũng là điều dễ hiểu.
Nếu lúc này có ai đó cố ý dẫn dụ con bé rời khỏi cung, đưa nó ra ngoài thành….
Toàn thân nàng bắt đầu run rẩy, “Đến Phượng Nghi cung, xem công chúa có còn ở đó không…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro