Cá Chép Ven Biển

Chương 3

Thang Thang Đại Ma Vương

2025-03-30 12:17:38

 3. 

 

Tuổi thơ như một cơn gió thoảng qua, chưa kịp nhận ra thì đám trẻ con chúng tôi, ngày nào còn nô đùa khắp sân, đã bị ba mẹ tóm lấy, đeo cặp sách lên vai rồi ném thẳng vào trường học. 

 

Ngôi trường tiểu học chỉ cách nhà hai con phố. Sau khi nhập học, cả đám bạn từ khu chung cư bị phân tán vào các lớp khác nhau, chỉ có tôi và Chu Cẩn, trùng hợp thay, lại học chung một lớp. 

 

"Lê Lễ, cậu và anh tớ có duyên thật đấy." Đứng trước cửa lớp mới, Cố Dao nghiêm túc bắt chước câu thoại trong một bộ phim truyền hình nào đó mà nghỉ hè cậu ấy xem cùng mẹ: "Tiếc thay, có duyên chẳng phận." 

 

Từ đó trở đi, ban ngày trong khu chung cư trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng vào buổi tối, đặc biệt là sau bữa cơm, từ các ô cửa sổ lại liên tục vang lên những âm thanh hỗn loạn, náo nhiệt như một thước phim điện ảnh ấm áp. 

 

Kể từ khi vào tiểu học, mẹ của Từ Nam, cậu bạn tầng trên nhà tôi, càng lúc càng nóng nảy. Mỗi tối lúc làm bài tập, tôi thường nghe thấy những tiếng va chạm ầm ầm trên trần nhà, cùng với đó là tiếng gào thét đầy bất lực của mẹ cậu ấy: 

 

"5 + 2 sao lại bằng 6? Con nói đi! Nói đi!" 

 

Tình cảnh của Cố Dao ở tầng dưới cũng chẳng khá khẩm hơn. Đúng 8 giờ tối mỗi ngày, tiếng đàn piano lại vang lên từ nhà cậu ấy, chỉ có điều, giai điệu khi đứt khi nối, vương vãi khắp nơi như những mảnh ghép thất lạc, có muốn nhặt lại cũng chẳng nhặt nổi. Cố Dao khóc, tiếng đàn cũng theo đó mà run rẩy, hợp thành một bản nhạc đẫm nước mắt. 

 

So với mọi người, tôi có vẻ sống khá yên bình. Bài tập tiểu học chẳng làm khó được tôi, ba mẹ cũng không ép tôi học đàn hay học vẽ gì cả. Trong khi đám bạn bị bố mẹ hành lên bờ xuống ruộng, tôi thì hoặc là xem TV, hoặc là đọc truyện tranh, tận hưởng những phút giây thảnh thơi giữa tiếng than khóc của chúng bạn. 

 

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa phải là người ung dung nhất, mà chính là Chu Cẩn. 

 

Chưa đầy một tháng sau khi nhập học, cậu ấy đã trở thành trò cưng của giáo viên, danh hiệu học sinh xuất sắc không bao giờ tuột khỏi tay cậu ấy. Chu Cẩn vẫn thích đọc sách như trước, trong những giờ ra chơi, dù xung quanh có ồn ào thế nào, cậu ấy vẫn chăm chú lật từng trang sách, vẻ mặt tập trung cứ như ông cụ non vậy. 

 

Sau khi vào tiểu học, mối quan hệ giữa tôi và Chu Cẩn cũng có phần dịu lại, nhưng nỗi hận bị "từ hôn" năm xưa vẫn ám ảnh tôi không thôi. 

 

Dù người lớn đã không còn nhắc về "hôn ước" giữa chúng tôi nữa, nhưng trong lòng tôi vẫn nhen nhóm một thắc mắc khó giải, Chu Cẩn cao ngạo như thế, rốt cuộc thích kiểu con gái thế nào chứ? 

 

Câu hỏi này cứ vương vấn trong đầu tôi mãi. Vì vậy, tôi lén quan sát cách Chu Cẩn đối xử với các bạn nữ trong lớp. 

 

Tôi từng nghi ngờ rằng cậu ấy sẽ thích những bạn học giỏi, chăm chỉ như  lớp trưởng chẳng hạn. Nhưng không, Chu Cẩn đối với bạn ấy vẫn rất lạnh nhạt. 

 

Tôi cũng từng nghĩ có thể cậu ấy thích những cô gái tài năng, như lớp phó văn nghệ, nhưng món quà sinh nhật cậu ấy tặng đã bị xếp xó trong tủ của Chu Cẩn, phủ đầy bụi bặm. 

 

Vậy rốt cuộc người như thế nào mới lọt vào mắt xanh Chu Cẩn đây? 

 

Tôi nghĩ mãi không ra, cho đến một ngày nọ, khi tôi tận mắt chứng kiến câu trả lời. 

 

 Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy ánh mắt Chu Cẩn sáng lên như vậy. 

 

Hôm đó, mẹ tôi có một vị khách , dì Lý, người bạn thân lâu năm mà mẹ đã lâu không gặp. Dì ấy dẫn theo con gái Tần Hàn của mình đến. 

 

Buổi chiều hôm đó, Chu Cẩn được mẹ sai lên nhà tôi mượn chai giấm. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi bước vào phòng khách nhà tôi, Tần Hàn đứng dậy, mỉm cười rạng rỡ với cậu ấy. 

 

Khoảnh khắc đó, tôi thấy đôi mắt Chu Cẩn sáng bừng lên, một tia sáng mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây. 

 

"Này, giấm của cậu!" Tôi nhét chai giấm vào tay Chu Cẩn, nhưng cậu ấy đờ người ra, không kịp đón lấy. 

 

"Cạch!" 

 

Chai giấm rơi xuống đất, nắp bật tung, chất lỏng sánh đen tràn ra ngoài. 

 

Mùi giấm chua nồng lập tức xộc thẳng vào mũi. 

 

"Chu Cẩn, cậu làm sao vậy hả?" Tôi khó chịu càu nhàu, vội vàng lấy giấy lau đi vết giấm loang lổ trên sàn. 

 

Chu Cẩn rối rít xin lỗi, quỳ xuống giúp tôi thu dọn. 

 

Đúng lúc này, một cánh tay trắng trẻo, thon gọn đưa tới, cầm theo một gói khăn giấy. 

 

Tôi và Chu Cẩn đồng loạt ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt dịu dàng của Tần Hàn. 

 

Cô ấy lấy một tờ khăn ướt, nhẹ nhàng đưa cho Chu Cẩn, nở nụ cười ngọt ngào: 

 

"Tay cậu dính giấm rồi này, dùng cái này lau đi." 

 

Chu Cẩn nhận lấy, cúi đầu, vệt ửng đỏ trên mặt lan tận đến mang tai. 

 

Tần Hàn cũng cười khẽ, nụ cười ấy thật đẹp, thật ngọt ngào, đáng yêu. 

 

Khoảnh khắc đó, tôi chợt thấy bản thân trở nên  thừa thãi. 

 

Lần đầu tiên trong đời, tôi chỉ muốn Chu Cẩn biến mất ngay lập tức. 

 

Tối hôm đó, dì Lý và Tần Hàn ở lại nhà tôi dùng cơm. 

 

"Lâm Thu, con gái cậu học ở lớp thực nghiệm trường Tam Trung, chắc giỏi lắm nhỉ?" Dì Lý cười hỏi mẹ tôi. "Tôi chỉ lo Hàn Hàn chuyển vào sẽ không theo kịp tiến độ học tập." 

 

"Nó cũng chỉ tạm tạm thôi." Mẹ tôi khiêm tốn. "Học giỏi thật sự là cậu nhóc ban nãy, Chu Cẩn. Nó chưa bao giờ rớt khỏi top 5 toàn khối." 

 

Dì Lý ồ lên một tiếng, vội vàng chọc chọc vào khuỷu tay con gái: 

 

"Hàn Hàn, lát nữa con trò chuyện với bạn ấy nhiều vào, sau này phải học tập bạn ấy nhé!" 

 

"Dạ, con biết rồi, mẹ." Tần Hàn ngoan ngoãn đáp. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Chép Ven Biển

Số ký tự: 0