Cá Chép Ven Biển

Chương 13

Thang Thang Đại Ma Vương

2025-03-30 12:17:38

11. 

Mãi đến ngày khai giảng, tôi mới thật sự hiểu ý của câu nói đó. 

 

Trong sân trường đông đúc người qua lại, nữ sinh xung quanh ai cũng mặc đồng phục đã được sửa lại. Chiếc áo rộng rãi ban đầu trở nên ôm sát, tôn lên những đường cong mỹ diệu. Chỉ có tôi, vẫn mặc nguyên bộ đồng phục với size gốc, trông lạc lõng hẳn. 

 

Còn đám nam sinh thì càng ngông cuồng hơn. Ngay ngày đầu tiên đi học, đã công khai lấy điện thoại ra dùng, thậm chí có người còn cưỡi ván trượt lướt qua lướt lại. Dọc đường đi, tôi đã gặp không dưới năm đứa nhuộm đầu xanh đầu đỏ. 

 

Thật hối hận, lẽ ra tôi nên cân nhắc kỹ khi điền nguyện vọng ba... 

 

Bước vào lớp học, tôi thấy tên mình đã được dán sẵn trên bàn theo số báo danh. Vừa ngồi xuống, lập tức nhận được ánh nhìn đồng loạt từ xung quanh. 

 

Rõ ràng, chỗ ngồi đã được xếp theo thứ tự điểm số khi trúng tuyển. 

 

Cô bạn ngồi sau lưng đặt sách xuống. Tôi nhận ra khuôn mặt ấy, đã từng gặp vài lần ở quán của Sở Ngôn trong kỳ nghỉ hè. 

 

Cô ấy có mái tóc dài đen mượt, khí chất đặc biệt, lạnh lùng xa cách như mang theo tấm biển "không phận sự miễn lại gần". Bắt gặp ánh mắt tôi, cô ấy cũng không khách sáo mà đánh giá tôi từ đầu đến chân, ánh mắt như đang hỏi: "Nhìn gì đấy?" 

 

Tôi mỉm cười: 

"Chào cậu, tớ là Lê Lễ. Cậu tên gì nhỉ?" 

 

Cô gái không biểu lộ cảm xúc, chỉ lười biếng chỉ vào bảng tên trên bàn mình. Tôi nhìn theo và đọc được cái tên "Giang Kiều Kiều". 

 

"Tớ nhớ cậu rồi! Chúng ta từng gặp ở quán cà phê." Tôi cố gắng bắt chuyện. 

 

Cô ấy thu lại ánh mắt, bắt đầu sắp xếp sách vở, giọng điệu hờ hững: 

"Tớ cũng biết cậu, học bá Tam Trung." 

 

Thấy cô ấy có vẻ không còn quá xa cách, tôi vui vẻ chìa tay ra: 

"Rất vui được làm quen với cậu!" 

 

Cô ấy lạnh lùng đáp lại: 

"Cậu đã cướp mất vị trí số một của tớ, nghĩ rằng tớ sẽ vui sao?"  

 

Tôi cười ngượng, rút tay về, nhưng trong lòng lại thấy có chút xúc động. 

 

Trời ơi!!! Mừng quá, ít nhất trong trường này vẫn còn người coi trọng thành tích! 

 

Cả ngày trôi qua, hầu hết giáo viên đều nhớ tên tôi. Đặc biệt là trong tiết của giáo viên chủ nhiệm, việc tôi đậu vào trường với số điểm vượt mức chuẩn đến ba mươi điểm đã bị nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Tôi chỉ muốn chui xuống gầm bàn trốn đi cho xong. 

 

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đạt hạng nhất, dù chỉ là ở một ngôi trường như Thế Tây, vẫn khiến tôi cảm thấy không quen chút nào. 

 

May mắn là, lớp tôi có vẻ ổn hơn hẳn so với các lớp khác. Không ai ăn mặc quái dị, không ai gây rối trong giờ học. Mỗi tiết học đều diễn ra khá suôn sẻ, đặc biệt là tỷ lệ đi học buổi tối, chắc chắn cao nhất toàn khối. 

 

Buổi tự học buổi tối. 

 

Giờ ra chơi, tôi vừa từ nhà vệ sinh trở về, ngồi xuống chưa bao lâu thì nghe giọng lạnh lùng phía sau vang lên. 

 

"Này, với điểm số đó, đáng lẽ cậu có thể học ở trường tốt hơn, sao lại đến đây?" 

 

Tôi sững người, đây là lần đầu tiên Giang Kiều Kiều chủ động nói chuyện với tôi. 

 

"À… Tớ vốn định thi vào Phụ Trung. Nguyện vọng hai là một trường vừa sức, còn nguyện vọng ba thì điền bừa… Ai ngờ cuối cùng lại bị rớt xuống tận đây…" Tôi nói đến đây mới chợt nhận ra, hình như mình nói hơi nhiều rồi. 

 

"Thế… Cậu được bao nhiêu điểm?" Tôi dè dặt hỏi. 

 

Giang Kiều Kiều cúi mắt, giọng nhỏ đi: 

"Thấp hơn cậu mười lăm điểm." 

 

"Tớ thấy điểm này đủ để vào trường tốt hơn mà." Tôi nghĩ, chẳng lẽ cậu ấy cũng điền sai nguyện vọng? 

 

" Thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng." Nói xong, cậu ấy lườm tôi một cái rồi im lặng. 

 

Được rồi, là do tôi cướp mất vị trí " đầu gà ", nên giờ cậu ấy chỉ có thể làm "cổ gà" mà thôi. 

 

Kết thúc buổi tự học buổi tối. 

Học sinh mới ngày đầu tan học, lớp chỉ còn lác đác vài người rời đi. Tôi bước theo dòng người, trong đầu bất giác nghĩ về ngày đầu tiên của mình ở cấp ba, không biết Chu Cẩn, Cố Dao, Từ Nam mọi người thế nào rồi. 

 

Bất ngờ, một giọng nói quen thuộc cất lên gọi tên tôi. 

 

Bước chân tôi khựng lại, mất mười mấy giây mới khó khăn xoay người lại. 

 

Trong dòng người lướt qua, tôi nhìn thấy một gương mặt mà mình không muốn gặp nhất. 

 

Tần Hàn… Cô ta sao lại ở đây? 

 

"Lễ Lễ, nghỉ hè không gặp, cậu không nhận ra tớ à?" 

 

Tần Hàn nhanh chóng tiến đến, sóng vai cùng tôi, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào đến phát ngấy. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Sao cậu lại ở đây?" Tôi không thể tin được, thành tích thi vào cấp ba của cô ta thậm chí còn không đủ để vào Thế Tây. 

 

"Sao nào? Cậu vào được, chẳng lẽ tôi không vào được?" Giọng nói của cậu ta vẫn dịu dàng, nhưng trong mắt đã lộ ra vẻ sắc bén. "Bố cậu, hay nói đúng hơn, là chú Lê của tớ đã giúp tớ đóng phí nhập học. Bây giờ tớ là học sinh dự thính của lớp 10 - 2, về sau còn nhiều cơ hội gặp nhau lắm." 

 

Như bị một chậu nước đá dội từ đầu xuống chân, tôi cứng người, cả người rét run dưới làn gió cuối hè. 

 

"Lễ Lễ, cậu cố gắng học hành như vậy có ích gì chứ? Cuối cùng cũng đâu thể học chung với Chu Cẩn. Trái lại, tớ bây giờ ngày nào cũng được gặp cậu ấy." 

 

Tôi liếc nhìn cô ta: 

"Mỗi ngày đều gặp?" 

 

"Đúng vậy." Tần Hàn cười đắc ý. " Nghỉ hè, bọn tôi còn đi chơi cùng nhau nữa. Sao thế? Cậu ấy chưa từng nói với cậu à?" 

 

Tôi cười lạnh: 

"Kỳ nghỉ hè Phụ Trung đã bắt đầu lên lớp rồi, cậu đi chơi với ma à?" 

 

Sắc mặt Tần Hàn cứng đờ. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô ta, xem ra còn chẳng biết Phụ Trung có lớp học hè. 

 

Không muốn lãng phí thời gian, tôi mạnh mẽ đẩy vai cô ta ra, sải bước nhanh về cổng trường. 

 

Nhưng vừa ra đến cổng, lại đụng ngay người không muốn gặp thứ hai. 

 

"Lễ Lễ!" 

 

Bố tôi dựa vào xe, nhìn thấy tôi thì lập tức tươi cười gọi. Ông ấy hình như đang đợi Tần Hàn, cũng như đang đợi tôi. 

 

Tôi đứng nguyên tại chỗ, không muốn bước thêm một bước. 

 

"Lễ Lễ, để bố đưa con về nhé." Ông ấy tiến lại gần, giọng điệu cẩn trọng. 

 

"Chú Lê, chú cứ đưa Lễ Lễ về đi, con có thể tự bắt xe buýt." Tần Hàn nhanh chóng nhập vai cô bé hiểu chuyện. "Chắc hai người có nhiều điều muốn nói, con không làm phiền nữa." 

 

"Nhưng… Hàn Hàn, trường này xa nhà quá, con về một mình không an toàn…" Bố tôi nhìn cô ta, lại nhìn tôi, có vẻ khó xử. 

 

"Lễ Lễ, chúng ta cùng đi nhé." Tần Hàn vươn tay định kéo tôi. 

 

Tôi quay lưng bỏ đi, mặc kệ hai người họ đứng đó hát tuồng. 

 

"Lễ Lễ, có người gọi cậu kìa." 

 

Sở Ngôn đạp xe đến, nói vọng lại từ phía sau. 

 

"Có đường tắt không?" Tôi hỏi. 

 

"Hả?" 

 

"Tớ hỏi có đường tắt không, để không ai nhìn thấy tớ." 

 

"Ha, gặp đúng người rồi." Cậu ấy chậm rãi đạp xe song song với tôi. 

 

"Theo tớ đi."

Khu phố cũ này có mạng lưới ngõ hẻm chằng chịt, quanh co như mê cung. 

 

Con hẻm sâu hun hút, vừa hẹp vừa dài, Sở Ngôn đẩy xe phía trước, còn tôi nối bước theo bóng cậu ấy phía sau. Những lối đi giữa các khu nhà chật chội đến mức bầu trời chỉ còn bé lại bằng một đường kẻ mỏng, nhưng ngẩng đầu lên vẫn có thể nhìn thấy mặt trăng. 

 

Đi được một đoạn, tôi bất ngờ va phải chiếc ba lô của Sở Ngôn. 

 

" Mắt cậu để trên xoáy hả? Nhìn trời mà không nhìn thèm đường luôn?" Cậu ấy dừng lại, giọng điệu có chút trêu chọc. 

 

Tôi lùi lại một chút, dưới ánh đèn đường mờ nhạt chiếu trên bức tường xám, trong thoáng chốc, ánh sáng phản chiếu trong mắt Sở Ngôn khiến tôi bất giác nhớ đến ánh mắt Chu Cẩn. 

 

"Cậu từng sống ở những nơi như thế này chưa?" Cậu ấy quay đầu lại, tiếp tục bước đi. 

 

"Gì cơ?" 

 

"Những nơi, hàng chục năm qua, không có nhiều phát triển như thế này." Cậu ấy đi phía trước, bóng lưng cao lớn càng trở nên nổi bật trong không gian chật hẹp. "Xin lỗi nhé, trước đó vô tình nghe được một số cuộc trò chuyện giữa cậu và bạn cậu. Từ nhỏ đến giờ, môi trường sống của cậu chắc khác xa chỗ này đúng không?" 

 

Đây thực sự là một câu hỏi bất ngờ. 

 

"Không hẳn." Tôi phủ nhận. "Cậu đừng nói là tưởng tớ chuyển từ khu nhà giàu ra đây đấy nhé? Nơi tớ sống cũng chỉ là một khu dân cư bình thường thôi." 

 

Sở Ngôn khẽ cười một tiếng, không quay đầu lại, cũng không nói gì thêm. Chúng tôi cứ thế im lặng tiếp tục bước đi, như ánh trăng trên cao vậy. 

 

Đến cổng khu chung cư, Sở Ngôn dừng lại. Tôi nói một tiếng cảm ơn, vượt qua cậu ấy, đi về phía tòa nhà có ánh đèn sáng. 

 

"Lê Lễ." Sở Ngôn đột nhiên lên tiếng, hiếm khi không gọi tôi là "học bá". 

 

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Sở Ngôn đứng dưới ánh đèn đường, ánh sáng vàng ấm áp phủ lên người ấy. 

 

"Tất cả chỉ là tạm thời thôi." Cậu ấy nói. "Cậu không thuộc về nơi này. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ đến được nơi mà cậu muốn đến."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cá Chép Ven Biển

Số ký tự: 0