Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Chương 51:
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
Nhiều cô nương như vây, nhưng chỉ có một cô nương tên là Hồng Anh lên tiếng với giọng nhẹ nhàng bênh vực Vân Nương: “Thực ra, Vân Nương cũng rất đáng thương. Những cô nương trong tửu lâu như chúng ta, mạng sống đều thấp hèn như cát bụi. Dạo trước, Vân Nương phát hiện mình mang thai, nhưng không rõ cha đứa bé là ai. Nếu giữ đứa con lại, cuộc đời nàng ấy sẽ bị hủy hoại, nên đành phải bỏ. Ta không nghĩ rằng nàng ấy bị thứ gì đó quấy nhiễu, những lá bùa kia có lẽ là bùa cầu siêu cho đứa bé của nàng ấy. Trước kia nàng ấy đâu có uống rượu, chắc chỉ là quá đau buồn nên mới uống để giải sầu thôi…”
“Ngày hôm đó, Vân Nương thực sự không gặp khách lạ. Không chỉ vậy, nàng ấy cũng không tiếp xúc với ai. Mama bình thường rất cưng chiều nàng ấy, không để nàng ấy làm việc quá nhiều. Nếu đã lên thuyền gảy đàn thì sẽ không phải tiếp khách nữa. Hơn nữa, với tính cách lạnh lùng của nàng ấy, chắc chắn nàng ấy cũng không lén lút qua lại với ai…”
Khương Dao không hỏi thêm gì nhiều, chỉ lặng lẽ nghe về cuộc sống của Vân Nương.
Những lời của Hồng Anh có vẻ chân thật, cô nương này còn trẻ, tuổi tác chỉ tầm tương đương với Tạ Lan Tu. Các cô nương trong tửu lâu, thường từ mười một, mười hai tuổi đã phải ra tiếp khách.
Đột nhiên, Khương Dao nảy ra ý tưởng, bảo mọi người ra ngoài rồi lấy một túi tiền, rút ra một mẩu vàng lá, đặt vào lòng bàn tay của Hồng Anh.
Hồng Anh bất ngờ, vội vàng lắc đầu từ chối: “Quý nhân, không được đâu…”
Khương Dao cười nói: “Ngươi cứ nhận đi, coi như ta thưởng cho ngươi, không cần lo lắng. Ta chỉ đơn giản là thích thưởng cho người khác thôi.”
Hồng Anh nắm lấy lá vàng, mặt đỏ bừng, ngập ngừng không nói nên lời.
Cuối cùng, sau khi lấy hết can đảm, nàng nói nhỏ: “Thực ra, có một việc... ta không chắc chắn lắm…”
Sau khi tiễn Hồng Anh đi, Khương Dao thầm nghĩ, quả nhiên Hứa Thục Nhã dự đoán đúng là chính xác. Đôi khi, những đồng bạc lẻ quả thực rất hữu dụng.
Ít nhất, nó cũng đủ để mua chuộc lòng người.
Khương Dao dần hiểu rõ Vân Nương là một người như thế nào: một người phụ nữ có xu hướng tự hại, uống rượu giải sầu sau khi sẩy thai, trút tâm sự vào những lá bùa, tính cách cô độc.
Rốt cuộc là điều gì có thể khiến nàng ta đ.â.m đầu vào nước mà chết?
Ba vết cắt đó có thực sự là do nàng ấy tự tạo ra sao?
Sau khi thu thập đủ thông tin, Khương Dao cùng Tạ Lan Tu rời khỏi Túy Tiên Lâu.
Đầu cô được nhập quá nhiều thông tin, khiến cô có chút mệt mỏi, vừa ra ngoài đã duỗi người ngáp dài.
Tạ Lan Tu đi phía sau cô, hỏi: “Thời gian vẫn còn sớm, A Chiêu muốn đi đâu nữa không?”
Khương Dao mắt lim dim, quay lại mở chiếc quạt nhỏ ra, nháy mắt hỏi: “Lan Tu, huynh theo ta cả ngày nay, có suy đoán gì không? Cứ nói với ta.”
Cha Tạ Lan Tu là Hình bộ Thượng thư, cậu từ nhỏ đã sống trong gia đình quan lại, hàng ngày tiếp xúc nhiều vụ án, mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng hình thành một số phán đoán.
Tuy nhiên, lời dặn dò của tổ phụ vẫn còn văng vẳng bên tai. Đây là vụ án mà công chúa điện hạ chủ trì, còn cậu chỉ đóng vai trò là người đồng hành, dù có suy nghĩ gì cũng không thể nói ra.
Cậu cúi đầu đáp: “Lan Tu không biết.”
Khương Dao khẽ cười, họ mới gặp nhau vài lần, Tạ Lan Tu trong kiếp này vẫn chưa phải là người của cô, nên cậu vẫn đang thận trọng giữ khoảng cách.
Khương Dao thầm nghĩ, không sao, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cô kéo được Tạ Lan Tu về đứng bên cạnh mình.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô bước lên xe ngựa: “Chúng ta đến khu Nam Thị đi.”
“A Chiêu đã có ý tưởng gì rồi sao?”
“Không có, chỉ là trước khi xuất cung, ta đã hứa với cha là sẽ mua chút đồ ăn vặt cho ông ấy.”
Khương Dao lắc nhẹ chiếc quạt: “Khu Nam Thị có nhiều món ăn, ta cũng hơi đói rồi, đi dạo một vòng nhé.”
Tối hôm đó khi trở về, Khương Dao mang theo một đống túi lớn túi nhỏ.
Tất cả đều là những thứ nàng mua từ tiền Hứa Thục Nhã đưa.
Khi ra ngoài vào buổi sáng, cô còn tự tin hứa với Lâm Tố sẽ mua đồ ăn vặt về, nhưng lại không để ý chuẩn bị tiền. Nếu không nhờ Hứa Thục Nhã, có lẽ cô đã phải vay Tạ Lan Tu. Lần này cô thực sự phải cảm ơn người thầy này.
Cô đã cẩn thận chuẩn bị quà cho tất cả mọi người, hoa tươi để tặng Khương Phất Ngọc, đồ ăn vặt cho Lâm Tố, trang sức cho bốn người Lâm Xuân, Hạ, Thu, Đông, và quà riêng cho Hứa Thục Nhã cùng Từ Phương Phi ở cung Cảnh Nghi.
Khi trở về, Lâm Tố đang đợi cô trong sân.
Hoa tặng Khương Phất Ngọc đã được gửi trước đến cung Cảnh Nghi, các món quà cho người khác cũng lần lượt được đưa đi.
Sống trong cung, phải hiểu rõ nhân tình thế thái, đối xử với người khác cho đàng hoàng. Kiếp trước, Khương Dao không hiểu điều này, nhưng sau khi thấy Lâm Tố và Hứa Thục Nhã trao đổi lễ vật, cô bỗng dưng giác ngộ, học được bài học này.
Gieo nhân lành sẽ gặp quả lành, bất cứ ai coo có thể xây dựng mối quan hệ, cô sẽ cố gắng giữ quan hệ tốt với họ, dù sao cũng hơn là gây thù chuốc oán.
“A Chiêu, sao lại mua nhiều đồ cho cha thế này? Không ăn hết lại để hỏng mất.” Lâm Tố mở giấy gói món bánh, vừa vui mừng vừa trách yêu Khương Dao, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
“Không ăn hết thì chia cho mọi người,” Khương Dao thấy Lâm Tố vui vẻ, cũng không khỏi vui lây, “Ở chợ có nhiều món ngon và thú vị lắm. Lúc đó thấy cái gì con cũng muốn mua về cho cha, thấy cái gì cũng ngon, cái gì cũng muốn đưa về cho cha nhìn thử, nếm thử xem, cuối cùng thành ra nhiều như vậy."
Lâm Tố đương nhiên biết. Chiều nay hắn thấy Khương Dao lôi kéo Tạ Lan Tu chạy cả buổi chiều để mua thứ này thứ kia cho hắn, trong lòng không khỏi cảm động, mắt lại bắt đầu hơi rơm rớm.
Rõ ràng, A Chiêu vẫn luôn nghĩ đến ông.
Khương Dao đưa một miếng bánh sen phủ đường vào miệng Lâm Tố: “Cha, cha nếm thử cái này, xem ngon không?”
Cô đã thử qua, loại bánh này vào miệng liền tan, vị ngọt thanh như mùa xuân, thơm lâu mà không quá ngọt, chính là khẩu vị của Lâm Tố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lâm Tố nếm một miếng, ánh mắt rạng rỡ như sao, trông rất đẹp.
Hắn khen ngợi: “A Chiêu chọn thì chỉ có tốt nhất.”
Hai cha con trò chuyện một lát, Lâm Tố hỏi về chuyện xảy ra hôm nay.
“A Chiêu hôm nay chạy khắp nơi, có phát hiện gì không?”
Thực ra, những gì cô thấy và nghe hôm nay, Lâm Tố đều biết rõ, hắn chỉ về trước cô một lát.
Tuy nhiên, Lâm Tố không biết cô nghĩ gì về những thông tin đó.
Khương Dao suy nghĩ một lát, lượng thông tin trong đầu quá nhiều, đại não giống như bị kẹt xe, lúc này cô có chút mệt mỏi.
Hôm nay cô chạy một vòng Đông Tây Nam Bắc, mệt cũng là điều đương nhiên.
Cô ngáp dài, mỉm cười lơ đãng: “Bí mật, không nói cho cha biết.”
Lâm Tố thấy cô mệt, cũng biết rằng yêu cầu cô điều tra 1 ngày đã phải ra manh mối là quá sức.
Dù sao, hôm nay cô cũng giống như một con ruồi mất đầu, chạy lung tung, chắc sẽ chưa có kết quả.
Nhưng không sao, Lâm Tố rất khoan dung với Khương Dao. Chỉ cần hôm nay cô ra ngoài, xem được thế giới bên ngoài, dù không có kết quả cũng chẳng sao, cô đã cố gắng nhiều rồi.
Hắn đi ra sau lưng cô, tháo dây buộc tóc, để mái tóc mềm mại rủ xuống vai cô: “A Chiêu mệt rồi đúng không, về nghỉ ngơi đã nhé?”
Khương Dao ngáp dài: “Cha yên tâm, con đã có kế hoạch…”
Cô nhảy khỏi ghế, loạng choạng đi về phòng ngủ. Khi đi qua Hòa Thanh, cô khẽ dặn: “Hòa Thanh, nhớ gọi ta dậy sau một canh giờ.”
Cô chỉ định ngủ một canh giờ, vẫn còn công việc cần hoàn thành…
Cô vốn định nhờ Lâm Tố gọi mình, nhưng nếu là ông thì chắc chắn sẽ không nỡ đánh thức cô giữa đêm.
Vừa đặt lưng xuống, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu. Khi tỉnh dậy thì trời đã khuya.
Hòa Thanh mặc áo đen đứng cạnh giường, nhẹ nhàng gọi: “Điện hạ… điện hạ…”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Khương Dao còn ngái ngủ, chật vật ngồi dậy, giọng khàn khàn hỏi: “Đã chuyển mọi thứ vào chưa?”
Hòa Thanh đáp: “Đã mang về từ một canh giờ trước, tất cả đã sắp xếp trong thư phòng, xin mời điện hạ qua thư phòng.”
Khương Dao lập tức rời khỏi giường, khoác áo rồi đi ra ngoài.
Đêm xuân yên tĩnh, chỉ có tiếng dế kêu rì rào, cô bước ra khỏi phòng, một đường hướng về phía thư phòng.
Lâm Thu thấy cô ra ngoài, ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ, người không phải đã đi ngủ rồi sao?”
Khương Dao dụi mắt, dậy giữa đêm nên trông cô hơi mệt mỏi, chỉ xốc được mí mắt lên ừ một tiếng đáp lại Lâm Thu.
Cô giật mình một lát, rồi mới tỉnh táo lại, nói một câu đầy đủ: "Ta qua thư phòng xem mấy thứ."
Mái tóc cô còn chưa buộc, mắt vẫn còn lơ mơ, nhưng vẫn cố gắng diu trì sự tỉnh táo, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.
“Có gì cần xem mà ngài gấp vậy, không thể đợi đến mai sao?” Lâm Thu xót xa nói. Công chúa điện hạ tuổi còn nhỏ mà đã cố gắng đến vậy rồi.
“Không sao…”
Kiếp trước, khi Khương Dao tám tuổi, trở lại cung học hành, cô thường đọc sách đến tận khuya, chỉ là ở kiếp này nhịp sinh học bị Lâm Tố chiều chuộng mà thay đổi, nên chưa thích ứng kịp.
Trong thư phòng, có một hộp sổ sách đầy ắp, tất cả đều do Dạ Nhẫn lẻn vào Tương Dương Vương phủ lấy về.
Khương Dao không có ý định tìm manh mối từ Vân Nương, hôm nay đến đó chỉ để làm thủ tục của Hình Bộ.
Cô biết rất nhiều người đang chờ xem cô thất bại, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào hành tung của cô, nên cô càng cần phải hành động để mọi người thấy.
Hôm nay, khi Lâm Tố hỏi có phát hiện gì không, cô không trả lời được vì tâm điểm điều tra của cô không phải là chỗ Vân Nương.
Khương Phất Ngọc đã trao quyền điều khiển Dạ Nhẫn cho cô, cô có thể đi theo một hướng khác.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu điều tra của cô chỉ có Khương Triều.
Nếu không phải sợ liên lụy đến Lâm Tố, cô đã trực tiếp hạ lệnh trừ khử Khương Triều từ lâu.
Nhưng để vạch trần lời đồn, cô phải nắm chắc bằng chứng mới có thể danh chính ngôn thuận mà lật đổ một thân vương.
Kiếp trước, Khương Dao học tài chính, chuyên về tiền bạc. Cô cũng hiểu rõ rằng trong thế giới này, con người không thể tách rời ngũ cốc, tiền tài. Muốn chiêu binh mãi mã cũng phải cần tiền, mua mạng người cần tiền, thuê người giúp đỡ cần tiền, thuê sát thủ cần tiền, dựng chuyện đồn đãi cũng cần tiền… Khương Triều muốn làm gì cũng cần đến tiền, không thể không dính đến tiền.
Vì vậy, muốn biết hắn đã làm gì, tra sổ sách là cách nhanh nhất.
Khương Dao mở sổ sách của tháng gần đây, chăm chú xem xét từng chi tiết.
“Ngày hôm đó, Vân Nương thực sự không gặp khách lạ. Không chỉ vậy, nàng ấy cũng không tiếp xúc với ai. Mama bình thường rất cưng chiều nàng ấy, không để nàng ấy làm việc quá nhiều. Nếu đã lên thuyền gảy đàn thì sẽ không phải tiếp khách nữa. Hơn nữa, với tính cách lạnh lùng của nàng ấy, chắc chắn nàng ấy cũng không lén lút qua lại với ai…”
Khương Dao không hỏi thêm gì nhiều, chỉ lặng lẽ nghe về cuộc sống của Vân Nương.
Những lời của Hồng Anh có vẻ chân thật, cô nương này còn trẻ, tuổi tác chỉ tầm tương đương với Tạ Lan Tu. Các cô nương trong tửu lâu, thường từ mười một, mười hai tuổi đã phải ra tiếp khách.
Đột nhiên, Khương Dao nảy ra ý tưởng, bảo mọi người ra ngoài rồi lấy một túi tiền, rút ra một mẩu vàng lá, đặt vào lòng bàn tay của Hồng Anh.
Hồng Anh bất ngờ, vội vàng lắc đầu từ chối: “Quý nhân, không được đâu…”
Khương Dao cười nói: “Ngươi cứ nhận đi, coi như ta thưởng cho ngươi, không cần lo lắng. Ta chỉ đơn giản là thích thưởng cho người khác thôi.”
Hồng Anh nắm lấy lá vàng, mặt đỏ bừng, ngập ngừng không nói nên lời.
Cuối cùng, sau khi lấy hết can đảm, nàng nói nhỏ: “Thực ra, có một việc... ta không chắc chắn lắm…”
Sau khi tiễn Hồng Anh đi, Khương Dao thầm nghĩ, quả nhiên Hứa Thục Nhã dự đoán đúng là chính xác. Đôi khi, những đồng bạc lẻ quả thực rất hữu dụng.
Ít nhất, nó cũng đủ để mua chuộc lòng người.
Khương Dao dần hiểu rõ Vân Nương là một người như thế nào: một người phụ nữ có xu hướng tự hại, uống rượu giải sầu sau khi sẩy thai, trút tâm sự vào những lá bùa, tính cách cô độc.
Rốt cuộc là điều gì có thể khiến nàng ta đ.â.m đầu vào nước mà chết?
Ba vết cắt đó có thực sự là do nàng ấy tự tạo ra sao?
Sau khi thu thập đủ thông tin, Khương Dao cùng Tạ Lan Tu rời khỏi Túy Tiên Lâu.
Đầu cô được nhập quá nhiều thông tin, khiến cô có chút mệt mỏi, vừa ra ngoài đã duỗi người ngáp dài.
Tạ Lan Tu đi phía sau cô, hỏi: “Thời gian vẫn còn sớm, A Chiêu muốn đi đâu nữa không?”
Khương Dao mắt lim dim, quay lại mở chiếc quạt nhỏ ra, nháy mắt hỏi: “Lan Tu, huynh theo ta cả ngày nay, có suy đoán gì không? Cứ nói với ta.”
Cha Tạ Lan Tu là Hình bộ Thượng thư, cậu từ nhỏ đã sống trong gia đình quan lại, hàng ngày tiếp xúc nhiều vụ án, mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng hình thành một số phán đoán.
Tuy nhiên, lời dặn dò của tổ phụ vẫn còn văng vẳng bên tai. Đây là vụ án mà công chúa điện hạ chủ trì, còn cậu chỉ đóng vai trò là người đồng hành, dù có suy nghĩ gì cũng không thể nói ra.
Cậu cúi đầu đáp: “Lan Tu không biết.”
Khương Dao khẽ cười, họ mới gặp nhau vài lần, Tạ Lan Tu trong kiếp này vẫn chưa phải là người của cô, nên cậu vẫn đang thận trọng giữ khoảng cách.
Khương Dao thầm nghĩ, không sao, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cô kéo được Tạ Lan Tu về đứng bên cạnh mình.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô bước lên xe ngựa: “Chúng ta đến khu Nam Thị đi.”
“A Chiêu đã có ý tưởng gì rồi sao?”
“Không có, chỉ là trước khi xuất cung, ta đã hứa với cha là sẽ mua chút đồ ăn vặt cho ông ấy.”
Khương Dao lắc nhẹ chiếc quạt: “Khu Nam Thị có nhiều món ăn, ta cũng hơi đói rồi, đi dạo một vòng nhé.”
Tối hôm đó khi trở về, Khương Dao mang theo một đống túi lớn túi nhỏ.
Tất cả đều là những thứ nàng mua từ tiền Hứa Thục Nhã đưa.
Khi ra ngoài vào buổi sáng, cô còn tự tin hứa với Lâm Tố sẽ mua đồ ăn vặt về, nhưng lại không để ý chuẩn bị tiền. Nếu không nhờ Hứa Thục Nhã, có lẽ cô đã phải vay Tạ Lan Tu. Lần này cô thực sự phải cảm ơn người thầy này.
Cô đã cẩn thận chuẩn bị quà cho tất cả mọi người, hoa tươi để tặng Khương Phất Ngọc, đồ ăn vặt cho Lâm Tố, trang sức cho bốn người Lâm Xuân, Hạ, Thu, Đông, và quà riêng cho Hứa Thục Nhã cùng Từ Phương Phi ở cung Cảnh Nghi.
Khi trở về, Lâm Tố đang đợi cô trong sân.
Hoa tặng Khương Phất Ngọc đã được gửi trước đến cung Cảnh Nghi, các món quà cho người khác cũng lần lượt được đưa đi.
Sống trong cung, phải hiểu rõ nhân tình thế thái, đối xử với người khác cho đàng hoàng. Kiếp trước, Khương Dao không hiểu điều này, nhưng sau khi thấy Lâm Tố và Hứa Thục Nhã trao đổi lễ vật, cô bỗng dưng giác ngộ, học được bài học này.
Gieo nhân lành sẽ gặp quả lành, bất cứ ai coo có thể xây dựng mối quan hệ, cô sẽ cố gắng giữ quan hệ tốt với họ, dù sao cũng hơn là gây thù chuốc oán.
“A Chiêu, sao lại mua nhiều đồ cho cha thế này? Không ăn hết lại để hỏng mất.” Lâm Tố mở giấy gói món bánh, vừa vui mừng vừa trách yêu Khương Dao, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
“Không ăn hết thì chia cho mọi người,” Khương Dao thấy Lâm Tố vui vẻ, cũng không khỏi vui lây, “Ở chợ có nhiều món ngon và thú vị lắm. Lúc đó thấy cái gì con cũng muốn mua về cho cha, thấy cái gì cũng ngon, cái gì cũng muốn đưa về cho cha nhìn thử, nếm thử xem, cuối cùng thành ra nhiều như vậy."
Lâm Tố đương nhiên biết. Chiều nay hắn thấy Khương Dao lôi kéo Tạ Lan Tu chạy cả buổi chiều để mua thứ này thứ kia cho hắn, trong lòng không khỏi cảm động, mắt lại bắt đầu hơi rơm rớm.
Rõ ràng, A Chiêu vẫn luôn nghĩ đến ông.
Khương Dao đưa một miếng bánh sen phủ đường vào miệng Lâm Tố: “Cha, cha nếm thử cái này, xem ngon không?”
Cô đã thử qua, loại bánh này vào miệng liền tan, vị ngọt thanh như mùa xuân, thơm lâu mà không quá ngọt, chính là khẩu vị của Lâm Tố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lâm Tố nếm một miếng, ánh mắt rạng rỡ như sao, trông rất đẹp.
Hắn khen ngợi: “A Chiêu chọn thì chỉ có tốt nhất.”
Hai cha con trò chuyện một lát, Lâm Tố hỏi về chuyện xảy ra hôm nay.
“A Chiêu hôm nay chạy khắp nơi, có phát hiện gì không?”
Thực ra, những gì cô thấy và nghe hôm nay, Lâm Tố đều biết rõ, hắn chỉ về trước cô một lát.
Tuy nhiên, Lâm Tố không biết cô nghĩ gì về những thông tin đó.
Khương Dao suy nghĩ một lát, lượng thông tin trong đầu quá nhiều, đại não giống như bị kẹt xe, lúc này cô có chút mệt mỏi.
Hôm nay cô chạy một vòng Đông Tây Nam Bắc, mệt cũng là điều đương nhiên.
Cô ngáp dài, mỉm cười lơ đãng: “Bí mật, không nói cho cha biết.”
Lâm Tố thấy cô mệt, cũng biết rằng yêu cầu cô điều tra 1 ngày đã phải ra manh mối là quá sức.
Dù sao, hôm nay cô cũng giống như một con ruồi mất đầu, chạy lung tung, chắc sẽ chưa có kết quả.
Nhưng không sao, Lâm Tố rất khoan dung với Khương Dao. Chỉ cần hôm nay cô ra ngoài, xem được thế giới bên ngoài, dù không có kết quả cũng chẳng sao, cô đã cố gắng nhiều rồi.
Hắn đi ra sau lưng cô, tháo dây buộc tóc, để mái tóc mềm mại rủ xuống vai cô: “A Chiêu mệt rồi đúng không, về nghỉ ngơi đã nhé?”
Khương Dao ngáp dài: “Cha yên tâm, con đã có kế hoạch…”
Cô nhảy khỏi ghế, loạng choạng đi về phòng ngủ. Khi đi qua Hòa Thanh, cô khẽ dặn: “Hòa Thanh, nhớ gọi ta dậy sau một canh giờ.”
Cô chỉ định ngủ một canh giờ, vẫn còn công việc cần hoàn thành…
Cô vốn định nhờ Lâm Tố gọi mình, nhưng nếu là ông thì chắc chắn sẽ không nỡ đánh thức cô giữa đêm.
Vừa đặt lưng xuống, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu. Khi tỉnh dậy thì trời đã khuya.
Hòa Thanh mặc áo đen đứng cạnh giường, nhẹ nhàng gọi: “Điện hạ… điện hạ…”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Khương Dao còn ngái ngủ, chật vật ngồi dậy, giọng khàn khàn hỏi: “Đã chuyển mọi thứ vào chưa?”
Hòa Thanh đáp: “Đã mang về từ một canh giờ trước, tất cả đã sắp xếp trong thư phòng, xin mời điện hạ qua thư phòng.”
Khương Dao lập tức rời khỏi giường, khoác áo rồi đi ra ngoài.
Đêm xuân yên tĩnh, chỉ có tiếng dế kêu rì rào, cô bước ra khỏi phòng, một đường hướng về phía thư phòng.
Lâm Thu thấy cô ra ngoài, ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ, người không phải đã đi ngủ rồi sao?”
Khương Dao dụi mắt, dậy giữa đêm nên trông cô hơi mệt mỏi, chỉ xốc được mí mắt lên ừ một tiếng đáp lại Lâm Thu.
Cô giật mình một lát, rồi mới tỉnh táo lại, nói một câu đầy đủ: "Ta qua thư phòng xem mấy thứ."
Mái tóc cô còn chưa buộc, mắt vẫn còn lơ mơ, nhưng vẫn cố gắng diu trì sự tỉnh táo, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.
“Có gì cần xem mà ngài gấp vậy, không thể đợi đến mai sao?” Lâm Thu xót xa nói. Công chúa điện hạ tuổi còn nhỏ mà đã cố gắng đến vậy rồi.
“Không sao…”
Kiếp trước, khi Khương Dao tám tuổi, trở lại cung học hành, cô thường đọc sách đến tận khuya, chỉ là ở kiếp này nhịp sinh học bị Lâm Tố chiều chuộng mà thay đổi, nên chưa thích ứng kịp.
Trong thư phòng, có một hộp sổ sách đầy ắp, tất cả đều do Dạ Nhẫn lẻn vào Tương Dương Vương phủ lấy về.
Khương Dao không có ý định tìm manh mối từ Vân Nương, hôm nay đến đó chỉ để làm thủ tục của Hình Bộ.
Cô biết rất nhiều người đang chờ xem cô thất bại, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào hành tung của cô, nên cô càng cần phải hành động để mọi người thấy.
Hôm nay, khi Lâm Tố hỏi có phát hiện gì không, cô không trả lời được vì tâm điểm điều tra của cô không phải là chỗ Vân Nương.
Khương Phất Ngọc đã trao quyền điều khiển Dạ Nhẫn cho cô, cô có thể đi theo một hướng khác.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu điều tra của cô chỉ có Khương Triều.
Nếu không phải sợ liên lụy đến Lâm Tố, cô đã trực tiếp hạ lệnh trừ khử Khương Triều từ lâu.
Nhưng để vạch trần lời đồn, cô phải nắm chắc bằng chứng mới có thể danh chính ngôn thuận mà lật đổ một thân vương.
Kiếp trước, Khương Dao học tài chính, chuyên về tiền bạc. Cô cũng hiểu rõ rằng trong thế giới này, con người không thể tách rời ngũ cốc, tiền tài. Muốn chiêu binh mãi mã cũng phải cần tiền, mua mạng người cần tiền, thuê người giúp đỡ cần tiền, thuê sát thủ cần tiền, dựng chuyện đồn đãi cũng cần tiền… Khương Triều muốn làm gì cũng cần đến tiền, không thể không dính đến tiền.
Vì vậy, muốn biết hắn đã làm gì, tra sổ sách là cách nhanh nhất.
Khương Dao mở sổ sách của tháng gần đây, chăm chú xem xét từng chi tiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro