Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Chương 109:
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
Khương Dao lại đổ thêm dầu vào lửa: "Không làm chuyện xấu thì không sợ ma gõ cửa. Nếu không làm chuyện xấu, cha cũng không sợ con nói với mẹ là cha nói chuyện riêng với phụ nữ khác!"
"Chuyện giữa ta và nàng ấy, mẹ con đều biết, mẹ sẽ không để ý đâu."
Lâm Tố cười lắc đầu, nghĩ thầm con gái đúng là còn trẻ con.
Nhưng trước đây, Khương Dao cũng từng thấy hắn nói chuyện với Lư Vãn Thu, đâu thấy cô hăng hái bảo vệ mẹ mình như vậy.
Lâm Tố vừa nghĩ vừa không cười nổi nữa.
Hắn nhận ra một điều – thời gian gần đây hắn không có mặt, tình cảm giữa 2 mẹ con Khương Dao và Khương Phất Ngọc, đã tiến triển rất nhanh, tốt hơn trước đây nhiều.
Khương Dao gần gũi mẹ hơn, nên tự nhiên cô bé cũng bắt đầu nỗ lực giữ gìn sự ổn định của gia đình ba người bọn họ.
Thế nhưng, Lâm Tố không thấy an lòng, mà đầu tiên hắn lại cảm thấy nguy cơ chưa từng có.
Hắn hiểu rằng, thân là cha, dù có đối xử tốt với con đến đâu, cũng không thể so sánh với tình cảm mẹ con. Con cái được sinh ra từ bụng mẹ, từng gắn bó với mẹ, nên tự nhiên sẽ gần gũi mẹ hơn.
Lâm Tố vất vả nuôi dưỡng Khương Dao, mới khiến cô bé thân thiết với mình hơn một chút. Hắn vẫn tự hào về điều này, nhưng chỉ sau vài tháng, mẹ cô bé đã nhanh chóng làm lung lay vị trí của hắn.
Lâm Tố lòng nóng như lửa đốt, chợt nghĩ đến một ngày nào đó nếu có ai hỏi Khương Dao thích cha hay mẹ hơn, liệu cô bé có giống như kiếp trước mà không chút do dự chọn mẹ không.
Nghĩ đến đây, mắt hắn nóng lên, mà trong tim lại thấy lạnh giá.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Thực ra, Khương Dao chỉ là nói cho vui, cảnh cáo Lâm Tố không được làm chuyện gì phá vỡ sự hòa thuận của gia đình.
Họa từ miệng mà ra, lỡ chuyện này thực sự ảnh hưởng đến tình cảm của cha mẹ thì không hay chút nào. Cẩn thận là trên hết, nên cô cũng sẽ không thực sự đi méc mẹ.
Sau khi về cung, cô cũng không quên việc chải lông cho con mèo cưng, liền chạy thẳng về Đông Nghi Cung mà chẳng thèm đi ngang qua cửa cung của mẹ.
Bóng đêm dần buông xuống.
Lý Thanh Gia đứng bên ngoài màn che, bẩm báo vào trong phòng: “Bệ hạ, sau khi dùng xong bữa tối, Điện hạ ăn quá no, mệt mỏi nên sau khi chơi đùa với chú mèo một lát đã ngủ quên trên thảm, các cung nhân đã đưa ngài ấy lên giường, hiện đã ngủ yên giấc.”
Khương Phất Ngọc ngồi dậy trên giường, mái tóc đen óng ả xõa xuống, trông mềm mại như lụa.
Nàng nhẹ nhàng vẫy tay, bảo Lý Thanh Gia lui ra, “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi…”
Ngay lúc này, người phía sau vươn tay ôm lấy nàng, bắt đầu kéo y phục của nàng xuống, chạm nhẹ lên xương đòn của nàng.
“Ta đã bảo rồi, tối nay con bé sẽ không đến, nàng còn sợ gì nữa?”
Sau lớp màn đỏ, trên tấm thảm nhung mềm mại, hai thân thể quấn quýt không rời.
Nữ quan biết rõ trên long sàng đã bắt đầu mưa gió, trước khi đi còn kéo cửa lại. Trong phòng lặng im không tiếng động.
Ngọn nến phát ra tiếng lách tách, ánh sáng từ đèn chiếu lên hai bóng hình đang nằm bên nhau.
Khương Phất Ngọc cảm nhận hơi thở gấp gáp trên vai, bật cười: “Ai là người bảo sợ, không chịu yên mà còn bảo nữ quan đi dò tin tức, chẳng phải là chàng sao?”
Lâm Tố xoay đầu, không nói lời nào, từ khuôn mặt đến cổ, lấm tấm những dấu đỏ, khóe mắt cũng đỏ như sắp rỉ máu.
Nhưng lúc này, làm đàn ông sao có thể mất mặt, hắn cứng miệng đáp: “Ta đâu có.”
Khương Phất Ngọc vẫn cười, cầm lấy tay hắn, ép chặt xuống giường, cánh tay dài uyển chuyển rải trên màn giường.
“Nếu vậy, chúng ta không nói về chuyện này nữa, hãy nói về Lư Vãn Thu đi.”
Khương Phất Ngọc xoay người lại, mái tóc dài buông xõa, phủ đầy lên người hắn, “Chàng nói với A Chiêu là ta không quan tâm sao?”
Dù Khương Dao không nói, bên cạnh nàng luôn có người báo tin, làm sao nàng có thể không biết?
Lâm Tố im lặng.
Khương Phất Ngọc nói: “Thân là quân vương, tại sao chàng lại nghĩ rằng ta không quan tâm đến việc người đàn ông của mình nói chuyện với một người phụ nữ luôn ao ước có được hắn?”
Lâm Tố nhìn sâu vào mắt cô, bật cười nhạo, “Nàng ghen sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ngay lập tức, một nụ hôn rơi xuống.
“Thế không lẽ không ghen sao?”
…
Đến đêm khuya, cả hai đều đã mệt, cùng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Khương Phất Ngọc nghịch ngợm tay hắn, ngón tay thon dài như đốt tre rõ ràng, cảm nhận tình yêu thật kỳ diệu.
Có lẽ cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, nàng quay sang nhìn hắn, vỗ nhẹ vào mặt hắn, nói: “Nói gì đi chứ.”
Lâm Tố nhìn lên màn giường, từ tốn nói: “Ta cảm thấy, dường như giữa chúng ta có điều gì đó khác rồi.”
Câu này, Khương Phất Ngọc từng nói với hắn không lâu trước đây.
Khi ấy, giữa nàng và Lâm Tố tràn đầy nghi kỵ. Sau khi đón hắn trở lại cung, Lâm Tố lúc đó đã trải qua một kiếp, do cái c.h.ế.t của Khương Dao mà mang trong mình oán hận và thù địch sâu sắc với nàng.
Khi ấy nàng cũng không hiểu tại sao Lâm Tố lại đối xử với mình như vậy, có phải vì oán giận chuyện nàng từng rời đi? Niềm tin bị phá vỡ, tình cảm cũng chẳng còn.
Nhưng may mắn là cuối cùng, hắn vẫn sẵn sàng giữ lại chút tin tưởng cuối cùng dành cho nàng, sẵn sàng giải bày mọi chuyện.
Lâm Tố nói rằng giữa họ có điều gì đó không còn giống trước, không chỉ là so với khi còn trẻ, mà còn khác với sự đối chọi gay gắt khi hắn vừa trở về cung.
Thời gian qua, họ đã cùng nhau làm rất nhiều việc, g.i.ế.c nhiều người, nỗ lực sửa chữa những lỗi lầm của kiếp trước, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi mọi chuyện đã phơi bày ra, tình cảm giữa họ thậm chí còn khăng khít hơn trước kia.
Lâm Tố nói: “Nàng là mẹ của A Chiêu. Năm đó, ta tận mắt thấy nàng đã chịu biết bao khổ cực để sinh con bé ra, ta chưa bao giờ tin rằng nàng sẽ hại nó.”
Khương Phất Ngọc đột nhiên ngồi dậy, “Nhưng ta đã không chăm sóc tốt cho con bé, cái c.h.ế.t của A Chiêu là trách nhiệm của ta. Ta thậm chí còn ghét bản thân mình, chàng có hận ta… cũng là điều dễ hiểu.”
Lâm Tố nhẹ nhàng đặt tay lên n.g.ự.c nàng, chỉ vào một vị trí nào đó, “Nghiệp chướng của kiếp trước, đã được trả xong rồi.”
Khương Phất Ngọc không có ký ức về kiếp trước, chỉ có thể suy đoán những gì đã xảy ra qua những lời hắn kể lại.
Nàng nhìn vào nơi hắn chỉ, hơi sững sờ: “Năm đó chàng đ.â.m ta một nhát, là ở chỗ này sao?”
Lâm Tố từng kể rằng, khi xưa trong cơn giận dữ, hắn đã đ.â.m một nhát d.a.o vào n.g.ự.c nàng trước linh vị của A Chiêu.
Hắn đã kiểm soát lực, nhát d.a.o đó không gây c.h.ế.t người, nhưng lưỡi d.a.o kề sát trái tim, mỗi cử động đều đau nhói.
Nhớ lại chuyện năm ấy, Lâm Tố cười cay đắng, “Bởi vì ta muốn nàng cũng cảm nhận được nỗi đau thấu tim.”
Khương Dao khi ấy nằm trên linh sàng, khắp người đầy vết thương không thể lành lại, yếu đuối nhợt nhạt đến đau lòng.
Hắn tận mắt nhìn thấy đứa con gái yêu quý của mình trở nên như vậy, đầu óc trống rỗng, giận dữ không thể kiềm chế, bản năng của người cha khiến hắn mất đi lý trí, bất chấp tất cả mà trách móc mẹ của con mình.
Khi ấy, Khương Phất Ngọc mất đi đứa con duy nhất, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm. Trong tiếng hô hoán của cung nhân, nàng chỉ nhìn trân trối vào lưỡi d.a.o cắm vào n.g.ự.c mình, nước mắt rơi như mưa.
Nàng tê tâm liệt phế gào lên với hắn: “Tại sao chàng không g.i.ế.c ta? Tại sao chàng không g.i.ế.c ta đi!”
…
Khương Phất Ngọc cười, nằm xuống bên cạnh, “Chỉ một nhát d.a.o sao đủ?”
“Kiếp này, ta phải bù đắp cho hai cha con 2 người, làm trâu làm ngựa, chẳng phải sao?”
Lâm Tố cũng cười, “Làm trâu làm ngựa thế nào?”
Khương Phất Ngọc bước xuống giường, sờ soạng trên bàn, lôi ra một cuộn lụa vàng, ném thẳng vào mặt hắn.
“Đây chẳng phải là làm trâu làm ngựa sao, chàng có biết ta đã cãi nhau với đám già trong Trung thư tỉnh bao lâu vì thứ này không?”
Lâm Tố lấy cuộn lụa từ mặt mình, soi kỹ dưới ánh đèn.
Hắn sững người.
Đó là thánh chỉ phong hậu, đã có ngự ấn, chỉ còn chờ ngày ban bố.
"Chuyện giữa ta và nàng ấy, mẹ con đều biết, mẹ sẽ không để ý đâu."
Lâm Tố cười lắc đầu, nghĩ thầm con gái đúng là còn trẻ con.
Nhưng trước đây, Khương Dao cũng từng thấy hắn nói chuyện với Lư Vãn Thu, đâu thấy cô hăng hái bảo vệ mẹ mình như vậy.
Lâm Tố vừa nghĩ vừa không cười nổi nữa.
Hắn nhận ra một điều – thời gian gần đây hắn không có mặt, tình cảm giữa 2 mẹ con Khương Dao và Khương Phất Ngọc, đã tiến triển rất nhanh, tốt hơn trước đây nhiều.
Khương Dao gần gũi mẹ hơn, nên tự nhiên cô bé cũng bắt đầu nỗ lực giữ gìn sự ổn định của gia đình ba người bọn họ.
Thế nhưng, Lâm Tố không thấy an lòng, mà đầu tiên hắn lại cảm thấy nguy cơ chưa từng có.
Hắn hiểu rằng, thân là cha, dù có đối xử tốt với con đến đâu, cũng không thể so sánh với tình cảm mẹ con. Con cái được sinh ra từ bụng mẹ, từng gắn bó với mẹ, nên tự nhiên sẽ gần gũi mẹ hơn.
Lâm Tố vất vả nuôi dưỡng Khương Dao, mới khiến cô bé thân thiết với mình hơn một chút. Hắn vẫn tự hào về điều này, nhưng chỉ sau vài tháng, mẹ cô bé đã nhanh chóng làm lung lay vị trí của hắn.
Lâm Tố lòng nóng như lửa đốt, chợt nghĩ đến một ngày nào đó nếu có ai hỏi Khương Dao thích cha hay mẹ hơn, liệu cô bé có giống như kiếp trước mà không chút do dự chọn mẹ không.
Nghĩ đến đây, mắt hắn nóng lên, mà trong tim lại thấy lạnh giá.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Thực ra, Khương Dao chỉ là nói cho vui, cảnh cáo Lâm Tố không được làm chuyện gì phá vỡ sự hòa thuận của gia đình.
Họa từ miệng mà ra, lỡ chuyện này thực sự ảnh hưởng đến tình cảm của cha mẹ thì không hay chút nào. Cẩn thận là trên hết, nên cô cũng sẽ không thực sự đi méc mẹ.
Sau khi về cung, cô cũng không quên việc chải lông cho con mèo cưng, liền chạy thẳng về Đông Nghi Cung mà chẳng thèm đi ngang qua cửa cung của mẹ.
Bóng đêm dần buông xuống.
Lý Thanh Gia đứng bên ngoài màn che, bẩm báo vào trong phòng: “Bệ hạ, sau khi dùng xong bữa tối, Điện hạ ăn quá no, mệt mỏi nên sau khi chơi đùa với chú mèo một lát đã ngủ quên trên thảm, các cung nhân đã đưa ngài ấy lên giường, hiện đã ngủ yên giấc.”
Khương Phất Ngọc ngồi dậy trên giường, mái tóc đen óng ả xõa xuống, trông mềm mại như lụa.
Nàng nhẹ nhàng vẫy tay, bảo Lý Thanh Gia lui ra, “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi…”
Ngay lúc này, người phía sau vươn tay ôm lấy nàng, bắt đầu kéo y phục của nàng xuống, chạm nhẹ lên xương đòn của nàng.
“Ta đã bảo rồi, tối nay con bé sẽ không đến, nàng còn sợ gì nữa?”
Sau lớp màn đỏ, trên tấm thảm nhung mềm mại, hai thân thể quấn quýt không rời.
Nữ quan biết rõ trên long sàng đã bắt đầu mưa gió, trước khi đi còn kéo cửa lại. Trong phòng lặng im không tiếng động.
Ngọn nến phát ra tiếng lách tách, ánh sáng từ đèn chiếu lên hai bóng hình đang nằm bên nhau.
Khương Phất Ngọc cảm nhận hơi thở gấp gáp trên vai, bật cười: “Ai là người bảo sợ, không chịu yên mà còn bảo nữ quan đi dò tin tức, chẳng phải là chàng sao?”
Lâm Tố xoay đầu, không nói lời nào, từ khuôn mặt đến cổ, lấm tấm những dấu đỏ, khóe mắt cũng đỏ như sắp rỉ máu.
Nhưng lúc này, làm đàn ông sao có thể mất mặt, hắn cứng miệng đáp: “Ta đâu có.”
Khương Phất Ngọc vẫn cười, cầm lấy tay hắn, ép chặt xuống giường, cánh tay dài uyển chuyển rải trên màn giường.
“Nếu vậy, chúng ta không nói về chuyện này nữa, hãy nói về Lư Vãn Thu đi.”
Khương Phất Ngọc xoay người lại, mái tóc dài buông xõa, phủ đầy lên người hắn, “Chàng nói với A Chiêu là ta không quan tâm sao?”
Dù Khương Dao không nói, bên cạnh nàng luôn có người báo tin, làm sao nàng có thể không biết?
Lâm Tố im lặng.
Khương Phất Ngọc nói: “Thân là quân vương, tại sao chàng lại nghĩ rằng ta không quan tâm đến việc người đàn ông của mình nói chuyện với một người phụ nữ luôn ao ước có được hắn?”
Lâm Tố nhìn sâu vào mắt cô, bật cười nhạo, “Nàng ghen sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ngay lập tức, một nụ hôn rơi xuống.
“Thế không lẽ không ghen sao?”
…
Đến đêm khuya, cả hai đều đã mệt, cùng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Khương Phất Ngọc nghịch ngợm tay hắn, ngón tay thon dài như đốt tre rõ ràng, cảm nhận tình yêu thật kỳ diệu.
Có lẽ cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, nàng quay sang nhìn hắn, vỗ nhẹ vào mặt hắn, nói: “Nói gì đi chứ.”
Lâm Tố nhìn lên màn giường, từ tốn nói: “Ta cảm thấy, dường như giữa chúng ta có điều gì đó khác rồi.”
Câu này, Khương Phất Ngọc từng nói với hắn không lâu trước đây.
Khi ấy, giữa nàng và Lâm Tố tràn đầy nghi kỵ. Sau khi đón hắn trở lại cung, Lâm Tố lúc đó đã trải qua một kiếp, do cái c.h.ế.t của Khương Dao mà mang trong mình oán hận và thù địch sâu sắc với nàng.
Khi ấy nàng cũng không hiểu tại sao Lâm Tố lại đối xử với mình như vậy, có phải vì oán giận chuyện nàng từng rời đi? Niềm tin bị phá vỡ, tình cảm cũng chẳng còn.
Nhưng may mắn là cuối cùng, hắn vẫn sẵn sàng giữ lại chút tin tưởng cuối cùng dành cho nàng, sẵn sàng giải bày mọi chuyện.
Lâm Tố nói rằng giữa họ có điều gì đó không còn giống trước, không chỉ là so với khi còn trẻ, mà còn khác với sự đối chọi gay gắt khi hắn vừa trở về cung.
Thời gian qua, họ đã cùng nhau làm rất nhiều việc, g.i.ế.c nhiều người, nỗ lực sửa chữa những lỗi lầm của kiếp trước, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi mọi chuyện đã phơi bày ra, tình cảm giữa họ thậm chí còn khăng khít hơn trước kia.
Lâm Tố nói: “Nàng là mẹ của A Chiêu. Năm đó, ta tận mắt thấy nàng đã chịu biết bao khổ cực để sinh con bé ra, ta chưa bao giờ tin rằng nàng sẽ hại nó.”
Khương Phất Ngọc đột nhiên ngồi dậy, “Nhưng ta đã không chăm sóc tốt cho con bé, cái c.h.ế.t của A Chiêu là trách nhiệm của ta. Ta thậm chí còn ghét bản thân mình, chàng có hận ta… cũng là điều dễ hiểu.”
Lâm Tố nhẹ nhàng đặt tay lên n.g.ự.c nàng, chỉ vào một vị trí nào đó, “Nghiệp chướng của kiếp trước, đã được trả xong rồi.”
Khương Phất Ngọc không có ký ức về kiếp trước, chỉ có thể suy đoán những gì đã xảy ra qua những lời hắn kể lại.
Nàng nhìn vào nơi hắn chỉ, hơi sững sờ: “Năm đó chàng đ.â.m ta một nhát, là ở chỗ này sao?”
Lâm Tố từng kể rằng, khi xưa trong cơn giận dữ, hắn đã đ.â.m một nhát d.a.o vào n.g.ự.c nàng trước linh vị của A Chiêu.
Hắn đã kiểm soát lực, nhát d.a.o đó không gây c.h.ế.t người, nhưng lưỡi d.a.o kề sát trái tim, mỗi cử động đều đau nhói.
Nhớ lại chuyện năm ấy, Lâm Tố cười cay đắng, “Bởi vì ta muốn nàng cũng cảm nhận được nỗi đau thấu tim.”
Khương Dao khi ấy nằm trên linh sàng, khắp người đầy vết thương không thể lành lại, yếu đuối nhợt nhạt đến đau lòng.
Hắn tận mắt nhìn thấy đứa con gái yêu quý của mình trở nên như vậy, đầu óc trống rỗng, giận dữ không thể kiềm chế, bản năng của người cha khiến hắn mất đi lý trí, bất chấp tất cả mà trách móc mẹ của con mình.
Khi ấy, Khương Phất Ngọc mất đi đứa con duy nhất, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm. Trong tiếng hô hoán của cung nhân, nàng chỉ nhìn trân trối vào lưỡi d.a.o cắm vào n.g.ự.c mình, nước mắt rơi như mưa.
Nàng tê tâm liệt phế gào lên với hắn: “Tại sao chàng không g.i.ế.c ta? Tại sao chàng không g.i.ế.c ta đi!”
…
Khương Phất Ngọc cười, nằm xuống bên cạnh, “Chỉ một nhát d.a.o sao đủ?”
“Kiếp này, ta phải bù đắp cho hai cha con 2 người, làm trâu làm ngựa, chẳng phải sao?”
Lâm Tố cũng cười, “Làm trâu làm ngựa thế nào?”
Khương Phất Ngọc bước xuống giường, sờ soạng trên bàn, lôi ra một cuộn lụa vàng, ném thẳng vào mặt hắn.
“Đây chẳng phải là làm trâu làm ngựa sao, chàng có biết ta đã cãi nhau với đám già trong Trung thư tỉnh bao lâu vì thứ này không?”
Lâm Tố lấy cuộn lụa từ mặt mình, soi kỹ dưới ánh đèn.
Hắn sững người.
Đó là thánh chỉ phong hậu, đã có ngự ấn, chỉ còn chờ ngày ban bố.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro