Chương 11
Sơn Quỷ
2025-03-20 09:30:19
31.
Tôi ngồi trên xích đu trong vườn sau, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, thẫn thờ.
Giang Tri Đình yên lặng ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tôi một cốc nước ấm.
Tôi không nhận, anh ấy bèn cầm cốc trong tay, không nói một lời.
Cứ thế, chúng tôi im lặng ngồi bên nhau.
Đến tận khi tôi trở về phòng, không ai chịu lên tiếng trước, như thể đang âm thầm đấu xem ai kiên trì hơn.
Không biết đã bao nhiêu ngày như vậy.
Hôm nay, đột nhiên tôi cảm thấy trò này thật vô vị.
Ngắm nhìn vầng trăng trên cao, tôi lười nhác lên tiếng:
"Giang Tri Đình, anh không về Bắc Thượng làm việc à?"
Anh ấy không nhìn trăng, chỉ nhìn tôi.
"Anh đã dành bốn năm làm việc quần quật, chỉ để có thể nghỉ phép một lần này."
Không biết vì sao…
Câu nói ấy khiến lòng tôi đau lắm.
Tôi thở dài:
"Tôi không hiểu."
Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi…
Nhưng cuối cùng, lại không thể mở miệng.
Tôi đứng dậy, nhẹ giọng:
"Ngủ ngon."
Bỗng, cổ tay bị ai đó siết lại.
Bàn tay anh ấy mát lạnh.
Tôi không quay đầu.
"Hôm đó, anh không say."
Giang Tri Đình thở dài, giọng có chút mệt mỏi.
"Không có..A Nhứ nào cả."
Như thể một màn pháo hoa rực rỡ.
Trong khoảnh khắc bỗng vụn vỡ.
Tôi đứng yên, trong cổ họng như ngậm đầy thuốc nổ đắng chát.
"Vậy… tại sao?"
Gió đêm lạnh lẽo lướt qua, từng cơn quét qua bầu trời mùa thu.
Rất lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói của Giang Tri Đình vang lên trong gió.
"Anh sợ mình không thể quay về."
Anh ấy khẽ cười, giọng khàn khàn:
"Thẩm Lam…”
“Năm đó, em chỉ mới mười tám."
32.
Có lẽ, tôi không còn giận Giang Tri Đình được nữa.
Nhưng…
Bốn năm ấm ức, uất hận…
Không thể nào nói buông là buông ngay được.
Tôi muốn tĩnh tâm suy nghĩ một chút.
Nhưng cũng không cố tình tránh mặt Giang Tri Đình nữa.
Vẫn vô tư đi lại trong nhà như mọi ngày.
Kết quả…
Ba ngày liền không thấy bóng dáng Giang Tri Đình đâu cả.
Cơn giận của tôi lại bùng lên.
Tôi ngồi trên sofa phòng khách, dán mắt vào cánh cửa, đang phân vân xem có nên sang nhà bên tìm anh ấy không.
Đúng lúc đó, Thẩm Dư trở về.
"Chị, chị nhìn gì thế?"
Từ khi đính hôn với Giang Hoài, con bé đã chuyển ra khỏi nhà họ Thẩm, giờ đang trong giai đoạn tình cảm ngọt ngào, rất hiếm khi về đây.
Tôi đánh trống lãng, hỏi bâng quơ:
"Sao hôm nay em về nhà thế?"
"Anh cả bị ốm, em với A Hoài về thăm anh ấy."
Tôi bật dậy khỏi ghế.
"Anh ta bị ốm?"
"Ừ."
Thẩm Dư gật đầu.
"Ba năm trước bị thương, để lại di chứng”
“Sức khỏe anh ấy vẫn luôn không tốt…"
Con bé còn chưa nói hết, tôi đã chạy vụt ra khỏi nhà.
Trên đường, đụng phải Giang Hoài vừa từ biệt thự bên cạnh đi ra.
Tôi còn không thèm chào hỏi.
"Anh ấy ở tầng hai."
Giang Hoài hét với theo.
Nhưng tôi đã xông thẳng lên tầng hai.
Căn phòng yên tĩnh quá..
Yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng thở nữa.
Giang Tri Đình nằm trên giường, mắt nhắm nghiền.
Tôi siết chặt nắm tay, lao đến trước giường anh ấy.
Nhìn gương mặt tái nhợt kia, một nỗi hoảng sợ vô hình ập đến, khiến tôi không thể cất nổi giọng.
Tôi khẽ gọi:
"Giang… Giang Tri Đình."
Không có phản ứng.
Tôi biết có lẽ anh ấy chỉ đang ngủ thôi.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được, giọng run rẩy, nghẹn ngào:
"Giang Tri Đình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bốn năm kìm nén…
Trong khoảnh khắc này đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi chưa kịp nhận ra…
Nước mắt đã không ngừng lả chả tuôn rơi.
Giữa làn nước mắt nhòe nhoẹt, tôi thấy Giang Tri Đình mở mắt.
Anh ấy ngồi dậy, đưa tay lau nước mắt cho tôi, động tác dịu dàng xen lẫn đau lòng.
"Đừng khóc."
"Anh không bệnh."
Tôi càng khóc to hơn.
"Anh lừa em."
"Không lừa em."
Giang Tri Đình thở dài, bất chợt đưa tay tháo cúc áo sơ mi.
Tôi sững sờ, lập tức nín khóc.
"Anh… anh làm gì thế?"
Áo sơ mi xám tro làm nổi bật làn da trắng lạnh của anh ấy.
Giang Tri Đình bình tĩnh đáp:
"Chẳng phải em bảo vừa gặp anh đã muốn cởi áo sao?"
Tôi chưa kịp phản bác.
Ánh mắt chợt dừng lại ngay vị trí tim Giang Tri Đình.
Một vết sẹo nhỏ bằng ngón tay cái.
Chỉ cách tim vài cm.
Như một viên ngọc bích không tì vết…
Lại bị thiêu cháy ngay chỗ trung tâm.
Giữa vẻ hoàn mỹ, đau đớn kia.
Đan xen cả sự dữ tợn.
Tôi run rẩy đưa tay chạm vào vết sẹo, đờ đẫn nhìn Giang Tri Đình, không thể nói thành lời.
"Không đau."
Anh ấy nắm lấy tay tôi, đầu ngón tay dịu dàng lướt qua nhau.
"Đây là cái giá anh phải trả."
33.
Giang Tri Đình kể tôi nghe về quá khứ của anh ấy.
Không biết thế nào mà sau đó, tôi lại mơ màng nằm lên giường luôn.
Nhớ mang máng rằng, Giang Tri Đình hôn đi từng giọt nước mắt của tôi.
Giọng nói trầm khàn, dịu dàng như mật:
"Em có sợ không?"
Tôi hiểu…
Anh ấy đang hỏi…
Sau khi biết hết mọi thứ về Giang Tri Đình.
Tôi có sợ hay không?
Tôi cười khẽ:
"Chỉ sợ nhột thôi, anh mau…"
Những chuyện sau đó…
Không nhắc cũng được.
Tôi bị hành hạ đến mức mơ mơ màng màng, trước khi ngủ còn thầm oán trách:
"Tại sao anh không giải thích cho em sớm hơn?"
Giang Tri Đình trầm mặc hồi lâu.
Sau đó thì thầm, rất khẽ:
"Anh sợ."
Sợ em nhìn thấy vết thương này.
Sẽ thấy nó xấu xí.
Sợ em không chấp nhận nổi.
Nhưng tôi đã đoán được từ lâu rồi.
Hôm đó, trên đường đến tìm Giang Tri Đình.
Tôi đã gặp đám người mặc đồ đen đó.
Tôi có kiến thức.
Tôi biết miền Bắc Myanmar là khu vực tội phạm lớn nhất nước này.
Cũng là nơi đứng thứ hai Đông Nam Á về mức độ nguy hiểm.
Ở đó không có luật pháp, chỉ có ma túy, lừa đảo và cả bạo lực.
Những cuộc xung đột giữa quân đội chính phủ và lực lượng vũ trang địa phương vẫn liên miên diễn ra.
Từ nơi đó trở về.
Từ hai bàn tay trắng đến khi chiếm được một vị trí vững chắc ở Bắc Thượng.
Tôi luôn biết rõ.
Đôi tay Giang Tri Đình không thể nào sạch sẽ được.
Nhưng sao đâu?
Quá khứ đã qua rồi.
Điều tôi muốn.
Là tương lai của anh ấy.
Tôi rúc vào lồng n.g.ự.c Giang Tri Đình, lảng sang chuyện khác.
"Giang Tri Đình, anh chưa từng nói thích em."
Anh ấy ôm chặt eo tôi, vùi đầu vào cổ tôi, bật cười khe khẽ.
"Chỉ trẻ con mới nói thích."
Tôi bực mình, nhích người cựa quậy.
Mãi đến khi nghe thấy giọng Giang Tri Đình khàn hẳn đi, mới hài lòng.
"Đừng nghịch."
Anh ấy siết chặt vòng tay, tôi cũng an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngay trước khi ngủ say.
Giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai.
"Anh yêu em."
Tôi ngồi trên xích đu trong vườn sau, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, thẫn thờ.
Giang Tri Đình yên lặng ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tôi một cốc nước ấm.
Tôi không nhận, anh ấy bèn cầm cốc trong tay, không nói một lời.
Cứ thế, chúng tôi im lặng ngồi bên nhau.
Đến tận khi tôi trở về phòng, không ai chịu lên tiếng trước, như thể đang âm thầm đấu xem ai kiên trì hơn.
Không biết đã bao nhiêu ngày như vậy.
Hôm nay, đột nhiên tôi cảm thấy trò này thật vô vị.
Ngắm nhìn vầng trăng trên cao, tôi lười nhác lên tiếng:
"Giang Tri Đình, anh không về Bắc Thượng làm việc à?"
Anh ấy không nhìn trăng, chỉ nhìn tôi.
"Anh đã dành bốn năm làm việc quần quật, chỉ để có thể nghỉ phép một lần này."
Không biết vì sao…
Câu nói ấy khiến lòng tôi đau lắm.
Tôi thở dài:
"Tôi không hiểu."
Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi…
Nhưng cuối cùng, lại không thể mở miệng.
Tôi đứng dậy, nhẹ giọng:
"Ngủ ngon."
Bỗng, cổ tay bị ai đó siết lại.
Bàn tay anh ấy mát lạnh.
Tôi không quay đầu.
"Hôm đó, anh không say."
Giang Tri Đình thở dài, giọng có chút mệt mỏi.
"Không có..A Nhứ nào cả."
Như thể một màn pháo hoa rực rỡ.
Trong khoảnh khắc bỗng vụn vỡ.
Tôi đứng yên, trong cổ họng như ngậm đầy thuốc nổ đắng chát.
"Vậy… tại sao?"
Gió đêm lạnh lẽo lướt qua, từng cơn quét qua bầu trời mùa thu.
Rất lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói của Giang Tri Đình vang lên trong gió.
"Anh sợ mình không thể quay về."
Anh ấy khẽ cười, giọng khàn khàn:
"Thẩm Lam…”
“Năm đó, em chỉ mới mười tám."
32.
Có lẽ, tôi không còn giận Giang Tri Đình được nữa.
Nhưng…
Bốn năm ấm ức, uất hận…
Không thể nào nói buông là buông ngay được.
Tôi muốn tĩnh tâm suy nghĩ một chút.
Nhưng cũng không cố tình tránh mặt Giang Tri Đình nữa.
Vẫn vô tư đi lại trong nhà như mọi ngày.
Kết quả…
Ba ngày liền không thấy bóng dáng Giang Tri Đình đâu cả.
Cơn giận của tôi lại bùng lên.
Tôi ngồi trên sofa phòng khách, dán mắt vào cánh cửa, đang phân vân xem có nên sang nhà bên tìm anh ấy không.
Đúng lúc đó, Thẩm Dư trở về.
"Chị, chị nhìn gì thế?"
Từ khi đính hôn với Giang Hoài, con bé đã chuyển ra khỏi nhà họ Thẩm, giờ đang trong giai đoạn tình cảm ngọt ngào, rất hiếm khi về đây.
Tôi đánh trống lãng, hỏi bâng quơ:
"Sao hôm nay em về nhà thế?"
"Anh cả bị ốm, em với A Hoài về thăm anh ấy."
Tôi bật dậy khỏi ghế.
"Anh ta bị ốm?"
"Ừ."
Thẩm Dư gật đầu.
"Ba năm trước bị thương, để lại di chứng”
“Sức khỏe anh ấy vẫn luôn không tốt…"
Con bé còn chưa nói hết, tôi đã chạy vụt ra khỏi nhà.
Trên đường, đụng phải Giang Hoài vừa từ biệt thự bên cạnh đi ra.
Tôi còn không thèm chào hỏi.
"Anh ấy ở tầng hai."
Giang Hoài hét với theo.
Nhưng tôi đã xông thẳng lên tầng hai.
Căn phòng yên tĩnh quá..
Yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng thở nữa.
Giang Tri Đình nằm trên giường, mắt nhắm nghiền.
Tôi siết chặt nắm tay, lao đến trước giường anh ấy.
Nhìn gương mặt tái nhợt kia, một nỗi hoảng sợ vô hình ập đến, khiến tôi không thể cất nổi giọng.
Tôi khẽ gọi:
"Giang… Giang Tri Đình."
Không có phản ứng.
Tôi biết có lẽ anh ấy chỉ đang ngủ thôi.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được, giọng run rẩy, nghẹn ngào:
"Giang Tri Đình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bốn năm kìm nén…
Trong khoảnh khắc này đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi chưa kịp nhận ra…
Nước mắt đã không ngừng lả chả tuôn rơi.
Giữa làn nước mắt nhòe nhoẹt, tôi thấy Giang Tri Đình mở mắt.
Anh ấy ngồi dậy, đưa tay lau nước mắt cho tôi, động tác dịu dàng xen lẫn đau lòng.
"Đừng khóc."
"Anh không bệnh."
Tôi càng khóc to hơn.
"Anh lừa em."
"Không lừa em."
Giang Tri Đình thở dài, bất chợt đưa tay tháo cúc áo sơ mi.
Tôi sững sờ, lập tức nín khóc.
"Anh… anh làm gì thế?"
Áo sơ mi xám tro làm nổi bật làn da trắng lạnh của anh ấy.
Giang Tri Đình bình tĩnh đáp:
"Chẳng phải em bảo vừa gặp anh đã muốn cởi áo sao?"
Tôi chưa kịp phản bác.
Ánh mắt chợt dừng lại ngay vị trí tim Giang Tri Đình.
Một vết sẹo nhỏ bằng ngón tay cái.
Chỉ cách tim vài cm.
Như một viên ngọc bích không tì vết…
Lại bị thiêu cháy ngay chỗ trung tâm.
Giữa vẻ hoàn mỹ, đau đớn kia.
Đan xen cả sự dữ tợn.
Tôi run rẩy đưa tay chạm vào vết sẹo, đờ đẫn nhìn Giang Tri Đình, không thể nói thành lời.
"Không đau."
Anh ấy nắm lấy tay tôi, đầu ngón tay dịu dàng lướt qua nhau.
"Đây là cái giá anh phải trả."
33.
Giang Tri Đình kể tôi nghe về quá khứ của anh ấy.
Không biết thế nào mà sau đó, tôi lại mơ màng nằm lên giường luôn.
Nhớ mang máng rằng, Giang Tri Đình hôn đi từng giọt nước mắt của tôi.
Giọng nói trầm khàn, dịu dàng như mật:
"Em có sợ không?"
Tôi hiểu…
Anh ấy đang hỏi…
Sau khi biết hết mọi thứ về Giang Tri Đình.
Tôi có sợ hay không?
Tôi cười khẽ:
"Chỉ sợ nhột thôi, anh mau…"
Những chuyện sau đó…
Không nhắc cũng được.
Tôi bị hành hạ đến mức mơ mơ màng màng, trước khi ngủ còn thầm oán trách:
"Tại sao anh không giải thích cho em sớm hơn?"
Giang Tri Đình trầm mặc hồi lâu.
Sau đó thì thầm, rất khẽ:
"Anh sợ."
Sợ em nhìn thấy vết thương này.
Sẽ thấy nó xấu xí.
Sợ em không chấp nhận nổi.
Nhưng tôi đã đoán được từ lâu rồi.
Hôm đó, trên đường đến tìm Giang Tri Đình.
Tôi đã gặp đám người mặc đồ đen đó.
Tôi có kiến thức.
Tôi biết miền Bắc Myanmar là khu vực tội phạm lớn nhất nước này.
Cũng là nơi đứng thứ hai Đông Nam Á về mức độ nguy hiểm.
Ở đó không có luật pháp, chỉ có ma túy, lừa đảo và cả bạo lực.
Những cuộc xung đột giữa quân đội chính phủ và lực lượng vũ trang địa phương vẫn liên miên diễn ra.
Từ nơi đó trở về.
Từ hai bàn tay trắng đến khi chiếm được một vị trí vững chắc ở Bắc Thượng.
Tôi luôn biết rõ.
Đôi tay Giang Tri Đình không thể nào sạch sẽ được.
Nhưng sao đâu?
Quá khứ đã qua rồi.
Điều tôi muốn.
Là tương lai của anh ấy.
Tôi rúc vào lồng n.g.ự.c Giang Tri Đình, lảng sang chuyện khác.
"Giang Tri Đình, anh chưa từng nói thích em."
Anh ấy ôm chặt eo tôi, vùi đầu vào cổ tôi, bật cười khe khẽ.
"Chỉ trẻ con mới nói thích."
Tôi bực mình, nhích người cựa quậy.
Mãi đến khi nghe thấy giọng Giang Tri Đình khàn hẳn đi, mới hài lòng.
"Đừng nghịch."
Anh ấy siết chặt vòng tay, tôi cũng an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngay trước khi ngủ say.
Giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai.
"Anh yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro