Chương 4
Thang Thang Đại Ma Vương
2025-03-30 12:17:38
3.
Tôi lơ đễnh xúc từng thìa cơm, ánh mắt không ngừng quan sát qua lại giữa dì Lý và Tần Hàn.
Hai mẹ con họ thật sự rất giống nhau, khuôn mặt trắng trẻo, làn da được chăm sóc kỹ càng, đến khí chất dịu dàng, đoan trang. Dì Lý nói chuyện nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, dường như không hề có chút nóng nảy hay cáu gắt nào.
Còn Tần Hàn thì khỏi phải nói. Tôi có thể tưởng tượng cảnh bọn con trai trong trường sẽ phát cuồng thế nào khi cô ấy chuyển đến.
Đang mải suy nghĩ lung tung, ánh mắt tôi bất ngờ chạm phải ánh nhìn của Tần Hàn.
Cô ấy nhìn tôi hai giây, rồi mỉm cười dịu dàng, vô hại như một chú mèo ngoan ngoãn.
Tôi giật mình, bị bắt gặp đang lén quan sát, liền gượng gạo cười lại, sau đó xấu hổ cúi đầu.
"Anh Lê, thật sự cảm ơn anh."
Dì Lý nâng ly rượu, ánh mắt chân thành hướng về phía bố tôi.
"Nếu không có anh giúp đỡ, việc Hàn Hàn chuyển vào Tam Trung sẽ không thuận lợi như vậy."
"Khách sáo quá, cứ gọi tôi là lão Lê đi." Bố tôi cười, thuận tiện kéo tay mẹ tôi lại. "Phó hiệu trưởng trường Tam Trung là sư huynh của tôi và Lâm Thu thời đại học, đúng lúc có thể nhờ vả một chút thôi."
Mẹ tôi cũng cười: "Đúng vậy, toàn người một nhà, cảm ơn gì chứ."
Dì Lý nói thêm vài câu khách sáo, rồi nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống. Đột nhiên, dì ấy nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của ba mẹ tôi, rồi bất ngờ bật khóc.
"Ôi trời ơi, sao vậy?" Mẹ tôi cuống quýt, vội vã đến gần lau nước mắt cho dì Lý, nhưng dì ấy càng được dỗ thì lại khóc càng to.
"Lâm Thu, tôi thật sự rất ghen tị với cậu…" Dì Lý nắm lấy tay mẹ tôi, vừa khóc vừa nói:
"Từ nhỏ, số phận của cậu lúc nào cũng tốt hơn tôi. Cậu xem gia đình cậu kìa, trong ngoài đều có người lo liệu, chẳng cần bận tâm điều gì… còn tôi, thì lại gặp phải một kẻ tệ bạc, dành cả nửa cuộc đời thanh xuân cho hắn, để rồi khi đến tuổi trung niên chỉ còn lại một cuộc hôn nhân đổ vỡ, ngay cả con cái cũng phải chịu khổ theo tôi…"
Nói đến đây, dì Lý nghẹn ngào không thành lời, ngay cả Tần Hàn ngồi bên cạnh cũng rưng rưng nước mắt.
Mẹ tôi vừa an ủi, vừa lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi chăm sóc Tần Hàn.
Tôi cẩn thận ngồi xuống cạnh cô ấy, đưa khăn giấy qua.
Tần Hàn nhận lấy, rồi đột nhiên tựa đầu vào vai tôi, khóc thút thít.
Tôi không thích tiếp xúc thân mật với người lạ, nhưng nhìn thấy Tần Hàn khóc đáng thương như vậy, tôi không nỡ đẩy ra, chỉ có thể ngồi cứng đờ, để mặc cô ấy dựa vào.
Bữa cơm cứ thế kết thúc trong bầu không khí nặng nề.
Sau bữa tối, Chu Cẩn quả nhiên đã đến nhà tôi như đã hứa.
Người lớn ngồi trò chuyện trong phòng khách, còn tôi dẫn Chu Cẩn và Tần Hàn vào phòng mình.
Vừa đóng cửa lại, Tần Hàn liền bắt đầu kể về gia đình mình.
Dì Lý, tên đầy đủ là Lý Uyển, là bạn thân thời trung học của mẹ tôi. Khi còn trẻ, dì ấy thi trượt đại học, đành phải vào học một trường cao đẳng xa nhà. Sau khi tốt nghiệp ở lại đó làm việc luôn.
Vì xinh đẹp, dì Lý được rất nhiều người theo đuổi. Trong số những người đó, có một người đàn ông địa phương bằng tuổi dì ấy là nhiệt tình nhất.
Thực ra, ban đầu dì Lý muốn tìm một người có học vấn cao, nhưng dù người này không có bằng cấp xuất sắc, nhưng gia đình giàu có, sở hữu một công ty tầm trung. Trong số những người theo đuổi, anh ta là người có điều kiện kinh tế tốt nhất.
Sau khi cân nhắc, dì Lý đồng ý kết hôn, và năm sau sinh ra Tần Hàn.
Tần Hàn khẽ cười tự giễu:
"Nếu có thể chọn lại, mẹ tôi nhất định sẽ không lấy ông ta. Mà tôi, thà rằng không sinh ra đời còn hơn có một người cha như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói xong, cô ấy kéo một bên cổ áo xuống, để lộ bờ vai trắng trẻo, cùng với một vết sẹo màu hồng chói mắt.
"Trước đây, mọi người đều nói rằng vết sẹo này là do lúc ba tuổi tôi vô tình làm đổ ấm nước sôi, bị bỏng. Nhưng sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ mới nói cho tôi biết… chính là ông ta, trong một lần tức giận sau cuộc cãi vã, đã hắt cả ấm nước sôi vào tôi."
Giữa ánh nhìn kinh hoàng của tôi và Chu Cẩn, Tần Hàn kéo áo lên, co người lại, ôm đầu gối ngồi trên ghế.
Mái tóc dài đen nhánh xõa xuống vai, vẻ ngoài yếu ớt xinh đẹp, giống hệt cô gái trong những bức tranh sơn dầu cổ điển.
Tần Hàn kể tiếp về bố mẹ mình.
Sau khi kết hôn, dì Lý phát hiện ra chồng mình hoàn toàn không giống như dì ấy nghĩ.
Gia đình chồng quả thực có công ty, nhưng là do bố mẹ chồng điều hành. Còn chồng dì Lý, chỉ là một kẻ ăn bám, treo danh nghĩa giám đốc nhưng chẳng bao giờ làm việc, cả ngày ăn chơi trác táng.
Dì Lý từng khuyên răn nhiều lần, nhưng mỗi lần đều cãi nhau kịch liệt, lâu dần dì ấy cũng mặc kệ.
Dì Lý nghĩ rằng dù sao mình cũng đã có cuộc sống sung túc, có thể lo cho con gái, như vậy đã đủ rồi.
Nhưng bà không ngờ, chỉ mấy năm sau, cuộc đời lại rẽ sang hướng khác.
Bố chồng dì Lý vì làm việc quá sức mà mắc bệnh nan y, qua đời.
Mẹ chồng quá đau buồn mà hóa đi.ên.
Trụ cột gia đình lần lượt gục ngã, công ty rơi vào tay người chồng vô dụng, và chỉ mất thêm vài năm nữa, công ty hoàn toàn phá sản.
Gia đình chỉ còn lại một đống nợ, một bà lão điên dại, và một gã đàn ông nhu nhược, nóng nảy.
Dì Lý không muốn con gái phải sống một cuộc đời bi kịch như bà, nên quyết định ly hôn, đưa Tần Hàn trốn về quê.
Tần Hàn lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn:
"Lê Lễ, xin lỗi nhé. Hôm nay mẹ con tớ thất thố quá."
"Không sao đâu!" Tôi vội nói, "Có những chuyện nói ra sẽ nhẹ lòng hơn mà. Sau này cậu có chuyện gì buồn, có thể nói với tớ, cũng có thể nói với Chu Cẩn. Đúng không, Chu Cẩn?"
Tôi quay sang nhìn Chu Cẩn.
Cậu ấy không nói gì, ánh mắt hơi né đi chỗ khác, nhưng cũng nghiêm túc gật đầu.
Đêm đó, khi Tần Hàn rời đi, tôi vô thức quay sang nhìn Chu Cẩn.
Cậu ấy vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, nhưng tôi lại thoáng thấy khóe môi cậu ấy cong lên một chút.
Một nụ cười dịu dàng, xuất phát từ tận đáy lòng.
Tôi chưa từng thấy Chu Cẩn cười như vậy.
Chớp mắt, tôi lại ngửi thấy một mùi chua chát nồng nặc, giống như mùi giấm bị đổ lúc chập tối, giờ đây lại một lần nữa khuấy đảo lòng tôi.
Tối hôm đó, sau khi mọi người rời đi, mẹ tôi đã dặn dò tôi rất nhiều điều.
Mẹ nói rằng dì Lý rất vất vả, nhìn thì có vẻ yếu đuối đấy, nhưng thực chất từ nhỏ đã có tính cách mạnh mẽ. Chỉ tiếc rằng gia đình sa sút, vận mệnh lại không suôn sẻ. Ban đầu dì ấy hy vọng cuộc hôn nhân trước có thể trở thành bàn đạp thay đổi số phận, nhưng ai ngờ đến tuổi trung niên vẫn vấp ngã đau đớn như vậy.
Mẹ còn nói rằng Tần Hàn cũng rất khổ, gia đình trọng nam khinh nữ, hai mẹ con họ vì chuyện đó mà không ít lần chịu tủi nhục. May mắn thay, Tần Hàn ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ diện mạo đến tính cách đều giống mẹ, có thể nhìn thấy bóng dáng tuổi trẻ của dì Lý trên người cậu ấy.
Mẹ lại bảo Tần Hàn là học sinh chuyển trường từ nơi khác đến, khó tránh khỏi việc không theo kịp chương trình học của trường Tam Trung. Mẹ dặn tôi thỉnh thoảng giúp đỡ cậu ấy, khi chơi với bạn bè cũng nên rủ cậu ấy theo, đừng để Tần Hàn cảm thấy lạc lõng trong môi trường mới.
Lòng tôi rối như tơ vò, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, sau đó quay người bước vào phòng, đóng cửa lại.
Tôi lơ đễnh xúc từng thìa cơm, ánh mắt không ngừng quan sát qua lại giữa dì Lý và Tần Hàn.
Hai mẹ con họ thật sự rất giống nhau, khuôn mặt trắng trẻo, làn da được chăm sóc kỹ càng, đến khí chất dịu dàng, đoan trang. Dì Lý nói chuyện nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, dường như không hề có chút nóng nảy hay cáu gắt nào.
Còn Tần Hàn thì khỏi phải nói. Tôi có thể tưởng tượng cảnh bọn con trai trong trường sẽ phát cuồng thế nào khi cô ấy chuyển đến.
Đang mải suy nghĩ lung tung, ánh mắt tôi bất ngờ chạm phải ánh nhìn của Tần Hàn.
Cô ấy nhìn tôi hai giây, rồi mỉm cười dịu dàng, vô hại như một chú mèo ngoan ngoãn.
Tôi giật mình, bị bắt gặp đang lén quan sát, liền gượng gạo cười lại, sau đó xấu hổ cúi đầu.
"Anh Lê, thật sự cảm ơn anh."
Dì Lý nâng ly rượu, ánh mắt chân thành hướng về phía bố tôi.
"Nếu không có anh giúp đỡ, việc Hàn Hàn chuyển vào Tam Trung sẽ không thuận lợi như vậy."
"Khách sáo quá, cứ gọi tôi là lão Lê đi." Bố tôi cười, thuận tiện kéo tay mẹ tôi lại. "Phó hiệu trưởng trường Tam Trung là sư huynh của tôi và Lâm Thu thời đại học, đúng lúc có thể nhờ vả một chút thôi."
Mẹ tôi cũng cười: "Đúng vậy, toàn người một nhà, cảm ơn gì chứ."
Dì Lý nói thêm vài câu khách sáo, rồi nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống. Đột nhiên, dì ấy nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của ba mẹ tôi, rồi bất ngờ bật khóc.
"Ôi trời ơi, sao vậy?" Mẹ tôi cuống quýt, vội vã đến gần lau nước mắt cho dì Lý, nhưng dì ấy càng được dỗ thì lại khóc càng to.
"Lâm Thu, tôi thật sự rất ghen tị với cậu…" Dì Lý nắm lấy tay mẹ tôi, vừa khóc vừa nói:
"Từ nhỏ, số phận của cậu lúc nào cũng tốt hơn tôi. Cậu xem gia đình cậu kìa, trong ngoài đều có người lo liệu, chẳng cần bận tâm điều gì… còn tôi, thì lại gặp phải một kẻ tệ bạc, dành cả nửa cuộc đời thanh xuân cho hắn, để rồi khi đến tuổi trung niên chỉ còn lại một cuộc hôn nhân đổ vỡ, ngay cả con cái cũng phải chịu khổ theo tôi…"
Nói đến đây, dì Lý nghẹn ngào không thành lời, ngay cả Tần Hàn ngồi bên cạnh cũng rưng rưng nước mắt.
Mẹ tôi vừa an ủi, vừa lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi chăm sóc Tần Hàn.
Tôi cẩn thận ngồi xuống cạnh cô ấy, đưa khăn giấy qua.
Tần Hàn nhận lấy, rồi đột nhiên tựa đầu vào vai tôi, khóc thút thít.
Tôi không thích tiếp xúc thân mật với người lạ, nhưng nhìn thấy Tần Hàn khóc đáng thương như vậy, tôi không nỡ đẩy ra, chỉ có thể ngồi cứng đờ, để mặc cô ấy dựa vào.
Bữa cơm cứ thế kết thúc trong bầu không khí nặng nề.
Sau bữa tối, Chu Cẩn quả nhiên đã đến nhà tôi như đã hứa.
Người lớn ngồi trò chuyện trong phòng khách, còn tôi dẫn Chu Cẩn và Tần Hàn vào phòng mình.
Vừa đóng cửa lại, Tần Hàn liền bắt đầu kể về gia đình mình.
Dì Lý, tên đầy đủ là Lý Uyển, là bạn thân thời trung học của mẹ tôi. Khi còn trẻ, dì ấy thi trượt đại học, đành phải vào học một trường cao đẳng xa nhà. Sau khi tốt nghiệp ở lại đó làm việc luôn.
Vì xinh đẹp, dì Lý được rất nhiều người theo đuổi. Trong số những người đó, có một người đàn ông địa phương bằng tuổi dì ấy là nhiệt tình nhất.
Thực ra, ban đầu dì Lý muốn tìm một người có học vấn cao, nhưng dù người này không có bằng cấp xuất sắc, nhưng gia đình giàu có, sở hữu một công ty tầm trung. Trong số những người theo đuổi, anh ta là người có điều kiện kinh tế tốt nhất.
Sau khi cân nhắc, dì Lý đồng ý kết hôn, và năm sau sinh ra Tần Hàn.
Tần Hàn khẽ cười tự giễu:
"Nếu có thể chọn lại, mẹ tôi nhất định sẽ không lấy ông ta. Mà tôi, thà rằng không sinh ra đời còn hơn có một người cha như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói xong, cô ấy kéo một bên cổ áo xuống, để lộ bờ vai trắng trẻo, cùng với một vết sẹo màu hồng chói mắt.
"Trước đây, mọi người đều nói rằng vết sẹo này là do lúc ba tuổi tôi vô tình làm đổ ấm nước sôi, bị bỏng. Nhưng sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ mới nói cho tôi biết… chính là ông ta, trong một lần tức giận sau cuộc cãi vã, đã hắt cả ấm nước sôi vào tôi."
Giữa ánh nhìn kinh hoàng của tôi và Chu Cẩn, Tần Hàn kéo áo lên, co người lại, ôm đầu gối ngồi trên ghế.
Mái tóc dài đen nhánh xõa xuống vai, vẻ ngoài yếu ớt xinh đẹp, giống hệt cô gái trong những bức tranh sơn dầu cổ điển.
Tần Hàn kể tiếp về bố mẹ mình.
Sau khi kết hôn, dì Lý phát hiện ra chồng mình hoàn toàn không giống như dì ấy nghĩ.
Gia đình chồng quả thực có công ty, nhưng là do bố mẹ chồng điều hành. Còn chồng dì Lý, chỉ là một kẻ ăn bám, treo danh nghĩa giám đốc nhưng chẳng bao giờ làm việc, cả ngày ăn chơi trác táng.
Dì Lý từng khuyên răn nhiều lần, nhưng mỗi lần đều cãi nhau kịch liệt, lâu dần dì ấy cũng mặc kệ.
Dì Lý nghĩ rằng dù sao mình cũng đã có cuộc sống sung túc, có thể lo cho con gái, như vậy đã đủ rồi.
Nhưng bà không ngờ, chỉ mấy năm sau, cuộc đời lại rẽ sang hướng khác.
Bố chồng dì Lý vì làm việc quá sức mà mắc bệnh nan y, qua đời.
Mẹ chồng quá đau buồn mà hóa đi.ên.
Trụ cột gia đình lần lượt gục ngã, công ty rơi vào tay người chồng vô dụng, và chỉ mất thêm vài năm nữa, công ty hoàn toàn phá sản.
Gia đình chỉ còn lại một đống nợ, một bà lão điên dại, và một gã đàn ông nhu nhược, nóng nảy.
Dì Lý không muốn con gái phải sống một cuộc đời bi kịch như bà, nên quyết định ly hôn, đưa Tần Hàn trốn về quê.
Tần Hàn lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn:
"Lê Lễ, xin lỗi nhé. Hôm nay mẹ con tớ thất thố quá."
"Không sao đâu!" Tôi vội nói, "Có những chuyện nói ra sẽ nhẹ lòng hơn mà. Sau này cậu có chuyện gì buồn, có thể nói với tớ, cũng có thể nói với Chu Cẩn. Đúng không, Chu Cẩn?"
Tôi quay sang nhìn Chu Cẩn.
Cậu ấy không nói gì, ánh mắt hơi né đi chỗ khác, nhưng cũng nghiêm túc gật đầu.
Đêm đó, khi Tần Hàn rời đi, tôi vô thức quay sang nhìn Chu Cẩn.
Cậu ấy vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, nhưng tôi lại thoáng thấy khóe môi cậu ấy cong lên một chút.
Một nụ cười dịu dàng, xuất phát từ tận đáy lòng.
Tôi chưa từng thấy Chu Cẩn cười như vậy.
Chớp mắt, tôi lại ngửi thấy một mùi chua chát nồng nặc, giống như mùi giấm bị đổ lúc chập tối, giờ đây lại một lần nữa khuấy đảo lòng tôi.
Tối hôm đó, sau khi mọi người rời đi, mẹ tôi đã dặn dò tôi rất nhiều điều.
Mẹ nói rằng dì Lý rất vất vả, nhìn thì có vẻ yếu đuối đấy, nhưng thực chất từ nhỏ đã có tính cách mạnh mẽ. Chỉ tiếc rằng gia đình sa sút, vận mệnh lại không suôn sẻ. Ban đầu dì ấy hy vọng cuộc hôn nhân trước có thể trở thành bàn đạp thay đổi số phận, nhưng ai ngờ đến tuổi trung niên vẫn vấp ngã đau đớn như vậy.
Mẹ còn nói rằng Tần Hàn cũng rất khổ, gia đình trọng nam khinh nữ, hai mẹ con họ vì chuyện đó mà không ít lần chịu tủi nhục. May mắn thay, Tần Hàn ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ diện mạo đến tính cách đều giống mẹ, có thể nhìn thấy bóng dáng tuổi trẻ của dì Lý trên người cậu ấy.
Mẹ lại bảo Tần Hàn là học sinh chuyển trường từ nơi khác đến, khó tránh khỏi việc không theo kịp chương trình học của trường Tam Trung. Mẹ dặn tôi thỉnh thoảng giúp đỡ cậu ấy, khi chơi với bạn bè cũng nên rủ cậu ấy theo, đừng để Tần Hàn cảm thấy lạc lõng trong môi trường mới.
Lòng tôi rối như tơ vò, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, sau đó quay người bước vào phòng, đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro