Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 52:

Tiểu Tân Trà

2025-03-17 08:21:30

Sương đọng trên cỏ cây, bên trong Cảnh Nghi Cung, Khương Phất Ngọc đang phê duyệt tấu chương, chợt cau mày, dừng bút, ngẩn ngơ nhìn vào cành đào tươi thắm trong bình hoa.

Đây là những cánh hoa đào cuối cùng của mùa xuân, có lẽ là được hái từ vùng ngoại ô Kinh thành, cành lá vẫn còn xanh tươi. Khương Dao đã mua về tặng nàng, nàng cho người cắm vào bình đặt ở góc thư án để lúc nào cũng được ngắm.

“Bệ hạ, đã đến giờ uống thuốc rồi.”

Có người bưng bát thuốc đến đặt bên cạnh nàng. Khương Phất Ngọc hạ mắt nhìn bát thuốc ngọc, nâng lên uống cạn. Năm xưa tiên đế phái người đến đánh trọng thương nàng, sau đó nàng còn mạo hiểm sinh con, những năm qua ngày đêm lo việc triều chính, đấu trí với triều thần, với các phiên vương, sức khỏe không được bồi bổ tử tế, thường xuyên đau nhức về đêm, mỗi ngày đều phải dùng canh nhân sâm bổ dưỡng để giảm đau.

Việc này ít ai biết, kể cả Khương Dao và Lâm Tố. Đối với bên ngoài, nàng vẫn cần giữ vẻ uy nghiêm của bậc đế vương, giữ mặt mũi của thiên tử. Nàng cũng không muốn báo cho người nhà, tránh để họ phải lo lắng, cũng không muốn tiết lộ cho kẻ ngoài để tránh khiến triều đình d.a.o động bất an. Còn chịu đựng được ngày nào, nàng sẽ cố gắng thêm ngày đó.

Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Ân, “Ngươi trở về rồi à?”

Bạch Ân lặng lẽ gật đầu, “Thần về từ buổi chiều.”

“Buổi chiều mới về, giờ đáng ra nên nghỉ ngơi, đêm khuya không cần đến thư phòng đâu,” Khương Phất Ngọc cầm bút, “Không ngờ ngươi vẫn còn vương vấn đứa trẻ đó nhiều đến vậy.”

“Đứa trẻ vô tội,” Bạch Ân nói bình thản, “Dù phụ thân nó phạm tội tày trời, nhưng không nên kéo theo cả đứa bé. Có lẽ vì thần đã lớn tuổi, những năm qua luôn mơ thấy tiếng khóc của đứa bé ấy. Ngày xưa nhấn chìm nó xuống nước, thần vẫn luôn thấy day dứt, muốn bù đắp cho nó. Nếu như đứa trẻ còn sống, có lẽ năm nay cũng đã ngang tuổi công chúa rồi.”

Nghe Bạch Ân nhắc đến Khương Dao, sắc mặt Khương Phất Ngọc thay đổi: “Bạch Ân.”

Bạch Ân nhận ra mình lỡ lời, vội cúi đầu: “Xin bệ hạ thứ tội."

Khương Phất Ngọc uống cạn bát thuốc: “Mang đi đi.”

Việc nàng uống thuốc không thể để lộ ra ngoài, ngay cả người thân cận trong Cảnh Nghi Cung cũng chỉ có vài người biết.

Khương Dao vẫn còn nhỏ, nàng không thể để bất trắc gì xảy ra.

Khương Phất Ngọc đặt tay lên huyệt thái dương, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, Bạch Ân biết ngay nàng lại bị vết thương cũ tái phát, nội tạng đau đớn.

Trước kia chỉ cần dùng thuốc là có thể giảm đau, nhưng dạo gần đây dường như ngay cả thuốc cũng không có tác dụng.

Vì sao cơn đau lại tái phát nhanh như vậy?

“Bệ hạ, có cần triệu thái y không ạ?”

“Không cần.”

“Vậy... dùng viên chu sa nhé?”

Chu sa có thể giảm đau nhưng cũng có nhiệt độc, gây hại cho cơ thể, nhưng khi không chịu đựng nổi, chu sa là phương thuốc hữu hiệu giúp trấn tĩnh tâm thần.

“Cũng không cần, ngươi lui ra đi.”

Nghe vậy, Bạch Ân biết rằng nàng lại muốn tự mình chịu đựng.

Đêm đó, Khương Phất Ngọc bị đau đớn đến mức không thể ngủ, cứ trở mình mãi, khó khăn lắm mới ngủ được thì lại mơ thấy những cảnh tượng kỳ quái.

Trong mơ, mùa hè dần qua, thu đến, trời chưa hẳn lạnh mà nàng xuất môn đã phải khoác áo choàng mỏng.

Thân thể nàng dường như suy yếu nhanh chóng chỉ trong một năm, sau mùa thu đã bắt đầu ho liên tục.

Xử lý xong việc triều chính, nàng triệu các vị thái phó và học sĩ đã kiểm tra học vấn của Khương Dao để hỏi về tình hình học hành của con.

Các nho sĩ ấp úng, nói rằng công chúa đã tập viết chữ, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa sẽ tiến bộ…

“Chẳng bao lâu” chẳng qua cũng chỉ là một cách nói khéo.

Ánh mắt Khương Phất Ngọc tối lại. Dù hiểu rằng học hành không thể vội vàng, trẻ con có đứa nhanh thông tuệ, có đứa sẽ chậm hơn, huống chi Khương Dao cũng chỉ mới tám tuổi, tiến độ này cũng là bình thường, nhưng nàng không thể không sốt ruột vì Khương Dao.

Nàng thầm tính toán xem mình còn sống được bao lâu.

Điều nàng lo lắng nhất là Khương Dao còn quá trẻ người non dạ, mà lòng người khó lường. Nếu không đốc thúc Khương Dao nhanh chóng trưởng thành, sau này nếu nàng xảy ra chuyện gì, có lẽ Khương Dao sẽ không thể khiến người khác nể phục.

Đêm khuya, nàng ra lệnh thắp đèn, đi ra ngoài, một đường thẳng đến trước Đông Nghi Cung. Ban đầu nàng còn cố gắng kiềm chế, không định trách Khương Dao vì khảo hạch này, chỉ là lâu rồi chưa gặp con, nàng chọn đúng lúc con ngủ để đến thăm.

Thế nhưng, lúc nàng đến nơi đã nửa đêm, mà trong thư phòng đèn vẫn còn sáng, trên giấy cửa sổ hiện rõ một bóng dáng bé nhỏ, đầu cúi sát xuống, đang viết lách.

Khương Dao vẫn chưa ngủ.

Biết Khương Phất Ngọc đến, bóng dáng nhỏ xíu kia chạy tới, vui vẻ gọi nàng: “Mẫu hoàng.”

Khương Dao dường như nghĩ rằng mình học đến khuya như vậy, mẫu thân sẽ cảm động và khen ngợi mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thế nhưng trong lòng Khương Phất Ngọc không cảm thấy vui mừng, chỉ thấy nỗi xót xa. Thế nhưng lúc nàng mở miệng ra thì lại là câu: “Con học đến nửa đêm, nhưng chỉ học được bao nhiêu đây thôi sao?”

Câu này vừa nói xong, Khương Phất Ngọc liền hối hận, nhưng việc triều chính bận rộn, cộng thêm bệnh tật cứ dồn nén, không ngừng thôi thúc nàng gây áp lực lên Khương Dao.

Trong thời đại này, mọi người chỉ quan tâm đến kết quả của ngươi, chẳng ai để ý ngươi có cố gắng hay không. Khương Dao như vậy, ra ngoài sẽ không ai khen là chăm chỉ, còn bị mắng là ngu ngốc.

Khương Phất Ngọc mặt không đổi sắc, nhìn đôi tay Khương Dao đang giơ lên, khựng lại rồi buông xuống. Lúc này, nàng mới nhận ra đôi tay Khương Dao run nhẹ, đó là vì đã cô bé đã nắm bút viết rất lâu, mệt mỏi đến mức run lên.

Cô bé cúi đầu, cố che đi vết nước mắt.

Cô bé rất giống cha, nhưng tính cách lại khác hoàn toàn, cô không muốn để bản thân rơi nước mắt trước mặt người khác.

Khương Dao nói nhỏ: “Con sai rồi…”

Khương Phất Ngọc siết chặt tay, quay lưng bỏ đi.

Nàng căm hận chính mình. Nàng không muốn áp đặt lên Khương Dao như vậy, không muốn tạo áp lực cho con, nhưng dường như lại không thể kiềm chế được.

Nàng muốn Khương Dao được lớn lên như một đứa trẻ bình thường, nhưng Khương Dao là con nàng, là người Thái tử của Nam Trần Quốc. Bản thân nàng sức khỏe không tốt, thái y dự đoán nàng chỉ còn sống khoảng mười năm, hoặc có thể chỉ có năm năm. Nàng không thể không thúc giục Khương Dao.

Sau này, khi nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi của Khương Dao, nàng mới nhận ra mình rất ít khi tỏ lòng quan tâm với con.

Những lời nghiêm khắc của nàng khiến Khương Dao sợ hãi, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng. Tính cách vốn tươi sáng của con cũng dần dần chuyển thành rụt rè và nhút nhát.

“Mẫu hoàng,” trong mơ, Khương Phất Ngọc nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên, “Con không xứng đáng làm con của người sao?”

“Có phải trong lòng người, chưa từng thật sự xem con là con của mình phải không? Vì con ngu ngốc sao? Con bị Chu Duy Minh lừa gạt suốt hai năm trời, không phát hiện ra vấn đề của ông ta. Có lẽ con c.h.ế.t cũng là chuyện tốt.”

Giọng nói ấy bật cười: “Chết rồi, người sẽ chọn hoàng tử hoặc công chúa khác làm con mình.”



Nửa đêm, Lâm Tố bỗng tỉnh giấc, thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng.

Hắn ngạc nhiên, Khương Dao vẫn chưa ngủ sao?

Hắn khoác áo, cầm đèn nhỏ đi đến thư phòng, không vội vào mà đứng bên ngoài nhìn thân ảnh nhỏ trong phòng qua khung cửa sổ, nghe thấy tiếng bàn tính lách cách bên trong.

Khương Dao đang tính sổ sách.

Vừa xem sổ sách, cô đã phát hiện ra sự bất thường.

Tiền chi tiêu cho ăn mặc, sinh hoạt, lương bổng của hầu bộc trong phủ Tương Dương Vương dường như đều bị giảm bớt. Một phủ đệ lớn như vậy, không thể nào có mức chi tiêu ít ỏi đến thế.

Càng xem, cô càng thấy bất hợp lý, lập tức bảo người đem hồ sơ của hầu bộc trong phủ cùng giá cả mùa vụ hiện tại ở Nam Thị tới.

Sau đó, cô vận dụng những kiến thức từng học ở đại học, bắt đầu tính toán chi phí thực tế của hầu bộc so với sổ sách, phân tích chênh lệch.

Càng xem, cô càng tin rằng sổ sách này đã bị làm giả.

Phương pháp gian lận từ xưa đến nay đều na ná nhau. Nếu muốn giấu một khoản chi, kế toán sẽ tăng giá mua các vật phẩm khác để phân bổ khoản chi, rất khó phát hiện. Tương tự, nếu muốn che giấu một khoản thu, thì sẽ ghi chép giá của các mặt hàng khác thấp hơn.

Nếu như Khương Triều thuê người g.i.ế.c người, thì lẽ ra hắn phải tăng chi tiêu sinh hoạt để che giấu khoản chi này, chứ không phải giảm đi.

Khương Dao kinh ngạc, tính lại từng khoản chi phí và phát hiện ra trong vòng một tháng, Khương Triều có một khoản gần hai nghìn lượng bạc lưu chuyển đến.

Tiền đó từ đâu ra? Khương Dao nắm chặt bút, chẳng lẽ phía sau Khương Triều còn có người khác?

Cô từng có thời gian không đối đầu với Khương Triều, đã từng được mời đến phủ Tương Dương Vương. Trong phủ chất đầy ngọc ngà, ngay cả ly trà cũng làm bằng bạch ngọc hảo hạng, thảm trải dưới chân là da thú quý giá, còn tráng lệ hơn cả hoàng cung.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Khi ấy cô còn nghĩ, một vương gia cũng có thể giàu có đến vậy, tưởng rằng đây là ân sủng của Khương Phất Ngọc.

Nhưng nếu đó thực sự là ân sủng của hoàng đế, hắn che che giấu giấu để làm gì, cứ quang minh chính đại mà dùng là được mà.

Nếu vậy, có thể nói, số tiền đó đến từ một nguồn không thể công khai. Khương Dao bắt đầu suy nghĩ xem ai có thể liên quan đến Khương Triều? Hắn đã kiếm được số tiền đó bằng cách nào?

Hòa Thanh nhặt cuốn sổ trên sàn lên: “Điện hạ đã phát hiện được gì sao?”

Khương Dao suy nghĩ: “Tiếp tục theo dõi Tương Dương Vương phủ, đặc biệt là các giao dịch tiền bạc và sản nghiệp ngoài thành của họ.”

Hằng tháng hắn đều có dòng tiền ổn định như vậy, chắc chắn sẽ còn tiếp diễn. Cô không tin họ kiên trì mà không tìm ra nguồn gốc số tiền này.

Khương Dao chợt nhớ ra điều gì đó, “À, Hòa Thanh, tìm một người võ nghệ cao cường, giúp ta theo dõi một người.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Số ký tự: 0